Hung Nhân Ác Sát

Chương 2: Người dân nhiệt tình

Trước Sau
***

Cùng lúc ấy, tại khu Tập đoàn Thức An, trung tâm thành phố Hải Cốc.

Trong văn phòng rộng đèn đuốc sáng trưng, vài màn hình lớn chiếm kín cả một mặt tường. Mấy chục bàn làm việc đều có người ngồi, mấy chục ánh mắt chăng đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào màn hình.

Dưới bầu không khí như ở sở giao dịch chứng khoán ấy, chỉ có một người đang đứng.

Người này có vóc dáng cao gầy, thoạt nhìn tầm trên dưới bốn mươi tuổi, tai trái ông ta đeo một chiếc khuyên tai tua rua màu đỏ khoa trương, mái tóc lửng buộc lại tùy tiện sau gáy.

Nếu bỏ qua vành mắt thâm đen và cái cằm lún phún râu, có thể miễn cưỡng coi như đẹp trai. Ông ta mặc một chiếc áo trường bào màu đỏ sậm không ăn nhập gì với thời đại này, tay cầm một lon nước tăng lực, sắc mặt còn xấu hơn tất cả những người ngồi đây cộng lại.

– Sếp Phù, thuật pháp triệu hoán không có phản ứng, giá trị sát khí ở khu Tịch Chiếu cũng đã khôi phục bình thường, chú xem…

Một người trẻ tuổi mặt ngựa xoa mặt, lên tiếng thăm dò.

– Muốn tan làm chứ gì? – Sếp Phù liếc nhìn anh ta một cái – Nghĩ hay lắm, đọc lại một lần tài liệu về “hung sát” đi.

Người kia rụt cổ, liếc nhìn chiếc màn hình nằm trong góc. Chữ viết và hình vẽ kín mít hòa lẫn vào nhau, nhìn mà chóng mặt.

So với những thuật ngữ khó hiểu và biểu đồ khiến người ta đau đầu ở phía sau, chỉ có mấy đoạn trước là miễn cưỡng không cần phải động não.

[Hiện tượng A – A3: Hung sát]

[Tiêu chuẩn đánh giá (Tham khảo): Khu vực chỉ định có sát khí dao động với biên độ ≥10000fR, giá trị sát khí của vật tình nghi trong vòng bán kính 2km ổn định ở mức ≥3000fR]

[Khái quát: Hiện tượng cực hiếm có, hình thành do tà vật bình thường biến hóa bất bất thường, còn có tên gọi khác “Thiên Tai Sống” hoặc “Quỷ Vương”. Không rõ nguyên nhân hình thành hiện tượng, hoàn cảnh xuất hiện và địa điểm xuất hiện không theo quy luật. Ngoại hình to lớn, không đối xứng, bất quy tắc. Sống trong khoảng thời gian từ 1500-1000 năm về trước.

“Hung sát” có tính chất sinh vật đặc thù, không có lý trí và năng lực tư duy, thực lực khác biệt tùy theo từng cá thể. Hiện tượng đang diễn ra là hiện tượng nguy hiểm nhất quan sát được cho đến hiện nay. Căn cứ vào đánh giá trước mắt, tính nguy hại nhỏ nhất của cá thể “hung sát” có năng lực phá hoại tương đương với một trận động đất 8.1 độ richter.

Hiện tại trong ghi chép có 6 cá thể “hung sát”, đều bị phong ấn vào cuối triều Củng. Tính đến thời điểm này, một con “hung sát” ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, tạm thời do bộ phận Hải Cốc quản lý giám sát, năm con còn lại đã tra rõ địa điểm phong ấn, do các đơn vị giám sát chặt chẽ theo quy định.]

[Cách xử lý (Tham khảo): Một khi phát hiện ra, khu vực trực thuộc cấp tỉnh lập tức chấp hành “Dự án đối phó khẩn cấp 1 đối với những hiện tượng quan trọng”, đồng thời điều động nhân viên có liên quan xử lý, sử dụng thuật pháp triệu hồi đặc thù hấp dẫn sự chú ý của hiện tượng. Căn cứ vào tình huống phá hoại, tiến hành thu về sử dụng, phong ấn sâu hoặc tiêu diệt hoàn toàn.]

Mặt ngựa cười gượng mấy tiếng.

Vừa rồi sát khi ở khu Tịch Chiếu phía Tây ngoại ô thành phố dao động với biên độ là 99478. 56fR, gấp 10 lần tiêu chuẩn phán đoán.

Kể từ lúc Đại thiên sư phong ấn Lục sát, “hung sát” đã tuyệt tích cả nghìn năm nay. Thay vì tin tưởng có hung sát xuất thế, anh ta có khuynh hướng tin tưởng thiết bị đọc dữ liệu xảy ra vấn đề hơn.

Đáng tiếc sếp của bọn họ lại chẳng nghĩ như vậy, kẻ địch của bọn họ cũng không nghĩ như vậy.

Số liệu bất thường vừa xuất hiện chưa đầy một phút, nhân viên liên quan đã lập tức thi triển trận thuật pháp. Rất nhanh sau đó, một thế lực không tên ở đầu bên kia thành phố cũng nhúng tay vào. Hai thuật triệu hồi giằng xé nhau giữa tầng mây, không ai chịu bỏ cuộc. Toàn thể nhân viên ở tập đoàn Thức An đều thấp thỏm lo âu – Hung sát không có đầu óc, nếu như bị người có dã tâm lợi dụng, hậu quả khó mà tưởng tượng được.

Nhưng tình huống có gì đó rất bất thường.

Thuật triệu hồi này do Đại thiên sư sáng chế ra nhắm riêng vào hung sát. Theo lý mà nói, hung sát sẽ tuyệt đối bị hấp dẫn bởi thuật pháp này. Kết quả hai bên triệu hoán gần bốn tiếng đồng hồ mà “hung sát chưa rõ tên” chẳng hề có phản ứng, như thể đã chết rồi. Khu Tịch Chiếu cũng không có bất cứ dấu hiệu hiện tượng bất thường nào.

– Không có chuyện máy móc sai, cũng không có chuyện hung sát tự trốn đi đấy chứ. – Mặt ngựa lẩm bẩm – Nếu như nó thực sự thông minh như vậy, mọi người có thể về nhà chờ chết rồi.

– Nói linh tinh gì vậy, có thông minh đến mấy cũng trị được.

Sếp Phù nhìn mặt ngựa rồi lại nhìn lướt qua các gương mặt mỏi mệt trong căn phòng. Lần này ông ta không nổi nóng mà chỉ thở dài một hơi, khẽ cao giọng.

– Cũng có thể thiết bị khu Tịch Chiếu đọc sai, cộng thêm hiện tượng thời tiết trùng hợp, khả năng này không thấp. Nhưng chúng ta phải suy nghĩ đến tình huống xấu nhất rằng con “hung sát chưa rõ tên” này rất mạnh, còn có trí lực tương đối cao. Chẳng qua nhìn tình hình hiện tại, trạng thái của nó không quá ổn.

– Tại sao? – Có người không nhịn được nói chen vào.

– Không cần biết nó vừa phá vỡ phong ấn hay vừa sinh ra, nó hoàn toàn không hay biết gì về thế giới bên ngoài. Dẫu cho không có ác ý, nó cũng sẽ ra tay thử xem. Bây giờ nó chỉ lo trốn, chắc hẳn đã xảy ra vấn đề gì đó như bị thương, suy yếu, hoặc tình trạng nào khác.

– Dù sao thì hôm nay nhất định phải thủ đến thời khắc cuối cùng. Hơn nữa, tất cả bất thường ngày hôm nay, chú ý, tất cả bất thường ngày hôm nay nhất định phải báo cáo lại cho tôi. Chẳng phải hôm nay Tiểu Lương trực ban ở Cục Cảnh sát hay sao? Bảo cậu ta theo dõi sát sao, thậm chí chỉ có người cạy khóa lẻn vào nhà thôi thì tôi cũng muốn nhìn thấy báo cáo tường tận.

***

Xét trên một ý nghĩa nào đó, phỏng đoán của sếp Phù không sai.

Quả thực trạng thái của Ân Nhận không tốt.



Tin tốt, trong cơ thể y tràn ngập sức mạnh của hung sát hàng thật giá thật. Tin xấu, chúng nó đang không nghe lời. Chỉ cần Ân Nhận sử dụng nhiều hơn một chút thôi, ý thức của y sẽ lập tức rơi vào hỗn độn, đầu đau như muốn nứt ra.

Y chỉ đành áp chế sức mạnh hung sát, chậm rãi thuần phục nó.

Một mặt khác, sức mạnh hung sát còn khiến người ta chú ý hơn trăng tròn trên trời đêm. Chỉ cần y buông tay không áp chế một phút thôi, y sẽ trở thành mục tiêu chói mắt nhất trong giới huyền học.

Để đảm bảo tỉnh táo và không gây sự chú ý, Ân Nhận chỉ dám sử dụng sức mạnh to bằng hạt mè. Hung sát con nào con nấy đều vô cùng điên, y không mong nhận được sự chỉ bảo của “tiền bối”, chỉ có thể đến đâu hay đến đó.

Ví dụ như lúc này.

Cuối cùng thì âm thanh “kẹt…” chói tai kia cũng tan đi.

Ân Nhận trịnh trọng xoay người, nhìn về phía “khách không mời mà tới”. Thân là tà vật, y không soi đèn cũng có thể nhìn rõ mồn một người phía đối diện.

Cơ thể người nọ không mang sát khí âm, người nọ vẫn sống sờ sờ.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc chiếc “áo tơi” bán trong suốt, tay đẩy chiếc xe hai bánh.

Diện mạo người nọ rất tuấn tú, các đường nét gương mặt không mang cốt cách giỏi từ chối người khác. Nói dễ nghe thì là ôn hòa nhã nhặn, nói khó nghe thì là “mặt thư sinh người tốt” trong thoại bản – vĩnh viễn trẻ trung, vĩnh viễn bị yêu quái lừa gạt.

Thấy sự hoang mang trong mắt đối phương, Ân Nhận thoáng thả lỏng hơn. Nếu vừa mới ra ngoài đã gặp “người chuyên nghiệp”, đảm bảo y sẽ đau lòng mắng ông trời ngay lập tức.

Đối phương không lên tiếng, Ân Nhận cẩn thận đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Ra tay với người này chắc hẳn sẽ gặp phiền phức, bản thân y mắc gì mà phải thi triển thuật đào tẩu chứ? Nửa đêm canh ba trời mưa bão, ai rảnh hơi đứng canh ở đầu đường đây?

Không bằng mặc kệ, quan tâm làm gì.

Đáng tiếc, một hung sát lớn như Ân Nhận lượn lờ bên ngoài, rõ ràng ông trời đã chẳng định cho y thể diện.

Trước khi phá vỡ phong ấn, Ân Nhận đã chọn mang theo một con dao găm khá vô hại. Ban nãy lên xuống xóc nảy, quần áo bệnh nhân hiện đại đã chẳng thể đỡ được binh khí thượng cổ. Chỉ nghe roẹt một tiếng, túi áo bệnh nhân thủng một lỗ lớn, con dao găm rơi “keng” xuống đất.

Dao găm là dao găm tốt, âm thanh cũng dễ nghe.

Tiếng vật rơi xuống đất như thấm đẫm nước đá, chọc thẳng vào lòng người, khiến người ta rét lạnh từ tận xương tủy. Nếu vào trước đây, âm thanh này có thể khiến người sống chùn bước, đáng tiếc vào thời khắc này, nó chỉ dẫn tới một màn lúng túng.

Ân Nhận im lặng.

Sơ ý quá. Con dao găm này vốn có vỏ, chẳng qua vỏ gỗ đã tiếp xúc thân mật với đất mấy trăm năm, sớm đã nát thành bùn. Ân Nhận đút nó vào túi theo thói quen, căn bản không nghĩ quá nhiều.

Nhưng đây chính là một trong những vũ khí y thích nhất, y có thể vứt bỏ nó được ư?

Ân Nhận do dự một lát, đành cam chịu số phận, cúi xuống nhặt dao găm lên.

Đúng vào lúc này, ông trời phối hợp tặng thêm một tia sét đỏ rực, lưỡi dao găm ánh lên tia sáng như màu máu, kết hợp với đồng phục bệnh nhân sọc xanh trắng, đánh mạnh vào thị giác.

Người đối diện chậm rãi lùi về sau nửa bước, một tay anh giữ chiếc xe hai bánh, thoăn thoắt móc ra một thứ kỳ quái phát ánh sáng nhẹ, động tác vô cùng nhanh nhẹn dứt khoát.

“Alô? Xin chào, tôi đang ở số 18 đường Trường Lăng, khu Tịch Chiếu, thành phố Hải Cốc. Có người mang theo vũ khí bị cấm, ăn mặc rất đáng ngờ.”

Người kia đứng tại chỗ nói chuyện với không khí, giọng nói ổn định, nhả chữ rõ ràng, tốc độ từ tốn.

“Đúng, phía Tây thành phố, cửa bệnh viện tâm thần… vâng, tôi không sao, có thể đảm bảo an toàn.”

Dứt lời, người đối diện cắm thứ đồ kỳ lạ vào túi. Một góc thứ đồ kỳ lạ kia phát ra ánh sáng chói mắt, soi sáng góc nhỏ khu vực gần đó. Trong ánh sáng, người kia nhìn chằm chằm Ân Nhận, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, rõ ràng không định rời khỏi đây.

Ân Nhận nghẹn họng.

Chờ đã, vừa rồi anh ta báo quan đấy hả? Chỉ là một con dao thôi, tại sao người này lại phản ứng lớn đến vậy?

Tuy rằng… tuy rằng không phải không thể báo quan.

Vốn dĩ Ân Nhận cũng có tính toán tương tự. Ví dụ như đợi khi trời sáng y sẽ tìm nơi nào đông đúc “ngất xỉu”, chờ người của quan phủ đến mang y đi. Về lý do thân phận, y đã từng diễn trước vô số lần. Sau khi thức tỉnh, Ân Nhận đã cố ý ở dưới phong ấn tận bảy bảy bốn mươi chín ngày, mỗi ngày từ sáng đến tối y đều nghe “bản tin”, sợ lộ ra quá nhiều dấu vết năm xưa.

Thôi bỏ đi, sớm muộn gì đều phải diễn, vậy thì diễn thôi.



– Cái này tôi nhặt để phòng thân. Tôi bị đụng vào đầu, hoàn toàn không nhớ chuyện của mình… xin lỗi, dọa anh sợ hả?

Ân Nhận đau lòng vứt con dao găm xuống, mô phỏng theo khẩu âm học được từ “bản tin”.

Y cố ý hạ thấp thân nhiệt, cơ thể hơi run rẩy, nhìn vô cùng đáng thương bất lực:

– Vừa rồi thấy anh dừng lại, tôi còn tưởng anh quen tôi…

Lúc này phải tạm dừng, phải tỏ ra đáng thương, Ân Nhận kịp thời ngừng nói đúng lúc.

Trời mưa to như vậy mà vẫn không quên lo chuyện bao đồng, ắt là một người chính trực quá mức, làm việc không suy nghĩ. Y chỉ đành cố gắng giả ngây, chưa biết chừng còn lừa được ra tin gì có ích.

Ai ngờ Ân Nhận còn chưa nói ra lý do tiếp theo, đối phương đã buông tay khỏi chiếc xe hai bánh. Anh sải bước lao tới, dùng sức túm chặt hai tay Ân Nhận.

– Đúng là tôi nhận ra cậu thật.

Đôi tay như kìm sắt ấn chặt cổ tay Ân Nhận, sức lực lớn ghê người. Nếu không phải Ân Nhận đã cố ý che giấu sát khí, với lực “va chạm” thế này thì chắc hẳn anh đã ngã xuống đất chết rồi.

Người này túm chặt lấy y, nụ cười hơi miễn cưỡng, giọng điệu xem như thành khẩn:

– Tôi là Trương Tam, sống ở đối diện nhà cậu. Tôi đứng đợi với cậu, người nhà cậu sẽ nhanh chóng ngồi xe cảnh sát đến đây đón cậu thôi.

Ân Nhận:?

Đi đêm lắm thì dạng người nào cũng gặp được, lời quỷ quái này đến ma quỷ cũng còn chẳng biết phải đáp lại làm sao. Biểu cảm của Ân Nhận hơi vặn vẹo, hai người giằng co tại chỗ, mặc cho mưa bão rơi lộp độp xuống đầu.

Cũng may bầu không khí kỳ lạ này chẳng thể duy trì được mấy giây.

Tiếng sấm trong mưa bão trầm trầm mất tự nhiên, sau đó yếu dần. Dường như có một mái che vô hình che trên đầu bọn họ. Độ ấm xung quanh giảm xuống từng chút một, tựa hồ có ai đó áp vào làn da ướt át khẽ thổi luồng hơi.

Ngay sau đó, bóng đêm bị xé tan chẳng hề báo trước.

Đèn đường tắt ngóm từ lâu khôi phục ánh sáng. Song chẳng biết tại sao, chỉ có một bên đèn đường sáng lại. Ngọn đèn vàng ấm bấy giờ bao phủ bởi một màu xanh trắng, nhấp nháy với tần suất khiến người ta khó chịu. Rõ ràng con đường này còn âm u hơn cả khi không có ánh đèn.

Các cột đèn đường chỉnh tề cứ thoắt sáng thoắt tối, có thứ gì đó đang lay động. Ân Nhận hơi nhích bước chân, nhìn qua bờ vai đối phương về phía sau.

Một bóng đen lớn và mơ hồ đang mấp máy.

Nó chiếm cứ chừng nửa con đường, hình thể tựa con sâu lông mập mạp. Nó đang áp sát một bên đường, di chuyển về phía trước, bò một đoạn lại dừng một đoạn. Cơ thể thỉnh thoảng quét qua đèn đường, đèn đường bị nó chạm vào sẽ tỏa ra thứ ánh sáng xanh trắng như ma trơi.

Cơ thể thứ kia cồng kềnh, song tốc độ chẳng chậm chút nào. Chỉ trong mấy nhịp thở, thứ kia chỉ còn cách hai người họ mấy chục bước chân.

Ân Nhận bình tĩnh nhìn chằm chằm nó.

Nhìn qua thì thấy nó chính là một cục thịt chân ngắn, chỉ biết bò lung tung trên đất. Nhìn kỹ hơn, trên bề mặt gồ ghề của cục thịt có ẩn giấu điều kỳ diệu… vô số thân thể oán quỷ quấn lấy nhau, dung hợp lại như sáp nếp nhưng vẫn giữ hình dáng ban đầu. Mái tóc dài của chúng càng trở nên rối và nhớt nhát, lồi lên trên lớp da mỏng tựa mạch máu xanh đen.

Tại nửa phần trên của cục thịt, oán quỷ dung hợp triệt để hơn.

Chúng nó tập trung thành hai cánh tay to, phần gốc cánh tay vươn ra từ nếp nhăn thịt, che ở phần trước cục thịt như đang che mặt. Mười ngón tay của hai bàn tay quái dị kia hơi mở ra, có thể nhìn thấy loáng thoáng con mắt người nằm thẳng đứng to bằng cánh tay qua khe hở.

Tính qua qua thì đúng tám con mắt. Vừa rồi chúng nó còn di chuyển mất phương hướng, bây giờ đồng loạt nhìn thẳng về phía hai người.

Ân Nhận cảm thấy thân thiết bội phần. Cả trăm nghìn năm qua đi, thứ này vẫn mang dáng vẻ ấy.

Trước đây, mọi người gọi nó là “oán lâu”, nó chỉ thuần túy là do oán quỷ tụ tập lại mà thành, diện mạo đáng sợ, nhưng trên thực tế thì đầu óc ngu si, sức chiến đấu cũng bình thường. Thứ này không thường thấy, chỉ hình thành khi sát khí hỗn loạn bất thường, không gây nhiều nguy hại.

Song, cũng đủ làm hai người bình thường bị thương.

Oán lâu kia dừng cách đó không xa, nhìn bọn họ một lát. Ngay lập tức nó giơ bàn chân bướu thịt, mấp máy đến gần với tốc độ nhanh hơn.

Hết chương 2

Lời tác giả:

Có lẽ đây là lần gặp gỡ lúng túng nhất của công thụ mà tôi từng viết.

Nói ra thì nếu mọi người nhìn thấy người nào đáng nghi thì nhất định phải tránh xa. Báo cảnh sát cũng phải báo trong điều kiện đối phương không phát hiện. Là một người dân bình thường, bảo vệ an toàn cho bản thân mới là điều quan trọng nhất! Công dám làm như vậy vì có nguyên nhân, đừng nên bắt chước _(:з」∠)_

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau