Hướng Dẫn Sinh Tồn Trong Vương Miện
Quyển 6Chương 1: Quyển 6Chương 88
Trong cuộc sống, sẽ luôn có vài cuộc nhầm lẫn xấu hổ.
Ví dụ như khi đang đi trên phố và bạn nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, có điều lúc vỗ vai đối phương mới nhận ra, mình không hề biết người này. Hoặc chẳng hạn, bạn gọi điện cho người nào đó, mong được nghe một giọng nói ngọt ngào, nhưng sau khi nhấc máy mới phát hiện, bên kia là một cậu chàng với giọng nói hùng hậu.
Loại nhầm lẫn nhỏ nhặt này diễn ra hàng ngày, mọi người luôn cười cho qua chuyện rồi nhanh chóng quên mất.
Du Luân chính là như vậy.
Du Luân không để ý lắm đến việc đối phương tìm nhầm nhà, cậu nhanh chóng đóng cửa, quay lại xem TV, chơi game và trải qua kỳ nghỉ hè đại học. Theo lý, đã nhiều năm như vậy, đáng lẽ cậu không nên nhớ rõ chút chuyện nhỏ này, nhưng hôm nay, sau khi thực sự nhớ lại, cậu mới nhận ra rằng mình không chỉ nhớ, mà còn nhớ rất rõ, ngay cả mùi sơn bay khắp hành lang hôm đó dường như vẫn còn vương vấn nơi chóp mũi.
Du Niên.
Du, Niên.
Du Luân đã mất khả năng nói chuyện, Miêu Thắng Nam cũng nhận ra, chắc chắn Du Luân biết người đó, nhưng phản ứng của anh ấy cũng quá lớn rồi, chẳng lẽ người đó là kẻ thù của ảnh?
Miêu Thắng Nam dùng một tay giữ ghế, cô nhóc cố gắng vươn cổ muốn xem người đó trông như thế nào. Đúng lúc này, cô nhóc nghe thấy một giọng nói khác sau lưng, trong lòng có chút nghi hoặc và không chắc.
“Cao Tàm?”
Người nói chuyện là Nhan Hành Thạc, anh cau mày, nhìn chằm chằm khuôn mặt người kia.
Tất cả mọi người sợ ngây người, Du Luân cũng không ngoại lệ, Du Luân đã gặp người đó một lần nhưng cậu không biết người đó là ai, càng không biết đối phương tên gì. Nghe thấy Nhan Hành Thạc gọi tên đối phương, cậu lập tức hỏi: “Hai người quen nhau à?”
Nhan Hành Thạc nhìn cậu, rồi lại nhìn người bạn học cũ đang đứng đối diện, sau khi so sánh với khuôn mặt mà mình nhớ ra, anh gật đầu chắc chắn, “Bạn học đại học, không cùng lớp nhưng cùng chuyên ngành. Sau này anh ta mất tích gây ra náo loạn rất lớn, cả trường đều đi tìm bọn họ, một năm sau, hồ sơ vụ mất tích được rút lại, nghe nói rằng đã tìm thấy rồi, vẫn còn sống.”
Dừng một chút, giọng anh thấp hơn một chút, như thể đang lầm bầm, “Hóa ra là thế.”
Vụ mất tích trước đó chắc chắn là do Vương Miện, sau đó, Cao Tàm đã vượt qua cửa thứ bốn. Sau khi có thể đi ra ngoài, anh ta đã gặp lại gia đình và bạn bè của mình, vụ án mất tích cũng được hủy bỏ.
Biết là một chuyện, nhưng thấy Vương Miện âm thầm động tay với người bên cạnh mình, lại là một chuyện khác.
Ở đây mà vẫn có thể gặp được người quen, các thành viên khác ít nhiều gì cũng ngạc nhiên, nhưng trọng tâm của Du Luân lại ở một nơi khác.
“Bọn họ”.
Vừa nãy, trong lúc vô tình Nhan Hành Thạc đã nói, “Tìm bọn họ”.
Khi nói chuyện, Cao Tàm đã đi tới đây, sau lưng anh ta còn có hai thanh niên.
Cao Tàm cũng trạc tuổi Nhan Hành Thạc và Tịch Viễn, trông anh ta rất mạnh mẽ và khỏe khoắn, chiều cao 1,9 mét vốn đã có tính áp bức, anh ta mặc một chiếc áo phông tay ngắn, những cơ bắp lấp ló dưới lớp vải mỏng. Sự kinh ngạc ban đầu của Du Luân đã qua đi, khi anh ta bước tới, trên mặt không có biểu cảm gì, khiến người ta không thể phân biệt được anh ta là địch hay bạn.
Sau lưng Cao Tàm có hai người, một người đàn ông lớn tuổi hơn anh ta một chút, dáng vẻ thanh tao và có khí chất, nụ cười hiền lành treo trên môi, người còn lại thấp hơn Cao Tàm, cũng trẻ tuổi hơn, không để lộ mặt nhìn họ.
Cao Tàm nhìn Du Luân đầu tiên, sau đó là Nhan Hành Thạc, nhưng hình như anh ta không biết Nhan Hành Thạc, ánh mắt nhìn anh với nhìn người khác không có gì khác biệt.
Như để xác nhận phỏng đoán trong lòng, sau khi đi tới, quả nhiên Cao Tàm thật sự hỏi Nhan Hành Thạc, “Cậu có biết tôi à?”
Ngồi yên đáp lời rất khinh người, đặc biệt là chiều cao của Cao Tàm, nhìn qua thậm chí còn trông hơi hung dữ.
Nhan Hành Thạc lịch sự đứng lên, trả lời: “Tôi là Nhan Hành Thạc.”
Anh chỉ nói một câu này, dường như anh chắc chắn rằng Cao Tàm có thể nhớ ra mình.
Thật không may, anh đã phải thất vọng rồi.
Cao Tàm cau mày, “Nhan Hành Thạc?”
Nhan Hành Thạc: “… Đại học Khoa học và Công nghệ XX, lớp trưởng lớp hai.”
Ánh mắt Cao Tàm lia về phía bên trái, nghiêm túc nhớ lại ba bốn giây, trong lúc mọi người im lặng chờ đợi, anh ta lắc đầu, “Tôi không nhớ.”
Nhan Hành Thạc: “……”
Từ nhỏ đến lớn đều là con nhà người ta, ngay cả sau khi nhận bằng tiến sĩ, hào quang thiên tài của anh vẫn chưa bao giờ phai nhạt. Nhan Hành Thạc thực sự không ngờ rằng trên đời này vẫn có người từng nhìn thấy mình, biết mình, mà chưa đến mấy năm đã quên mất.
Đây rõ ràng là đãi ngộ chỉ người qua đường Giáp mới có.
Sau khi đả kích Nhan Hành Thạc xong, Cao Tàm quay lại nhìn Du Luân, Du Luân giật mình và lập tức đứng dậy, không hiểu sao mỗi khi đối mặt với Cao Tàm, cậu luôn có cảm giác sợ hãi kỳ lạ, giống như con nít gặp người lớn vậy.
Du Luân há miệng: “Tôi tên……”
Không đợi cậu nói tên của mình thì Cao Tàm đã ngắt lời cậu, “Tôi biết em tên gì.”
“Em vào đây từ lúc nào?”
Nghe câu hỏi này, cậu thức nhìn đồng đội của mình, muốn xem liệu họ có cảm giác kháng cự nào với Cao Tàm không, dẫu sao điều Cao Tàm hỏi cũng liên quan đến cả đội. Nhưng khi nhìn lại, cậu không hề thấy bất kỳ sự kháng cự nào cả, chỉ có ánh mắt hóng hớt drama thôi.
Du Luân: “……”
Lần này cậu không hề có gánh nặng tâm lý, nói thẳng ra luôn, “Tháng bảy, tôi ở đây chưa đến một năm, hôm nay mới vừa ra cửa thứ năm.”
Chưa đầy một năm đã có thể đến đây, xem ra đội của Du Luân cũng không phải dạng vừa, anh ta nhìn đám người bên cạnh đang nghe ngóng, kéo một chiếc ghế từ phía đối diện, thẳng thắn ngồi xuống.
“Em đã qua bốn cửa, hẳn cũng đi ra ngoài rồi, ba mẹ em thế nào? Bây giờ ngay cả em cũng đi vào, bọn họ sẽ càng cô đơn hơn.”
Triệu Tòng Huy lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, không dấu vết nghiêng người về phía Khổng Duy Cần, Tịch Viễn nhìn thấy động tác của cậu ta, hắn giơ chân đá vào ghế, không chỉ đá cậu ta trở về, mà còn đá đến bên cạnh Miêu Thắng Nam.
Triệu Tòng Huy luống cuống giữ vững trọng tâm, quay đầu lại thì phát hiện Miêu Thắng Nam đang ngơ ngác nhìn mình.
Triệu Tòng Huy ho nhẹ một tiếng, ngồi thẳng người, sau đó hỏi bằng âm lượng chỉ hai người mới nghe thấy: “Cái gì mà ‘ngay cả em cũng đi vào’ chứ, bộ còn có người khác cũng đi vào sao, rốt cuộc người này và đội trưởng có quan hệ gì nhỉ? Anh ta không phải là bạn học cũ của anh Nhan sao? Tại sao lúc nào anh ta cũng nói chuyện với đội trưởng vậy?”
Miêu Thắng Nam nghe vậy khẽ vẫy tay với cậu ta dưới gầm bàn. Sau khi Triệu Tòng Huy thò lại gần, cô nhóc nhỏ giọng trả lời: “Anh thấy em giống người biết chuyện à?”
Triệu Tòng Huy: “…………”
Bên kia, Du Luân đang trả lời câu hỏi của Cao Tàm.
Cậu nói tất cả những việc mình làm trong ngày đi ra ngoài, Cao Tàm chỉ lắng nghe, không nói gì.
Sau khi nói xong, Du Luân quan sát biểu hiện của anh ta, “Vậy… Du Niên là ai, anh và anh ấy có quan hệ gì?”
Sau khi con người bị xóa, những ký ức liên quan đến họ tồn tại trong trí nhớ người khác cũng sẽ bị xóa sạch, cả những hình ảnh, bức ảnh và tất cả những thứ có thể chứng minh thân phận của họ trong cuộc sống, đều là những thứ Vương Miện chắc chắn sẽ phá hủy. Nhưng con người sống một đời, không chỉ có những thứ ấy mới là bằng chứng cho thấy họ đã sống, mà còn có rất nhiều thứ chứng minh thân phận của họ, ví dụ như một bộ quần áo đã mặc, một cây bút đã sử dụng, một bức tranh vẽ nguệch ngoạc.
Đấy đều là những chi tiết bị người bất cẩn bỏ qua, Cao Tàm vẫn luôn nghĩ rằng Du Niên bị lãng quên là bởi vì không có ai bên ngoài nhắc nhở họ rằng Du Niên đã từng tồn tại, nếu một người nhận ra vấn đề, thì người đó sẽ lại lãng quên sớm thôi. Vương Miện có thể xóa trí nhớ và phá hủy đồ vật chứ nó không thể hủy diệt thế giới liên quan mật thiết đến Du Niên.
Nhưng lúc này, khi nghe được câu hỏi của Du Luân, Cao Tàm mới nhận ra, đã lâu rồi mình không ra ngoài, trong lòng chỉ dựa vào một chút niềm tin mà sống, thế nên anh ta đã đánh giá quá cao sự quan tâm mà con người đặt lên đồng loại, hay nói cách khác, anh ta đã đánh giá thấp sự kiểm soát của Vương Miện đối với con người.
Im lặng một hồi, cuối cùng Cao Tàm cũng trả lời cậu, “Du Niên là con trai cả của nhà họ Du, sau Tết Âm Lịch năm nay, cậu ấy sẽ tròn 25 tuổi. Ba mẹ cậu ấy là công nhân viên cùng đơn vị, cậu ấy có một em trai nhỏ hơn 2 tuổi.”
Du Luân lắng nghe, cậu tìm kiếm thông tin mà Cao Tàm nói trong đầu, cố gắng nhớ lại những dấu vết có thể chứng minh rằng mình có một người anh trai, nhưng tất cả đều vô ích.
Cậu không thể nhớ ra bất cứ điều gì, càng nghĩ về nó, đầu óc cậu càng trở nên trống rỗng. Những ký ức tuổi thơ vốn dĩ cảm thấy đương nhiên vào lúc này lại trở nên vô cùng xa lạ, như thể đó không phải là thời thơ ấu của cậu, mà là bị người khác chỉnh sửa và nhồi nhét vào.
“Còn anh……”
Giọng nói của Cao Tàm cắt ngang dòng suy nghĩ của Du Luân, cậu ngẩng đầu nhìn Cao Tàm, người sau dừng lại một lúc, sau đó anh ta đã nở nụ cười đầu tiên kể từ khi gặp mặt cho đến nay với Du Luân.
“Anh là bạn cùng phòng của Du Niên. Bọn anh cùng trường đại học, khác chuyên ngành. Lúc đầu, hai bọn anh vào chung với nhau, từ đầu đến cuối bọn anh là đồng đội, là những người tin tưởng nhau nhất.”
Du Luân: “……”
Nói chuyện thì cứ nói, anh cười đắc ý như vậy làm gì?
- -----oOo------
Ví dụ như khi đang đi trên phố và bạn nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, có điều lúc vỗ vai đối phương mới nhận ra, mình không hề biết người này. Hoặc chẳng hạn, bạn gọi điện cho người nào đó, mong được nghe một giọng nói ngọt ngào, nhưng sau khi nhấc máy mới phát hiện, bên kia là một cậu chàng với giọng nói hùng hậu.
Loại nhầm lẫn nhỏ nhặt này diễn ra hàng ngày, mọi người luôn cười cho qua chuyện rồi nhanh chóng quên mất.
Du Luân chính là như vậy.
Du Luân không để ý lắm đến việc đối phương tìm nhầm nhà, cậu nhanh chóng đóng cửa, quay lại xem TV, chơi game và trải qua kỳ nghỉ hè đại học. Theo lý, đã nhiều năm như vậy, đáng lẽ cậu không nên nhớ rõ chút chuyện nhỏ này, nhưng hôm nay, sau khi thực sự nhớ lại, cậu mới nhận ra rằng mình không chỉ nhớ, mà còn nhớ rất rõ, ngay cả mùi sơn bay khắp hành lang hôm đó dường như vẫn còn vương vấn nơi chóp mũi.
Du Niên.
Du, Niên.
Du Luân đã mất khả năng nói chuyện, Miêu Thắng Nam cũng nhận ra, chắc chắn Du Luân biết người đó, nhưng phản ứng của anh ấy cũng quá lớn rồi, chẳng lẽ người đó là kẻ thù của ảnh?
Miêu Thắng Nam dùng một tay giữ ghế, cô nhóc cố gắng vươn cổ muốn xem người đó trông như thế nào. Đúng lúc này, cô nhóc nghe thấy một giọng nói khác sau lưng, trong lòng có chút nghi hoặc và không chắc.
“Cao Tàm?”
Người nói chuyện là Nhan Hành Thạc, anh cau mày, nhìn chằm chằm khuôn mặt người kia.
Tất cả mọi người sợ ngây người, Du Luân cũng không ngoại lệ, Du Luân đã gặp người đó một lần nhưng cậu không biết người đó là ai, càng không biết đối phương tên gì. Nghe thấy Nhan Hành Thạc gọi tên đối phương, cậu lập tức hỏi: “Hai người quen nhau à?”
Nhan Hành Thạc nhìn cậu, rồi lại nhìn người bạn học cũ đang đứng đối diện, sau khi so sánh với khuôn mặt mà mình nhớ ra, anh gật đầu chắc chắn, “Bạn học đại học, không cùng lớp nhưng cùng chuyên ngành. Sau này anh ta mất tích gây ra náo loạn rất lớn, cả trường đều đi tìm bọn họ, một năm sau, hồ sơ vụ mất tích được rút lại, nghe nói rằng đã tìm thấy rồi, vẫn còn sống.”
Dừng một chút, giọng anh thấp hơn một chút, như thể đang lầm bầm, “Hóa ra là thế.”
Vụ mất tích trước đó chắc chắn là do Vương Miện, sau đó, Cao Tàm đã vượt qua cửa thứ bốn. Sau khi có thể đi ra ngoài, anh ta đã gặp lại gia đình và bạn bè của mình, vụ án mất tích cũng được hủy bỏ.
Biết là một chuyện, nhưng thấy Vương Miện âm thầm động tay với người bên cạnh mình, lại là một chuyện khác.
Ở đây mà vẫn có thể gặp được người quen, các thành viên khác ít nhiều gì cũng ngạc nhiên, nhưng trọng tâm của Du Luân lại ở một nơi khác.
“Bọn họ”.
Vừa nãy, trong lúc vô tình Nhan Hành Thạc đã nói, “Tìm bọn họ”.
Khi nói chuyện, Cao Tàm đã đi tới đây, sau lưng anh ta còn có hai thanh niên.
Cao Tàm cũng trạc tuổi Nhan Hành Thạc và Tịch Viễn, trông anh ta rất mạnh mẽ và khỏe khoắn, chiều cao 1,9 mét vốn đã có tính áp bức, anh ta mặc một chiếc áo phông tay ngắn, những cơ bắp lấp ló dưới lớp vải mỏng. Sự kinh ngạc ban đầu của Du Luân đã qua đi, khi anh ta bước tới, trên mặt không có biểu cảm gì, khiến người ta không thể phân biệt được anh ta là địch hay bạn.
Sau lưng Cao Tàm có hai người, một người đàn ông lớn tuổi hơn anh ta một chút, dáng vẻ thanh tao và có khí chất, nụ cười hiền lành treo trên môi, người còn lại thấp hơn Cao Tàm, cũng trẻ tuổi hơn, không để lộ mặt nhìn họ.
Cao Tàm nhìn Du Luân đầu tiên, sau đó là Nhan Hành Thạc, nhưng hình như anh ta không biết Nhan Hành Thạc, ánh mắt nhìn anh với nhìn người khác không có gì khác biệt.
Như để xác nhận phỏng đoán trong lòng, sau khi đi tới, quả nhiên Cao Tàm thật sự hỏi Nhan Hành Thạc, “Cậu có biết tôi à?”
Ngồi yên đáp lời rất khinh người, đặc biệt là chiều cao của Cao Tàm, nhìn qua thậm chí còn trông hơi hung dữ.
Nhan Hành Thạc lịch sự đứng lên, trả lời: “Tôi là Nhan Hành Thạc.”
Anh chỉ nói một câu này, dường như anh chắc chắn rằng Cao Tàm có thể nhớ ra mình.
Thật không may, anh đã phải thất vọng rồi.
Cao Tàm cau mày, “Nhan Hành Thạc?”
Nhan Hành Thạc: “… Đại học Khoa học và Công nghệ XX, lớp trưởng lớp hai.”
Ánh mắt Cao Tàm lia về phía bên trái, nghiêm túc nhớ lại ba bốn giây, trong lúc mọi người im lặng chờ đợi, anh ta lắc đầu, “Tôi không nhớ.”
Nhan Hành Thạc: “……”
Từ nhỏ đến lớn đều là con nhà người ta, ngay cả sau khi nhận bằng tiến sĩ, hào quang thiên tài của anh vẫn chưa bao giờ phai nhạt. Nhan Hành Thạc thực sự không ngờ rằng trên đời này vẫn có người từng nhìn thấy mình, biết mình, mà chưa đến mấy năm đã quên mất.
Đây rõ ràng là đãi ngộ chỉ người qua đường Giáp mới có.
Sau khi đả kích Nhan Hành Thạc xong, Cao Tàm quay lại nhìn Du Luân, Du Luân giật mình và lập tức đứng dậy, không hiểu sao mỗi khi đối mặt với Cao Tàm, cậu luôn có cảm giác sợ hãi kỳ lạ, giống như con nít gặp người lớn vậy.
Du Luân há miệng: “Tôi tên……”
Không đợi cậu nói tên của mình thì Cao Tàm đã ngắt lời cậu, “Tôi biết em tên gì.”
“Em vào đây từ lúc nào?”
Nghe câu hỏi này, cậu thức nhìn đồng đội của mình, muốn xem liệu họ có cảm giác kháng cự nào với Cao Tàm không, dẫu sao điều Cao Tàm hỏi cũng liên quan đến cả đội. Nhưng khi nhìn lại, cậu không hề thấy bất kỳ sự kháng cự nào cả, chỉ có ánh mắt hóng hớt drama thôi.
Du Luân: “……”
Lần này cậu không hề có gánh nặng tâm lý, nói thẳng ra luôn, “Tháng bảy, tôi ở đây chưa đến một năm, hôm nay mới vừa ra cửa thứ năm.”
Chưa đầy một năm đã có thể đến đây, xem ra đội của Du Luân cũng không phải dạng vừa, anh ta nhìn đám người bên cạnh đang nghe ngóng, kéo một chiếc ghế từ phía đối diện, thẳng thắn ngồi xuống.
“Em đã qua bốn cửa, hẳn cũng đi ra ngoài rồi, ba mẹ em thế nào? Bây giờ ngay cả em cũng đi vào, bọn họ sẽ càng cô đơn hơn.”
Triệu Tòng Huy lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, không dấu vết nghiêng người về phía Khổng Duy Cần, Tịch Viễn nhìn thấy động tác của cậu ta, hắn giơ chân đá vào ghế, không chỉ đá cậu ta trở về, mà còn đá đến bên cạnh Miêu Thắng Nam.
Triệu Tòng Huy luống cuống giữ vững trọng tâm, quay đầu lại thì phát hiện Miêu Thắng Nam đang ngơ ngác nhìn mình.
Triệu Tòng Huy ho nhẹ một tiếng, ngồi thẳng người, sau đó hỏi bằng âm lượng chỉ hai người mới nghe thấy: “Cái gì mà ‘ngay cả em cũng đi vào’ chứ, bộ còn có người khác cũng đi vào sao, rốt cuộc người này và đội trưởng có quan hệ gì nhỉ? Anh ta không phải là bạn học cũ của anh Nhan sao? Tại sao lúc nào anh ta cũng nói chuyện với đội trưởng vậy?”
Miêu Thắng Nam nghe vậy khẽ vẫy tay với cậu ta dưới gầm bàn. Sau khi Triệu Tòng Huy thò lại gần, cô nhóc nhỏ giọng trả lời: “Anh thấy em giống người biết chuyện à?”
Triệu Tòng Huy: “…………”
Bên kia, Du Luân đang trả lời câu hỏi của Cao Tàm.
Cậu nói tất cả những việc mình làm trong ngày đi ra ngoài, Cao Tàm chỉ lắng nghe, không nói gì.
Sau khi nói xong, Du Luân quan sát biểu hiện của anh ta, “Vậy… Du Niên là ai, anh và anh ấy có quan hệ gì?”
Sau khi con người bị xóa, những ký ức liên quan đến họ tồn tại trong trí nhớ người khác cũng sẽ bị xóa sạch, cả những hình ảnh, bức ảnh và tất cả những thứ có thể chứng minh thân phận của họ trong cuộc sống, đều là những thứ Vương Miện chắc chắn sẽ phá hủy. Nhưng con người sống một đời, không chỉ có những thứ ấy mới là bằng chứng cho thấy họ đã sống, mà còn có rất nhiều thứ chứng minh thân phận của họ, ví dụ như một bộ quần áo đã mặc, một cây bút đã sử dụng, một bức tranh vẽ nguệch ngoạc.
Đấy đều là những chi tiết bị người bất cẩn bỏ qua, Cao Tàm vẫn luôn nghĩ rằng Du Niên bị lãng quên là bởi vì không có ai bên ngoài nhắc nhở họ rằng Du Niên đã từng tồn tại, nếu một người nhận ra vấn đề, thì người đó sẽ lại lãng quên sớm thôi. Vương Miện có thể xóa trí nhớ và phá hủy đồ vật chứ nó không thể hủy diệt thế giới liên quan mật thiết đến Du Niên.
Nhưng lúc này, khi nghe được câu hỏi của Du Luân, Cao Tàm mới nhận ra, đã lâu rồi mình không ra ngoài, trong lòng chỉ dựa vào một chút niềm tin mà sống, thế nên anh ta đã đánh giá quá cao sự quan tâm mà con người đặt lên đồng loại, hay nói cách khác, anh ta đã đánh giá thấp sự kiểm soát của Vương Miện đối với con người.
Im lặng một hồi, cuối cùng Cao Tàm cũng trả lời cậu, “Du Niên là con trai cả của nhà họ Du, sau Tết Âm Lịch năm nay, cậu ấy sẽ tròn 25 tuổi. Ba mẹ cậu ấy là công nhân viên cùng đơn vị, cậu ấy có một em trai nhỏ hơn 2 tuổi.”
Du Luân lắng nghe, cậu tìm kiếm thông tin mà Cao Tàm nói trong đầu, cố gắng nhớ lại những dấu vết có thể chứng minh rằng mình có một người anh trai, nhưng tất cả đều vô ích.
Cậu không thể nhớ ra bất cứ điều gì, càng nghĩ về nó, đầu óc cậu càng trở nên trống rỗng. Những ký ức tuổi thơ vốn dĩ cảm thấy đương nhiên vào lúc này lại trở nên vô cùng xa lạ, như thể đó không phải là thời thơ ấu của cậu, mà là bị người khác chỉnh sửa và nhồi nhét vào.
“Còn anh……”
Giọng nói của Cao Tàm cắt ngang dòng suy nghĩ của Du Luân, cậu ngẩng đầu nhìn Cao Tàm, người sau dừng lại một lúc, sau đó anh ta đã nở nụ cười đầu tiên kể từ khi gặp mặt cho đến nay với Du Luân.
“Anh là bạn cùng phòng của Du Niên. Bọn anh cùng trường đại học, khác chuyên ngành. Lúc đầu, hai bọn anh vào chung với nhau, từ đầu đến cuối bọn anh là đồng đội, là những người tin tưởng nhau nhất.”
Du Luân: “……”
Nói chuyện thì cứ nói, anh cười đắc ý như vậy làm gì?
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất