Hướng Dẫn Nuôi Dưỡng Cục Lông Nhỏ Dính Người
Chương 11: Chỉ kém hơn cơ bụng tám múi có 7 điểm thôi
Cố Nghịch nhàn nhạt nói: "Nhưng mà tôi không thể tùy tiện gọi như vậy được."
Ò. Cục lông nhỏ thất vọng nhìn nhìn móng thỏ của mình.
Cố Nghịch hơi hơi hé miệng: "Bé..." Hắn đỏi lời, bình tĩnh nói: "Cũng không thể nhìn chằm chằm ảnh chụp của người khác với người thật được, rất bất lịch sự."
Cục lông nhỏ gật gật đầu.
Cố Nghịch tiếp tục nói: "Nhưng nhìn tôi thì muốn nhìn bao lâu cũng được."
Cục lông nhỏ ngượng ngùng nhìn hắn.
"Thế nào?" Cố Nghịch khẽ nâng cao ấm cuối.
Cục lông nhỏ lại gật gật đầu.
Cố Nghịch bình tĩnh nhìn lên trên trần xe, giọng điệu gợn sóng bất kinh: "Bé cưng."
Anh đang gọi ta sao? Thỏ con đỏ mặt nhào tới.
... Cố Nghịch ra vẻ không liên quan đến mình, tiếp tục nhìn chằm chằm lên trần xe.
Tài xế thở dài trong lòng, lời thoại này của ảnh đế Cố đúng là tuyệt thật, giọng điệu tiết tấu tự nhiên, nghe giống như đang nói chuyện với người thật vậy.
Cậu ta còn suýt chút nữa đã cho rằng ở sau ghế có thêm một người khác ấy chứ.
Không hổ là hắn.
...
Sau khi về nhà, Cố Nghịch lập tức đi tắm rửa, thỏ con trộm lấy ra một phần đồ ăn vặt, giấu vào kho bạc nhỏ của mình.
Kho bạc bé xíu của nó nằm ở dưới góc bàn trong phòng khách, khăn trải bàn rủ xuống vừa vặn che được kín mít.
Thỏ con chạy đến chân bàn, mở cái rương nhỏ của mình ra.
Bên trong có mấy viên socola, còn có mấy miếng khô bò đóng gói to đùng, tất cả đều là do nó chuẩn bị chu đáo giữ lại.
Thỏ con bỏ vào trong thêm một đống kẹo đậu phộng socola, nó nhìn kho thóc đầy ắp của mình, cảm giác vinh quang thuộc về lao động thỏ nhỏ tự nhiên sinh ra.
Mấy ngày nay, đêm nào nó cũng lén lút chạy tới nhìn một cái, nếu như bảo bối kho bạc nhỏ còn ở đây thì nó sẽ vô cùng thỏa mãn, đêm đó sẽ ngủ thật là ngon.
Buổi sáng, khi mà thỏ con vẫn chưa dậy, Cố Nghịch đang chuẩn bị bữa sáng thì đột nhiên phát hiện dưới chân bàn cách hắn không xa có cái gì đó kỳ lạ, giống như đang giấu thứ gì đó vậy.
Cố Nghịch đi qua, vừa kéo khăn ra thì thấy bên trong là một cái rương nhỏ.
Hắn nhìn về phía phòng ngủ theo bản năng, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mở cái rương ra.
Bên trong tràn đầy khô bò, còn có cả socola, chồng chất thành một ngọn núi nhỏ, nom rất ư là giàu có.
Cố Nghịch: "..."
Không cần nghĩ cũng biết là kho bạc của ai rồi.
Không bao lâu sau, thỏ con tỉnh dậy, nó ăn xong trái cây rồi lại như thường lệ mà dán lên người Cố Nghịch muốn đi ra ngoài với hắn.
Cố Nghịch dỗ dành: "Sẽ về nhanh thôi."
Thỏ con không tình nguyện mà nửa đứng lên, dùng loại ánh mắt cực kỳ u oán mà nhìn hắn.
Cố Nghịch nói: "Buổi tối không cần chờ tôi, muộn quá thì tự mình đi ngủ trước."
Thỏ con không tình nguyện gật gật đầu.
Đợi hắn đi rồi, thỏ con ôm đồ ăn vặt trong tủ lạnh ra, nằm trong quần áo của Cố Nghịch mà ngủ một giấc.
Buổi chiều, nó đi tuần tra kho bạc nhỏ của mình theo thường lệ, dùng ánh mắt quét sơ qua một lần, vô cùng vừa lòng. Lúc chuẩn bị đóng rương, nó đột nhiên dừng lại một chút.
Khô bò của nó đâu! Một miếng khô bò to như vậy của nó đâu mất rồi!
Thỏ con không tin ma quỷ gì cả, nó lục lọi tìm kiếm, đúng thật là không có miếng thịt khô lớn nhất kia.
Nó sẽ không lầm đâu, cái miếng thịt khô đó khắc sâu trong ấn tượng của nó, bởi vì trông bự ơi là bự, đó là miếng thịt khô bự nhất mà nó có.
Nhất định là bị người trộm mất rồi! Thỏ con ôm cái rương thở phì phì nghĩ.
Nó nghiêm túc kiểm kê đồ vật trong rương, vẫn không thiếu món nào. Nói cách khác, cái tên ăn trộm kia rất có ánh mắt đã lấy đi gói thịt bò khô mà nó thích nhất.
Thỏ con giận đến xù lông, bình tĩnh ôm rương phân tích một chút, trong nhà ngoại trừ nó ra thì cũng chỉ có mỗi Cố Nghịch!
Nhất định là Cố Nghịch!
Tên xấu xa này!
Mối quan hệ của mình với hắn đã tan vỡ ngay từ bây giờ!
Thỏ con lãnh khốc vô tình thu hồi thẻ vợ tốt mà bản thân đã phát cho hắn, lấy tư thế thẩm vấn ngồi xổm trên sofa, chờ Cố Nghịch trở về.
Tối đó, âm thanh mở cửa vang lên.
Thỏ con trực tiếp nổi giận đùng đùng chạy tới chất vấn: Là anh chứ gì!
Cố Nghịch ngồi xổm xuống, xoa xoa cục lông nhỏ trong lòng bàn tay: "Không phải nói là đừng chờ tôi, tự đi ngủ trước sao?"
Ai chờ anh!! Thỏ con một vẻ muốn tính sổ người này.
Cố Nghịch: "Hửm?"
Thỏ con cầm lấy một miếng thịt khô, khoa tay múa chân với hắn: Nhất định là anh rồi! Cái tên ăn trộm này!
Cố Nghịch: "Làm sao vậy?"
Đừng có giả vờ! Nhất định là anh. Thỏ con không có chứng cứ, không có biện pháp bắt hắn, thế là co mình tự kỷ trong góc.
Cái đó là khối thịt khô lớn nhất của nó, đó giờ nó vẫn luyến tiếc không dám ăn, lén giấu ở chỗ này.
Nó vốn đang nghĩ, chờ sau này có thể biến thành hình người rồi thì sẽ a một miếng ăn hết luôn, chậm rãi nhai nhai, cho đã ghiền.
Thỏ con khổ sở rưng rưng nước mắt, vừa nuốt nước miếng, vừa nghẹn nước mắt.
Cố Nghịch ngồi xổm xuống.
Thỏ con xoay đầu đi.
Cố Nghịch đưa một món đồ qua, dỗ dành: "Cái này sao?"
Thỏ con không để ý tới hắn.
Cố Nghịch nén cười: "Nhóc xem xem có phải là miếng khô bò này không?"
Thỏ con nhìn thoáng qua, đúng là đồ của nó thật, nhanh chóng cầm lấy.
Cố Nghịch cào cào đầu nó: "Lấy ở đâu ra nhiều đồ thế này?"
Thỏ con không muốn nói chuyện với hắn.
Có một số chuyện có tính nghiêm trọng mà người cần phải biết, có chuyện có thể đùa, có chuyện không thể đùa, loại chuyện liên quan đến khô bò này là không thể đùa dù chỉ một chút!
Cố Nghịch động vào vảy ngược của nó rồi.
Thỏ con ngồi xổm ở góc tường, đưa mông lại với hắn.
Cố Nghịch đi qua, cào cào đầu nó: "Thỏ con."
Thỏ con nằm yên, cái bụng ngửa lên, tư thái không thèm để ý đến hắn.
Cố Nghịch gãi gãi bụng nó, đưa thêm một túi đồ màu sắc rực rỡ qua: "Bù thịt khô cho nhóc."
Thỏ con nhắm mắt lại.
Cố Nghịch xách hai chân nó, ôm nó lên.
Thỏ nhỏ vẫn nhắm mắt lại.
Cố Nghịch: "Xin lỗi với nhóc."
Ta không cảm nhận được thành ý của anh. Thỏ con cao lãnh nhìn qua chỗ khác, tưởng là thỏ con dễ dỗ như vậy á hả?
Cố Nghịch gãi gãi bụng nó, thỏ con nhanh chóng né tránh, nó giãy giụa, và rồi đầu vững vàng dán lên môi Cố Nghịch.
Đỉnh đầu truyền đến xúc cảm mềm mại, thỏ con dừng một chút, bỗng nhiên cảm thấy nóng lên, nhanh chóng tách ra khỏi hắn.
Chỗ bị môi Cố Nghịch đụng đến nóng rát, như là chạm phải lửa vậy, nhưng mà loại cảm giác nóng rát ấy rất nhanh đã biến mất, cơn thoải mái cực độ vọt tới từ đỉnh đầu, chân thỏ con mềm nhũn, suýt chút nữa đã té ngã.
Chuyện gì đây, còn thoải mái hơn cả ôm ôm nữa! Cục lông bé bỏng có chút ngốc.
Môi hắn chạm vào mình có một chút thôi mà đã hữu dụng như vậy ư?
Thỏ con nghĩ nghĩ, nó trộm nhìn Cố Nghịch, sau đó nhảy qua, đẩy đầu sát vào, anh lại hôn ta chút nữa đi, cái kiểu lâu lâu một chút ấy.
Cố Nghịch còn chưa phản ứng lại thì cục lông nhỏ đã gấp không chờ nổi, chủ động dán đầu thỏ tới, khẽ chạm vào môi hắn.
Thỏ con thoải mái đến mức sắp thăng thiên, nó thử tách ra, nhưng toàn thân đều mềm nhũn, vô cùng không nỡ mà tiến về phía trước.
Cố Nghịch dừng một chút, hơn nửa ngày cũng không có động tĩnh.
Tụi mình lại làm thêm lần nữa đi? Đầu thỏ con hồng hồng, chờ mong mà nhìn hắn.
Cố Nghịch đối diện với hai mắt của nó, ngón tay nhẹ nhàng giật giật, đột nhiên đứng dậy, tránh sự tiếp xúc của nó.
Thỏ con bất mãn chạy qua, nhão nhão dính dính ôm lấy chân hắn.
Cố Nghịch vừa mở tủ lạnh vừa nói: "Đừng có ôm loạn."
Tại sao? Thỏ con nghiêng đầu, khó hiểu nhìn về phía hắn.
Cố Nghịch mở tủ lạnh ra, nhìn bánh quy chocolate đồ ngọt, đầu ngón tay hắn dừng một chút.
Đều là đồ của thỏ con.
Một nơi trống không trước kia, giờ đây đã bị chiếm đầy.
Hắn rủ mắt, cục lông nhỏ đang tập trung tinh thần nhìn mình.
Cố Nghịch bình tĩnh lấy trái cây ra.
Cố Nghịch bị sao vậy?
Có phải là không vui khi thấy tủ lạnh toàn đồ của mình hay không, không có đồ của hắn, thế nên trong lòng thấy không công bằng?
Thỏ con ôm chân nghĩ nghĩ.
Nó trộm nhìn Cố Nghịch.
Cố Nghịch vẫn vô cùng bình tĩnh, nhìn không có cảm xúc gì, hắn ngồi xổm xuống, đút cho nó ăn.
Thỏ con thất thần ăn ăn, miệng không cẩn thận chạm phải đầu ngón tay Cố Nghịch.
Cố Nghịch rút tay về.
Thỏ con nhịn không được, chọc chọc hắn.
Anh bị làm sao vậy?
Cố Nghịch ngồi dậy: "Tự mình ăn từ từ đi."
Thỏ con nhảy đến trước mặt hắn.
Cố Nghịch chuyển sang một hướng khác.
Thỏ con lại nhảy đến trước mặt hắn, chặn đường đi của hắn.
Thỏ con vẫy vẫy chân xuống, ý bảo hắn ngồi xổm xuống.
Cố Nghịch ngồi xổm xuống: "Làm sao vậy?"
Thỏ con nghiêm túc mà chỉ vào chính mình.
Tuy rằng tủ lạnh là của ta, nhưng ta là của anh mà.
"Hửm?" Cố Nghịch nhìn nó.
Thỏ con nửa đứng lên, bổ nhào vào trong lòng ngực hắn.
Thấy hắn mãi mà vẫn không phản ứng gì, thỏ con vỗ vỗ hắn.
Anh có thể ôm lấy ta!
Cố Nghịch nhẹ nhàng nhéo nhéo chân nó, nhàn nhạt nói: "Ở xã hội loài người, ôm tới ôm đi với người khác thì phải chịu trách nhiệm..."
Lời còn chưa nói xong, thỏ con đã dùng chân thỏ ôm lấy cổ hắn, nhanh chóng hôn một cái trên mặt hắn.
Cố Nghịch dừng một chút, bình tĩnh phổ cập khoa học cho nó: "Giống nhóc hôn tới hôn lui như thế này, tức là nhóc phải làm vợ cho người ta." Hắn dừng một chút, nhàn nhạt nói: "Nhưng tôi không phải loại người như vậy."
Thật ra anh có thể làm loại người như vậy mà.
Cục lông bé bỏng đỏ bừng mặt, tri kỷ mà để sát đầu vào, bây giờ anh nên hôn ta đi.
Cố Nghịch bình tĩnh đứng dậy, vừa đi vừa nói: "Tôi thật sự không phải loại người như vậy."
Cục lông nhỏ chạy qua cùng hắn.
Cố Nghịch dừng bước chân: "Nhóc biết rõ cảm xúc của tôi bình thường vẫn tương đối ổn định, không dễ bị quấy nhiễu."
Anh vừa bình thường lại vừa tương đối, ổn định ở chỗ nào chứ? Cục lông nhỏ lười nhác nằm sấp trên thảm, lấy mỏng thỏ chống đầu, thầm mắng mỏ trong lòng.
Cố Nghịch nhìn thoáng qua: "Loại tiểu kỹ này vô dụng với tôi."
Cục lông nhỏ: "..."
Cục lông nhỏ xê dịch, túm lấy quần của hắn, thuần thục bò từ chân lên, ngồi xổm trên vai hắn.
Biết ta muốn làm gì không? Cục lông nhỏ xoa xoa hai chân, tri kỷ cho hắn chút thời gian để chuẩn bị.
Nhưng không ngờ Cố Nghịch lại đột nhiên nghiêng đầu, bọn họ vốn đã rất gần rồi, thế nên cũng bởi vì vậy mà môi hắn không cẩn thận chạm lên đầu nó.
Hai chân thỏ con mềm nhũn, bị kích thích đến mức trực tiếp ngã xuống khỏi bả vai hắn.
Cố Nghịch vươn tay bắt được thỏ ngốc.
Làm ba lần luôn rồi, sao lại còn kích thích đến thế vậy chứ!
Cục lông bé bỏng choáng váng, cũng không biết mình về phòng ngủ như thế nào, móng thỏ vô lực đặt trên hổ khẩu* của hắn, nghĩ thầm, quá thoải mái.
(*hổ khẩu: kẽ giữa ngón cái với ngón trỏ.)
So với hôn hôn thì tiếp xúc với quần áo bỗng nhiên không còn thơm nữa rồi.
Lúc đi ngủ, thỏ con ngủ ở trong ổ của mình, nó muốn thử xem loại cảm giác này có thể kéo dài bao lâu.
Nếu như hoàn toàn khôi phục lại bình thường thì tốt quá, cứ dính mãi lấy người ta cũng sẽ khiến người ta thấy phiền phức.
Nó tính toán hết thảy trong lòng, Cố Nghịch từ phòng tắm đi ra, hắn để trần nửa người trên, tùy ý giơ tay lấy khăn lau tóc.
Thỏ con nhìn thoáng qua, cuống quít dời tầm mắt.
Dáng người của tên này đẹp quá đi, cơ bụng trông muốn sờ thật sự.
Thỏ con sờ cái bụng mềm mại của mình, vô cùng ảo não, nghiêm túc an ủi bản thân, thật ra cũng còn ổn mà, cách cơ bụng tám múi chỉ có bảy điểm thôi.
Cố Nghịch nhìn nó, bình tĩnh nói: "Tắt đèn đây."
Thỏ con gật gật đầu.
Cố Nghịch ho nhẹ một tiếng, lặp lại lần nữa: "Thật sự tắt đèn đây."
Thỏ con vẫy vẫy móng thỏ, tỏ vẻ mình biết rồi, ngủ ngon.
Cố Nghịch: "..."
Cố Nghịch lẳng lặng nói: "Buổi tối có lẽ sẽ có chó dữ kêu ở trên phố."
Thỏ con vội vàng nhắm mắt lại, rụt cả người vào trong ổ, giấu chân thỏ thật kỹ.
Qua một lát, giọng nói của Cố Nghịch lại vang lên trong bóng đêm: "Nếu như sợ hãi thì có thể lại đây ngủ."
Thỏ con: "Chít chít."
Yên tâm, ta không sợ.
Cố Nghịch: "Ồ."
Một giấc này thỏ con ngủ khá ngon, giống như khôi phục lại bình thường rồi vậy. Nó tỉnh lại rồi còn có chút không tưởng tượng nổi.
Hôn hôn có tác dụng đến vậy cơ à?
Vì để nghiệm chứng ý nghĩ này, thỏ con thừa dịp Cố Nghịch chưa ngủ dậy, trộm chạy đến mép giường, đưa đầu tiến lại gần môi Cố Nghịch, chân thỏ động động muốn cho hắn hôn.
Đang muốn rời đi thì xúc cảm trên đầu bỗng nặng hơn một chút.
Thỏ con thoải mái khẽ run run, lúc này mới phản ứng lại có phải vừa rồi Cố Nghịch tỉnh rồi hay không. Nó giương mắt nhìn, thấy Cố Nghịch vẫn còn đang ngủ thì nhẹ nhàng thở ra.
Đúng là hôn hôn dùng rất tốt!
Thoải mái gấp bội, lại còn kéo dài nữa chứ.
Hai mắt thỏ con sáng ngời, vậy là sau này nó sẽ xin hôn hôn nhiều hơn!
Đương nhiên là hắn nhất định sẽ không cho nó đâu!
Thế nên nó phải chủ động "tạo ra" một chút mới được.
Tương lai nháy mắt tràn ngập hy vọng!!
Ò. Cục lông nhỏ thất vọng nhìn nhìn móng thỏ của mình.
Cố Nghịch hơi hơi hé miệng: "Bé..." Hắn đỏi lời, bình tĩnh nói: "Cũng không thể nhìn chằm chằm ảnh chụp của người khác với người thật được, rất bất lịch sự."
Cục lông nhỏ gật gật đầu.
Cố Nghịch tiếp tục nói: "Nhưng nhìn tôi thì muốn nhìn bao lâu cũng được."
Cục lông nhỏ ngượng ngùng nhìn hắn.
"Thế nào?" Cố Nghịch khẽ nâng cao ấm cuối.
Cục lông nhỏ lại gật gật đầu.
Cố Nghịch bình tĩnh nhìn lên trên trần xe, giọng điệu gợn sóng bất kinh: "Bé cưng."
Anh đang gọi ta sao? Thỏ con đỏ mặt nhào tới.
... Cố Nghịch ra vẻ không liên quan đến mình, tiếp tục nhìn chằm chằm lên trần xe.
Tài xế thở dài trong lòng, lời thoại này của ảnh đế Cố đúng là tuyệt thật, giọng điệu tiết tấu tự nhiên, nghe giống như đang nói chuyện với người thật vậy.
Cậu ta còn suýt chút nữa đã cho rằng ở sau ghế có thêm một người khác ấy chứ.
Không hổ là hắn.
...
Sau khi về nhà, Cố Nghịch lập tức đi tắm rửa, thỏ con trộm lấy ra một phần đồ ăn vặt, giấu vào kho bạc nhỏ của mình.
Kho bạc bé xíu của nó nằm ở dưới góc bàn trong phòng khách, khăn trải bàn rủ xuống vừa vặn che được kín mít.
Thỏ con chạy đến chân bàn, mở cái rương nhỏ của mình ra.
Bên trong có mấy viên socola, còn có mấy miếng khô bò đóng gói to đùng, tất cả đều là do nó chuẩn bị chu đáo giữ lại.
Thỏ con bỏ vào trong thêm một đống kẹo đậu phộng socola, nó nhìn kho thóc đầy ắp của mình, cảm giác vinh quang thuộc về lao động thỏ nhỏ tự nhiên sinh ra.
Mấy ngày nay, đêm nào nó cũng lén lút chạy tới nhìn một cái, nếu như bảo bối kho bạc nhỏ còn ở đây thì nó sẽ vô cùng thỏa mãn, đêm đó sẽ ngủ thật là ngon.
Buổi sáng, khi mà thỏ con vẫn chưa dậy, Cố Nghịch đang chuẩn bị bữa sáng thì đột nhiên phát hiện dưới chân bàn cách hắn không xa có cái gì đó kỳ lạ, giống như đang giấu thứ gì đó vậy.
Cố Nghịch đi qua, vừa kéo khăn ra thì thấy bên trong là một cái rương nhỏ.
Hắn nhìn về phía phòng ngủ theo bản năng, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mở cái rương ra.
Bên trong tràn đầy khô bò, còn có cả socola, chồng chất thành một ngọn núi nhỏ, nom rất ư là giàu có.
Cố Nghịch: "..."
Không cần nghĩ cũng biết là kho bạc của ai rồi.
Không bao lâu sau, thỏ con tỉnh dậy, nó ăn xong trái cây rồi lại như thường lệ mà dán lên người Cố Nghịch muốn đi ra ngoài với hắn.
Cố Nghịch dỗ dành: "Sẽ về nhanh thôi."
Thỏ con không tình nguyện mà nửa đứng lên, dùng loại ánh mắt cực kỳ u oán mà nhìn hắn.
Cố Nghịch nói: "Buổi tối không cần chờ tôi, muộn quá thì tự mình đi ngủ trước."
Thỏ con không tình nguyện gật gật đầu.
Đợi hắn đi rồi, thỏ con ôm đồ ăn vặt trong tủ lạnh ra, nằm trong quần áo của Cố Nghịch mà ngủ một giấc.
Buổi chiều, nó đi tuần tra kho bạc nhỏ của mình theo thường lệ, dùng ánh mắt quét sơ qua một lần, vô cùng vừa lòng. Lúc chuẩn bị đóng rương, nó đột nhiên dừng lại một chút.
Khô bò của nó đâu! Một miếng khô bò to như vậy của nó đâu mất rồi!
Thỏ con không tin ma quỷ gì cả, nó lục lọi tìm kiếm, đúng thật là không có miếng thịt khô lớn nhất kia.
Nó sẽ không lầm đâu, cái miếng thịt khô đó khắc sâu trong ấn tượng của nó, bởi vì trông bự ơi là bự, đó là miếng thịt khô bự nhất mà nó có.
Nhất định là bị người trộm mất rồi! Thỏ con ôm cái rương thở phì phì nghĩ.
Nó nghiêm túc kiểm kê đồ vật trong rương, vẫn không thiếu món nào. Nói cách khác, cái tên ăn trộm kia rất có ánh mắt đã lấy đi gói thịt bò khô mà nó thích nhất.
Thỏ con giận đến xù lông, bình tĩnh ôm rương phân tích một chút, trong nhà ngoại trừ nó ra thì cũng chỉ có mỗi Cố Nghịch!
Nhất định là Cố Nghịch!
Tên xấu xa này!
Mối quan hệ của mình với hắn đã tan vỡ ngay từ bây giờ!
Thỏ con lãnh khốc vô tình thu hồi thẻ vợ tốt mà bản thân đã phát cho hắn, lấy tư thế thẩm vấn ngồi xổm trên sofa, chờ Cố Nghịch trở về.
Tối đó, âm thanh mở cửa vang lên.
Thỏ con trực tiếp nổi giận đùng đùng chạy tới chất vấn: Là anh chứ gì!
Cố Nghịch ngồi xổm xuống, xoa xoa cục lông nhỏ trong lòng bàn tay: "Không phải nói là đừng chờ tôi, tự đi ngủ trước sao?"
Ai chờ anh!! Thỏ con một vẻ muốn tính sổ người này.
Cố Nghịch: "Hửm?"
Thỏ con cầm lấy một miếng thịt khô, khoa tay múa chân với hắn: Nhất định là anh rồi! Cái tên ăn trộm này!
Cố Nghịch: "Làm sao vậy?"
Đừng có giả vờ! Nhất định là anh. Thỏ con không có chứng cứ, không có biện pháp bắt hắn, thế là co mình tự kỷ trong góc.
Cái đó là khối thịt khô lớn nhất của nó, đó giờ nó vẫn luyến tiếc không dám ăn, lén giấu ở chỗ này.
Nó vốn đang nghĩ, chờ sau này có thể biến thành hình người rồi thì sẽ a một miếng ăn hết luôn, chậm rãi nhai nhai, cho đã ghiền.
Thỏ con khổ sở rưng rưng nước mắt, vừa nuốt nước miếng, vừa nghẹn nước mắt.
Cố Nghịch ngồi xổm xuống.
Thỏ con xoay đầu đi.
Cố Nghịch đưa một món đồ qua, dỗ dành: "Cái này sao?"
Thỏ con không để ý tới hắn.
Cố Nghịch nén cười: "Nhóc xem xem có phải là miếng khô bò này không?"
Thỏ con nhìn thoáng qua, đúng là đồ của nó thật, nhanh chóng cầm lấy.
Cố Nghịch cào cào đầu nó: "Lấy ở đâu ra nhiều đồ thế này?"
Thỏ con không muốn nói chuyện với hắn.
Có một số chuyện có tính nghiêm trọng mà người cần phải biết, có chuyện có thể đùa, có chuyện không thể đùa, loại chuyện liên quan đến khô bò này là không thể đùa dù chỉ một chút!
Cố Nghịch động vào vảy ngược của nó rồi.
Thỏ con ngồi xổm ở góc tường, đưa mông lại với hắn.
Cố Nghịch đi qua, cào cào đầu nó: "Thỏ con."
Thỏ con nằm yên, cái bụng ngửa lên, tư thái không thèm để ý đến hắn.
Cố Nghịch gãi gãi bụng nó, đưa thêm một túi đồ màu sắc rực rỡ qua: "Bù thịt khô cho nhóc."
Thỏ con nhắm mắt lại.
Cố Nghịch xách hai chân nó, ôm nó lên.
Thỏ nhỏ vẫn nhắm mắt lại.
Cố Nghịch: "Xin lỗi với nhóc."
Ta không cảm nhận được thành ý của anh. Thỏ con cao lãnh nhìn qua chỗ khác, tưởng là thỏ con dễ dỗ như vậy á hả?
Cố Nghịch gãi gãi bụng nó, thỏ con nhanh chóng né tránh, nó giãy giụa, và rồi đầu vững vàng dán lên môi Cố Nghịch.
Đỉnh đầu truyền đến xúc cảm mềm mại, thỏ con dừng một chút, bỗng nhiên cảm thấy nóng lên, nhanh chóng tách ra khỏi hắn.
Chỗ bị môi Cố Nghịch đụng đến nóng rát, như là chạm phải lửa vậy, nhưng mà loại cảm giác nóng rát ấy rất nhanh đã biến mất, cơn thoải mái cực độ vọt tới từ đỉnh đầu, chân thỏ con mềm nhũn, suýt chút nữa đã té ngã.
Chuyện gì đây, còn thoải mái hơn cả ôm ôm nữa! Cục lông bé bỏng có chút ngốc.
Môi hắn chạm vào mình có một chút thôi mà đã hữu dụng như vậy ư?
Thỏ con nghĩ nghĩ, nó trộm nhìn Cố Nghịch, sau đó nhảy qua, đẩy đầu sát vào, anh lại hôn ta chút nữa đi, cái kiểu lâu lâu một chút ấy.
Cố Nghịch còn chưa phản ứng lại thì cục lông nhỏ đã gấp không chờ nổi, chủ động dán đầu thỏ tới, khẽ chạm vào môi hắn.
Thỏ con thoải mái đến mức sắp thăng thiên, nó thử tách ra, nhưng toàn thân đều mềm nhũn, vô cùng không nỡ mà tiến về phía trước.
Cố Nghịch dừng một chút, hơn nửa ngày cũng không có động tĩnh.
Tụi mình lại làm thêm lần nữa đi? Đầu thỏ con hồng hồng, chờ mong mà nhìn hắn.
Cố Nghịch đối diện với hai mắt của nó, ngón tay nhẹ nhàng giật giật, đột nhiên đứng dậy, tránh sự tiếp xúc của nó.
Thỏ con bất mãn chạy qua, nhão nhão dính dính ôm lấy chân hắn.
Cố Nghịch vừa mở tủ lạnh vừa nói: "Đừng có ôm loạn."
Tại sao? Thỏ con nghiêng đầu, khó hiểu nhìn về phía hắn.
Cố Nghịch mở tủ lạnh ra, nhìn bánh quy chocolate đồ ngọt, đầu ngón tay hắn dừng một chút.
Đều là đồ của thỏ con.
Một nơi trống không trước kia, giờ đây đã bị chiếm đầy.
Hắn rủ mắt, cục lông nhỏ đang tập trung tinh thần nhìn mình.
Cố Nghịch bình tĩnh lấy trái cây ra.
Cố Nghịch bị sao vậy?
Có phải là không vui khi thấy tủ lạnh toàn đồ của mình hay không, không có đồ của hắn, thế nên trong lòng thấy không công bằng?
Thỏ con ôm chân nghĩ nghĩ.
Nó trộm nhìn Cố Nghịch.
Cố Nghịch vẫn vô cùng bình tĩnh, nhìn không có cảm xúc gì, hắn ngồi xổm xuống, đút cho nó ăn.
Thỏ con thất thần ăn ăn, miệng không cẩn thận chạm phải đầu ngón tay Cố Nghịch.
Cố Nghịch rút tay về.
Thỏ con nhịn không được, chọc chọc hắn.
Anh bị làm sao vậy?
Cố Nghịch ngồi dậy: "Tự mình ăn từ từ đi."
Thỏ con nhảy đến trước mặt hắn.
Cố Nghịch chuyển sang một hướng khác.
Thỏ con lại nhảy đến trước mặt hắn, chặn đường đi của hắn.
Thỏ con vẫy vẫy chân xuống, ý bảo hắn ngồi xổm xuống.
Cố Nghịch ngồi xổm xuống: "Làm sao vậy?"
Thỏ con nghiêm túc mà chỉ vào chính mình.
Tuy rằng tủ lạnh là của ta, nhưng ta là của anh mà.
"Hửm?" Cố Nghịch nhìn nó.
Thỏ con nửa đứng lên, bổ nhào vào trong lòng ngực hắn.
Thấy hắn mãi mà vẫn không phản ứng gì, thỏ con vỗ vỗ hắn.
Anh có thể ôm lấy ta!
Cố Nghịch nhẹ nhàng nhéo nhéo chân nó, nhàn nhạt nói: "Ở xã hội loài người, ôm tới ôm đi với người khác thì phải chịu trách nhiệm..."
Lời còn chưa nói xong, thỏ con đã dùng chân thỏ ôm lấy cổ hắn, nhanh chóng hôn một cái trên mặt hắn.
Cố Nghịch dừng một chút, bình tĩnh phổ cập khoa học cho nó: "Giống nhóc hôn tới hôn lui như thế này, tức là nhóc phải làm vợ cho người ta." Hắn dừng một chút, nhàn nhạt nói: "Nhưng tôi không phải loại người như vậy."
Thật ra anh có thể làm loại người như vậy mà.
Cục lông bé bỏng đỏ bừng mặt, tri kỷ mà để sát đầu vào, bây giờ anh nên hôn ta đi.
Cố Nghịch bình tĩnh đứng dậy, vừa đi vừa nói: "Tôi thật sự không phải loại người như vậy."
Cục lông nhỏ chạy qua cùng hắn.
Cố Nghịch dừng bước chân: "Nhóc biết rõ cảm xúc của tôi bình thường vẫn tương đối ổn định, không dễ bị quấy nhiễu."
Anh vừa bình thường lại vừa tương đối, ổn định ở chỗ nào chứ? Cục lông nhỏ lười nhác nằm sấp trên thảm, lấy mỏng thỏ chống đầu, thầm mắng mỏ trong lòng.
Cố Nghịch nhìn thoáng qua: "Loại tiểu kỹ này vô dụng với tôi."
Cục lông nhỏ: "..."
Cục lông nhỏ xê dịch, túm lấy quần của hắn, thuần thục bò từ chân lên, ngồi xổm trên vai hắn.
Biết ta muốn làm gì không? Cục lông nhỏ xoa xoa hai chân, tri kỷ cho hắn chút thời gian để chuẩn bị.
Nhưng không ngờ Cố Nghịch lại đột nhiên nghiêng đầu, bọn họ vốn đã rất gần rồi, thế nên cũng bởi vì vậy mà môi hắn không cẩn thận chạm lên đầu nó.
Hai chân thỏ con mềm nhũn, bị kích thích đến mức trực tiếp ngã xuống khỏi bả vai hắn.
Cố Nghịch vươn tay bắt được thỏ ngốc.
Làm ba lần luôn rồi, sao lại còn kích thích đến thế vậy chứ!
Cục lông bé bỏng choáng váng, cũng không biết mình về phòng ngủ như thế nào, móng thỏ vô lực đặt trên hổ khẩu* của hắn, nghĩ thầm, quá thoải mái.
(*hổ khẩu: kẽ giữa ngón cái với ngón trỏ.)
So với hôn hôn thì tiếp xúc với quần áo bỗng nhiên không còn thơm nữa rồi.
Lúc đi ngủ, thỏ con ngủ ở trong ổ của mình, nó muốn thử xem loại cảm giác này có thể kéo dài bao lâu.
Nếu như hoàn toàn khôi phục lại bình thường thì tốt quá, cứ dính mãi lấy người ta cũng sẽ khiến người ta thấy phiền phức.
Nó tính toán hết thảy trong lòng, Cố Nghịch từ phòng tắm đi ra, hắn để trần nửa người trên, tùy ý giơ tay lấy khăn lau tóc.
Thỏ con nhìn thoáng qua, cuống quít dời tầm mắt.
Dáng người của tên này đẹp quá đi, cơ bụng trông muốn sờ thật sự.
Thỏ con sờ cái bụng mềm mại của mình, vô cùng ảo não, nghiêm túc an ủi bản thân, thật ra cũng còn ổn mà, cách cơ bụng tám múi chỉ có bảy điểm thôi.
Cố Nghịch nhìn nó, bình tĩnh nói: "Tắt đèn đây."
Thỏ con gật gật đầu.
Cố Nghịch ho nhẹ một tiếng, lặp lại lần nữa: "Thật sự tắt đèn đây."
Thỏ con vẫy vẫy móng thỏ, tỏ vẻ mình biết rồi, ngủ ngon.
Cố Nghịch: "..."
Cố Nghịch lẳng lặng nói: "Buổi tối có lẽ sẽ có chó dữ kêu ở trên phố."
Thỏ con vội vàng nhắm mắt lại, rụt cả người vào trong ổ, giấu chân thỏ thật kỹ.
Qua một lát, giọng nói của Cố Nghịch lại vang lên trong bóng đêm: "Nếu như sợ hãi thì có thể lại đây ngủ."
Thỏ con: "Chít chít."
Yên tâm, ta không sợ.
Cố Nghịch: "Ồ."
Một giấc này thỏ con ngủ khá ngon, giống như khôi phục lại bình thường rồi vậy. Nó tỉnh lại rồi còn có chút không tưởng tượng nổi.
Hôn hôn có tác dụng đến vậy cơ à?
Vì để nghiệm chứng ý nghĩ này, thỏ con thừa dịp Cố Nghịch chưa ngủ dậy, trộm chạy đến mép giường, đưa đầu tiến lại gần môi Cố Nghịch, chân thỏ động động muốn cho hắn hôn.
Đang muốn rời đi thì xúc cảm trên đầu bỗng nặng hơn một chút.
Thỏ con thoải mái khẽ run run, lúc này mới phản ứng lại có phải vừa rồi Cố Nghịch tỉnh rồi hay không. Nó giương mắt nhìn, thấy Cố Nghịch vẫn còn đang ngủ thì nhẹ nhàng thở ra.
Đúng là hôn hôn dùng rất tốt!
Thoải mái gấp bội, lại còn kéo dài nữa chứ.
Hai mắt thỏ con sáng ngời, vậy là sau này nó sẽ xin hôn hôn nhiều hơn!
Đương nhiên là hắn nhất định sẽ không cho nó đâu!
Thế nên nó phải chủ động "tạo ra" một chút mới được.
Tương lai nháy mắt tràn ngập hy vọng!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất