Hướng Dẫn Nuôi Dưỡng Cục Lông Nhỏ Dính Người
Chương 4: Thỏ thỏ gớt nước mắt
Hệt như một nắm sữa nhỏ, tròn vo, nhìn qua chỉ to bằng một bàn tay, giống như một quả cầu béo đang rúc mình vào áo sơ mi của hắn vậy.
Cố Nghịch bước tới.
Cục lông nhỏ ôm chặt lấy áo theo bản năng. Hai mắt nó đen láy, lông toàn thân như muốn nổ tung, co lại thành một cục, mập mập tròn tròn. Tai thỏ màu hồng nhạt dán trên đầu quả cầu, bên trên là lông tơ mềm mại tinh tế.
Cố Nghịch vươn tay ra, đầu ngón tay đụng phải áo của chính mình.
Đây là của ta, đừng có động vào đồ của ta! Thỏ con lập tức ôm chặt cái áo trong tay.
Cố Nghịch vẫn nhớ rõ xúc cảm đầu ngón tay chạm tới thiếu niên kia, đó không thể là ảo giác được, càng không thể chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà người nọ lại có thể biến mất không thấy tăm hơi được.
Trong đầu Bạch Phó Tinh điên cuồng chuyển động, sau khi bình tĩnh lại rồi thì cũng rất nhanh đã chấp nhận sự thật hóa nguyên hình này.
Đây cũng là một biện pháp tốt.
Nếu như muốn kề bên hắn thì ở lại với trạng thái nguyên hình này chính là biện pháp tốt nhất.
Tình thế vẫn còn ổn, không xấu, hết thảy đều vẫn nằm trong tầm ngắm của mình.
Hơi thở gần trong gang tấc này quá hấp dẫn, cục lông nhỏ quyết đoán lựa chọn hơi thở này, bổ nhào vào trong ngực hắn, đầu nhỏ cọ cọ.
Thoải mái quá đi, muốn khóc.
Móng nhỏ của thỏ con nắm lấy áo của Cố Nghịch, thoải mái đến mức cái đuôi tròn tròn cũng lắc lư theo biên độ.
Hình người dán người khác đủ loại không có phương tiện.
Nhưng nguyên hình liền không giống nhau.
Dù sao thì làm gì có ai có thể so đo với một con thỏ chứ?
Cố Nghịch nhìn nó trong chốc lát: "Đâu ra con thỏ béo thế này?"
Dễ thương lắm chứ gì. Thỏ con thoải mái đến muốn chết, hận không thể vẫn luôn ôm hắn không buông ra.
Cố Nghịch: "Đúng lúc đưa đến phòng bếp."
Hắn đang lo lắng mình đói bụng nên muốn mang mình đi ăn cái gì sao?
Còn rất có tình cảm ha.
Cố Nghịch: "Lại rắc thêm chút muối."
"!!!" Động tác cọ cọ của thỏ con bỗng dừng lại một chút.
Tên này là kẻ xấu, thế mà lại muốn ăn mình!!!
Cố Nghịch trực tiếp nhấc nó lên, lẳng lặng mà đánh giá, trong mắt không một gợn sóng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hắn thế mà lại muốn hầm mình! Thỏ nhỏ kiên cường không thể khóc, cục lông nhỏ mà nghẹn nước mắt là sẽ biến mình thành một đầu thỏ rưng rưng mất.
Nhìn dáng vẻ thì hẳn là có thể nghe hiểu. Cố Nghịch buông nó ra, đứng dậy.
Thỏ con sắp bị hù chết rồi, nhìn bóng dáng của hắn biến mất trong tầm mắt mình. Vừa thả lỏng toàn thân xong thì đã lập tức nghe được tiếng dao trong nhà bếp, đó là âm thanh tiếp xúc giữa dao và thớt.
Đang mài dao hả!?
Cục lông nhỏ không dám nghĩ thêm nữa, nó run bần bật, chưa bao giờ nó thấy bất lực như lúc này.
Quả nhiên là kiếp đào hoa mà...
Kiếp đào hoa thì thôi đi, đằng này lại đúng là tai họa đổ máu rồi!
Vừa rồi nó còn nghĩ mọi chuyện vẫn còn tốt...
Không được, nó vẫn phải chạy đi thôi.
Hiện tại, thỏ con không khôi phục lại được hình người, yêu lực cũng không có, thế nên chỉ có thể dùng phương thức truyền thống là chạy.
Người kia ở phòng bếp chuyên tâm mài dao, không chú ý tới động tĩnh của nó, cửa sổ phòng ngủ được đóng rất chặt. Cục lông nhỏ đi xuống nhìn thoáng qua, cao quá đi, bị dọa cho phát ngất, chỉ có thể đi ra ngàoi bẳng cửa chính..
Cục lông nhỏ cố hết sức khẩy khẩy tủ quần áo, cầm lấy một cái áo sơ mi mỏng, nghiêm túc khóa lại trên thân thể tròn tròn của mình. Nó rón ra rón rén ra khỏi cửa phòng ngủ, phía trước thật sự quá rộng, nếu nó cứ như vậy tiến lên phía trước thì rất dễ dàng bị phát hiện. Cẩn thận quan sát một chút, bên cạnh ngăn tủ và vách tường có một cái khe hở, xem ra có thể chen vào đi được.
Cục lông nhỏ tới gần ngăn tủ, dịch dịch một chút đi qua, quả nhiên có thể lọt được đầu qua.
Nó rất vừa lòng, thừa thắng xông lên, rất nhanh thân thể đã đi qua được một nửa, dồn dồn tiến về phía trước, nhưng không hiểu sao mãi mà vẫn không đi được.
Mông của nó bị kẹt lại.
Không có biện pháp, thỏ con lui trở về một lần nữa, thay đổi phương thức khác.
Lần này nó ủn mông đi ra trước, thật vất vả mới đẩy được thịt đi, nó cố gắng thoát ra nhưng lại bị kẹt ở giữa, tiến thoái lưỡng nan.
Trong lúc giằng co tới lui, một bàn tay đã phủ lên thân thể nó, lôi nó ra. Thỏ con giống như gặp được cứu tinh vậy, mượn lực tránh ra ngoài.
Sống sót sau tai nạn, thỏ con cảm kích mà quay đầu lại, đối diện với một khuôn mặt tuấn tú được phóng đại. Gương mặt kia lạnh lùng thờ ơ, không có bất cứ biểu tình gì.
Thỏ con bị dọa đến mức xém chút nữa tim đã ngừng đập, lấy móng thỏ che ngực mình.
Tầm mắt của Cố Nghịch dừng lại trên thân thể nó. Thân hình tròn vo được bọc trong áo sơ mi của mình, quá dài, trông chẳng ra cái thể thống gì cả.
Cố Nghịch bắt lấy chân trước của nó, nhấc con thỏ này lên rồi nhìn nó trong chốc lát, sau đó lại đặt lên bàn.
Bên cạnh là một cái đĩa có hoa văn tinh xảo.
Đây là muốn trực tiếp ăn mình ư?
Thỏ con hoảng sợ nhìn hắn.
Không cần nấu nướng thật luôn?
Cố Nghịch bình tĩnh đẩy cái đĩa đến trước mặt nó.
Trong đĩa là cà rốt đã được cắt nhỏ.
Thỏ con ngẩn người.
Nhân loại ngu ngốc này, vừa rồi là đi chuẩn bị thức ăn cho mình sao?
Cố Nghịch nhìn nó, vô cùng thân thiện.
Thỏ con ăn một miếng, giòn giòn ngọt ngọt, nhịn không được lại nhìn hắn một cái.
Mặt mũi người này hoàn mỹ đến mức không lời gì để nói, vô cùng tuấn tú, bất kỳ người nào đi nữa cũng sẽ bị cái sự đẹp trai này làm cho rung động. Hai tai rũ xuống của thỏ con có hơi hồng.
Thật ra người này vẫn khá tốt ấy chứ.
Cố Nghịch nhìn nó, không biết suy nghĩ cái gì.
Sao vẫn luôn nhìn mình vậy? Thỏ con có chút ngượng ngùng.
Cố Nghịch nói: "Ăn cho béo một chút."
Thỏ con rũ đầu, ngượng ngùng tiếp tục ăn cà rốt.
Cố Nghịch: "Như vậy thì nấu mới ngon được."
Thỏ con sợ tới mức nghẹn lại.
Tên xấu xa này! Thế mà vẫn muốn ăn mình!
Cố Nghịch sờ sờ sau lưng nó, giúp nó uống nước, mắt nhìn hắn đến vài sợi lông trắng muốt rơi xuống vì thỏ con vừa mới gặp một trận kinh hoảng vừa rồi, lại bình tĩnh cất chúng đi.
Sau khi cho nó ăn uống xong, Cố Nghịch tìm đến một cái nệm mềm mại được phủ lớp bông, xem như đây chính là ổ của nó: "Đêm nay ngủ ở đây."
Thỏ con nhào qua.
Kích thước vừa vặn, mềm mại. Thỏ con tròn tròn mập mạp, lớp bông bị lún xuống một cách trông thấy.
Cố Nghịch nhìn nó trong chốc lát rồi đứng dậy rời đi.
Không biết hắn đi làm cái gì mà hơn nửa ngày cũng không quay lại.
Thỏ con nằm ở trong ổ nghĩ nghĩ, tuy rằng nơi này rất thoải mái, nhưng tóm lại cũng không an toàn chút nào...
Người này luôn muốn ăn nó.
Bây giờ hắn không ở đây chính là thời cơ tốt nhất để rời đi, giờ phút này mà còn không chạy nữa thì phải chờ đến khi nào đây?
Thỏ con lặng lẽ dịch tới cửa, đột nhiên bị phòng nhỏ bên cạnh hấp dẫn. Trong căn phòng nhỏ nọ có một tấm rèm rất to, giống như đang che khuất cái gì đó, nhìn qua có chút thần bí.
Thỏ con đẩy đẩy cửa, không đẩy được, thế là nó nhảy dựng lên ấn tay nắm cửa xuống, cửa mở ra.
Bên trong truyền đến tiếng nước róc rách.
Bên cạnh có một cái cửa kính mờ mờ, không thấy rõ thứ bên trong, giống như có rất nhiều sương mù vậy.
Thỏ con tò mò mà chạy qua.
Cửa này là cửa kéo. Thỏ con nghiên cứu trong chốc lát, cố hết sức lấy thân hình mập mạp của mình mà đẩy cửa ra.
Dòng nước đang chảy đột nhiên ngừng lại.
Thỏ con tò mò giương mắt nhìn, đối diện với Cố Nghịch lõa thể. Chân dài quá là dài luôn. Nó lại hướng mắt lên trên chút nữa, nhìn chằm chằm nơi ở giữa một lúc lâu.
Mấy giây sau, toàn thân thỏ của Bạch Phó Tinh đều đỏ bừng, vội vàng lấy móng thỏ che mắt lại. Giữa hai móng thỏ lại lén lút lộ ra một cái khe.
Cố Nghịch: "..."
Cố Nghịch quấn khăn lông kỹ lưỡng, nhẹ nắm lấy thỏ con đi ra ngoài.
Thỏ con cách hắn rất gần, vừa ngửi được hơi thở trên người hắn là đầu óc hoàn toàn chết máy.
Nó thử trợn mắt, thông qua khe móng mà nhìn thấy tám múi cơ bụng rõ ràng, giọt nước chảy xuống dưới dọc theo cơ bụng rồi biến mất ở nơi khiến người mơ màng.
Cả thân thỏ như mềm nhũn cả ra, không cử động được gì.
... Cố Nghịch chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình như đang nắm lấy một bọc chất lỏng, ngón tay hắn giật giật, bình tĩnh đặt cục lông nhỏ vào trong ổ.
Thỏ con vẫn chưa có khôi phục, đầu cũng sắp giấu vào bụng đến nơi, chỉ lộ ra mỗi cái đuôi nhỏ tròn tròn, tựa như một cục tròn tròn nho nhỏ đang dính lấy một cục tròn tròn lơn lớn vậy.
Cố Nghịch: "...."
Thỏ con choáng váng, chỉ cảm thấy thật nóng, trong lòng hỗn loạn vô cùng, chỉ chốc lát sau đã dúi đầu ngủ thiếp ở trong ổ rồi.
Nửa đêm, nó lại bị đánh thức bởi cảm giác khó chịu.
Bốn phía đều là bóng tối, hơi thở thoải mái đang cách đó không xa, thỏ con nhảy đến trên giường, hơi thở của Cố Nghịch gần trong gang tấc. Nó ôm lấy cổ hắn, lúc này mới cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Thỏ con ôm cổ hắn ngủ, quá thoải mái, còn thoải mái hơn cả ôm quần áo nữa.
Thế mà những ngày trước đây thật quá khổ sở...
Vừa nhớ lại một chút, nó đã không nhịn được mà nước mắt lưng tròng.
Nó lấy móng thỏ ôm lấy cổ của Cố Nghịch, tham lam mà nghĩ, ôm người còn thoải mái hơn ôm quần áo, vậy còn có cái gì thoải mái hơn nữa không?
Không chỉ như thế, nó còn nhận ra được bản thân dạo gần còn trở nên rất nhạy cảm, tựa như rất yếu đuối vậy, động một thôi là đã không thể khống chế được mà biến thành một cái đầu thỏ rưng rưng rồi.
Cũng không biết cái chứng dính người chết tiệt này đến bao giờ mới hết đây nữa.
Thỏ con thở dài một hơi, thân mật dựa lại gần hắn, nhìn khuôn mặt người nọ dưới ánh trăng. Bây giờ, thân thể nó thoải mái nên cuối cùng cũng có cơ hội thưởng thức cái nhan sắc này rồi.
Nói thật, hắn không phải đẹp bình thường.
Có thể nói, tên này là người đẹp nhất mà nó từng gặp qua.
Lúc ngủ cũng không lạnh lùng như vậy. Mày kiếm, mũi cao, hai mắt nhắm lại, đến lông mi cũng đẹp như vậy. Thỏ con nhớ tới đôi mắt của hắn, ánh mắt ảm đạm, khiến cho người ta có một loại cảm giác xa cách. Xương quai hàm tinh xảo, hầu kết nhô lên, rồi còn cả xương quai xanh...
Thỏ con thu hồi tầm mắt.
Giọng nói cũng rất dễ nghe nữa...
Nhớ tới lúc ở trong động, khi hắn sờ thấy tai thỏ của mình thì đã thấp giọng hỏi mình đây là gì.
Thỏ con không dám nghĩ tiếp, vẫn tiếp tục xem khuông mặt như cảnh đẹp ý vui kia, rồi nó cũng chậm rãi nhắm mắt lại, có một giấc ngủ thoải mái nhất từ trước đến nay.
Cố Nghịch là bị đè cho tỉnh, vừa mở mắt ra đã thấy một nhúm lông trắng muốt đập vào mắt. Con thỏ kia đang ôm đầu của hắn, ngủ đến say sưa ngon lành.
Cố Nghịch đẩy móng vuốt của nó ra, tách ra được một lát lại đáp xuống trên đầu hắn.
Cố Nghịch: "..."
Cố Nghịch bước tới.
Cục lông nhỏ ôm chặt lấy áo theo bản năng. Hai mắt nó đen láy, lông toàn thân như muốn nổ tung, co lại thành một cục, mập mập tròn tròn. Tai thỏ màu hồng nhạt dán trên đầu quả cầu, bên trên là lông tơ mềm mại tinh tế.
Cố Nghịch vươn tay ra, đầu ngón tay đụng phải áo của chính mình.
Đây là của ta, đừng có động vào đồ của ta! Thỏ con lập tức ôm chặt cái áo trong tay.
Cố Nghịch vẫn nhớ rõ xúc cảm đầu ngón tay chạm tới thiếu niên kia, đó không thể là ảo giác được, càng không thể chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà người nọ lại có thể biến mất không thấy tăm hơi được.
Trong đầu Bạch Phó Tinh điên cuồng chuyển động, sau khi bình tĩnh lại rồi thì cũng rất nhanh đã chấp nhận sự thật hóa nguyên hình này.
Đây cũng là một biện pháp tốt.
Nếu như muốn kề bên hắn thì ở lại với trạng thái nguyên hình này chính là biện pháp tốt nhất.
Tình thế vẫn còn ổn, không xấu, hết thảy đều vẫn nằm trong tầm ngắm của mình.
Hơi thở gần trong gang tấc này quá hấp dẫn, cục lông nhỏ quyết đoán lựa chọn hơi thở này, bổ nhào vào trong ngực hắn, đầu nhỏ cọ cọ.
Thoải mái quá đi, muốn khóc.
Móng nhỏ của thỏ con nắm lấy áo của Cố Nghịch, thoải mái đến mức cái đuôi tròn tròn cũng lắc lư theo biên độ.
Hình người dán người khác đủ loại không có phương tiện.
Nhưng nguyên hình liền không giống nhau.
Dù sao thì làm gì có ai có thể so đo với một con thỏ chứ?
Cố Nghịch nhìn nó trong chốc lát: "Đâu ra con thỏ béo thế này?"
Dễ thương lắm chứ gì. Thỏ con thoải mái đến muốn chết, hận không thể vẫn luôn ôm hắn không buông ra.
Cố Nghịch: "Đúng lúc đưa đến phòng bếp."
Hắn đang lo lắng mình đói bụng nên muốn mang mình đi ăn cái gì sao?
Còn rất có tình cảm ha.
Cố Nghịch: "Lại rắc thêm chút muối."
"!!!" Động tác cọ cọ của thỏ con bỗng dừng lại một chút.
Tên này là kẻ xấu, thế mà lại muốn ăn mình!!!
Cố Nghịch trực tiếp nhấc nó lên, lẳng lặng mà đánh giá, trong mắt không một gợn sóng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hắn thế mà lại muốn hầm mình! Thỏ nhỏ kiên cường không thể khóc, cục lông nhỏ mà nghẹn nước mắt là sẽ biến mình thành một đầu thỏ rưng rưng mất.
Nhìn dáng vẻ thì hẳn là có thể nghe hiểu. Cố Nghịch buông nó ra, đứng dậy.
Thỏ con sắp bị hù chết rồi, nhìn bóng dáng của hắn biến mất trong tầm mắt mình. Vừa thả lỏng toàn thân xong thì đã lập tức nghe được tiếng dao trong nhà bếp, đó là âm thanh tiếp xúc giữa dao và thớt.
Đang mài dao hả!?
Cục lông nhỏ không dám nghĩ thêm nữa, nó run bần bật, chưa bao giờ nó thấy bất lực như lúc này.
Quả nhiên là kiếp đào hoa mà...
Kiếp đào hoa thì thôi đi, đằng này lại đúng là tai họa đổ máu rồi!
Vừa rồi nó còn nghĩ mọi chuyện vẫn còn tốt...
Không được, nó vẫn phải chạy đi thôi.
Hiện tại, thỏ con không khôi phục lại được hình người, yêu lực cũng không có, thế nên chỉ có thể dùng phương thức truyền thống là chạy.
Người kia ở phòng bếp chuyên tâm mài dao, không chú ý tới động tĩnh của nó, cửa sổ phòng ngủ được đóng rất chặt. Cục lông nhỏ đi xuống nhìn thoáng qua, cao quá đi, bị dọa cho phát ngất, chỉ có thể đi ra ngàoi bẳng cửa chính..
Cục lông nhỏ cố hết sức khẩy khẩy tủ quần áo, cầm lấy một cái áo sơ mi mỏng, nghiêm túc khóa lại trên thân thể tròn tròn của mình. Nó rón ra rón rén ra khỏi cửa phòng ngủ, phía trước thật sự quá rộng, nếu nó cứ như vậy tiến lên phía trước thì rất dễ dàng bị phát hiện. Cẩn thận quan sát một chút, bên cạnh ngăn tủ và vách tường có một cái khe hở, xem ra có thể chen vào đi được.
Cục lông nhỏ tới gần ngăn tủ, dịch dịch một chút đi qua, quả nhiên có thể lọt được đầu qua.
Nó rất vừa lòng, thừa thắng xông lên, rất nhanh thân thể đã đi qua được một nửa, dồn dồn tiến về phía trước, nhưng không hiểu sao mãi mà vẫn không đi được.
Mông của nó bị kẹt lại.
Không có biện pháp, thỏ con lui trở về một lần nữa, thay đổi phương thức khác.
Lần này nó ủn mông đi ra trước, thật vất vả mới đẩy được thịt đi, nó cố gắng thoát ra nhưng lại bị kẹt ở giữa, tiến thoái lưỡng nan.
Trong lúc giằng co tới lui, một bàn tay đã phủ lên thân thể nó, lôi nó ra. Thỏ con giống như gặp được cứu tinh vậy, mượn lực tránh ra ngoài.
Sống sót sau tai nạn, thỏ con cảm kích mà quay đầu lại, đối diện với một khuôn mặt tuấn tú được phóng đại. Gương mặt kia lạnh lùng thờ ơ, không có bất cứ biểu tình gì.
Thỏ con bị dọa đến mức xém chút nữa tim đã ngừng đập, lấy móng thỏ che ngực mình.
Tầm mắt của Cố Nghịch dừng lại trên thân thể nó. Thân hình tròn vo được bọc trong áo sơ mi của mình, quá dài, trông chẳng ra cái thể thống gì cả.
Cố Nghịch bắt lấy chân trước của nó, nhấc con thỏ này lên rồi nhìn nó trong chốc lát, sau đó lại đặt lên bàn.
Bên cạnh là một cái đĩa có hoa văn tinh xảo.
Đây là muốn trực tiếp ăn mình ư?
Thỏ con hoảng sợ nhìn hắn.
Không cần nấu nướng thật luôn?
Cố Nghịch bình tĩnh đẩy cái đĩa đến trước mặt nó.
Trong đĩa là cà rốt đã được cắt nhỏ.
Thỏ con ngẩn người.
Nhân loại ngu ngốc này, vừa rồi là đi chuẩn bị thức ăn cho mình sao?
Cố Nghịch nhìn nó, vô cùng thân thiện.
Thỏ con ăn một miếng, giòn giòn ngọt ngọt, nhịn không được lại nhìn hắn một cái.
Mặt mũi người này hoàn mỹ đến mức không lời gì để nói, vô cùng tuấn tú, bất kỳ người nào đi nữa cũng sẽ bị cái sự đẹp trai này làm cho rung động. Hai tai rũ xuống của thỏ con có hơi hồng.
Thật ra người này vẫn khá tốt ấy chứ.
Cố Nghịch nhìn nó, không biết suy nghĩ cái gì.
Sao vẫn luôn nhìn mình vậy? Thỏ con có chút ngượng ngùng.
Cố Nghịch nói: "Ăn cho béo một chút."
Thỏ con rũ đầu, ngượng ngùng tiếp tục ăn cà rốt.
Cố Nghịch: "Như vậy thì nấu mới ngon được."
Thỏ con sợ tới mức nghẹn lại.
Tên xấu xa này! Thế mà vẫn muốn ăn mình!
Cố Nghịch sờ sờ sau lưng nó, giúp nó uống nước, mắt nhìn hắn đến vài sợi lông trắng muốt rơi xuống vì thỏ con vừa mới gặp một trận kinh hoảng vừa rồi, lại bình tĩnh cất chúng đi.
Sau khi cho nó ăn uống xong, Cố Nghịch tìm đến một cái nệm mềm mại được phủ lớp bông, xem như đây chính là ổ của nó: "Đêm nay ngủ ở đây."
Thỏ con nhào qua.
Kích thước vừa vặn, mềm mại. Thỏ con tròn tròn mập mạp, lớp bông bị lún xuống một cách trông thấy.
Cố Nghịch nhìn nó trong chốc lát rồi đứng dậy rời đi.
Không biết hắn đi làm cái gì mà hơn nửa ngày cũng không quay lại.
Thỏ con nằm ở trong ổ nghĩ nghĩ, tuy rằng nơi này rất thoải mái, nhưng tóm lại cũng không an toàn chút nào...
Người này luôn muốn ăn nó.
Bây giờ hắn không ở đây chính là thời cơ tốt nhất để rời đi, giờ phút này mà còn không chạy nữa thì phải chờ đến khi nào đây?
Thỏ con lặng lẽ dịch tới cửa, đột nhiên bị phòng nhỏ bên cạnh hấp dẫn. Trong căn phòng nhỏ nọ có một tấm rèm rất to, giống như đang che khuất cái gì đó, nhìn qua có chút thần bí.
Thỏ con đẩy đẩy cửa, không đẩy được, thế là nó nhảy dựng lên ấn tay nắm cửa xuống, cửa mở ra.
Bên trong truyền đến tiếng nước róc rách.
Bên cạnh có một cái cửa kính mờ mờ, không thấy rõ thứ bên trong, giống như có rất nhiều sương mù vậy.
Thỏ con tò mò mà chạy qua.
Cửa này là cửa kéo. Thỏ con nghiên cứu trong chốc lát, cố hết sức lấy thân hình mập mạp của mình mà đẩy cửa ra.
Dòng nước đang chảy đột nhiên ngừng lại.
Thỏ con tò mò giương mắt nhìn, đối diện với Cố Nghịch lõa thể. Chân dài quá là dài luôn. Nó lại hướng mắt lên trên chút nữa, nhìn chằm chằm nơi ở giữa một lúc lâu.
Mấy giây sau, toàn thân thỏ của Bạch Phó Tinh đều đỏ bừng, vội vàng lấy móng thỏ che mắt lại. Giữa hai móng thỏ lại lén lút lộ ra một cái khe.
Cố Nghịch: "..."
Cố Nghịch quấn khăn lông kỹ lưỡng, nhẹ nắm lấy thỏ con đi ra ngoài.
Thỏ con cách hắn rất gần, vừa ngửi được hơi thở trên người hắn là đầu óc hoàn toàn chết máy.
Nó thử trợn mắt, thông qua khe móng mà nhìn thấy tám múi cơ bụng rõ ràng, giọt nước chảy xuống dưới dọc theo cơ bụng rồi biến mất ở nơi khiến người mơ màng.
Cả thân thỏ như mềm nhũn cả ra, không cử động được gì.
... Cố Nghịch chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình như đang nắm lấy một bọc chất lỏng, ngón tay hắn giật giật, bình tĩnh đặt cục lông nhỏ vào trong ổ.
Thỏ con vẫn chưa có khôi phục, đầu cũng sắp giấu vào bụng đến nơi, chỉ lộ ra mỗi cái đuôi nhỏ tròn tròn, tựa như một cục tròn tròn nho nhỏ đang dính lấy một cục tròn tròn lơn lớn vậy.
Cố Nghịch: "...."
Thỏ con choáng váng, chỉ cảm thấy thật nóng, trong lòng hỗn loạn vô cùng, chỉ chốc lát sau đã dúi đầu ngủ thiếp ở trong ổ rồi.
Nửa đêm, nó lại bị đánh thức bởi cảm giác khó chịu.
Bốn phía đều là bóng tối, hơi thở thoải mái đang cách đó không xa, thỏ con nhảy đến trên giường, hơi thở của Cố Nghịch gần trong gang tấc. Nó ôm lấy cổ hắn, lúc này mới cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Thỏ con ôm cổ hắn ngủ, quá thoải mái, còn thoải mái hơn cả ôm quần áo nữa.
Thế mà những ngày trước đây thật quá khổ sở...
Vừa nhớ lại một chút, nó đã không nhịn được mà nước mắt lưng tròng.
Nó lấy móng thỏ ôm lấy cổ của Cố Nghịch, tham lam mà nghĩ, ôm người còn thoải mái hơn ôm quần áo, vậy còn có cái gì thoải mái hơn nữa không?
Không chỉ như thế, nó còn nhận ra được bản thân dạo gần còn trở nên rất nhạy cảm, tựa như rất yếu đuối vậy, động một thôi là đã không thể khống chế được mà biến thành một cái đầu thỏ rưng rưng rồi.
Cũng không biết cái chứng dính người chết tiệt này đến bao giờ mới hết đây nữa.
Thỏ con thở dài một hơi, thân mật dựa lại gần hắn, nhìn khuôn mặt người nọ dưới ánh trăng. Bây giờ, thân thể nó thoải mái nên cuối cùng cũng có cơ hội thưởng thức cái nhan sắc này rồi.
Nói thật, hắn không phải đẹp bình thường.
Có thể nói, tên này là người đẹp nhất mà nó từng gặp qua.
Lúc ngủ cũng không lạnh lùng như vậy. Mày kiếm, mũi cao, hai mắt nhắm lại, đến lông mi cũng đẹp như vậy. Thỏ con nhớ tới đôi mắt của hắn, ánh mắt ảm đạm, khiến cho người ta có một loại cảm giác xa cách. Xương quai hàm tinh xảo, hầu kết nhô lên, rồi còn cả xương quai xanh...
Thỏ con thu hồi tầm mắt.
Giọng nói cũng rất dễ nghe nữa...
Nhớ tới lúc ở trong động, khi hắn sờ thấy tai thỏ của mình thì đã thấp giọng hỏi mình đây là gì.
Thỏ con không dám nghĩ tiếp, vẫn tiếp tục xem khuông mặt như cảnh đẹp ý vui kia, rồi nó cũng chậm rãi nhắm mắt lại, có một giấc ngủ thoải mái nhất từ trước đến nay.
Cố Nghịch là bị đè cho tỉnh, vừa mở mắt ra đã thấy một nhúm lông trắng muốt đập vào mắt. Con thỏ kia đang ôm đầu của hắn, ngủ đến say sưa ngon lành.
Cố Nghịch đẩy móng vuốt của nó ra, tách ra được một lát lại đáp xuống trên đầu hắn.
Cố Nghịch: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất