Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Tiên Tôn Bạch Thỏ
Chương 49: Thẳng thắn
Chân Bạch Đồ vừa định bước vào cửa mạnh mẽ rút trở lại. Y chột dạ đợi trước cửa một lúc, từ xa thấy vu y đã đổi thuốc cho Vân Dã xong đi ra mới đi vào.
Vu y vừa mới giáo huấn Vân Dã xong, sắc mặt không tốt tức giận ngồi lên xe kéo nghênh ngang đi.
Vất vả có chút hảo cảm trước mặt vu y, lần này về không.
....Được rồi.
Lúc Bạch Đồ đi vào trong điện, Vân Dã đã thay xong y phục đang nằm trên giường.
Thấy Bạch Đồ đi vào, Vân Dã hỏi: "Tiểu Hôi Cầu sao rồi?"
"Ở chung với Nam Kiều, còn chưa có tỉnh." Bạch Đồ nói: "Ta đã nói cho Nam Kiều chút nữa chờ Tiểu Hôi Cầu tỉnh ngủ thì trực tiếp đưa về đây."
"Như vậy cũng tốt." Vân Dã cười nói: "Tiểu gia hỏa kia vẫn luôn dích sư tôn, hại con không có thời gian ở chung một chỗ với sư tôn."
Bạch Đồ im lặng đi tới rót cho hắn ly nước.
Vân Dã mới vừa bị vu y dạy dỗ một hồi, nhận lấy ly Bạch Đồ đưa tới liên ai oán: "Sư tôn thật quá đáng, mình trốn ở bên ngoài để một mình con bị mắng."
Hắn liếm liếm vết thương trên môi, ủy khuất nói: "Này cũng không phải là con làm."
Má Bạch Đồ nóng lên nói sang chuyện khác: "Vu y nói thương thế của con thế nào?"
"Không có trở ngại, dưỡng dưỡng mấy ngày là tốt." Vân Dã trả lời, lại kéo trọng tâm câu chuyện về: "Con mặc kệ, sư tôn có lỗi với con sư tôn không định bồi thường cho con sao?"
Lúc Vân Dã nói lại cười vô cùng không đứng đắn, Bạch Đồ bất mãn: "Nhưng rõ ràng là con...."
Vân Dã lập tức đổi thành dáng vẻ đáng thương, đôi mắt không tiếng động lên án.
Lời vừa tới miệng Bạch Đồ đã nuốt xuống.
Trong lòng thầm mắng mình không có tiền đồ, bị người này ăn tới gắt gao nhẫn nhịn nói: "Con muốn thế nào?"
Vân Dã ngoắc ngoắc ngón tay với y.
Bạch Đồ tiến tới, Vân Dã thì thầm bên tai y: "Muốn sư tôn hôn con."
Bạch Đồ lập tức lui về phía sau nửa bước, tức tới nghiến răng: "...Vân Dã!"
"Con đây." Vân Dã nhìn chằm chằm vành tai nhanh chóng đỏ như phát hiện ra chuyện gì đó vô cùng thú vị: "Thì ra lúc sư tôn xấu hổ lỗ tai sẽ đỏ, trước đó con vẫn luôn không chú ý tới."
"Ngươi...."
Vân Dã nghiêng đầu: "Sư tôn thật sự không chịu?"
Hắn nhấp một ngụm nước đặt ly ở một bên, nhàn hạ dựa đầu giường lo lắng nói: "Nếu sư tôn đã không chịu cũng không còn cách nào, chỉ là chút nữa đại nhân vu y hỏi cũng đừng trách đệ tử nói thật."
"...Mấy tiểu nha đầu bên người đại nhân vu y đều thích nói chuyện phiếm, quay đầu là toàn bộ Ma Uyên đều biết, đường đường Tiên Quân Chiêu Hoa lại lòng dạ hẹp hòi, thích cắn người khi tức giận."
Bạch Đồ nghiêng đầu không nhìn hắn, lỗ tai đỏ hơn.
Ý cười trong mắt Vân Dã càng sâu: "Da mặt sư tôn mỏng như vậy, người chịu được sao?"
"Con đừng nói nữa." Bạch Đồ không nhịn được cắt ngang, nhanh chóng cúi người chạm một cái lên môi hắn: "Như vậy được rồi đúng không?"
Tốc độ kia thật sự là nhanh tới mức bất ngờ không kịp đề phòng, Vân Dã nhịn không được cười lên.
Bạch Đồ xấu hổ: "Con cười cái gì?"
Vân Dã thu lại nụ cười nghiêm túc lắc đầu: "Vậy sao được, đây không phải là sư tôn có lệ con sao?"
Hắn ngồi dậy giang hai cánh tay với Bạch Đồ, ôn nhu nói: "Nếu sứ tôn không biết, lại đây, con có thể dạy người."
"Không, không cần!" Mặt Bạch Đồ nóng như bị lửa đốt, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, chịu đựng sự xấu hổ: "Con nhắm mắt lại."
Vân Dã ngoan ngoãn nhắm mắt.
Không lâu lắm một thứ ấm áp đặt lên môi hắn.
Bạch Đồ thử thăm dò hôn lên môi Vân Dã nhưng lần này không có lập tức dời đi. Y học những gì Vân Dã đã làm trước đó, môi nhẹ nhàng cọ cọ môi đối phương, tách đôi môi mát lạnh kia, chậm rãi đưa đầu lưỡi vào.
....Sau đó, động tác dừng lại tại đây.
Bạch Đồ khẩn trương tới quên hô hấp, đầu trống rỗng, toàn thân cứng đờ đến động cũng không dám động, tiến không được lùi cũng không xong.
Đột nhiên cửa điện bị đẩy ra, một thân ảnh nhỏ chạy vào phòng: "Cha, a cha, con đã về..."
Tiểu Hôi Cầu còn chưa nói xong đã thấy hai người cha của mình, kinh ngạc mở to hai mắt.
....Sau đó liền bị Chỉ Phong đi theo bé che mắt.
Bạch Đồ run lên, vô thức muốn giãy dụa ra khỏi lòng Vân Dã, lại không đứng vững ngược lại ngã về trong lòng hắn.
Chỉ Phong cũng lúng túng không thôi, nàng thì thầm với Tiểu Hôi Cầu: "Tiểu hài tử không thể nhìn." rồi nhanh chóng nói với hai người kia: "Tôn thượng và Tiên Tôn tiếp tục, thuộc hạ mang tiểu thiếu chủ ra ngoài chơi."
Nói xong liền ôm lấy Tiểu Hôi Cầu bay nhanh.
Bạch Đồ: "..."
Cửa điện khép lại, Bạch Đồ giãy ra khỏi lòng Vân Dã, giơ tay đánh một chưởng lên vai không có bị thương của đối phương.
Vân Dã bị đau "ngao" một tiếng, quay lại giường.
Bạch Đồ không thèm nhìn hắn, tức giận hừ lạnh xoay người ra cửa.
Mấy ngày sau Bạch Đồ đề phòng Vân Dã, vân Dã không tìm được cơ hội nào thân cận với Bạch Đồ.
Vết thương Vân Dã dần tốt lên, Bạch Đồ cũng không thời thời khắc khắc chăm sóc hắn, cuối cùng cũng có thời gian bắt đầu quan tâm việc luyện kiếm của Tiểu Hôi Cầu.
Ngày hôm đó, Bạch Đồ tới trường luyện võ xem Tiểu Hôi Cầu luyện công.
Tiểu Hôi Cầu thừa kế ưu điểm hai vị phụ thân, thiên phú trên kiếm thuật cực cao, chưa mấy ngày đã bài bản hẳn hoi.
Nam Kiều thân là hộ pháp còn có rất nhiều sự vụ cần làm, không thể thời khắc canh giữ chỉ dạy Tiểu Hôi Cầu, lúc này chỉ còn hai thị tòng đi theo Tiểu Hôi Cầu, một mình bé luyện kiếm.
Bạch Đồ thu liễm hơi thở, một bên nhìn trộm đi tới.
"Một kiếm này vững vàng hãy xuất, không cần sốt ruột, lưỡi kiếm chém ngang sẽ có lực hơn."
Tiểu Hôi Cầu mới chú ý tới cha mình tới.
Bé buông kiếm nhào vào lòng Bạch Đồ: "Cha, người đến đây lúc nào nha, sao không lên tiếng ngao."
Bạch Đồ lau mồ hôi trên mặt bé, cười nói: "Không phải là sợ làm phiền con sao? Sao, học kiếm thuật vui không?"
Tiểu Hôi Cầu nhăn mũi: "Không vui, mệt quá ngao."
Bạch Đồ nhéo mặt bé: "Mỗi ngày con luyện nửa canh giờ cũng cảm thấy mệt mỏi? Con biết trước đây a cha học kiếm thuật mỗi ngày luyện bao lâu không?"
"Không biết ngao..."
"Ít nhất cũng có bốn năm canh giờ." Bạch Đồ nói: "A cha con học cái gì cũng không nỗ lực, chỉ có kiếm thuật là tốt, Tiểu Hôi Cầu cũng phải học tốt kiếm thuật mới được."
Tiểu Hôi Cầu: "Ngao! Con sẽ cố gắng!"
Bạch Đồ gật đầu nhận lấy kiếm mộc nhỏ trong tay bé, ôn nhu nói: "Kiếm thuật không chỉ một hai ngày là có thể luyện thành, không cần sốt ruột, cha tới dạy con."
Vì vậy khi Vân Dã đi tới trường luyện võ, nhìn thấy cảnh tượng Bạch Đồ nắm tay Tiểu Hôi Cầu dạy bé từng chiêu thức.
Chân mày Vân Dã không dấu vết nhíu lại, đi lên phía trước: "Con nói sao không thấy sư tôn đâu, thì ra là ở chỗ này."
Hắn lấy một bọc kẹo mạch nha, quơ quơ với Tiểu Hôi Cầu: "Tiểu Hôi Cầu, có muốn ăn kẹo không, mau tới đây."
"A cha!" Lực chú ý của Tiểu Hôi Cầu lập tức bị kẹo hấp dẫn, quả quyết bỏ kiếm chạy tới chỗ Vân dã.
Vân Dã đưa túi kẹo cho bé, thì thầm nói: "Con đi chơi một chút đi, đừng cả ngày luyện kiếm luyện luyện như cha con, cả ngày chỉ biết kiếm thuật."
"Ngao ngao!"
Tiểu Hôi Cầu ôm kẹo chạy ra trường luyện võ, Bạch Đồ đi tới bất mãn nói: "Ta nghe thấy."
Vân Dã lập tức túng: "Sư tôn đừng giận, con chỉ nói chơi."
Bạch Đồ từ chối cho ý kiến, đang định nói thêm gì nữa lại bị Vân Dã thừa cơ y chưa chuẩn bị đút một viên kẹo vào trong miệng y.
Vị ngọt tan trong miệng làm Bạch Đồ ngây người, ngay cả điều mình muốn nói cũng quên.
Vân Dã nghiêng đầu nhìn y hỏi: "Ngọt sao?"
"Ân." Bạch Đồ ngậm kẹo, cảm thấy ngọt tới trong lòng. Thanh âm y mềm xuống hỏi: "Đại nhân vu y cho người xuống giường rồi sao, sao lại chạy loạn khắp nơi?"
Vân Dã: "Con đã sớm tốt, chính là đại nhân vu y chuyện bé xé ra to không cho con xuống giường."
Bạch Đồ: "Đại nhân vu y cũng là lo lắng cho vết thương của con."
Vân Dã nhún nhún vai, dẫn Bạch Đồ đi ra ngoài trường luyện võ: "Không nói chuyện này, sao sáng sớm sư tôn đã đến luyện kiếm với Tiểu Hôi Cầu, con tỉnh lại lại không thấy người."
Nói tới đây như nhớ ra điều gì đó, mềm nhũn ai oán nói: "....Đã lâu rồi sư tôn không luyện kiếm với con."
Bạch Đồ ngửi ra vị chua trong lời nói hắn, nghiêng đầu nhìn hắn: "Dấm của nhi tử con cũng ăn?"
"Vậy thì sao?" Vân Dã không cảm thấy mất mặt chút nào, bá đạo nói: "Người là sư tôn của con cũng không phải của nó. Nhãi con kia muốn học kiếm thì con có rất nhiều người có thể dạy, không cho người dạy."
Bạch Đồ im lặng, lắc đầu: "...Tùy con."
Bạch Đồ đi lên trước Vân Dã đuổi theo hỏi: "Cho nên chừng nào sư tôn có thể luyện kiếm với con? Từ khi tới đây còn không có cơ hội luận bàn với sư tôn."
Đầu tiên là Bạch Đồ đang mang thai sau đó lại vì Ma Uyên nội loạn khiến Vân Dã trọng thương, từ khi Vân Dã thành Ma tôn, đích xác đã lâu rồi họ chưa luận bàn kiếm thuật.
Bạch Đồ quay đầu nhìn hắn: "Sao, muốn thử xem có thể đánh thắng được ta không? Chỉ là ta cũng hiếu kỳ sau khi ma công ngươi đại thừa đến cuộc đạt tới loại cảnh giới nào."
Trong mắt Vân Dã thoáng qua háo hức muốn thử: "Sư tôn thử một lần liền biết."
"Hôm nay không được." Bạch Đồ lắc đầu: "Thương thế của con vừa tốt, nếu lại bị thương vì so kiếm, đại nhân vu y nhất định sẽ đuổi ta ra khỏi Ma cung."
Vân Dã nhướng mày: "Con xem ai dám?
Bạch Đồ nói: "Không dám, ai dám gây khó dễ với con, đại nhân Ma tôn."
Vân Dã cười cười: "Cũng không ai dám gây khó dễ cho người, đại nhân Ma hậu."
Bạch Đồ ngây người lúng túng cúi đầu thì thầm: "Chớ nói hưu nói vượn."
Vân Dã nhìn y thật sâu như đang nghĩ gì.
Giây lát, Vân Dã như đã quyết định, nói: "Sư tôn, thực ra con có một bí mật vẫn luôn không nói cho người biết. Hiện tại con nói cho người được không?"
"Cái gì?"
Vân Dã: "Người đi với con."
Xe kéo của Ma quân dừng trước một tòa cung điện tĩnh lặng, Vân Dã đỡ Bạch Đồ xuống xe đi vào cung điện.
Bạch Đồ hỏi: "Đây là đâu?"
Vân Dã nói: "Điện Mạc Hủ."
Bạch Đồ ngẩn ra dừng bước.
Thấy Vân Dã vẫn tiếp tục đi vào trong, Bạch Đồ kéo tay áo hắn.
Bạch Đồ nói: "Nơi này không phải... con không nên dẫn ta tới đây."
Điện Mạc Hủ, là nơi bế quan tu luyện của các thế hệ Ma quân.
Dù Bạch Đồ chưa từng tới đây nhưng ít nhiều gì cũng nghe qua danh tiếng nơi này. Điện Mạc Hủ cất giấu vô số điển tịch trân quý của Ma tộc, võ nghệ tuyệt học (bị thất truyền), trong đó còn giấu vô số cơ mật của Ma tộc.
Dù hiện tại quan hệ của y và Vân Dã mật thiết, y thân là người ngoại tộc không thích hợp tới đây.
Vân Dã nắm tay Bạch Đồ, ôn nhu an ủi: "Sư tôn không cần lo lắng, hiện trong này không có vật gì người không thể nhìn."
Hắn nói xong, cửa điện trước mặt tự động mở ra, gió lạnh kèm theo bụi bặm phủ đã lâu nối đuôi nhau ra. Vân Dã nghiêng người chắn khí lạnh cho Bạch Đồ rồi mới kéo Bạch Đồ vào.
Trong điện u ám, chúc đăng trên đường nối tiếp sáng lên.
Trong này đơn sơ hơn rất nhiều trong tưởng tượng của Bạch Đồ, trên mặt tường treo bức họa các Ma quân qua nhiều thế hệ, giá gỗ hai bên đặt sổ sách điển tịch, phần lớn đều có bụi bặm như đã lâu chưa có người đụng tới.
Vân Dã dẫn Bạch Đồ đi tới phía trước một bức họa.
Người trong bức họa ngũ quan tuấn lãng, đường viền sâu sắc, có vài phần tương tự tướng mạo Vân Dã. Chỉ là khí chất người nọ âm lệ hoàn toàn khác với Vân Dã. Nếu Vân Dã không ở đây, người khác nhất định nhìn không ra chỗ họ tương tự.
Vân Dã giải thích: "Phụ thân con."
Bạch Đồ gật đầu, y đương nhiên nhận ra diện mạo Ma quân tiền nhiệm.
Vân Dã không nói nhiều, chạm vào nơi nào đó trên bức họa, tường đá bên cạnh bức họa tự động tác ra, một thạch đạo xuất hiện.
Vân Dã kéo Bạch Đồ đi vào thạch đạo, cuối đường là một gian thạch thất.
Bên trong thạch thất đầy đủ bàn ghế còn có một giường đá, ánh nên trên vách đá phản chiếu gò má hai người lúc sáng lúc tối.
Chắc hẳn nơi đây chính là nơi tu hành luyện công của Ma quân qua nhiều thế hệ.
Vân Dã kéo Bạch Đồ ngồi xuống cạnh bàn đá nói: "Trước kia con đã luyện thành ma công ở chỗ này."
Bạch Đồ hỏi: "Con dẫn ta tới đây làm gì?"
Vân Dã: "Sư tôn không muốn biết vì sao lúc con ở Thiên Diễn Tông tu vi rõ ràng tiến triển chậm nhưng vừa tới Ma Uyên liền lập tức tăng mạnh, chưa tới ba tháng đã đại thừa ma công sao?"
Bạch Đồ rũ mắt.
Xác thực y từng có nghi hoặc về chuyện này.
Ở kiếp trước, Vân Dã tu luyện ma công ít nhất cũng phải ba năm mới có thể đại thừa ma công trở thành tôn chủ Ma Uyên. Nhưng hiện tại hắn chỉ tốn ba tháng ngắn ngủi đã làm được chuyện này. Này xác thật kỳ quái.
Chỉ là không loại trừ hắn đã chiếm được bí tịch Ma tộc có thể làm nội công bản thân tăng mạnh trong ngắn hạn.
Dù thế nào chuyện này vẫn liên quan tới cơ mật Ma Tộc, Bạch Đồ không tiện hỏi cũng chưa từng đề cập qua trước mặt hắn.
Vân Dã nói: "Hẩn sư tôn đã biết lần con nhập ma ở Thiên Diễn Tông là Ô Cưu rót vào cơ thể con ma khí cường đại mới làm con không thể khống chế được huyết mạch ma đạo."
Bạch Đồ gật đầu: "Ta biết."
Vân Dã nói: "Chủ ý Ô Cưu là khiến con mất khống chế, từ đó khống chế con mở ra đại môn Ma Uyên thông tới hiện thế. Sư tôn muốn biết con là như thế nào tỉnh táo trong thời gian ngắn ngủi kiểm soát ma khí trong cơ thể không?"
"...Bởi vì con vốn cũng biết công pháp Ma tộc đồng thời vẫn luôn trộm tu luyện."
Bạch Đồ kinh ngạc mở to hai mắt: "Con nói lúc ở Thiên Diễn Tông..."
"Không sai, lúc ở Thiên Diễn Tông con đã luyện." Tay Vân Dã đặt trên bàn vô thức nắm chặt, cẩn thận quan sát sắc mặt Bạch Đồ, khẩn trương không khó phát hiện: "Con muốn thẳng thắn với sư tôn chuyện này là vì con không muốn gạt sư tôn, sư tôn đừng giận."
Bạch Đồ không hiểu: "Nhưng sao con có thể tập được công pháp Ma Uyên? Lúc con còn rất nhỏ đã bị ta mang tới Thiên diễn tông, Ma Uyên lại bị ta phong tỏa, sao con có thể...."
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Vân Dã: Con sống qua hai đời a, có phải con rất lợi hại không?
Bạch Đồ: Thật là trùng hợp, ta cũng vậy:)
Vu y vừa mới giáo huấn Vân Dã xong, sắc mặt không tốt tức giận ngồi lên xe kéo nghênh ngang đi.
Vất vả có chút hảo cảm trước mặt vu y, lần này về không.
....Được rồi.
Lúc Bạch Đồ đi vào trong điện, Vân Dã đã thay xong y phục đang nằm trên giường.
Thấy Bạch Đồ đi vào, Vân Dã hỏi: "Tiểu Hôi Cầu sao rồi?"
"Ở chung với Nam Kiều, còn chưa có tỉnh." Bạch Đồ nói: "Ta đã nói cho Nam Kiều chút nữa chờ Tiểu Hôi Cầu tỉnh ngủ thì trực tiếp đưa về đây."
"Như vậy cũng tốt." Vân Dã cười nói: "Tiểu gia hỏa kia vẫn luôn dích sư tôn, hại con không có thời gian ở chung một chỗ với sư tôn."
Bạch Đồ im lặng đi tới rót cho hắn ly nước.
Vân Dã mới vừa bị vu y dạy dỗ một hồi, nhận lấy ly Bạch Đồ đưa tới liên ai oán: "Sư tôn thật quá đáng, mình trốn ở bên ngoài để một mình con bị mắng."
Hắn liếm liếm vết thương trên môi, ủy khuất nói: "Này cũng không phải là con làm."
Má Bạch Đồ nóng lên nói sang chuyện khác: "Vu y nói thương thế của con thế nào?"
"Không có trở ngại, dưỡng dưỡng mấy ngày là tốt." Vân Dã trả lời, lại kéo trọng tâm câu chuyện về: "Con mặc kệ, sư tôn có lỗi với con sư tôn không định bồi thường cho con sao?"
Lúc Vân Dã nói lại cười vô cùng không đứng đắn, Bạch Đồ bất mãn: "Nhưng rõ ràng là con...."
Vân Dã lập tức đổi thành dáng vẻ đáng thương, đôi mắt không tiếng động lên án.
Lời vừa tới miệng Bạch Đồ đã nuốt xuống.
Trong lòng thầm mắng mình không có tiền đồ, bị người này ăn tới gắt gao nhẫn nhịn nói: "Con muốn thế nào?"
Vân Dã ngoắc ngoắc ngón tay với y.
Bạch Đồ tiến tới, Vân Dã thì thầm bên tai y: "Muốn sư tôn hôn con."
Bạch Đồ lập tức lui về phía sau nửa bước, tức tới nghiến răng: "...Vân Dã!"
"Con đây." Vân Dã nhìn chằm chằm vành tai nhanh chóng đỏ như phát hiện ra chuyện gì đó vô cùng thú vị: "Thì ra lúc sư tôn xấu hổ lỗ tai sẽ đỏ, trước đó con vẫn luôn không chú ý tới."
"Ngươi...."
Vân Dã nghiêng đầu: "Sư tôn thật sự không chịu?"
Hắn nhấp một ngụm nước đặt ly ở một bên, nhàn hạ dựa đầu giường lo lắng nói: "Nếu sư tôn đã không chịu cũng không còn cách nào, chỉ là chút nữa đại nhân vu y hỏi cũng đừng trách đệ tử nói thật."
"...Mấy tiểu nha đầu bên người đại nhân vu y đều thích nói chuyện phiếm, quay đầu là toàn bộ Ma Uyên đều biết, đường đường Tiên Quân Chiêu Hoa lại lòng dạ hẹp hòi, thích cắn người khi tức giận."
Bạch Đồ nghiêng đầu không nhìn hắn, lỗ tai đỏ hơn.
Ý cười trong mắt Vân Dã càng sâu: "Da mặt sư tôn mỏng như vậy, người chịu được sao?"
"Con đừng nói nữa." Bạch Đồ không nhịn được cắt ngang, nhanh chóng cúi người chạm một cái lên môi hắn: "Như vậy được rồi đúng không?"
Tốc độ kia thật sự là nhanh tới mức bất ngờ không kịp đề phòng, Vân Dã nhịn không được cười lên.
Bạch Đồ xấu hổ: "Con cười cái gì?"
Vân Dã thu lại nụ cười nghiêm túc lắc đầu: "Vậy sao được, đây không phải là sư tôn có lệ con sao?"
Hắn ngồi dậy giang hai cánh tay với Bạch Đồ, ôn nhu nói: "Nếu sứ tôn không biết, lại đây, con có thể dạy người."
"Không, không cần!" Mặt Bạch Đồ nóng như bị lửa đốt, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, chịu đựng sự xấu hổ: "Con nhắm mắt lại."
Vân Dã ngoan ngoãn nhắm mắt.
Không lâu lắm một thứ ấm áp đặt lên môi hắn.
Bạch Đồ thử thăm dò hôn lên môi Vân Dã nhưng lần này không có lập tức dời đi. Y học những gì Vân Dã đã làm trước đó, môi nhẹ nhàng cọ cọ môi đối phương, tách đôi môi mát lạnh kia, chậm rãi đưa đầu lưỡi vào.
....Sau đó, động tác dừng lại tại đây.
Bạch Đồ khẩn trương tới quên hô hấp, đầu trống rỗng, toàn thân cứng đờ đến động cũng không dám động, tiến không được lùi cũng không xong.
Đột nhiên cửa điện bị đẩy ra, một thân ảnh nhỏ chạy vào phòng: "Cha, a cha, con đã về..."
Tiểu Hôi Cầu còn chưa nói xong đã thấy hai người cha của mình, kinh ngạc mở to hai mắt.
....Sau đó liền bị Chỉ Phong đi theo bé che mắt.
Bạch Đồ run lên, vô thức muốn giãy dụa ra khỏi lòng Vân Dã, lại không đứng vững ngược lại ngã về trong lòng hắn.
Chỉ Phong cũng lúng túng không thôi, nàng thì thầm với Tiểu Hôi Cầu: "Tiểu hài tử không thể nhìn." rồi nhanh chóng nói với hai người kia: "Tôn thượng và Tiên Tôn tiếp tục, thuộc hạ mang tiểu thiếu chủ ra ngoài chơi."
Nói xong liền ôm lấy Tiểu Hôi Cầu bay nhanh.
Bạch Đồ: "..."
Cửa điện khép lại, Bạch Đồ giãy ra khỏi lòng Vân Dã, giơ tay đánh một chưởng lên vai không có bị thương của đối phương.
Vân Dã bị đau "ngao" một tiếng, quay lại giường.
Bạch Đồ không thèm nhìn hắn, tức giận hừ lạnh xoay người ra cửa.
Mấy ngày sau Bạch Đồ đề phòng Vân Dã, vân Dã không tìm được cơ hội nào thân cận với Bạch Đồ.
Vết thương Vân Dã dần tốt lên, Bạch Đồ cũng không thời thời khắc khắc chăm sóc hắn, cuối cùng cũng có thời gian bắt đầu quan tâm việc luyện kiếm của Tiểu Hôi Cầu.
Ngày hôm đó, Bạch Đồ tới trường luyện võ xem Tiểu Hôi Cầu luyện công.
Tiểu Hôi Cầu thừa kế ưu điểm hai vị phụ thân, thiên phú trên kiếm thuật cực cao, chưa mấy ngày đã bài bản hẳn hoi.
Nam Kiều thân là hộ pháp còn có rất nhiều sự vụ cần làm, không thể thời khắc canh giữ chỉ dạy Tiểu Hôi Cầu, lúc này chỉ còn hai thị tòng đi theo Tiểu Hôi Cầu, một mình bé luyện kiếm.
Bạch Đồ thu liễm hơi thở, một bên nhìn trộm đi tới.
"Một kiếm này vững vàng hãy xuất, không cần sốt ruột, lưỡi kiếm chém ngang sẽ có lực hơn."
Tiểu Hôi Cầu mới chú ý tới cha mình tới.
Bé buông kiếm nhào vào lòng Bạch Đồ: "Cha, người đến đây lúc nào nha, sao không lên tiếng ngao."
Bạch Đồ lau mồ hôi trên mặt bé, cười nói: "Không phải là sợ làm phiền con sao? Sao, học kiếm thuật vui không?"
Tiểu Hôi Cầu nhăn mũi: "Không vui, mệt quá ngao."
Bạch Đồ nhéo mặt bé: "Mỗi ngày con luyện nửa canh giờ cũng cảm thấy mệt mỏi? Con biết trước đây a cha học kiếm thuật mỗi ngày luyện bao lâu không?"
"Không biết ngao..."
"Ít nhất cũng có bốn năm canh giờ." Bạch Đồ nói: "A cha con học cái gì cũng không nỗ lực, chỉ có kiếm thuật là tốt, Tiểu Hôi Cầu cũng phải học tốt kiếm thuật mới được."
Tiểu Hôi Cầu: "Ngao! Con sẽ cố gắng!"
Bạch Đồ gật đầu nhận lấy kiếm mộc nhỏ trong tay bé, ôn nhu nói: "Kiếm thuật không chỉ một hai ngày là có thể luyện thành, không cần sốt ruột, cha tới dạy con."
Vì vậy khi Vân Dã đi tới trường luyện võ, nhìn thấy cảnh tượng Bạch Đồ nắm tay Tiểu Hôi Cầu dạy bé từng chiêu thức.
Chân mày Vân Dã không dấu vết nhíu lại, đi lên phía trước: "Con nói sao không thấy sư tôn đâu, thì ra là ở chỗ này."
Hắn lấy một bọc kẹo mạch nha, quơ quơ với Tiểu Hôi Cầu: "Tiểu Hôi Cầu, có muốn ăn kẹo không, mau tới đây."
"A cha!" Lực chú ý của Tiểu Hôi Cầu lập tức bị kẹo hấp dẫn, quả quyết bỏ kiếm chạy tới chỗ Vân dã.
Vân Dã đưa túi kẹo cho bé, thì thầm nói: "Con đi chơi một chút đi, đừng cả ngày luyện kiếm luyện luyện như cha con, cả ngày chỉ biết kiếm thuật."
"Ngao ngao!"
Tiểu Hôi Cầu ôm kẹo chạy ra trường luyện võ, Bạch Đồ đi tới bất mãn nói: "Ta nghe thấy."
Vân Dã lập tức túng: "Sư tôn đừng giận, con chỉ nói chơi."
Bạch Đồ từ chối cho ý kiến, đang định nói thêm gì nữa lại bị Vân Dã thừa cơ y chưa chuẩn bị đút một viên kẹo vào trong miệng y.
Vị ngọt tan trong miệng làm Bạch Đồ ngây người, ngay cả điều mình muốn nói cũng quên.
Vân Dã nghiêng đầu nhìn y hỏi: "Ngọt sao?"
"Ân." Bạch Đồ ngậm kẹo, cảm thấy ngọt tới trong lòng. Thanh âm y mềm xuống hỏi: "Đại nhân vu y cho người xuống giường rồi sao, sao lại chạy loạn khắp nơi?"
Vân Dã: "Con đã sớm tốt, chính là đại nhân vu y chuyện bé xé ra to không cho con xuống giường."
Bạch Đồ: "Đại nhân vu y cũng là lo lắng cho vết thương của con."
Vân Dã nhún nhún vai, dẫn Bạch Đồ đi ra ngoài trường luyện võ: "Không nói chuyện này, sao sáng sớm sư tôn đã đến luyện kiếm với Tiểu Hôi Cầu, con tỉnh lại lại không thấy người."
Nói tới đây như nhớ ra điều gì đó, mềm nhũn ai oán nói: "....Đã lâu rồi sư tôn không luyện kiếm với con."
Bạch Đồ ngửi ra vị chua trong lời nói hắn, nghiêng đầu nhìn hắn: "Dấm của nhi tử con cũng ăn?"
"Vậy thì sao?" Vân Dã không cảm thấy mất mặt chút nào, bá đạo nói: "Người là sư tôn của con cũng không phải của nó. Nhãi con kia muốn học kiếm thì con có rất nhiều người có thể dạy, không cho người dạy."
Bạch Đồ im lặng, lắc đầu: "...Tùy con."
Bạch Đồ đi lên trước Vân Dã đuổi theo hỏi: "Cho nên chừng nào sư tôn có thể luyện kiếm với con? Từ khi tới đây còn không có cơ hội luận bàn với sư tôn."
Đầu tiên là Bạch Đồ đang mang thai sau đó lại vì Ma Uyên nội loạn khiến Vân Dã trọng thương, từ khi Vân Dã thành Ma tôn, đích xác đã lâu rồi họ chưa luận bàn kiếm thuật.
Bạch Đồ quay đầu nhìn hắn: "Sao, muốn thử xem có thể đánh thắng được ta không? Chỉ là ta cũng hiếu kỳ sau khi ma công ngươi đại thừa đến cuộc đạt tới loại cảnh giới nào."
Trong mắt Vân Dã thoáng qua háo hức muốn thử: "Sư tôn thử một lần liền biết."
"Hôm nay không được." Bạch Đồ lắc đầu: "Thương thế của con vừa tốt, nếu lại bị thương vì so kiếm, đại nhân vu y nhất định sẽ đuổi ta ra khỏi Ma cung."
Vân Dã nhướng mày: "Con xem ai dám?
Bạch Đồ nói: "Không dám, ai dám gây khó dễ với con, đại nhân Ma tôn."
Vân Dã cười cười: "Cũng không ai dám gây khó dễ cho người, đại nhân Ma hậu."
Bạch Đồ ngây người lúng túng cúi đầu thì thầm: "Chớ nói hưu nói vượn."
Vân Dã nhìn y thật sâu như đang nghĩ gì.
Giây lát, Vân Dã như đã quyết định, nói: "Sư tôn, thực ra con có một bí mật vẫn luôn không nói cho người biết. Hiện tại con nói cho người được không?"
"Cái gì?"
Vân Dã: "Người đi với con."
Xe kéo của Ma quân dừng trước một tòa cung điện tĩnh lặng, Vân Dã đỡ Bạch Đồ xuống xe đi vào cung điện.
Bạch Đồ hỏi: "Đây là đâu?"
Vân Dã nói: "Điện Mạc Hủ."
Bạch Đồ ngẩn ra dừng bước.
Thấy Vân Dã vẫn tiếp tục đi vào trong, Bạch Đồ kéo tay áo hắn.
Bạch Đồ nói: "Nơi này không phải... con không nên dẫn ta tới đây."
Điện Mạc Hủ, là nơi bế quan tu luyện của các thế hệ Ma quân.
Dù Bạch Đồ chưa từng tới đây nhưng ít nhiều gì cũng nghe qua danh tiếng nơi này. Điện Mạc Hủ cất giấu vô số điển tịch trân quý của Ma tộc, võ nghệ tuyệt học (bị thất truyền), trong đó còn giấu vô số cơ mật của Ma tộc.
Dù hiện tại quan hệ của y và Vân Dã mật thiết, y thân là người ngoại tộc không thích hợp tới đây.
Vân Dã nắm tay Bạch Đồ, ôn nhu an ủi: "Sư tôn không cần lo lắng, hiện trong này không có vật gì người không thể nhìn."
Hắn nói xong, cửa điện trước mặt tự động mở ra, gió lạnh kèm theo bụi bặm phủ đã lâu nối đuôi nhau ra. Vân Dã nghiêng người chắn khí lạnh cho Bạch Đồ rồi mới kéo Bạch Đồ vào.
Trong điện u ám, chúc đăng trên đường nối tiếp sáng lên.
Trong này đơn sơ hơn rất nhiều trong tưởng tượng của Bạch Đồ, trên mặt tường treo bức họa các Ma quân qua nhiều thế hệ, giá gỗ hai bên đặt sổ sách điển tịch, phần lớn đều có bụi bặm như đã lâu chưa có người đụng tới.
Vân Dã dẫn Bạch Đồ đi tới phía trước một bức họa.
Người trong bức họa ngũ quan tuấn lãng, đường viền sâu sắc, có vài phần tương tự tướng mạo Vân Dã. Chỉ là khí chất người nọ âm lệ hoàn toàn khác với Vân Dã. Nếu Vân Dã không ở đây, người khác nhất định nhìn không ra chỗ họ tương tự.
Vân Dã giải thích: "Phụ thân con."
Bạch Đồ gật đầu, y đương nhiên nhận ra diện mạo Ma quân tiền nhiệm.
Vân Dã không nói nhiều, chạm vào nơi nào đó trên bức họa, tường đá bên cạnh bức họa tự động tác ra, một thạch đạo xuất hiện.
Vân Dã kéo Bạch Đồ đi vào thạch đạo, cuối đường là một gian thạch thất.
Bên trong thạch thất đầy đủ bàn ghế còn có một giường đá, ánh nên trên vách đá phản chiếu gò má hai người lúc sáng lúc tối.
Chắc hẳn nơi đây chính là nơi tu hành luyện công của Ma quân qua nhiều thế hệ.
Vân Dã kéo Bạch Đồ ngồi xuống cạnh bàn đá nói: "Trước kia con đã luyện thành ma công ở chỗ này."
Bạch Đồ hỏi: "Con dẫn ta tới đây làm gì?"
Vân Dã: "Sư tôn không muốn biết vì sao lúc con ở Thiên Diễn Tông tu vi rõ ràng tiến triển chậm nhưng vừa tới Ma Uyên liền lập tức tăng mạnh, chưa tới ba tháng đã đại thừa ma công sao?"
Bạch Đồ rũ mắt.
Xác thực y từng có nghi hoặc về chuyện này.
Ở kiếp trước, Vân Dã tu luyện ma công ít nhất cũng phải ba năm mới có thể đại thừa ma công trở thành tôn chủ Ma Uyên. Nhưng hiện tại hắn chỉ tốn ba tháng ngắn ngủi đã làm được chuyện này. Này xác thật kỳ quái.
Chỉ là không loại trừ hắn đã chiếm được bí tịch Ma tộc có thể làm nội công bản thân tăng mạnh trong ngắn hạn.
Dù thế nào chuyện này vẫn liên quan tới cơ mật Ma Tộc, Bạch Đồ không tiện hỏi cũng chưa từng đề cập qua trước mặt hắn.
Vân Dã nói: "Hẩn sư tôn đã biết lần con nhập ma ở Thiên Diễn Tông là Ô Cưu rót vào cơ thể con ma khí cường đại mới làm con không thể khống chế được huyết mạch ma đạo."
Bạch Đồ gật đầu: "Ta biết."
Vân Dã nói: "Chủ ý Ô Cưu là khiến con mất khống chế, từ đó khống chế con mở ra đại môn Ma Uyên thông tới hiện thế. Sư tôn muốn biết con là như thế nào tỉnh táo trong thời gian ngắn ngủi kiểm soát ma khí trong cơ thể không?"
"...Bởi vì con vốn cũng biết công pháp Ma tộc đồng thời vẫn luôn trộm tu luyện."
Bạch Đồ kinh ngạc mở to hai mắt: "Con nói lúc ở Thiên Diễn Tông..."
"Không sai, lúc ở Thiên Diễn Tông con đã luyện." Tay Vân Dã đặt trên bàn vô thức nắm chặt, cẩn thận quan sát sắc mặt Bạch Đồ, khẩn trương không khó phát hiện: "Con muốn thẳng thắn với sư tôn chuyện này là vì con không muốn gạt sư tôn, sư tôn đừng giận."
Bạch Đồ không hiểu: "Nhưng sao con có thể tập được công pháp Ma Uyên? Lúc con còn rất nhỏ đã bị ta mang tới Thiên diễn tông, Ma Uyên lại bị ta phong tỏa, sao con có thể...."
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Vân Dã: Con sống qua hai đời a, có phải con rất lợi hại không?
Bạch Đồ: Thật là trùng hợp, ta cũng vậy:)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất