Hướng Dẫn Để Được Gia Đình Hào Môn Cưng Chiều
Chương 2: Hai vị thiếu gia ôm nhau!! Rất thân mật!!
Trang trí trong đại sảnh vô cùng hoa lệ, những chiếc đèn bạc của Pháp tinh tế và sang trọng, tạo nên không khí cao cấp của nơi này.
Trang viên Mật Thủy là một khu du lịch cao cấp mới được Tần gia phát triển, tuy nhiên vì một số lý do bất khả kháng nên vẫn chưa được khai trương. Dạo này ít nhiều có chút vắng vẻ, nhưng hôm nay có thể nói là rất náo nhiệt.
Nó sẽ hoàn mỹ hơn nếu có thể bỏ qua bầu không khí kỳ lạ này.
Ánh mắt của Tần Viễn Hành không rõ ý vị, hắn lại nghe được thanh âm kỳ quái, lần này hắn còn nhìn thấy một tờ giấy trắng tinh có chữ ba chiều 'nghiến răng' xuất hiện phía trên đầu Sầm Nguyễn.
Sau khi xoay tròn tại chỗ, hai bàn tay cầu tuyết nhỏ xuất hiện ở hai bên, cười toe toét, lộ ra biểu tình hung dữ.
Tuy nhiên, với phông tròn và kích thước nhỏ đó làm cho nó không hề đáng sợ, ngược lại có chút dễ thương.
Cho nên đây là 'nghiến răng.jpg'?
Thứ hắn nghe được trong đầu chính là tiếng lòng của Sầm Nguyễn?
Tần Viễn Hành mím chặt môi, ánh mắt dừng ở trên người Sầm Nguyễn, vẻ mặt từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh.
Ánh sáng chiếu vào mặt hắn làm tăng thêm cảm giác áp lực ngột ngạt, đặc biệt là thời điểm hắn liếc xéo đối phương, làm họ cảm giác như bản thân là con mồi.
Những người xung quanh thấy có điều gì đó không ổn, rất thức thời mà rời đi.
Sầm Nguyễn cứng đờ đứng đó, trong giây lát có chút ngơ ngác.
Tại sao anh trai lại nhìn cậu bằng ánh mắt kì lạ như vậy...Chằng lẽ hắn nhìn thấu kĩ năng diễn xuất kém cỏi của cậu, phát hiện ra cậu không phải nguyên chủ?
Đang suy nghĩ lung tung thì Tần Viễn Hành đã lướt qua cậu, đi thẳng tới phòng làm việc của hắn.
Đối tác mới là Vương tổng cầm một túi tài liệu trong tay, ông ta không ngừng nhìn Sầm Nguyễn khi đi ngang qua cậu, đánh giá từ trên xuống vị tiểu thiếu gia được Tần gia nuôn lớn trong lời đồn này.
Tóc Sầm Nguyễn hơi xoăn, mắt đen tuyền, trong sáng, đôi môi hồng hào, da trắng nõn, thoạt nhìn ngoan ngoãn mềm mại, hoàn toàn không giống lời các đối tác khác nói với hắn là người này tự ti đến nỗi không dám ra khỏi cửa, chỉ như con chuột trên đường.
Càng nhìn càng thấy hấp dẫn, thậm chí còn đẹp hơn cả những thiếu niên mà ông ta bao dưỡng lúc trước...
Tần Viễn Hành vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn Vương Nham, thản nhiên vỗ nhẹ lớp bụi không tồn tại trên cổ tay, lạnh giọng nhắc nhở: "Có một số người, không phải là thứ mà ông nên mơ ước"
Vương Nham bị lời cảnh cáo làm cho giật mình, ông ta oán hận nhìn người trước mặt, ngữ khí lại thập phần tâng bốc: "Đúng đúng đúng, tôi chỉ là ngạc nhiên khi thấy tiểu thiếu gia thay đổi như vậy, chỉ nhìn thêm một cái thôi"
"Phải không?"
"Đương nhiên là vậy rồi"
Bất mãn trong mắt Vương Nham ngày càng lớn, vừa nãy trong hội nghị, điều kiện mà người thanh niên trước mặt này đưa ra gần như đã lột một lớp da của ông ta. Nếu không phải công ty Vương thị sắp phá sản vì sai lầm của ông ta thì ông ta đã không đồng ý với những yêu cầu nực cười của Tần Viễn Hành.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Thanh niên luôn hành động ung dung lễ phép dừng lại, hắn khinh thường nhìn Vương Nham, giống như đang nhìn một con kiến sắp chết, sự khinh miệt trong mắt cùng cảm giác áp bức quét qua, đem người cắn nát đến sạch sẽ.
Tần Viễn Hành cư nhiên không phải là người dễ nói chuyện như vẻ bề ngoài.
Hắn không chỉ hành sự đáng sợ như kẻ điên mà như người khác gọi hắn, tâm địa cũng rất hẹp hòi, trong mắt không chấp nhận được dù chỉ là một hạt cát, có thù tất báo.
Cho dù Vương Nham bất mãn hay có tâm tư gì bẩn thỉu đối với Sầm Nguyễn, đều bị hắn thu vào trong mắt. Thực hiển nhiên, Vương Nham đã dẫm vào điểm mấu chốt của hắn.
Trong mắt của Tần Viễn Hành vẫn sâu không thấy đáy, giọng điệu vẫn ôn thuận hiền lành như thường, mang theo nụ cười không rõ ý tứ
"Vương tổng đã lớn tuổi rồi, Tần gia sẽ thay ông chiếu cố tốt cho Vương thị."
Vương Nham sắc mặt trắng bệch.
[Cậu cần phải luôn bám sát nhân vật chính Tần Viễn Hành để bảo vệ hắn ta khỏi nguy hiểm và ngăn chặn tai nạn bất ngờ xảy ra trong ba năm tiếp theo đề tránh dẫn tới thế giới sụp đổ.] Lời nói của hệ thống lại liên tục xuất hiện trong đầu của Sầm Nguyễn.
Cậu đương nhiên hiểu điều này, nhưng nên lấy lý do gì để lúc nào cũng đi theo Tần Viễn Hành đây.
Hỏi rất hay...
Cậu thở dài, cầm chiếc cốc lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, dù sao anh trai cũng không uống, để không lãng phí thì tự mình uống thôi.
Hehe~(≧▽≦)/~ hương vị không tệ
Thật không hổ công cậu bỏ thêm vài muỗng đường. Sầm Nguyễn vui vẻ nghĩ.
Nguyên chủ vẫn luôn muốn hòa hoãn mối quan hệ với Tần Viễn Hành, cho nên buổi trưa cậu rảnh sẽ đến đưa cơm hoặc cà phê gì đó cho hắn.
Chờ thời gian vừa đến, Sầm Nguyễn gõ cửa thư phòng, rất ngoan ngoãn mà cất tài liệu trong tay, cẩn thận mang cà phê đến cho Tần Viễn Hành.
"Anh, đừng làm việc quá sức, em có thể giúp gì không..."
Lời vừa nói ra cậu liền hối hận, nguyên chủ sẽ không bao giờ gọi Tần Viễn Hành là 'anh' một cách thân thiết như vậy.
Tần Viễn Hành đối với đứa em trai nuôi vẫn luôn giữ thái độ tương đối lạnh lùng, mối quan hệ giữa hai người tuy chưa đến mức thù địch như người ngoài nói nhưng cũng chẳng tốt đẹp mấy.
Nhưng điều cậu không ngờ tới là vừa rồi Tần Viễn Hành lại không chút lưu tình mà giúp cậu xử lý tên Vương Yến mang tâm tư xấu xa đó.
Tim Sầm Nguyễn đập thình thịch như sấm, vô thức liếc nhìn phản ứng của Tần Viễn Hành.
Tần Viễn Hành nước da trắng trẻo, đeo kính gọng vàng, sợi mắt xích vàng ở cuối buông xuống cổ áo sơ mi trắng, hắn nhìn thẳng vài Sầm Nguyễn, phảng phất như cỏ thể xuyên thủng cả người cậu.
Khóe miệng hiện lên một nụ cười ôn nhu mà lại xa cách, "Một tháng nữa ở nước V sẽ có cuộc họp, để cậu phụ trách nó thì thế nào?"
Nhìn khuôn mặt tuấn tú này của Tần Viễn Hành, nhan khống Sầm Nguyễn lại một lần nữa bị mê hoặc bởi nụ cười thản nhiên này của hắn.
Thật không hổ là Top 1 nam chính được hoan nghênh nhất địa phủ.
Sầm Nguyễn có chút xuất thần~
Khi nhận ra những gì đối phương nói, đôi mắt cậu mở to.
Là cuộc họp ở nước V mà cậu biết sao?
Trong tiểu thuyết có đề cập, cuộc gặp gỡ này rata quan trong đối với Tần gia, nếu đạt được thỏa thuận, Tần gia sẽ đảm bảo được vị trí gia tộc số một ở Vân Thành, đứng đầu thế giới.
Theo nguyên tác, Tần Viễn Hành cũng nhờ lần công tác này mà gặp được nhiều đối tác nước ngoài hùng mạnh, đồng thời tiêu diệt vài nội gián trong Tần gia cùng đối thủ cạnh tranh ở Vân Thành, hoàn toàn ngồi lên vị trí cầm quyền của Tần gia.
Bởi vì điều này, Sầm Nguyễn rất ngạc nhiên khi Tần Viễn Hành giao việc này cho cậu.
Lại còn rất qua loa!
Anh trai tin tưởng cậu đến vậy sao?
Sầm Nguyễn muốn khéo léo bày tỏ rằng mình không đủ năng lực, nhưng đột nhiên nghĩ tới, này không phải là đang cho cậu một lý do chính đáng để đến gần anh trai sao!!
Nhưng cậu đã quên mất một điều, Tần Viễn Hành trong sách được miêu tả là chưa bao giờ làm giao dịch không có lợi, hắn cũng sẽ không bao giờ giao tính mạng mình vào tay người khác.
Tuy bề ngoài hắn là một thanh niên hiền lành, trang nhã nhưng thực chất thủ đoạn của hắn cực kì tàn nhẫn, gần như là tính toán đến từng bước.
Mọi việc hắn làm đều được tính toán cẩn thận, tối đa hóa lợi ích thu được và không chừa cho đối phương một đường lui nào.
Đáng tiếc Sầm Nguyễn không hề nghĩ tới việc này, điều duy nhất trong đầu cậu lúc này là 'Anh trai giao cho cậu một nhiệm vụ quan trọng như vậy, cậu sẽ không bao giờ phụ lòng hắn, trả ơn hắn giúp cậu về nhà.'
Sau khi suy nghĩ về việc này, cậu đồng ý không chút do dự.
Trong lúc cậu đang ngơ ngác, Tần Viễn Hành hạ tầm mắt xuống cốc cà phê trên bàn, nở nụ cười trêu chọc, nhàn nhạt nói: "Cảm ơn cậu vì ly cà phê, đúng lúc tôi đang khát." Nói xong đưa tay ra, với lấy cái ly.
Sầm Nguyễn không kịp phản ứng khi thấy những ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp đó đang vươn tới cốc trà sữa sô cô la có thêm rất nhiều đường của cậu, cử động toàn thân đột nhiên dừng lại, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Cậu chậm rãi ngẩng mặt lên, mắt dán chặt vào Tần Viễn Hành như băng dính.
Anh trai tốt của cậu vừa nói gì vậy?
Đây là ngôn ngữ của con người sao? Tại sao cậu lại không thể hiểu được!!
Tần Viễn Hành vừa quan sát phản ứng của thiếu niên vừa cầm cốc lên uống một ngụm.
Sợi dây thắt chặt trong lòng cậu bỗng nhiên đứt cái phựt, cậu cô thức lao lên muốn tóm lấy nó.
Bang-- trà sữa đổ ra, phần lớn đều dính lên chiếc áo sơmi được thiết kế riêng của Tần Viễn Hành.
Tần Viễn Hành: "..."
Sầm Nguyễn sửng sốt: "..."
Lúc này, trong đầu Tần Viễn Hành lại xuất hiện âm thanh kia.
- -"A a a, lỡ làm đổ ra thì sao bây giờ? Tại sao chỉ pha trà sữa thôi mà cũng xảy ra chuyện chứ!!"
- -"Mình không có uống, mới chỉ nhấp một ngụm nhỉ thôi. Đây có tính là gián tiếp hôn môi không?"
Tần Viễn Hành: "..."
Hắn nhìn thiếu niên đang hoảng sợ, đáy mắt mang theo cảm xúc hỗn loạn.
Vị ngọt và béo trên lưỡi hiện rõ đến lạ thường.
Bốn chữ 'gián tiếp hôn môi' vang vọng trong đầu hắn một cách vô thức.
Sầm Nguyễn hoảng loạn. Cậu điên cuồng gào thét trong lòng, theo bản năng rút ra mấy chiếc khăn giấy đặt vào trong tay người đàn ông, hoang mang hỗn loạn mà lau lên ngực hắn, muốn đem chỗ nước đó lau sạch. "Thế này liệu có bị bỏng không nhỉ!?"
Vừa nói, cậu vừa muốn cởi cúc áo của Tần Viễn Hành xem bên trong có vết đỏ nào không.
Nhưng vừa làm được phân nửa, tay của cậu bị bàn tay ấm áp của đối phương nắm lấy, chặt đến mức Sầm Nguyễn không kịp vùng vẫy để thoát ra.
Hầu hết các nút áo trên người hắn đã được mở ra, để lộ khuôn ngực rắn chắc và làn da màu mật ong* của người đàn ông, trên đó vẫn còn đọng lại một chút nước, làm ẩm toàn bộ làn da, nhưng trông quyến rũ không thể tả.
*Mình nghĩ chỗ này tác giả nhầm, vì bên trên vừa miêu tả Tần Viễn Hành làn da trắng trẻo =))))
Sầm Nguyễn tỏ vẻ bối rối: "Anh, anh đang làm em đau."
Tần Viễn Hành nghe xong liền huống lỏng tay, cúi đầu nhìn xuống liền thấy nốt ruồi nhỏ quyến rũ trên xương quai xanh của Sầm Nguyễn, cùng với một mùi hương nhẹ bai bọc lấy hắn nhanh như chớp.
Hắn có chút xấu hổ quay đầu đi.
Động tác của thiếu niên trước mặt mạnh mẽ lại không có hết cấu, thỉnh thoảng lại chạm vào bộ vị mẫn cảm của hắn, khiến Tần Viễn Hành ảo tưởng rằng cậu không phải đang lau quần áo mà là đang lau cho hắn.*
*gốc là 在擦他
Hầu kết hắn khẽ chuyển động, ánh mắt nhìn Sầm Nguyễn với vẻ âm trầm, ngay lúc hắn định nhắc nhở thiếu niên đang cọ tới cọ lui trước mặt thì đột nhiên có tiếng cửa bị đẩy ra.
Phó giám đốc không vừa mở cửa ra đã nhìn thấy cảnh tượng kích thích như vậy, anh ta ngay lập tức đóng cửa, khóa lại, hào hứng gửi tin nhắn vào nhóm với mấy người quen.
[Tôi vừa nhìn thấy Viễn Hành thiếu gia cùng Sầm Nguyễn thiếu gia ôm nhau!! Vô cùng thân mật!!]
[???Thật hay giả?]
[Đm kích thích vậy sao!!]
Trong nhóm cãi nhau đến long trời lỡ đất, ngay cả đã lặn xuống rồi còn bị lôi lên xác nhận thật giả.
Sầm Nguyễn nghe thấy tiếng cửa vội ngẩng đầu lên, nhưng đã chậm một bước, trong văn phòng không có ai ngoại trừ họ.
Lúc này, một giọng nói khàn khàn và kiềm chế từ phía dưới truyền đến: "Đứng dậy."
Sầm Nguyễn vội vàng đứng dậy, lúng túng nhìn Tần Viễn Hành, vô thức lo lắng chắp tay, cúi đầu xin lỗi: "Thực xin lỗi, anh."
Tần Viễn Hành thật sâu mà nhìn thiếu niên ngoan ngoãn trước mặt, bất đắc dĩ nói: "Không sao."
Thấy hắn không tức giận, Sầm Nguyễn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cậu nhớ lại chuyện vừa rồi, đầu óc không chịu nổi mà nghĩ tới một vài thứ.
Ôi! Dáng người anh trai thật rắn chắc, xúc cảm khi sờ vào cũng rất tuyệt.
Chính là lúc đó chỉ lo lau nước mà không chú ý, thật là tiếc quá đi.
Nghĩ đi nghĩ lại, sau đó Sầm Nguyễn thấy khuôn mặt vốn đang mang dáng vẻ điềm tĩnh của Tần Viễn Hành bỗng dưng trở nên mất tự nhiên, ngay cả hành động cũng cứng đờ.
Tuy nhiên, điều họ không biết là bên ngoài đã lan truyền những tin đồn điên rồi về mối quan hệ của hai người.
Sau khi được truyền từ người này sang người khác, cộng thêm một chút tô son trát phấn, toàn bộ quản lí cấp trên của Vân Thành đều biết chuyện này chỉ trong một đêm.
Trang viên Mật Thủy là một khu du lịch cao cấp mới được Tần gia phát triển, tuy nhiên vì một số lý do bất khả kháng nên vẫn chưa được khai trương. Dạo này ít nhiều có chút vắng vẻ, nhưng hôm nay có thể nói là rất náo nhiệt.
Nó sẽ hoàn mỹ hơn nếu có thể bỏ qua bầu không khí kỳ lạ này.
Ánh mắt của Tần Viễn Hành không rõ ý vị, hắn lại nghe được thanh âm kỳ quái, lần này hắn còn nhìn thấy một tờ giấy trắng tinh có chữ ba chiều 'nghiến răng' xuất hiện phía trên đầu Sầm Nguyễn.
Sau khi xoay tròn tại chỗ, hai bàn tay cầu tuyết nhỏ xuất hiện ở hai bên, cười toe toét, lộ ra biểu tình hung dữ.
Tuy nhiên, với phông tròn và kích thước nhỏ đó làm cho nó không hề đáng sợ, ngược lại có chút dễ thương.
Cho nên đây là 'nghiến răng.jpg'?
Thứ hắn nghe được trong đầu chính là tiếng lòng của Sầm Nguyễn?
Tần Viễn Hành mím chặt môi, ánh mắt dừng ở trên người Sầm Nguyễn, vẻ mặt từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh.
Ánh sáng chiếu vào mặt hắn làm tăng thêm cảm giác áp lực ngột ngạt, đặc biệt là thời điểm hắn liếc xéo đối phương, làm họ cảm giác như bản thân là con mồi.
Những người xung quanh thấy có điều gì đó không ổn, rất thức thời mà rời đi.
Sầm Nguyễn cứng đờ đứng đó, trong giây lát có chút ngơ ngác.
Tại sao anh trai lại nhìn cậu bằng ánh mắt kì lạ như vậy...Chằng lẽ hắn nhìn thấu kĩ năng diễn xuất kém cỏi của cậu, phát hiện ra cậu không phải nguyên chủ?
Đang suy nghĩ lung tung thì Tần Viễn Hành đã lướt qua cậu, đi thẳng tới phòng làm việc của hắn.
Đối tác mới là Vương tổng cầm một túi tài liệu trong tay, ông ta không ngừng nhìn Sầm Nguyễn khi đi ngang qua cậu, đánh giá từ trên xuống vị tiểu thiếu gia được Tần gia nuôn lớn trong lời đồn này.
Tóc Sầm Nguyễn hơi xoăn, mắt đen tuyền, trong sáng, đôi môi hồng hào, da trắng nõn, thoạt nhìn ngoan ngoãn mềm mại, hoàn toàn không giống lời các đối tác khác nói với hắn là người này tự ti đến nỗi không dám ra khỏi cửa, chỉ như con chuột trên đường.
Càng nhìn càng thấy hấp dẫn, thậm chí còn đẹp hơn cả những thiếu niên mà ông ta bao dưỡng lúc trước...
Tần Viễn Hành vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn Vương Nham, thản nhiên vỗ nhẹ lớp bụi không tồn tại trên cổ tay, lạnh giọng nhắc nhở: "Có một số người, không phải là thứ mà ông nên mơ ước"
Vương Nham bị lời cảnh cáo làm cho giật mình, ông ta oán hận nhìn người trước mặt, ngữ khí lại thập phần tâng bốc: "Đúng đúng đúng, tôi chỉ là ngạc nhiên khi thấy tiểu thiếu gia thay đổi như vậy, chỉ nhìn thêm một cái thôi"
"Phải không?"
"Đương nhiên là vậy rồi"
Bất mãn trong mắt Vương Nham ngày càng lớn, vừa nãy trong hội nghị, điều kiện mà người thanh niên trước mặt này đưa ra gần như đã lột một lớp da của ông ta. Nếu không phải công ty Vương thị sắp phá sản vì sai lầm của ông ta thì ông ta đã không đồng ý với những yêu cầu nực cười của Tần Viễn Hành.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Thanh niên luôn hành động ung dung lễ phép dừng lại, hắn khinh thường nhìn Vương Nham, giống như đang nhìn một con kiến sắp chết, sự khinh miệt trong mắt cùng cảm giác áp bức quét qua, đem người cắn nát đến sạch sẽ.
Tần Viễn Hành cư nhiên không phải là người dễ nói chuyện như vẻ bề ngoài.
Hắn không chỉ hành sự đáng sợ như kẻ điên mà như người khác gọi hắn, tâm địa cũng rất hẹp hòi, trong mắt không chấp nhận được dù chỉ là một hạt cát, có thù tất báo.
Cho dù Vương Nham bất mãn hay có tâm tư gì bẩn thỉu đối với Sầm Nguyễn, đều bị hắn thu vào trong mắt. Thực hiển nhiên, Vương Nham đã dẫm vào điểm mấu chốt của hắn.
Trong mắt của Tần Viễn Hành vẫn sâu không thấy đáy, giọng điệu vẫn ôn thuận hiền lành như thường, mang theo nụ cười không rõ ý tứ
"Vương tổng đã lớn tuổi rồi, Tần gia sẽ thay ông chiếu cố tốt cho Vương thị."
Vương Nham sắc mặt trắng bệch.
[Cậu cần phải luôn bám sát nhân vật chính Tần Viễn Hành để bảo vệ hắn ta khỏi nguy hiểm và ngăn chặn tai nạn bất ngờ xảy ra trong ba năm tiếp theo đề tránh dẫn tới thế giới sụp đổ.] Lời nói của hệ thống lại liên tục xuất hiện trong đầu của Sầm Nguyễn.
Cậu đương nhiên hiểu điều này, nhưng nên lấy lý do gì để lúc nào cũng đi theo Tần Viễn Hành đây.
Hỏi rất hay...
Cậu thở dài, cầm chiếc cốc lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, dù sao anh trai cũng không uống, để không lãng phí thì tự mình uống thôi.
Hehe~(≧▽≦)/~ hương vị không tệ
Thật không hổ công cậu bỏ thêm vài muỗng đường. Sầm Nguyễn vui vẻ nghĩ.
Nguyên chủ vẫn luôn muốn hòa hoãn mối quan hệ với Tần Viễn Hành, cho nên buổi trưa cậu rảnh sẽ đến đưa cơm hoặc cà phê gì đó cho hắn.
Chờ thời gian vừa đến, Sầm Nguyễn gõ cửa thư phòng, rất ngoan ngoãn mà cất tài liệu trong tay, cẩn thận mang cà phê đến cho Tần Viễn Hành.
"Anh, đừng làm việc quá sức, em có thể giúp gì không..."
Lời vừa nói ra cậu liền hối hận, nguyên chủ sẽ không bao giờ gọi Tần Viễn Hành là 'anh' một cách thân thiết như vậy.
Tần Viễn Hành đối với đứa em trai nuôi vẫn luôn giữ thái độ tương đối lạnh lùng, mối quan hệ giữa hai người tuy chưa đến mức thù địch như người ngoài nói nhưng cũng chẳng tốt đẹp mấy.
Nhưng điều cậu không ngờ tới là vừa rồi Tần Viễn Hành lại không chút lưu tình mà giúp cậu xử lý tên Vương Yến mang tâm tư xấu xa đó.
Tim Sầm Nguyễn đập thình thịch như sấm, vô thức liếc nhìn phản ứng của Tần Viễn Hành.
Tần Viễn Hành nước da trắng trẻo, đeo kính gọng vàng, sợi mắt xích vàng ở cuối buông xuống cổ áo sơ mi trắng, hắn nhìn thẳng vài Sầm Nguyễn, phảng phất như cỏ thể xuyên thủng cả người cậu.
Khóe miệng hiện lên một nụ cười ôn nhu mà lại xa cách, "Một tháng nữa ở nước V sẽ có cuộc họp, để cậu phụ trách nó thì thế nào?"
Nhìn khuôn mặt tuấn tú này của Tần Viễn Hành, nhan khống Sầm Nguyễn lại một lần nữa bị mê hoặc bởi nụ cười thản nhiên này của hắn.
Thật không hổ là Top 1 nam chính được hoan nghênh nhất địa phủ.
Sầm Nguyễn có chút xuất thần~
Khi nhận ra những gì đối phương nói, đôi mắt cậu mở to.
Là cuộc họp ở nước V mà cậu biết sao?
Trong tiểu thuyết có đề cập, cuộc gặp gỡ này rata quan trong đối với Tần gia, nếu đạt được thỏa thuận, Tần gia sẽ đảm bảo được vị trí gia tộc số một ở Vân Thành, đứng đầu thế giới.
Theo nguyên tác, Tần Viễn Hành cũng nhờ lần công tác này mà gặp được nhiều đối tác nước ngoài hùng mạnh, đồng thời tiêu diệt vài nội gián trong Tần gia cùng đối thủ cạnh tranh ở Vân Thành, hoàn toàn ngồi lên vị trí cầm quyền của Tần gia.
Bởi vì điều này, Sầm Nguyễn rất ngạc nhiên khi Tần Viễn Hành giao việc này cho cậu.
Lại còn rất qua loa!
Anh trai tin tưởng cậu đến vậy sao?
Sầm Nguyễn muốn khéo léo bày tỏ rằng mình không đủ năng lực, nhưng đột nhiên nghĩ tới, này không phải là đang cho cậu một lý do chính đáng để đến gần anh trai sao!!
Nhưng cậu đã quên mất một điều, Tần Viễn Hành trong sách được miêu tả là chưa bao giờ làm giao dịch không có lợi, hắn cũng sẽ không bao giờ giao tính mạng mình vào tay người khác.
Tuy bề ngoài hắn là một thanh niên hiền lành, trang nhã nhưng thực chất thủ đoạn của hắn cực kì tàn nhẫn, gần như là tính toán đến từng bước.
Mọi việc hắn làm đều được tính toán cẩn thận, tối đa hóa lợi ích thu được và không chừa cho đối phương một đường lui nào.
Đáng tiếc Sầm Nguyễn không hề nghĩ tới việc này, điều duy nhất trong đầu cậu lúc này là 'Anh trai giao cho cậu một nhiệm vụ quan trọng như vậy, cậu sẽ không bao giờ phụ lòng hắn, trả ơn hắn giúp cậu về nhà.'
Sau khi suy nghĩ về việc này, cậu đồng ý không chút do dự.
Trong lúc cậu đang ngơ ngác, Tần Viễn Hành hạ tầm mắt xuống cốc cà phê trên bàn, nở nụ cười trêu chọc, nhàn nhạt nói: "Cảm ơn cậu vì ly cà phê, đúng lúc tôi đang khát." Nói xong đưa tay ra, với lấy cái ly.
Sầm Nguyễn không kịp phản ứng khi thấy những ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp đó đang vươn tới cốc trà sữa sô cô la có thêm rất nhiều đường của cậu, cử động toàn thân đột nhiên dừng lại, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Cậu chậm rãi ngẩng mặt lên, mắt dán chặt vào Tần Viễn Hành như băng dính.
Anh trai tốt của cậu vừa nói gì vậy?
Đây là ngôn ngữ của con người sao? Tại sao cậu lại không thể hiểu được!!
Tần Viễn Hành vừa quan sát phản ứng của thiếu niên vừa cầm cốc lên uống một ngụm.
Sợi dây thắt chặt trong lòng cậu bỗng nhiên đứt cái phựt, cậu cô thức lao lên muốn tóm lấy nó.
Bang-- trà sữa đổ ra, phần lớn đều dính lên chiếc áo sơmi được thiết kế riêng của Tần Viễn Hành.
Tần Viễn Hành: "..."
Sầm Nguyễn sửng sốt: "..."
Lúc này, trong đầu Tần Viễn Hành lại xuất hiện âm thanh kia.
- -"A a a, lỡ làm đổ ra thì sao bây giờ? Tại sao chỉ pha trà sữa thôi mà cũng xảy ra chuyện chứ!!"
- -"Mình không có uống, mới chỉ nhấp một ngụm nhỉ thôi. Đây có tính là gián tiếp hôn môi không?"
Tần Viễn Hành: "..."
Hắn nhìn thiếu niên đang hoảng sợ, đáy mắt mang theo cảm xúc hỗn loạn.
Vị ngọt và béo trên lưỡi hiện rõ đến lạ thường.
Bốn chữ 'gián tiếp hôn môi' vang vọng trong đầu hắn một cách vô thức.
Sầm Nguyễn hoảng loạn. Cậu điên cuồng gào thét trong lòng, theo bản năng rút ra mấy chiếc khăn giấy đặt vào trong tay người đàn ông, hoang mang hỗn loạn mà lau lên ngực hắn, muốn đem chỗ nước đó lau sạch. "Thế này liệu có bị bỏng không nhỉ!?"
Vừa nói, cậu vừa muốn cởi cúc áo của Tần Viễn Hành xem bên trong có vết đỏ nào không.
Nhưng vừa làm được phân nửa, tay của cậu bị bàn tay ấm áp của đối phương nắm lấy, chặt đến mức Sầm Nguyễn không kịp vùng vẫy để thoát ra.
Hầu hết các nút áo trên người hắn đã được mở ra, để lộ khuôn ngực rắn chắc và làn da màu mật ong* của người đàn ông, trên đó vẫn còn đọng lại một chút nước, làm ẩm toàn bộ làn da, nhưng trông quyến rũ không thể tả.
*Mình nghĩ chỗ này tác giả nhầm, vì bên trên vừa miêu tả Tần Viễn Hành làn da trắng trẻo =))))
Sầm Nguyễn tỏ vẻ bối rối: "Anh, anh đang làm em đau."
Tần Viễn Hành nghe xong liền huống lỏng tay, cúi đầu nhìn xuống liền thấy nốt ruồi nhỏ quyến rũ trên xương quai xanh của Sầm Nguyễn, cùng với một mùi hương nhẹ bai bọc lấy hắn nhanh như chớp.
Hắn có chút xấu hổ quay đầu đi.
Động tác của thiếu niên trước mặt mạnh mẽ lại không có hết cấu, thỉnh thoảng lại chạm vào bộ vị mẫn cảm của hắn, khiến Tần Viễn Hành ảo tưởng rằng cậu không phải đang lau quần áo mà là đang lau cho hắn.*
*gốc là 在擦他
Hầu kết hắn khẽ chuyển động, ánh mắt nhìn Sầm Nguyễn với vẻ âm trầm, ngay lúc hắn định nhắc nhở thiếu niên đang cọ tới cọ lui trước mặt thì đột nhiên có tiếng cửa bị đẩy ra.
Phó giám đốc không vừa mở cửa ra đã nhìn thấy cảnh tượng kích thích như vậy, anh ta ngay lập tức đóng cửa, khóa lại, hào hứng gửi tin nhắn vào nhóm với mấy người quen.
[Tôi vừa nhìn thấy Viễn Hành thiếu gia cùng Sầm Nguyễn thiếu gia ôm nhau!! Vô cùng thân mật!!]
[???Thật hay giả?]
[Đm kích thích vậy sao!!]
Trong nhóm cãi nhau đến long trời lỡ đất, ngay cả đã lặn xuống rồi còn bị lôi lên xác nhận thật giả.
Sầm Nguyễn nghe thấy tiếng cửa vội ngẩng đầu lên, nhưng đã chậm một bước, trong văn phòng không có ai ngoại trừ họ.
Lúc này, một giọng nói khàn khàn và kiềm chế từ phía dưới truyền đến: "Đứng dậy."
Sầm Nguyễn vội vàng đứng dậy, lúng túng nhìn Tần Viễn Hành, vô thức lo lắng chắp tay, cúi đầu xin lỗi: "Thực xin lỗi, anh."
Tần Viễn Hành thật sâu mà nhìn thiếu niên ngoan ngoãn trước mặt, bất đắc dĩ nói: "Không sao."
Thấy hắn không tức giận, Sầm Nguyễn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cậu nhớ lại chuyện vừa rồi, đầu óc không chịu nổi mà nghĩ tới một vài thứ.
Ôi! Dáng người anh trai thật rắn chắc, xúc cảm khi sờ vào cũng rất tuyệt.
Chính là lúc đó chỉ lo lau nước mà không chú ý, thật là tiếc quá đi.
Nghĩ đi nghĩ lại, sau đó Sầm Nguyễn thấy khuôn mặt vốn đang mang dáng vẻ điềm tĩnh của Tần Viễn Hành bỗng dưng trở nên mất tự nhiên, ngay cả hành động cũng cứng đờ.
Tuy nhiên, điều họ không biết là bên ngoài đã lan truyền những tin đồn điên rồi về mối quan hệ của hai người.
Sau khi được truyền từ người này sang người khác, cộng thêm một chút tô son trát phấn, toàn bộ quản lí cấp trên của Vân Thành đều biết chuyện này chỉ trong một đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất