Chương 4: Đao Kính Xuyên (4)
Báo Xuân Yến cảm thấy người này nói năng bậy bạ, nhất định là tên điên, cả giận: "Khắp tam giới ai chẳng biết Thần quân dễ tính, dáng người cũng đẹp. Cho dù y thích cả trai lẫn gái, ngươi đáng là gì?!"
Thanh niên nghe vậy cũng không tức giận, cười hì hì nói: "Những người kia đều là kẻ nhát gan, ngoài cái miệng nói nhiều, quá khô khan. Không giống ta, có tà tâm lại có can đảm, bị từ chối đến mấy chục lần, vẫn còn theo đuổi người ta. Bắt đầu từ hôm nay, ta chính là lão đại rồi."
Hắn nhìn giếng Yên Chi vài lần, lại hỏi: "A Thẩm của ta xuống dưới rồi sao?" Nói xong lại vịn miệng giếng, muốn nhảy xuống.
"Ngươi thật không biết xấu hổ!" Báo Xuân Yến sao có thể để hắn nhảy xuống, kéo lấy tay áo thanh niên. Đáng tiếc nàng còn nhỏ, không sánh được sức lực to lớn của hắn, trong nháy mắt bị lôi theo.
Báo Xuân Yến muốn kéo thanh niên lên lại, hiển nhiên hắn không chịu. Hai người lôi lôi kéo kéo, cứ thế hai tên đầu to cùng rơi xuống dưới, té lộn mèo.
Thẩm Bạc Như nghe thấy động tĩnh, giơ ngọn lửa nhỏ trên đầu ngón tay, thò đầu ra hang động nhìn xem. Thanh niên ngã trên mặt đất kêu đau, nhìn thấy thân ảnh Thẩm Bạc Như, vội đứng lên, phủi lá khô rơi trên đỉnh đầu, quy củ hành lễ: "Giang Di Chu bái kiến Thần quân."
Vài chữ ngắn ngủi, Giang Di Chu nói rất chậm, từng chữ từng chữ. Mà giọng nói kéo dài không chán ngán như những kẻ khác, ngược lại có chút nghiêm túc.
Thẩm Bạc Như liếc thấy cố nhân, hai tay run rẩy, y nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác, mi mắt rủ xuống. Vì đứng chỗ tối tăm, người khác cũng không thấy rõ vẻ mặt của y ra sao: "Sao ngươi lại tới đây?"
Giang Di Chu vẫn duy trì bộ dáng cung kính khiêm tốn, nhẹ giọng nói: "Ta ở nhân gian đợi rất nhiều năm, đã quen thuộc nơi đây, nghĩ Thần quân luôn luôn phải dùng chỗ của ta, lại đây giúp đỡ."
Báo Xuân Yến cả kinh, biểu hiện tên họ Giang này lúc còn ở trên mặt đất, rõ ràng chính là tên côn đồ, vậy mà nhìn thấy Thần quân đã ôn tồn lễ độ, thì ra là tên hai mặt! Nàng lo lắng Thẩm Bạc Như bị kẻ xấu gài bẫy, hổn hển nói: "Thần quân, ngươi đừng nghe lời chót lưỡi đầu môi của hắn! Người này mưu đồ quấy rối, hồi nãy hắn không có nói như vậy! Hắn nói, hắn nói..."
Giang Di Chu cười híp mắt nhìn nàng: "Tiểu cô nương, hồi nãy ta nói cái gì?"
Báo Xuân Yến đỏ mặt, nàng là một cô nương, lại còn đang trước mặt Thẩm Bạc Như, sao có thể nói mấy cái từ chẳng biết xấu hổ "Tình nhân cũ ăn chung ngủ chung" "Tướng công thân thiết", tức đến dậm chân.
Tốt xấu gì Thẩm Bạc Như cũng từng như vậy với Giang Di Chu, lão phu với nhau, hiểu rõ đức hạnh rách nát của hắn, kẻ xấu không thể nói ra những lời tử tế, đêm đến thì a a a a, hăng hái đến nỗi có thể khiến người sống tức chết. Y thở dài, dắt tiểu cô nương: "Nếu đã đến đây, cùng nhau nhìn thử bên trong."
Báo Xuân Yến trở lại bình thường, nàng làm mặt quỷ với Giang Di Chu, nhìn về phía Thẩm Bạc Như: "Thần quân tìm được manh mối gì sao?"
Hai người bọn họ vừa nói, vừa đi vào hang động dưới đáy giếng. Giang Di Chu lại không di chuyển, đứng tại chỗ như tượng sáp.
Thẩm Bạc Như đột nhiên dừng chân, nghiêng đầu dùng dư quang liếc mắt nhìn tư thế khiêm tốn của ai kia, cất cao giọng nói: "Đi thôi."
Lúc này Giang Di Chu mới vui sướng đi theo: "Được rồi, đi thôi!"
Tâm tình Thẩm Bạc Như có chút phức tạp. Y liếc nhìn Giang Di Chu đang theo sau lưng, muốn nói gì đó, chần chờ mãi cũng không nói ra.
Y chỉ là muốn hỏi Giang Di Chu một câu, mấy năm này sống có tốt không?
Thế nhưng theo tính tình của Giang Di Chu, cho dù mấy năm qua có nghèo đến nỗi đi xin cơm, cũng sẽ cợt nhả mà trả lời: Mấy năm qua vô cùng phóng khoáng thoải mái.
Dù sao cũng là một câu phí lời, nhất định sẽ không hỏi nữa.
Ba người bọn họ đi xem văn tự trên vách hang, Giang Di Chu phía sau lại dừng bước. Thẩm Bạc Như cảm nhận được động tác của hắn, quay đầu lại hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Giang Di Chu cười cười: "Thần quân không cảm nhận được sao? Phía trước có thứ gì đó đang đến." Nói xong, hắn lấy bùa vàng từ trong tay áo, ném mạnh về phía trước.
Nháy mắt hai tấm bùa vàng bốc cháy, lao nhanh, chiếu rọi bốn phía.
Cách ánh sáng chiếu rọi, rất nhiều thứ giống như bóng người hiển hiện ra. Bọn chúng không có chân, phất phơ trước mặt.
Quả thực Thẩm Bạc Như không cảm nhận được sự tồn tại của những thứ này, bởi vì nguyên khí hỗn độn trong cơ thể đang xói mòn, thần tính của y cũng từ từ suy yếu, ngũ giác cũng không nhạy cảm như trước, hơn nữa càng ngày càng chậm chạp. Y lo lắng Giang Di Chu sẽ biết bản thân sắp vào quan tài, vội hỏi: "Chỉ là vật nhỏ không đủ tư cách, nhất thời không để ý."
Báo Xuân Yến nhỏ giọng nói: "Đây chính là Dịch Quỷ?"
Thẩm Bạc Như nói: "Không phải. Bọn chúng chỉ là khí dịch bình thường, không có ý thức, cũng không có tính công kích... Chỉ là khí dịch xuất hiện ở đây, tất có Dịch Quỷ."
Chính vào thời khắc này, đột nhiên, một luồng khí đen bay ra từ vách hang. Nó có gương mặt của một ông lão, hai cánh tay như hai cây gậy trúc, móng tay cũng rất dài, tựa như mười chiếc đũa mảnh dính ở trên tay.
Gương mặt tiều tụy như gỗ mục lộ ra nụ cười quái dị, mở miệng, lại như một con chim diều sâu đi săn, thoáng chốc bổ nhào về phía Thẩm Bạc Như.
Thẩm Bạc Như đứng tại chỗ, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ. Khoảnh khắc con quái vật nhào tới, trong tay y bỗng xuất hiện một thanh đao, nháy mắt chém nó thành hai khúc.
Thanh đao màu trắng bạc, rất sáng, phảng phất ánh trăng.
Thẩm Bạc Như nhắc nhở: "Cẩn thận."
Y mới vừa nói xong, rất rất nhiều bóng đen bốc lên từ hai bên vách hang, nhanh chóng ngưng tụ thành hình người, nữ có nam có, trẻ có già có, bọn họ cũng không ngoại lệ, da dẻ nứt nẻ như cây khô, cùng với móng tay thật dài.
Bọn chúng gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Bạc Như cùng với thanh đao của y, há mồm phát ra tiếng gào sắc nhọn, dùng sức vung hai tay, nhào tới.
"Đây mới là Dịch Quỷ!" Báo Xuân Yến dùng hai tay che mắt, lui lại phía sau: "Làm sao bây giờ, nhiều quá!"
Cực nhanh, Thẩm Bạc Như nhẹ nhàng ném trường đao hướng lên, chỉ thấy trường đao ánh bạc treo trên đỉnh đầu bọn họ, xoay tròn như con quay, từ trên xuống dưới tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt. Màn ánh sáng như một bức tường cao che trước người bọn họ, khí dịch màu đen chạm vào, trừ khử tiêu tan.
Bội đao Thẩm Bạc Như tên là Triều Sinh, được sinh ra tại Quy Khư cùng với chủ nhân ứng với luồng sáng đầu tiên khi thiên địa sơ khai, sóng xanh Nam Hải biến thành, chư thiên yêu quỷ đều lui tránh!
Báo Xuân Yến thấy thế, lúc này mới dám thò đầu ra: "Họ Giang ngươi lui về phía sau, đừng để dính khí dịch!"
"Không sao, ta không sợ thứ này." Giang Di Chu cảm thấy chính mình không thể rụt cổ ở phía sau, dù thế nào cũng phải lấy chút bản lãnh. Hắn bay lên, tay áo tung bay mãnh liệt, trên tay phải ngưng tụ ánh sáng trắng bạc.
Dịch Quỷ xung quanh nhìn thấy, bày ra móng vuốt dài, giống hổ lang nhào tới.
Khí dịch đen kịt đếm không hết xông tới trước mặt, Giang Di Chu chỉ giương mũi tên trắng trong tay, nó đi theo động tác của Giang Di Chu, nhắm ngay cổ và bụng của sương mù đen đánh tới, hào quang sáng chói, tựa như Hậu Nghệ bắn cung.
Dịch Quỷ kêu rên, biến thành tro bụi.
Mà Thẩm Bạc Như ở phía sau, lại lấy ra hai tấm bùa gỗ đào, y vung cổ tay, ném một tấm: "Nhận lấy!"
Giang Di Chu cũng không vội vã đón bùa gỗ đào, chỉ thấy hào quang chợt lóe, mũi tên trắng trong tay hắn kéo dài, chớp mắt biến thành cây thương ánh bạc.
Tay phải hắn nắm chặt cán dài, tiện thể quét ngang, giống như gió cuốn lá thu, phút chốc đánh văng đám Dịch Quỷ.
Giang Di Chu dùng hai ngón tay trái kẹp lấy bùa gỗ mộc Thẩm Bạc Như ném ra. Một tia sáng màu trắng mờ thoắt hiện, kết nối bùa gỗ mộc trong tay hai người.
Nhờ vào tia sáng này, thân ảnh Thẩm Bạc Như lập tức xuất hiện bên cạnh Giang Di Chu.
Báo Xuân Yến không khỏi lo lắng.
Nàng nhìn thấy một tay Thẩm Bạc Như kết ấn, vô số chú văn phiền phức, theo thủ thế của y dần dần hiện lên khắp hang động u ám.
Đám Dịch Quỷ bị chú văn chiếu rọi phát ra tiếng kêu thê thảm, gương mặt đều trở nên vặn vẹo.
Thẩm Bạc Như đến gần một tên Dịch Quỷ, cúi người, nhìn nó chật vật, khẽ mỉm cười: "Nói đi, tại sao các ngươi lại tới Nghiệp thành?"
Giọng nói nhẹ nhàng, cũng rất ôn nhu.
Thế nhưng Dịch Quỷ lại run rẩy, nó nâng mắt lên, sợ hãi nói: "Bọn ta có mắt mà như mù, đại nhân tha mạng! Thần quân có lệnh, bọn ta cũng là bất đắc dĩ mới đến nơi này!"
Thẩm Bạc Như thẳng eo, cười hỏi: "Thần quân? Từ lúc nào Nghiệp thành lại có Thần quân?"
Dịch Quỷ ngẩng đầu nhìn Thẩm Bạc Như, vừa liếc nhìn Giang Di Chu. Nó thật giống đang sợ điều gì đó, do dự một chút, cúi đầu không nói một lời.
Giang Di Chu cười nhạo một tiếng, giơ thương dài, mũi thương sáng loáng nhắm thẳng vào cổ nó. Mặt hắn tràn đầy thần sắc khinh bạc: "Ngươi có nói hay không?"
Dịch Quỷ dập đầu liên tục, há miệng run rẩy nói rằng: "Vị Thần quân này trước kia là bội đao của Tây Vương Mẫu, được thế nhân cung phụng, có thể tiêu trừ bệnh dịch của thiên hạ. Đây chính là đại khắc tinh của Dịch Quỷ bọn ta, mệnh lệnh của hắn yêu quái bọn ta nào dám không nghe!"
Báo Xuân Yến không biết chữ, nghe Dịch Quỷ tự thuật, bây giờ mới biết lai lịch của đao Yên Chi. Nàng thần tình bất an: "Thần quân, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Thẩm Bạc Như thở dài: "Ta đã nhận thù lao của ngươi, đương nhiên chuyện này phải quản đến cùng. Nhân gian có câu tục ngữ, 'Giết người đền mạng, thiên kinh địa nghĩa.' Một mình cây đao này gieo xuống tai họa, làm cho Nghiệp thành bị bệnh dịch tàn sát bừa bãi, chỉ bằng điều này, ta không thể thả nó."
Thẩm Bạc Như lại hỏi Dịch Quỷ: "Các ngươi có biết, cây đao này thường xuất hiện ở đâu hay không?"
"Không biết." Dịch Quỷ vội vàng mở miệng, nói: "Hai vị đại nhân... Chuyện biết được ta đều nói, bọn ta có thể rời đi được không? Bọn ta bảo đảm, lập tức rời khỏi Nghiệp thành!"
"Không vội, thanh tẩy sạch sẽ khí dịch ở Nghiệp thành rồi hẳn đi." Thẩm Bạc Như chậm rãi nói: "Ta phụ trách giải quyết chuyện yêu quỷ hai nước Yên, Tấn. Nghiệp thành cũng là phạm vi ta quản lý. Lần sau các ngươi muốn đến, phải thương lượng với ta."
Đám Dịch Quỷ nghe những lời này, cùng nhau rùng mình. Bọn chúng nói cũng không dám nói, nhanh chóng rời khỏi giếng cạn.
Xong chuyện Dịch Quỷ, bọn họ cùng nhau ra ngoài.
Thẩm Bạc Như nói: "Ta muốn ghi chép lại chuyện đao Yên Chi với cô nương Yến gia. Ta tò mò cây đao này đã trải qua những gì, từ lúc là thần vật nhận phụng dưỡng của thế nhân, đến lúc là yêu quái lâm vào tai họa."
Báo Xuân Yến nói: "Sự tình đao Yên Chi và cô nương Yến gia, người dân Nghiệp thành cơ bản đều biết. Sách cổ được bọn họ ghi chép lại cũng rất nhiều, bọn họ dựa vào đó cải biên cũng không ít truyền kỳ chí quái, rất dễ tìm."
Giang Di Chu nói: "A Thẩm, bây giờ đã quá muộn. Cho dù muốn tìm, hàng sách cũng không mở cửa. Chờ sáng mai, ta đi tìm cùng với ngươi."
Thẩm Bạc Như liếc nhìn hắn, lại rất nhanh dời tầm mắt: "Ừ."
Giang Di Chu nhìn thấy phản ứng của Thẩm Bạc Như, cúi đầu, nở nụ cười.
Báo Xuân Yến nhìn hắn cười hề hề, cảm thấy kỳ quái, hóa ra họ Giang này còn là một tên ngốc.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
[Sơn Hải Kinh – Đại Mạc Tây Kinh] ghi chép: "Có người, đầu chim đái thắng, răng hổ, đuôi báo, gọi là Tây Vương Mẫu."
[Sơn Hải Kinh – Tây Sơn Kinh] cũng nhắc tới: "Tây Vương Mẫu ở núi Ngọc Sơn, kì trạng như người, có đuôi báo răng hổ, yêu thích gào thét, tóc bà xõa tung, trên đầu cài trang sức bằng ngọc, chưởng quản bệnh dịch và năm loại hình phạt."
Bệnh dịch và ngũ tàn, đều là những cái tên hung tinh, đại diện cho thiên tai cùng hình phạt. Ghi chép đầu tiên về Tây Sơn Mẫu, là chưởng quản hình phạt tư binh và thiên tai.
Trong sách cổ miêu tả hình tượng Tây Vương Mẫu, đầu đeo chim đái thắng gì đó, giống như nữ tù trưởng của bộ lạc thời xa xưa.
Thanh niên nghe vậy cũng không tức giận, cười hì hì nói: "Những người kia đều là kẻ nhát gan, ngoài cái miệng nói nhiều, quá khô khan. Không giống ta, có tà tâm lại có can đảm, bị từ chối đến mấy chục lần, vẫn còn theo đuổi người ta. Bắt đầu từ hôm nay, ta chính là lão đại rồi."
Hắn nhìn giếng Yên Chi vài lần, lại hỏi: "A Thẩm của ta xuống dưới rồi sao?" Nói xong lại vịn miệng giếng, muốn nhảy xuống.
"Ngươi thật không biết xấu hổ!" Báo Xuân Yến sao có thể để hắn nhảy xuống, kéo lấy tay áo thanh niên. Đáng tiếc nàng còn nhỏ, không sánh được sức lực to lớn của hắn, trong nháy mắt bị lôi theo.
Báo Xuân Yến muốn kéo thanh niên lên lại, hiển nhiên hắn không chịu. Hai người lôi lôi kéo kéo, cứ thế hai tên đầu to cùng rơi xuống dưới, té lộn mèo.
Thẩm Bạc Như nghe thấy động tĩnh, giơ ngọn lửa nhỏ trên đầu ngón tay, thò đầu ra hang động nhìn xem. Thanh niên ngã trên mặt đất kêu đau, nhìn thấy thân ảnh Thẩm Bạc Như, vội đứng lên, phủi lá khô rơi trên đỉnh đầu, quy củ hành lễ: "Giang Di Chu bái kiến Thần quân."
Vài chữ ngắn ngủi, Giang Di Chu nói rất chậm, từng chữ từng chữ. Mà giọng nói kéo dài không chán ngán như những kẻ khác, ngược lại có chút nghiêm túc.
Thẩm Bạc Như liếc thấy cố nhân, hai tay run rẩy, y nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác, mi mắt rủ xuống. Vì đứng chỗ tối tăm, người khác cũng không thấy rõ vẻ mặt của y ra sao: "Sao ngươi lại tới đây?"
Giang Di Chu vẫn duy trì bộ dáng cung kính khiêm tốn, nhẹ giọng nói: "Ta ở nhân gian đợi rất nhiều năm, đã quen thuộc nơi đây, nghĩ Thần quân luôn luôn phải dùng chỗ của ta, lại đây giúp đỡ."
Báo Xuân Yến cả kinh, biểu hiện tên họ Giang này lúc còn ở trên mặt đất, rõ ràng chính là tên côn đồ, vậy mà nhìn thấy Thần quân đã ôn tồn lễ độ, thì ra là tên hai mặt! Nàng lo lắng Thẩm Bạc Như bị kẻ xấu gài bẫy, hổn hển nói: "Thần quân, ngươi đừng nghe lời chót lưỡi đầu môi của hắn! Người này mưu đồ quấy rối, hồi nãy hắn không có nói như vậy! Hắn nói, hắn nói..."
Giang Di Chu cười híp mắt nhìn nàng: "Tiểu cô nương, hồi nãy ta nói cái gì?"
Báo Xuân Yến đỏ mặt, nàng là một cô nương, lại còn đang trước mặt Thẩm Bạc Như, sao có thể nói mấy cái từ chẳng biết xấu hổ "Tình nhân cũ ăn chung ngủ chung" "Tướng công thân thiết", tức đến dậm chân.
Tốt xấu gì Thẩm Bạc Như cũng từng như vậy với Giang Di Chu, lão phu với nhau, hiểu rõ đức hạnh rách nát của hắn, kẻ xấu không thể nói ra những lời tử tế, đêm đến thì a a a a, hăng hái đến nỗi có thể khiến người sống tức chết. Y thở dài, dắt tiểu cô nương: "Nếu đã đến đây, cùng nhau nhìn thử bên trong."
Báo Xuân Yến trở lại bình thường, nàng làm mặt quỷ với Giang Di Chu, nhìn về phía Thẩm Bạc Như: "Thần quân tìm được manh mối gì sao?"
Hai người bọn họ vừa nói, vừa đi vào hang động dưới đáy giếng. Giang Di Chu lại không di chuyển, đứng tại chỗ như tượng sáp.
Thẩm Bạc Như đột nhiên dừng chân, nghiêng đầu dùng dư quang liếc mắt nhìn tư thế khiêm tốn của ai kia, cất cao giọng nói: "Đi thôi."
Lúc này Giang Di Chu mới vui sướng đi theo: "Được rồi, đi thôi!"
Tâm tình Thẩm Bạc Như có chút phức tạp. Y liếc nhìn Giang Di Chu đang theo sau lưng, muốn nói gì đó, chần chờ mãi cũng không nói ra.
Y chỉ là muốn hỏi Giang Di Chu một câu, mấy năm này sống có tốt không?
Thế nhưng theo tính tình của Giang Di Chu, cho dù mấy năm qua có nghèo đến nỗi đi xin cơm, cũng sẽ cợt nhả mà trả lời: Mấy năm qua vô cùng phóng khoáng thoải mái.
Dù sao cũng là một câu phí lời, nhất định sẽ không hỏi nữa.
Ba người bọn họ đi xem văn tự trên vách hang, Giang Di Chu phía sau lại dừng bước. Thẩm Bạc Như cảm nhận được động tác của hắn, quay đầu lại hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Giang Di Chu cười cười: "Thần quân không cảm nhận được sao? Phía trước có thứ gì đó đang đến." Nói xong, hắn lấy bùa vàng từ trong tay áo, ném mạnh về phía trước.
Nháy mắt hai tấm bùa vàng bốc cháy, lao nhanh, chiếu rọi bốn phía.
Cách ánh sáng chiếu rọi, rất nhiều thứ giống như bóng người hiển hiện ra. Bọn chúng không có chân, phất phơ trước mặt.
Quả thực Thẩm Bạc Như không cảm nhận được sự tồn tại của những thứ này, bởi vì nguyên khí hỗn độn trong cơ thể đang xói mòn, thần tính của y cũng từ từ suy yếu, ngũ giác cũng không nhạy cảm như trước, hơn nữa càng ngày càng chậm chạp. Y lo lắng Giang Di Chu sẽ biết bản thân sắp vào quan tài, vội hỏi: "Chỉ là vật nhỏ không đủ tư cách, nhất thời không để ý."
Báo Xuân Yến nhỏ giọng nói: "Đây chính là Dịch Quỷ?"
Thẩm Bạc Như nói: "Không phải. Bọn chúng chỉ là khí dịch bình thường, không có ý thức, cũng không có tính công kích... Chỉ là khí dịch xuất hiện ở đây, tất có Dịch Quỷ."
Chính vào thời khắc này, đột nhiên, một luồng khí đen bay ra từ vách hang. Nó có gương mặt của một ông lão, hai cánh tay như hai cây gậy trúc, móng tay cũng rất dài, tựa như mười chiếc đũa mảnh dính ở trên tay.
Gương mặt tiều tụy như gỗ mục lộ ra nụ cười quái dị, mở miệng, lại như một con chim diều sâu đi săn, thoáng chốc bổ nhào về phía Thẩm Bạc Như.
Thẩm Bạc Như đứng tại chỗ, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ. Khoảnh khắc con quái vật nhào tới, trong tay y bỗng xuất hiện một thanh đao, nháy mắt chém nó thành hai khúc.
Thanh đao màu trắng bạc, rất sáng, phảng phất ánh trăng.
Thẩm Bạc Như nhắc nhở: "Cẩn thận."
Y mới vừa nói xong, rất rất nhiều bóng đen bốc lên từ hai bên vách hang, nhanh chóng ngưng tụ thành hình người, nữ có nam có, trẻ có già có, bọn họ cũng không ngoại lệ, da dẻ nứt nẻ như cây khô, cùng với móng tay thật dài.
Bọn chúng gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Bạc Như cùng với thanh đao của y, há mồm phát ra tiếng gào sắc nhọn, dùng sức vung hai tay, nhào tới.
"Đây mới là Dịch Quỷ!" Báo Xuân Yến dùng hai tay che mắt, lui lại phía sau: "Làm sao bây giờ, nhiều quá!"
Cực nhanh, Thẩm Bạc Như nhẹ nhàng ném trường đao hướng lên, chỉ thấy trường đao ánh bạc treo trên đỉnh đầu bọn họ, xoay tròn như con quay, từ trên xuống dưới tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt. Màn ánh sáng như một bức tường cao che trước người bọn họ, khí dịch màu đen chạm vào, trừ khử tiêu tan.
Bội đao Thẩm Bạc Như tên là Triều Sinh, được sinh ra tại Quy Khư cùng với chủ nhân ứng với luồng sáng đầu tiên khi thiên địa sơ khai, sóng xanh Nam Hải biến thành, chư thiên yêu quỷ đều lui tránh!
Báo Xuân Yến thấy thế, lúc này mới dám thò đầu ra: "Họ Giang ngươi lui về phía sau, đừng để dính khí dịch!"
"Không sao, ta không sợ thứ này." Giang Di Chu cảm thấy chính mình không thể rụt cổ ở phía sau, dù thế nào cũng phải lấy chút bản lãnh. Hắn bay lên, tay áo tung bay mãnh liệt, trên tay phải ngưng tụ ánh sáng trắng bạc.
Dịch Quỷ xung quanh nhìn thấy, bày ra móng vuốt dài, giống hổ lang nhào tới.
Khí dịch đen kịt đếm không hết xông tới trước mặt, Giang Di Chu chỉ giương mũi tên trắng trong tay, nó đi theo động tác của Giang Di Chu, nhắm ngay cổ và bụng của sương mù đen đánh tới, hào quang sáng chói, tựa như Hậu Nghệ bắn cung.
Dịch Quỷ kêu rên, biến thành tro bụi.
Mà Thẩm Bạc Như ở phía sau, lại lấy ra hai tấm bùa gỗ đào, y vung cổ tay, ném một tấm: "Nhận lấy!"
Giang Di Chu cũng không vội vã đón bùa gỗ đào, chỉ thấy hào quang chợt lóe, mũi tên trắng trong tay hắn kéo dài, chớp mắt biến thành cây thương ánh bạc.
Tay phải hắn nắm chặt cán dài, tiện thể quét ngang, giống như gió cuốn lá thu, phút chốc đánh văng đám Dịch Quỷ.
Giang Di Chu dùng hai ngón tay trái kẹp lấy bùa gỗ mộc Thẩm Bạc Như ném ra. Một tia sáng màu trắng mờ thoắt hiện, kết nối bùa gỗ mộc trong tay hai người.
Nhờ vào tia sáng này, thân ảnh Thẩm Bạc Như lập tức xuất hiện bên cạnh Giang Di Chu.
Báo Xuân Yến không khỏi lo lắng.
Nàng nhìn thấy một tay Thẩm Bạc Như kết ấn, vô số chú văn phiền phức, theo thủ thế của y dần dần hiện lên khắp hang động u ám.
Đám Dịch Quỷ bị chú văn chiếu rọi phát ra tiếng kêu thê thảm, gương mặt đều trở nên vặn vẹo.
Thẩm Bạc Như đến gần một tên Dịch Quỷ, cúi người, nhìn nó chật vật, khẽ mỉm cười: "Nói đi, tại sao các ngươi lại tới Nghiệp thành?"
Giọng nói nhẹ nhàng, cũng rất ôn nhu.
Thế nhưng Dịch Quỷ lại run rẩy, nó nâng mắt lên, sợ hãi nói: "Bọn ta có mắt mà như mù, đại nhân tha mạng! Thần quân có lệnh, bọn ta cũng là bất đắc dĩ mới đến nơi này!"
Thẩm Bạc Như thẳng eo, cười hỏi: "Thần quân? Từ lúc nào Nghiệp thành lại có Thần quân?"
Dịch Quỷ ngẩng đầu nhìn Thẩm Bạc Như, vừa liếc nhìn Giang Di Chu. Nó thật giống đang sợ điều gì đó, do dự một chút, cúi đầu không nói một lời.
Giang Di Chu cười nhạo một tiếng, giơ thương dài, mũi thương sáng loáng nhắm thẳng vào cổ nó. Mặt hắn tràn đầy thần sắc khinh bạc: "Ngươi có nói hay không?"
Dịch Quỷ dập đầu liên tục, há miệng run rẩy nói rằng: "Vị Thần quân này trước kia là bội đao của Tây Vương Mẫu, được thế nhân cung phụng, có thể tiêu trừ bệnh dịch của thiên hạ. Đây chính là đại khắc tinh của Dịch Quỷ bọn ta, mệnh lệnh của hắn yêu quái bọn ta nào dám không nghe!"
Báo Xuân Yến không biết chữ, nghe Dịch Quỷ tự thuật, bây giờ mới biết lai lịch của đao Yên Chi. Nàng thần tình bất an: "Thần quân, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Thẩm Bạc Như thở dài: "Ta đã nhận thù lao của ngươi, đương nhiên chuyện này phải quản đến cùng. Nhân gian có câu tục ngữ, 'Giết người đền mạng, thiên kinh địa nghĩa.' Một mình cây đao này gieo xuống tai họa, làm cho Nghiệp thành bị bệnh dịch tàn sát bừa bãi, chỉ bằng điều này, ta không thể thả nó."
Thẩm Bạc Như lại hỏi Dịch Quỷ: "Các ngươi có biết, cây đao này thường xuất hiện ở đâu hay không?"
"Không biết." Dịch Quỷ vội vàng mở miệng, nói: "Hai vị đại nhân... Chuyện biết được ta đều nói, bọn ta có thể rời đi được không? Bọn ta bảo đảm, lập tức rời khỏi Nghiệp thành!"
"Không vội, thanh tẩy sạch sẽ khí dịch ở Nghiệp thành rồi hẳn đi." Thẩm Bạc Như chậm rãi nói: "Ta phụ trách giải quyết chuyện yêu quỷ hai nước Yên, Tấn. Nghiệp thành cũng là phạm vi ta quản lý. Lần sau các ngươi muốn đến, phải thương lượng với ta."
Đám Dịch Quỷ nghe những lời này, cùng nhau rùng mình. Bọn chúng nói cũng không dám nói, nhanh chóng rời khỏi giếng cạn.
Xong chuyện Dịch Quỷ, bọn họ cùng nhau ra ngoài.
Thẩm Bạc Như nói: "Ta muốn ghi chép lại chuyện đao Yên Chi với cô nương Yến gia. Ta tò mò cây đao này đã trải qua những gì, từ lúc là thần vật nhận phụng dưỡng của thế nhân, đến lúc là yêu quái lâm vào tai họa."
Báo Xuân Yến nói: "Sự tình đao Yên Chi và cô nương Yến gia, người dân Nghiệp thành cơ bản đều biết. Sách cổ được bọn họ ghi chép lại cũng rất nhiều, bọn họ dựa vào đó cải biên cũng không ít truyền kỳ chí quái, rất dễ tìm."
Giang Di Chu nói: "A Thẩm, bây giờ đã quá muộn. Cho dù muốn tìm, hàng sách cũng không mở cửa. Chờ sáng mai, ta đi tìm cùng với ngươi."
Thẩm Bạc Như liếc nhìn hắn, lại rất nhanh dời tầm mắt: "Ừ."
Giang Di Chu nhìn thấy phản ứng của Thẩm Bạc Như, cúi đầu, nở nụ cười.
Báo Xuân Yến nhìn hắn cười hề hề, cảm thấy kỳ quái, hóa ra họ Giang này còn là một tên ngốc.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
[Sơn Hải Kinh – Đại Mạc Tây Kinh] ghi chép: "Có người, đầu chim đái thắng, răng hổ, đuôi báo, gọi là Tây Vương Mẫu."
[Sơn Hải Kinh – Tây Sơn Kinh] cũng nhắc tới: "Tây Vương Mẫu ở núi Ngọc Sơn, kì trạng như người, có đuôi báo răng hổ, yêu thích gào thét, tóc bà xõa tung, trên đầu cài trang sức bằng ngọc, chưởng quản bệnh dịch và năm loại hình phạt."
Bệnh dịch và ngũ tàn, đều là những cái tên hung tinh, đại diện cho thiên tai cùng hình phạt. Ghi chép đầu tiên về Tây Sơn Mẫu, là chưởng quản hình phạt tư binh và thiên tai.
Trong sách cổ miêu tả hình tượng Tây Vương Mẫu, đầu đeo chim đái thắng gì đó, giống như nữ tù trưởng của bộ lạc thời xa xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất