Hướng Đến Ánh Mặt Trời

Chương 31: Làm sao để ngăn cản một vụ đánh nhau?

Trước Sau
Mười năm sau.

Trường cấp ba Dương Quang đã tới tuổi năm mươi hôm nay đón thêm một ngày nắng đẹp, ánh mặt trời ấm áp hiếm có trong mùa đông nhuộm sân trường vàng óng. Cây cối trong trường đã xơ xác lá, liếc qua là thấy cành cây cố treo mấy lá vàng sắp rụng.

Học sinh trong trường đa phần mặc áo khoác mỏng, số ít chỉ mặc áo sơ mi.

Giờ ra chơi luôn là thời khắc ồn ào, một bạn nam hớt hải chạy từ tầng ba xuống tầng một, chạy qua hai lượt cầu thang dài thườn thượt, mệt mỏi cũng không dám dừng lại, vừa chạy vừa thúc giục những người tránh đường mình né qua một bên.

Bạn học chạy đến cửa lớp 12A1, cái ổ của học sinh giỏi ban tự nhiên, chống tay lên cửa thở hổn hển. Dưới cái nhìn chăm chú của các bạn cùng lớp, bạn học nam lướt qua lớp một vòng tìm kiếm bóng người quen thuộc. May mà vẫn ở trong lớp, bạn học thầm cảm tạ trời đất, nhanh chân đi đến trước mặt người con trai ngồi ở giữa lớp, lúc này đang dùng tay chống trán giống như đang nghỉ ngơi, bên cạnh người con trai còn có một bạn nữ.

“Thiên Xứng, chuyện lớn rồi, Nhân Mã lại muốn đánh nhau với lớp người ta rồi!” Bạn học nam sốt sắng nói, còn cố tình nhấn mạnh từ “lại”.

Bạn nữ nghe vậy thì thúc giục: “Thiên Xứng, đi xem đi, lần này đánh nhau nữa là Nhân Mã bị đình chỉ học thật đấy!”

“Đến đau tim với cậu ta!” Bạn nam đỡ trán, bất đắc dĩ bình luận.

Đôi mắt đang mệt mỏi nhắm lại chậm rãi mở ra, sâu xa mà sắc bén, mày kiếm hơi nhướng lên khó nhận ra. Đôi môi mỏng khép hờ, hơi thở hơi nóng, cả người bức bối không muốn nói chuyện.

Sáng nay vẫn bình thường, không hiểu sao học đến tiết thứ hai thì bắt đầu cảm thấy không khỏe, người bắt đầu nóng lên. Bệnh đến hơi đột ngột, nhưng mà cũng rất đúng lúc.

Lớp trưởng Mục Thiên Xứng im lặng mấy giây, anh bỏ tay xuống, liếc qua hai người trước mặt mình.

Giới thiệu sơ lược một chút, bắt đầu từ bạn nữ trước. Cô bạn hồi nhỏ tặng túi kẹo cho Mục Thiên Xứng muốn làm bạn với anh, sau đó bị Biện Nhân Mã kịch liệt ngăn cản chính là cô. Họ Liễu, tên Tuệ Mỹ, con người cũng như cái tên, vừa giỏi vừa xinh đẹp, cũng có nhiều anh theo đuổi nhưng đến giờ vẫn chưa có mối tình vắt vai. Nói ra cũng ngang ngược lắm, lúc nhỏ cô nàng thích Mục Thiên Xứng, lớn lên nhận ra là kiểu thích của bạn bè, bây giờ chuyển hướng sang ghép đôi Mục Thiên Xứng với Biện Nhân Mã mà mình từng rất ghét.

Bạn nam chạy xồng xộc đến báo tin là bạn học từng muốn Mục Thiên Xứng đóng vai công chúa trong một vở kịch mà cậu bạn đóng vai hoàng tử, kết quả bị Biện Nhân Mã dọa đánh. Cậu bạn rất có cảm tình với Mục Thiên Xứng, cố gắng kết thân khá thành công, tên đầy đủ là Phạm Dương Minh, sáng sủa từ trong ra ngoài.

Mục Thiên Xứng tựa người lên ghế, nghĩ đến Biện Nhân Mã lại không khỏi não nề. Quả nhiên không thể tin cậu thề thốt, cậu đã thề bao nhiêu lần rồi mà có chừa lần nào?

“Tôi đến phòng y tế.”

Mục Thiên Xứng chống tay lên bàn đứng dậy, Phạm Dương Minh kinh ngạc đỡ lấy cánh tay của anh: “Sao đấy?”

“Hình như sốt rồi.” Anh trả lời qua loa.

Liễu Tuệ Mỹ vội vàng chạm lên trán anh, đúng là khá nóng. Cô cắn răng, nhanh chóng suy nghĩ: “Thế này đi, Dương Minh đưa cậu ấy phòng y tế, tôi đi lôi Nhân Mã về.”

Cô nói xong liền muốn chạy đi, Mục Thiên Xứng nhanh chóng giữ cô lại, lắc đầu: “Không cần.”

“Đánh nhau đến nơi rồi đó!”

Mục Thiên Xứng nhíu mày, xoa thái dương nhức nhối, giọng điệu bỗng trở nên nghiêm khắc: “Cậu ấy tự chạy đi thì để cậu ấy tự chạy về.”

Anh nhanh chóng đến phòng y tế, hai người kia cũng đi theo, Mục Thiên Xứng đã nói thì họ đều không làm trái. Có lẽ ảnh hưởng từ thói quen lúc nhỏ, Mục Thiên Xứng hồi đó nhỏ bé đáng yêu, kiểu rất giống cần người khác bảo vệ nên anh nói gì họ cũng mềm lòng nghe theo.

Có ai ngờ Mục Thiên Xứng phát triển tốt, gen di truyền không tệ, chiều cao không ngừng tăng lên, bây giờ đã gần mét chín, cao nhất trong nhóm. Gương mặt nhỏ nhắn dễ thương cũng theo thời gian trở nên góc cạnh và có phần chín chắn, nhiều lúc Mục Thiên Xứng còn mặt lạnh hơn tiền.

Haiz, Mục Thiên Xứng đáng yêu kia để dành cho ai rồi chứ?



Mục Thiên Xứng vừa bước đến cửa phòng y tế đã yêu cầu truyền nước, anh đắp chăn nằm trên giường. Trước khi nhắm mắt ngủ một giấc, anh vẫn không quên nhắc nhở Liễu Tuệ Mỹ đã giơ điện thoại sẵn sàng chụp hình bất cứ lúc nào.

“Nhớ chụp đẹp vào.”

Liễu Tuệ Mỹ ra dấu ok, còn bảo Phạm Dương Minh đi qua chỉnh chăn cho Mục Thiên Xứng. Tiếng máy ảnh vang lên “tách” một tiếng, Liễu Tuệ Mỹ tấm tắc khen ngợi sự đẹp trai lan tỏa trong bức hình. Cô nhanh chóng gửi hình cho Biện Nhân Mã, còn kèm theo lời nhắn.

[Ây dô, Thiên Xứng nhà ta thật khổ, bị bệnh tìm người đưa về mà không thấy mặt mũi người ta đâu.]

[Sốt cao ngất xỉu phải truyền nước rồi.]

[<Meme lau nước mắt>]

Tin nhắn được gửi đi chưa được mấy phút, hai người đã có thể nghe thấy tiếng bước chân hấp tấp chạy đến phía này. Cùng nhau nhìn về phía cửa, Biện Nhân Mã thở hồng hộc đứng bên ngoài, chào bác sĩ một tiếng rồi đi đến giường của Mục Thiên Xứng, lo lắng hỏi.

“Cậu ấy sao rồi?”

“Truyền nước xong chắc sẽ ổn lên, đợi đến lúc đó cậu đưa cậu ấy về. Chúng tôi về lớp đây, còn xin phép cho hai cậu.”

Biện Nhân Mã gật đầu, cậu nắm lấy tay của anh, cảm giác áy náy lan tỏa khắp lồng ngực. Mục Thiên Xứng khẽ khàng mở mắt, cậu chưa kịp nói gì thì anh hậm hực rút tay ra, giấu vào trong chăn, không cho nắm. Anh tức giận rồi.

Biện Nhân Mã mím môi, im lặng nhìn Mục Thiên Xứng nhắm mắt ngủ tiếp, không thèm để ý đến cậu. Đợi anh ngủ thật rồi, Biện Nhân Mã vội vàng lấy điện thoại ra, lập một nhóm kéo Liễu Tuệ Mỹ và Phạm Dương Minh vào trong, nhanh chóng nhắn tin.

[Xứng tức giận rồi, phải làm sao?]

Phạm Dương Minh: [<meme khinh bỉ>]

[Dùng hành động xin lỗi, đừng thề thốt vô dụng nữa.]

Liễu Tuệ Mỹ: []

[Lời cậu thề mấy năm qua cộng lại, chục bao tải cũng không gói hết <đỡ trán bất lực>]

[Khó quá thì lấy thân xin lỗi.]

Phạm Dương Minh: […]

Biện Nhân Mã: …

Cậu thở dài, cất điện thoại đi, khoanh tay trên mép giường rồi gục đầu xuống, nằm nghiêng nhìn Mục Thiên Xứng. Nắng bên ngoài chiếu qua cửa sổ kính, nhẹ nhàng phủ lên người cậu. Biện Nhân Mã nóng cả trong lẫn ngoài, với vẻ ngoài điển trai hòa nhã tưởng chừng dễ gần, một khi bất cứ ai động đến Mục Thiên Xứng của cậu là sẽ bị đánh nhừ tử.

Muốn ngăn cản thì đừng tìm thầy cô, nhanh nhất là chạy đi kéo Mục Thiên Xứng đến. Vì chỉ cần anh “ha” một tiếng, Biện Nhân Mã sẽ lập tức dừng tay, làm vẻ mặt vô tội, chuyện sẽ được dừng lại như chưa từng xảy ra.

Truyền nước mất gần hai tiếng, Mục Thiên Xứng tỉnh lại lần nữa. Biện Nhân Mã cầm giấy xin phép có chủ nhiệm ký tên, tờ giấy này sẽ đưa cho bảo vệ để ra ngoài. Bác sĩ còn kê thuốc đưa cho cậu, một ngày uống hai lần sau bữa ăn.

Mục Thiên Xứng ngồi trên giường, chỉ liếc qua cậu. Biện Nhân Mã vội vàng đi đến, khoác áo khoác lên người anh: “Tôi đưa cậu về, cậu thấy sao rồi? Đi được không?”

Mục Thiên Xứng không trả lời, đứng dậy tự đi, Biện Nhân Mã thấp thỏm đi theo phía sau. Đợi đến khi ra khỏi cổng trường tới chỗ gửi xe ngoài trường, Mục Thiên Xứng mới dừng bước, quay lại, thái độ cực kỳ ấm ức.

“Cậu đã đi đâu?”



Biện Nhân Mã chột dạ nhớ đến mấy dòng tin nhắn của Liễu Tuệ Mỹ, chưa kịp trả lời thì Mục Thiên Xứng đã nói tiếp, tuyến lệ như hỏng van không ngừng rơi xuống.

“Đã bảo lúc nào cũng ở cạnh tôi, vậy mà không tìm thấy cậu, Mã không quan tâm tôi như trước nữa…”

Biện Nhân Mã vội vàng giữ gương mặt của Mục Thiên Xứng, cẩn thận lau nước mắt cho anh, nhỏ nhẹ an ủi: “Không có, tôi quan tâm Xứng nhất. Đừng khóc nữa, chắc chắn không có lần sau.”

Mục Thiên Xứng vẫn khóc, uất ức vô cùng. Biện Nhân Mã lúng túng ôm lấy anh, nhẹ nhàng vỗ lưng anh. Mục Thiên Xứng gục đầu trên vai cậu, qua một lúc mới chịu đi về.

Nhà của Mục Thiên Xứng đã đổi địa điểm, bảy năm trước chuyển sang một khu chung cư mới rộng rãi, hiện đại và tiện nghi hơn. Biện Nhân Mã lái xe vào hầm gửi xe, lại đưa Mục Thiên Xứng đến thang máy đi lên tầng tám.

Đỡ Mục Thiên Xứng về phòng, đắp chăn cho anh. Biện Nhân Mã ra ngoài phòng bếp muốn nấu cháo, vấn đề đến rồi, cậu không biết nấu ăn, không biết trong bếp có cháo tiện lợi không?

Biện Nhân Mã bèn nhắn tin nói tình hình cho Mục Song Ngư, qua hai phút thì anh nhắn lại, là voice chat. Cậu bấm vào nghe, bên kia truyền đến giọng nam nhẹ nhàng.

[Trong ngăn tủ tận cùng bên phải có gói cháo, em nấu nước pha cho thằng bé. Cho ít muối thôi, Thiên Xứng không thích ăn mặn.]

Mục Song Ngư cũng đã đổi việc làm, trước đây Hoàng Song Tử và Mục Thiên Xứng hợp sức khuyên anh ít nhất cũng phải học xong cấp ba, tiền học do anh ấy đóng. Mục Song Ngư cảm thấy cũng nên học cho xong, nhưng dùng tiền của Hoàng Song Tử thì không ổn, bèn bảo xem như cho anh vay số tiền đó, sau này sẽ trả.

Học sắp xong cấp ba thì Hoàng Song Tử lại khuyên anh học lên đại học. Mục Song Ngư nghĩ đến Hoàng Song Tử, cảm thấy cũng nên có gì xứng với anh, thế là đồng ý, vừa học vừa làm nỗ lực kiếm học bổng, thành quả cũng không tệ. Thế là bây giờ anh đang làm việc cho một công ty, so với công việc trước đây đương nhiên tốt hơn nhiều.

Biện Nhân Mã bê bát cháo nóng hổi vào trong phòng ngủ, Mục Thiên Xứng nằm tựa người trên giường, trên trán lúc này đang dán một miếng giảm sốt. Biện Nhân Mã ngồi xuống mép giường, múc một thìa lên thổi cho nguội bớt mới đút cho Mục Thiên Xứng.

Anh không chịu uống thuốc, chê thuốc đắng. Biện Nhân Mã ngon ngọt dỗ dành, anh mới bất mãn uống. Mục Thiên Xứng nhìn cậu bê bát ra ngoài lại đi vào phòng, giơ tay ra nắm chặt cổ tay cậu.

“Không cho cậu đi.”

“Không đi.” Biện Nhân Mã xoa đầu anh, Mục Thiên Xứng của cậu trước giờ vẫn luôn đáng yêu thế này. Cậu bò lên giường, ngồi bên cạnh anh: “Ngủ đi, tôi ở đây.”

Lúc Mục Song Ngư và Hoàng Song Tử đi làm về nhà, anh khẽ khàng mở cửa phòng ngủ của Mục Thiên Xứng, thấy hai đứa em đang ngủ ngon lành, mỉm cười đóng cửa lại.

Phòng ngủ của hai người cách khá xa phòng ngủ của em trai, hai anh về phòng thay đồ rồi đi ra phòng bếp bắt đầu nấu ăn.

Hoàng Song Tử ôm lấy anh từ phía sau, nhỏ giọng thì thầm vào tai Mục Song Ngư nói gì đó khiến anh đỏ mặt. Anh ngừng động tác trên tay, suy nghĩ một lúc rồi ngượng ngùng gật đầu. Tuần sau anh sẽ đi công tác, xem như bù cho anh ấy vậy.

Hoàng Song Tử được như ý thì cười tươi, hôn lên vành tai của anh.

Hai năm trước khi hôn nhân đồng giới vừa được chấp nhận, Hoàng Song Tử đã kéo Mục Song Ngư đi đăng ký kết hôn, hai tháng sau đó thì tổ chức đám cưới. Đám cưới không lớn, chỉ có hai anh, Đới Bạch Dương, Mục Thiên Xứng và Biện Nhân Mã tham dự.

Mấy năm nay Hoàng Song Tử vẫn dẫn Mục Song Ngư về nhà bố mẹ, anh ấy cảm thấy ít ra bố mẹ cũng nên biết gương mặt của người sẽ đi cùng anh ấy đến cuối chặng đường.

“Đúng rồi, cuối tuần anh sẽ đi thăm bạn chứ?”

Hoàng Song Tử gật đầu: “Có, cũng đã lâu rồi anh chưa đi thăm cậu ấy. Em muốn đi cùng không?”

Mục Song Ngư gật đầu.

Người bạn mà hai người vừa nhắc đến chính là Dương Bảo Bình. Tính ra từ ngày Dương Bảo Bình xảy ra vụ tai nạn đó, mười năm đã trôi qua, anh vẫn chưa tỉnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau