Hướng Dẫn Chăn Dắt Thiên Địch

Chương 103: Phiên ngoại 1: Chuyện làm hoàng hậu (2)

Trước Sau
Thư Thư thân thiết với hai đứa nhỏ một trận mới nhớ mình chưa chào hỏi Ian, lập tức có chút ngượng ngùng.

Ian đã sớm biết lai lịch của Thư Thư có hơi nhạy cảm, không rành cách đối nhân xử thế, nhưng tập mãi thành quen, trấn an cười khẽ.

Thư Thư thấy thế lập tức yên lòng, chào hỏi xong còn nhắc Jones có muốn kiểm tra hay không.

Bệnh nhân tới bệnh viện từ thiện đều là bệnh nặng không kham nổi tiền thuốc men, ấy mà mang thai... Đế quốc Thú Nhân cho khám thai miễn phi, tất nhiên chẳng ai tới nơi này, bởi vậy ngoài Jones ra Thư Thư không phải khám thai cho á thú nhân nào khác, trong bụng Jones mới có cái lòng đỏ trứng, chẳng nhìn ra bên trong là hình thù gì, nhưng còn một tuần trăng là sinh rồi, hài tử trong bụng vậy cũng coi như phát dục tốt.

Nhìn bụng y, Thư Thư hết sức tò mò – không biết là tiểu thú nhân hay tiểu á thú nhân đây...

Bản thân Jones cũng là bác sĩ, đã sớm tự khám cho mình, thế nhưng dụng cụ máy móc đều vô dụng, chỉ có Thư Thư dùng linh lực thăm dò may ra đoán được chút xíu...

"Là á thú nhân." Thư Thư đột nhiên nói.

"Thật sao?" Jones kinh ngạc nhìn Thư Thư, đế quốc Thú Nhân vẫn luôn thiếu á thú nhân, hầu như ai cũng đều mong sinh được một tiểu á thú nhân hết.

Á thú nhân mới ngoan a, thú nhân vừa lớn cái liền theo đuổi á thú nhân chạy mất. Á thú nhân thì sao? Thân thiết với cha mẹ, dù tương lai có bạn đời... Chẳng phải người bạn đời ấy còn phải lấy lòng ba mẹ vợ dài dài đó sao?

Ian cũng vui lây: "Vậy mà lại được á thú nhân!" Trời mới biết y mong có á thú nhân bảo bảo tới cỡ nào, đứa nào cũng là manh vật a! Đương nhiên, tiểu chuột đồng Gary cũng đáng yêu không kém!

Thư Thư không chấp nhất với á thú nhân lắm, chỉ cần không đẻ ra thêm con rắn nào là may lắm rồi, nhưng hiển nhiên, người khác vui cậu cũng sẽ thấy vui mà.

Từ lúc biết Joens có hài tử xong, Renault càng thêm nỗ lực cả ngày đi kiếm tiền, thề nhất định phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền để nuôi dạy hài tử cho tốt, mà Jones thì đang nghiên cứu đủ phương pháp nuôi dạy trẻ, thậm chí có ý định lấy Gary ra thử nghiệm xem...

Gary hoàn toàn không phối hợp chút nào, đồ ăn cho á thú nhân bảo bảo nó tuyệt đối không chịu, đồ ăn thú nhân thì lại ăn cực nhiều, kể từ đó, tình hình phát dục đều chiếu theo thú nhân.

Á thú nhân bảo bảo rất chậm lớn, phải nuôi dạy tỉ mỉ như trẻ con nhân loại vậy, còn dễ sinh bệnh, Gary lại khác, hay ăn mau lớn béo tròn chắc nịch, còn chưa bao giờ biết cảm sốt là gì, một chút cũng không giống á thú nhân.

Ian bất đắc dĩ phải chăm sóc Gary và Fred như nhau, thậm chí trơ mắt nhìn hai đứa nhỏ đánh trận giả... Fred con cẩn thận chút a, đừng làm em trai con bị thương!

Ian lại xông ra răn dạy một phen. Rắn nhỏ vâng lời gật đầu, bất đắc dĩ bị chuột đồng đuổi chạy khắp nơi. So với đệ đệ, nó lợi hại hơn rất nhiều, ít nhất đệ đệ dùng móng vuốt cào cũng không rơi cái vảy nào, nhưng nếu ngược lại nó cào lại một cái...

Lần trước mải chơi quên mất, hơi dùng sức một tí liền làm rách da em trai, Gary quá yếu ớt, đúng là không nên động thủ, vẫn nên để em mình đè đầu cưỡi cổ diễu võ dương oai đi.

Bất quá, tiểu chuột đồng tuy là yếu hơn rắn nhỏ, nhưng so với thú nhân bình thường thì mạnh hơn chút, khiến cho bác sĩ Dean vẫn luôn tưởng nó là dị dạng mừng phát khóc – hoàng tử mất này được kia, tốt xấu gì cũng rất mạnh a! Tương lại hẳn cũng sẽ tìm được á thú nhân cho mình sống yên ổn một đời!

Edgar nỗ lực quen dần với lối sống của một vị hoàng đế, rắn nhỏ ngày nào cũng mang tiểu chuột đồng đi chơi khắp nơi, Thư Thư thì phát hỏa.

Tới bệnh viên chữa trị cho người nghèo, ca nào cũng trầm trọng, thậm chí có khi còn vô phương cứu chữa, chỉ có thể dùng thuốc cầm cự qua ngày.

Nhưng mà, Thư Thư lại có thể cân được cả những ca như thế.

Từ lúc cậu tới bệnh viện đã được phân công đảm nhận một á thú nhân, cơ thể suy nhược bẩm sinh, khí quan vô cùng tồi tệ, bệnh tình chỉ có thể cầm cự chứ không chữa dứt điểm được.

Người bệnh như vậy chỉ cần dùng khoang chữa bệnh là được, dùng thuốc thích hợp sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, cho nên mới để Thư Thư lo, về sau chẳng ai quan tâm nữa, nhưng Thư Thư lại một lòng muốn chữa bệnh cho người này.

Những ca như vậy thường không đủ sức khỏe để thực hiện phẫu thuận, chỉ dựa vào thuốc men thì không thể hồi phục lại thân thể đã hư nhược, nhưng mà Thư Thư có linh lực.

Mỗi ngày truyền linh lực kèm theo chút linh thảo từ đọa thú tinh cầu đã khiến các khí quan của y chuyển biến tốt đẹp, sau đó, Thư Thư mới tiến hành giải phẫu, giúp trái tim của y khỏe mạnh trở lại.

Tới khi cảm thấy bệnh đã trị tận gốc, Thư Thư mới cho người rời đi, á thú nhân này vẫn còn ngây ngốc – tại sao ta mới giải phẫu xong đã trở nên cường kiện như vậy?

Đúng rồi, trước kia không phải cho ta uống một đống thuốc sao? Sao lần này không thấy?

Á thú nhân nghi nghi hoặc hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo thú nhân của mình về nhà nghỉ ngơi. Thân thể của y không khỏe, từ nhỏ đã là cô nhi, cho nên mới phải tới bệnh viện từ thiện trị liệu, hiện giờ đã 20 tuổi rồi, hơn một năm trước kết hôn cùng một thú nhân cũng là cô nhi.

Y không thể làm việc, thú nhân của y tuy đã nỗ lực nhưng kiếm được bao nhiêu lại đem chữa bệnh cho y hết, bởi vậy mấy năm nay chẳng tiết kiệm được gì, mỗi lần bệnh tình trở nặng chỉ biết trông chờ vào bệnh viện từ thiện trợ giúp thôi, tỷ như lần này y đột nhiên bất tỉnh mới đưa tới bệnh viện.

Thú nhân của y thấy y khỏe lên thì mừng lắm, mua bao nhiêu đồ ăn ngon về cho y tẩm bổ, sau đó trong không khí vui vẻ hiếm có họ lại về động phòng lần hai.



Lần đầu tiên mới làm tới nửa chừng thì y không thoải mái, thú nhân kia cũng không dám tiếp tục, nhưng lần này... Bọn họ thuận lợi mà hoàn thành, sau đó á thú nhân còn nói mình vẫn còn sức làm tiếp.

Thân thể y, giống như Thái tử phi đã nói, khỏe mạnh như người bình thường rồi!

Bất quá, dù có là vậy đi chăng nữa, bọn họ cũng không dám làm quá mức, lúc sau không dám cùng phòng, kết quả qua hơn một tháng, á thú nhân này làm thấy không khỏe, đưa vào bệnh viện kiểm tra... Y mang thai rồi!

Á thú nhân tức khắc ngơ luôn, thân thể y vốn yếu đến mức không thể mang thai được, dù có hình thành tử cung cũng khó phát triển ổn định, giờ sao bỗng dưng lại có thai?

Bọn họ lại kiểm tra tỉ mỉ lần nữa, sau đó phát hiện... Thân thể y dù không khỏe lắm, nhưng không có vấn đề gì lớn, hoàn toàn có thể mang thai, về sau cũng có thể tham gia công tác!

Y khỏe mạnh ư?

Á thú nhân này triệt để ngốc luôn, người trong bệnh viên cũng ngây dại. Dù là thú nhân hay á thú nhân, đã từng đến đây khám bệnh thì đều ký xác nhận đồng ý cho phép bệnh viện xem xét hồ sơ bệnh án.

Người ở bệnh viên đều nghi hoặc không rõ, người bệnh này dù có dưỡng bệnh tốt cỡ nào, theo lý thì chỉ sống thêm được vài năm ngắn ngủi nữa thôi.

"Là Thái tử phi... Là Hoàng hậu đã chữa khỏi cho tôi." Á thú nhân đột nhiên thốt lên.

Hoàng hậu có thể nghiên cứu ra phương pháp phục hồi thú hạch đã là kỳ tích, thế nhưng còn có thể cứu chữa cả bệnh nan y!

Tuy là có năng lực trị liệu thiên phú, nhưng vẫn thật khó lường!

Chuyện này vừa đồn ra ngoài, tin tức Jones mang thai khi đã lớn tuổi cũng tung lên internet, rồi những ai đã từng có mặt ở đọa thú tinh cầu đều lên ca ngợi Thư Thư.

Hoàng hậu quá lợi hại, có thể trị bệnh nan y, có thể khiến á thú nhân hết tuổi sinh nở mang bầu!

Thư Thư cứ thế phát hỏa.

Một ngày sau, bệnh viện từ thiện đưa tới một bệnh nhân, hi vọng cậu có thể chữa khỏi cho hắn.

Hai ngày sau, bệnh viện đưa tới rất nhiều người bệnh, cũng đều hi vọng cậu có thể chữa khỏi cho từng ấy người.

Ba ngày sau, có người quyên hết gia sản vào bệnh viện ở, chỉ vì muốn kiếm một đường sinh cơ.

Thư Thư: "..."

Sau Edgar, Thư Thư là người kế tiếp bận không nhìn thấy ánh mặt trời, khám xét cho từng bệnh nhân, ưu tiên cho những người có công với đế quốc, nhưng mà đứa hạnh không tốt, cậu cũng cho ra rìa.

Linh lực mỗi ngày tiêu hao hết sạch, ngay cả thời gian chăm con cũng không có, dù vậy, người tới bệnh viện vẫn tới lui không ngớt.

Số ca nan y được chữa trị tăng lên, danh tiếng của cậu càng vang xa, nghe nói ngay cả người từ các tinh cầu khác cũng lục tục kéo về Thủ đô tinh, muốn được cậu đích thân xem bệnh.

Vậy phải làm sao mới tốt đây?

Đế quốc có bao nhiêu tinh cầu như vậy, cư dân nhiều không kể xiết, người bệnh đương nhiên đâu đâu chẳng có, mỗi ngày chỉ có tăng không có giảm, nhiêu đó người, dù cậu có không ăn không ngủ chỉ lo trị liệu, e là cả đời cũng không kham hết được.

Thư Thư bị dọa thật rồi.

"Edgar..." Buổi tối hôm nay, Thư Thư tội nghiệp cầu cứu Edgar, muốn nhờ hắn tìm đường thoát cho mình. Đường đường là Hoàng hậu, đáng lý phải đang nhàn hạ hưởng phúc, công việc chỉ là làm cho vui thôi, đâu thể bắt cậu quần quật chết đi sống lại ở bệnh viên được chứ?

Gần đây đều phải dựa vào linh lực Edgar truyền cho cậu mới khôi phục được tinh thần, thật sự ngẫm lại càng tủi thân.

"Em là Hoàng hậu, cứ chữa bệnh miễn phí cho mọi người, không nhất thiết phải tăng ca, về sau cứ theo lịch hẹn trước mà làm thôi." Edgar nói.

"Sau đó thì sao?" Thư Thư lại hỏi, chứng kiến cảnh còn nhiều người bệnh đang trông chờ mình, cậu không thể nhắm mắt làm ngơ được, sau này... Bệnh viện đông đúc kín người, biết phải làm sao?

"Về sau em đừng tới bệnh viên từ thiện chữa bệnh nữa, tìm nơi nào non xanh nước biếc tự xây bệnh viện riêng cho mình đi." Edgar lại nói: "Những ai muốn được em chữa bệnh cho phải bỏ ra thật nhiều chi phí thuốc men, chỉ tiếp khách VIP, cũng không phải làm chuyện gì xấu, muốn chữa hay không cứ để bọn họ tự chọn lựa."



"Vậy còn bệnh viện từ thiện thì sao?" Thư Thư hỏi, những người ở bệnh viện từ thiện thật đáng thương a! Còn nữa, đòi chi phí thuốc men cao để làm gì? Nhà cậu giờ đã giàu có bậc nhất ở đế quốc rồi mà?

"Em thu tiền thuốc men nhiều lên để làm từ thiện, mở rộng bệnh viện từ thiện, mặt khác, dù là bện viện từ thiện em vẫn có thể bố trí Tụ linh trận được mà." Edgar hôn Thư Thư nhẹ nhàng giải thích.

"Ý kiến hay!" Hai mắt Thư Thư sáng rực lên, bệnh viện từ thiện nếu có Tụ Linh trận, người bệnh sẽ thoải mái hơn rất nhiều, bên kia tuyển chọn người bệnh gắt gao, cậu càng đỡ mệt.

Thư Thư cứ quyết định vậy, mau chóng triển khai, người khác đa số cũng đều đồng tình.

Hoàng hậu dù sao cũng chỉ là một á thú nhân, bọn họ cũng biết cậu không thể ngày đêm miệt mài chữa bệnh mà không ăn không ngủ được. Hiện tại hoàng hậu đã nguyện ý quyên tiền chữa bệnh bên kia cho quỹ từ thiện cũng đáng quý lắm rồi!

Đương nhiên cũng có người ồn ào cho rằng Hoàng hậu chữa bệnh còn lấy tiền là không phúc hậu, nên tiếp tục miễn phí cho người ta, cho nên dỗi bỏ về - ngươi có bản lĩnh thì đi mà làm việc không lương xem! Dựa vào cái gì bắt Hoàng hậu chữa bệnh không lấy tiền?

Chuyện chữa trị là ngươi tự chọn lấy, chê đắt thì đừng tìm ta, cớ sao ta phải chữa trị miễn phí cho ngươi đây? Thư Thư nhìn bình luận kia, quyết định tăng giá.

Kết quả... Thư Thư vừa có động thái, đột nhiên phát hiện bản thân vẫn thu được tiền, so với tưởng tượng còn nhiều hơn nhiều hơn rất nhiều!

Trước kia đều là miễn phí trị liệu, giờ thì sao? Tiền chữa bệnh cho một người đã đủ để mua một phi thuyền xa hoa rồi kia!

Lời to rồi!

Thư Thư nhìn con số khổng lồ kia, hai mắt to tròn.

"Có số tiền này, bệnh viện sẽ được nâng cấp hơn rất nhiều." Edgar cười nói.

Thư Thư đột nhiên quay đầu, đáng thương hề hề nhìn Edgar: "Edgar, nhiều tiền như vậy em tiếc lắm, phải làm sao bây giờ?"

Edgar: "..."

Thư Thư rốt cuộc vẫn đem toàn bộ tiền đi làm từ thiện, sau đó Edgar cho cậu thật nhiều tiền tiêu vặt bù lại.

Cậu tính rồi, số tiền Edgar cho đem đi gửi ngân hàng lấy lãi đã đủ tiêu xài, nếu vậy, có nhiều tiền hơn nữa cũng đâu để làm gì phải không?

Hoàng hậu Thư Thư cứ vậy bắt đầu chuỗi ngày đi làm tại bệnh viện của chính mình, nhẹ nhàng kiếm được nhiều mối lớn, thanh danh mỗi lúc một vang xa...

Sau đó, cơ hội được cậu đích thân chữa bệnh phải đem đi đấu giá, cho nên tiền chữa bệnh kiếm được đã nhiều còn nhiều hơn, một hoàng hậu tận sức với từ thiện như thế, ai chẳng thích?

Những người đó thích cậu đã đành, nhưng ngay cả giới thượng lưu, quý tộc hay chính khách đều dành thiện cảm đặc biệt cho cậu.

Không thể đắc tội, chỉ nên lấy lòng! Tuy nói muốn được Hoàng hậu chữa bệnh phải tham gia đấu giá, nhưng kỳ thực nếu có quan hệ giao hảo, Hoàng hậu ngầm đồng ý một tiếng thì tiền cũng không cần tiêu không phải sao...

Bọn họ nhất định phải tranh thủ quan hệ tốt với Hoàng hậu!

Thư Thư cứ thế trở thành á thú nhân được hoan nghênh nhất đế quốc, nhiều nhà hàng xa xỉ đều không dám thu tiền cậu, mọi người chỉ hận không thể biếu tặng thêm.

Tới sinh nhật, những người có tiếng trên đế quốc đều cho mang lễ vật tới tặng.

Dù lúc đầu chỉ là một nhân vật mới nổi trên mạng, nhưng các nhóm thế lực cũng không thể không nể mặt cậu.

Phỏng chừng giờ cậu có xì hơi mọi người cũng sẽ khen thơm... Ngay cả Edgar, dù đã lên ngôi hoàng đế cũng không có loại đãi ngộ này.

Thư Thư đắc ý cực kỳ, hiện tại cậu đã là người ai gặp đều yêu rồi, bông hoa rực rỡ nhất trần gian chính là cậu!

Edgar có thể tìm được cậu là phúc mấy đời đó! Một buổi tối nọ, Thư Thư đắc ý dào dạt khoe khoang với Edgar.

Edgar khẽ cười một tiếng, cho Thư Thư một ít quả hạch trên tinh cầu mới khai phá.

"Ngao! Edgar anh thật tốt! Em gặp được anh đúng là may mắn hạnh phúc quá đi!" Thư Thư nhào tới đoạt đồ ăn, sau đó thuận tiện bị Edgar "ăn".

Mùi vị thật thơm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau