Chương 33: Mùa xuân về
Mục Song Ngư vừa làm xong cơm thì Hoàng Song Tử nhắn tin về, nói hôm nay anh tăng ca, không thể về được. Anh nhìn bàn đồ ăn thơm ngon nóng hổi, hơi thất vọng mà thở dài.
Hay là mang đến cho anh ấy?
Suy nghĩ này vụt qua đầu, Mục Song Ngư nhanh chóng đi lấy hộp cơm, sắp xếp chỉnh tề từng món vào các khay. Mục Thiên Xứng ngồi bên bàn ăn nhìn vẻ mặt vui vẻ của anh hai, không có ý kiến gì.
“Anh mang đến cho Song Tử, em đói thì ăn trước đi.” Mục Song Ngư đậy nắp, bỏ hộp vào túi giữ nhiệt, cầm áo khoác, trước khi đi không quên nhắc nhở em trai.
Mục Thiên Xứng nhún vai: “Không sao, em đợi anh về.”
Hoàng Song Tử làm việc ở công ty mô hình kiến trúc, đi xe từ nơi ở đến đó mất khoảng mười phút. Anh ấy đang bàn bạc cùng mọi người thì một người đồng nghiệp khác gọi, nói là người nhà đến tìm anh ấy.
Hoàng Song Tử ngạc nhiên nhìn ra bên ngoài, thấy Mục Song Ngư lấp ló ngoài cửa kính, cười tít mắt, vẫy tay về phía mình. Anh ấy cười tươi, nhanh chóng đi ra dưới tiếng cười đùa của đồng nghiệp. Ai ở đây cũng đã gặp Mục Song Ngư vài lần, ấn tượng đều không tệ, còn có người hâm mộ Hoàng Song Tử khi kiếm được người tốt thế này.
Mục Song Ngư đưa túi cơm cho anh ấy, cười nói: “Cơm tối, anh nhớ ăn đấy.”
Hoàng Song Tử nhận lấy, liếc vào bên trong thấy mọi người đều đang tập trung làm việc, anh ấy bèn kéo Mục Song Ngư đến sau chậu cảnh lớn, che khuất tầm nhìn từ bên trong.
Anh ấy vui vẻ chỉnh trang khăn quàng cổ của Mục Song Ngư, hôn nhẹ lên trán anh: “Anh nhớ rồi.”
Mục Song Ngư xoa đầu anh ấy, nhanh chóng xoay người rời đi. Hoàng Song Tử nhìn bóng lưng của anh khuất sau khúc rẽ, mới hạnh phúc ôm hộp cơm vào văn phòng.
…
Một ly rượu lại được đặt xuống, trong phòng tiệc sang trọng thoang thoảng mùi thức ăn thơm ngon, tiếng cười hài lòng của bên thứ hai vang lên. Vương Xử Nữ không đổi sắc mặt nhìn qua ly rượu bên cạnh mình, tay trái âm thầm nắm lại.
“Tôi xin phép.”
Anh khách sáo nói, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài. Người đàn ông trung niên mập mạp nhìn bóng lưng của anh, dùng ánh mắt ra hiệu với trợ lý trẻ măng ngồi bên cạnh mình.
Cậu ta hiểu ý, gật đầu, cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Vương Xử Nữ đi thẳng vào nhà vệ sinh tận cuối hành lang, cảm giác khó chịu như có ngọn lửa châm trong người đang càng lúc càng mạnh. Anh vặn vòi nước, liên tục vỗ nước lạnh lên mặt, nhưng rõ ràng như vậy cũng chẳng có tác dụng gì.
Vương Xử Nữ chửi thầm trong lòng, cánh cửa vào đúng lúc mở ra lần nữa. Nhìn từ gương, anh có thể thấy trợ lý đến cùng tên giám đốc kia dùng nụ cười đầy quyến rũ cười với mình, chậm rãi đi đến gần.
Anh hít ngược một hơi, làm ra vẻ bình tĩnh quay lại muốn rời đi. Trợ lý đó lập tức lao đến giữ anh lại, hai tay chống hai bên, dán sát cơ thể hấp dẫn đến gần, ngẩng cao đầu nhìn Vương Xử Nữ.
“Giám đốc Vương đang gặp rắc rối sao? Tôi có thể giúp anh.”
Vừa nói, một chân vừa cọ Vương Xử Nữ. Sắc mặt của anh đen xì, đẩy cậu ta ra, gằn giọng quát.
“Cút!”
Trợ lý đó nhanh chóng giữ cổ tay của Vương Xử Nữ, hành động càn rỡ xoa từ vai anh xuống dưới, phả hơi vào tai anh, cười nói: “Giám đốc Vương không cần ngại, kỹ thuật của tôi không tệ đâu.”
Vương Xử Nữ vừa tức vừa chê dùng sức đẩy mạnh cậu ta ra lần nữa, trợ lý đó bất ngờ ngã về phía bồn rửa. Cho dù bị chuốc thuốc thì anh cũng không lên giường lung tung!
Anh bước lớn đi ra ngoài, trợ lý đó có vẻ chưa đạt được mục đích thì chưa từ bỏ. Cậu ta chạy ra ngoài đuổi theo Vương Xử Nữ, nơi này đã được giám đốc kia bao trọn, cậu ta muốn làm gì thì làm. Thuốc đã ngấm sâu vào người, Vương Xử Nữ chắc chắn không chịu đựng được bao lâu nữa. Nhất định phải ngủ được với anh, dùng video quay lại ép anh ký hợp đồng này. Vương Xử Nữ yêu vợ mình như vậy, chắc chắn không muốn chuyện xấu của mình bị lộ ra đâu.
Đi mãi không tới thang máy, Vương Xử Nữ bức bối chống tay lên tường, anh kéo cà vạt, cả người đỏ bừng và hơi thở đã nóng rực. Đới Bạch Dương không đi cùng anh, trước đó y có việc dang dở cần hoàn thành, nói xong việc sẽ đến đây sau, không biết bao giờ y mới đến.
“Giám đốc Vương cần gì khổ sở như vậy?” Trợ lý đó đã chạy đến nơi, thích thú nghiêng người nhìn anh, giơ tay xoa gương mặt đỏ bừng của Vương Xử Nữ: “Trông anh lúc này càng hấp dẫn, giám đốc Vương, thế này đi, anh cứ xem tôi thành vợ anh là được rồi. Chịu đựng tiếp nữa, anh sẽ không ổn đâu.”
Vương Xử Nữ điên tiết hất tay cậu ta ra, khinh bỉ nhếch môi. Loại người như này mà cũng…
“Đòi người của tôi xem anh thành tôi?”
Giọng điệu cười cợt bỗng vang lên từ phía sau, sau câu nói đấy là tiếng hét thất thanh của trợ lý. Cậu ta đau đớn giữ lấy mái tóc bị túm chặt từ phía sau, một cánh tay dùng sức lôi cậu ta tránh xa Vương Xử Nữ.
Trợ lý hoảng sợ nhìn người túm tóc mình, Đới Bạch Dương cười khẩy nhìn xuống. Y như động phải một thứ rất dơ bẩn, nhanh chóng đẩy cậu ta ra, lấy khăn tay lau sạch bàn tay vừa túm tóc trợ lý, sau đó ném sang một bên.
Trợ lý mất thăng bằng ngã sấp xuống đất, sợ hãi nhìn y. Đới Bạch Dương nhìn xuống, ánh mắt và giọng điệu đều lạnh lẽo.
“Chồng tôi trước giờ chỉ thích ăn cơm nhà, ghét phở ngoài, huống chi là loại đã qua nhiều lần sử dụng.”
“Bạch Dương…”
Vương Xử Nữ lao đến ôm lấy y như vớ được sợi dây cứu mạng, dụi đầu vào cổ y hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi hương quen thuộc mới cảm thấy thoải mái. Anh nhỏ giọng thỏ thẻ: “Bạch Dương, anh khó chịu quá.”
“Chịu đựng chút.”
Đới Bạch Dương xoa lưng anh, tạm thời chưa tính sổ chuyện này. Lườm trợ lý đó sợ xanh cả mặt, y đỡ anh đi ra bên ngoài, lên chiếc xe đang đậu trước cửa nhà hàng.
Vương Xử Nữ ngồi ở ghế sau, khó chịu ngứa ngáy lan tỏa khắp người. Anh dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Đới Bạch Dương đang lái xe khá bình tĩnh. Anh không nghĩ mình có thể chịu được đến khi về nhà, loại thuốc này khá mạnh, anh cảm thấy mình sắp bùng nổ rồi.
Xe mới chạy được một lúc thì dừng ở một đoạn hiếm thấy người qua lại. Vương Xử Nữ ngạc nhiên nhìn Đới Bạch Dương thản nhiên xuống xe, mở cửa xe ở ghế sau, đi lên đóng cửa lại.
“Qua đây.”
Đới Bạch Dương cởi hai cúc áo trên, giọng điệu rõ ràng là đang ra lệnh. Vương Xử Nữ không cần nghĩ ngợi, lao đến ngấu nghiến hôn y, muốn tức tốc giải tỏa cơn khát trong người, ăn tươi nuốt sống người này.
Trong xe hơi chật chội, Đới Bạch Dương thật sự không muốn làm trong này. Chẳng qua thấy Vương Xử Nữ thật sự sắp không xong, y mới mềm lòng chấp nhận một lần.
Chiếc xe khó hiểu dừng lại bên đường liên tục lắc lư khiến người đi qua tò mò ngoái đầu nhìn. Vương Xử Nữ dính thuốc có vẻ trở nên hoang dã hơn mọi khi, Đới Bạch Dương vòng tay qua ôm chặt cổ anh, dễ dãi thả mình cho anh tha hồ xâm chiếm.
Muộn lắm mới về đến nhà, hai người quần áo vốn đã không chỉnh tề lại lao vào cuộc mây mưa mới. Hết lần này đến lần khác, Đới Bạch Dương hơi bực tức Vương Xử Nữ ăn mãi không no. Y nắm chặt ga giường, ưỡn người lên nhận lấy hạt giống của người kia vun trong người mình, cuối cùng kiệt sức nằm vật trên giường.
Vương Xử Nữ âu yếm hôn y, Đới Bạch Dương theo bản năng đáp trả, đầu óc lúc này chỉ có một khoảng mông lung. Y “ưm” lên một tiếng, giọng nói đã khàn gần như không phát ra tiếng.
“Xử Nữ, đủ rồi, tha cho em.”
“Không đủ, chiều anh đi, mai anh cho em nghỉ.”
“…”
Trên giường là không thèm nghe lời gì hết, Đới Bạch Dương khốn khổ nghĩ. Ngước mắt lên nhìn anh, y thở dài, anh nhìn y bằng ánh mắt gì vậy? Làm nũng? Cũng không còn nhỏ nữa mà sao…
Vương Xử Nữ dụi đầu vào cổ y, Đới Bạch Dương mệt nhừ mà lên tiếng đồng ý, kì kèo nữa cũng vô dụng. Anh không biết thỏa mãn lại ra sức cày cuốc, để lại chi chít vết đỏ trên người Đới Bạch Dương. Y giữ hai bả vai của anh, để bản thân trôi dạt theo từng chuyển động, giao hết bản thân cho anh toàn quyền sử dụng.
Kết quả chính là trưa hôm sau tỉnh dậy, Đới Bạch Dương không còn sức đá Vương Xử Nữ xuống giường, y bực tức cầm lấy gối đập thẳng vào mặt anh, sau đó nằm liệt trên giường, đau lưng vô cùng.
“Còn ngây ra đó làm gì? Qua đây xoa bóp!”
Đới Bạch Dương hừ một tiếng, quay người nằm sấp trên giường. Vương Xử Nữ ngại ngùng gãi tóc, ngoan ngoãn dịch đến gần, xoa hai bàn tay vào nhau, dùng sức vừa đủ xoa bóp lưng cho y.
“Bạch Dương, sau này phải đi cùng anh.” Vương Xử Nữ nổi da gà nói, không phải anh chưa từng bị người ta dùng trò dụ dỗ, nhưng bỏ thuốc kiểu này đúng là lần đầu. May mà Đới Bạch Dương đến kịp, nếu không chắc anh sẽ nhảy thẳng từ tầng hai xuống.
Đới Bạch Dương quay đầu nhìn anh, cười nhẹ, “ừm” một tiếng. Cơn buồn ngủ lại ập tới, y mơ mơ màng màng nhắm mắt.
Tiếng điện thoại của Vương Xử Nữ reo lên rất không đúng lúc, Đới Bạch Dương nhăn mày giơ tay quơ quơ muốn lấy máy, nhưng mà quơ không trúng. Vương Xử Nữ thấy vậy bèn dừng tay, cầm lấy điện thoại của mình đặt vào tay y, sau đó tiếp tục xoa bóp.
“Alo?”
Không biết bên kia nói gì khiến Đới Bạch Dương tỉnh cả ngủ, y quên luôn cái lưng đau của mình mà lập tức ngồi thẳng người, trợn to mắt nhìn Vương Xử Nữ.
“Sao vậy?” Anh lo lắng hỏi.
Đới Bạch Dương bịt miệng anh, nói với người bên kia máy: “Anh nói thật? Báo cho họ chưa?”
“Được, tôi biết rồi.”
Đới Bạch Dương ném trả điện thoại cho anh, Vương Xử Nữ ngơ ngác nhìn y vội vàng xuống giường, chống lưng đi vào nhà tắm. Anh nhìn xuống kiểm tra lại cuộc gọi, là Doãn Sư Tử gọi đến. Vương Xử Nữ nhíu mày, đi theo sau y.
“Em muốn đi đâu? Leo gọi đến làm gì?”
Đới Bạch Dương đi vào lại đi ra, lấy quần áo mặc lên người, nhanh chóng trả lời.
“Thiên Yết đang dự cuộc họp quan trọng, tắt máy rồi. Em đi tìm cậu ấy, anh Bảo Bình tỉnh rồi.”
Hay là mang đến cho anh ấy?
Suy nghĩ này vụt qua đầu, Mục Song Ngư nhanh chóng đi lấy hộp cơm, sắp xếp chỉnh tề từng món vào các khay. Mục Thiên Xứng ngồi bên bàn ăn nhìn vẻ mặt vui vẻ của anh hai, không có ý kiến gì.
“Anh mang đến cho Song Tử, em đói thì ăn trước đi.” Mục Song Ngư đậy nắp, bỏ hộp vào túi giữ nhiệt, cầm áo khoác, trước khi đi không quên nhắc nhở em trai.
Mục Thiên Xứng nhún vai: “Không sao, em đợi anh về.”
Hoàng Song Tử làm việc ở công ty mô hình kiến trúc, đi xe từ nơi ở đến đó mất khoảng mười phút. Anh ấy đang bàn bạc cùng mọi người thì một người đồng nghiệp khác gọi, nói là người nhà đến tìm anh ấy.
Hoàng Song Tử ngạc nhiên nhìn ra bên ngoài, thấy Mục Song Ngư lấp ló ngoài cửa kính, cười tít mắt, vẫy tay về phía mình. Anh ấy cười tươi, nhanh chóng đi ra dưới tiếng cười đùa của đồng nghiệp. Ai ở đây cũng đã gặp Mục Song Ngư vài lần, ấn tượng đều không tệ, còn có người hâm mộ Hoàng Song Tử khi kiếm được người tốt thế này.
Mục Song Ngư đưa túi cơm cho anh ấy, cười nói: “Cơm tối, anh nhớ ăn đấy.”
Hoàng Song Tử nhận lấy, liếc vào bên trong thấy mọi người đều đang tập trung làm việc, anh ấy bèn kéo Mục Song Ngư đến sau chậu cảnh lớn, che khuất tầm nhìn từ bên trong.
Anh ấy vui vẻ chỉnh trang khăn quàng cổ của Mục Song Ngư, hôn nhẹ lên trán anh: “Anh nhớ rồi.”
Mục Song Ngư xoa đầu anh ấy, nhanh chóng xoay người rời đi. Hoàng Song Tử nhìn bóng lưng của anh khuất sau khúc rẽ, mới hạnh phúc ôm hộp cơm vào văn phòng.
…
Một ly rượu lại được đặt xuống, trong phòng tiệc sang trọng thoang thoảng mùi thức ăn thơm ngon, tiếng cười hài lòng của bên thứ hai vang lên. Vương Xử Nữ không đổi sắc mặt nhìn qua ly rượu bên cạnh mình, tay trái âm thầm nắm lại.
“Tôi xin phép.”
Anh khách sáo nói, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài. Người đàn ông trung niên mập mạp nhìn bóng lưng của anh, dùng ánh mắt ra hiệu với trợ lý trẻ măng ngồi bên cạnh mình.
Cậu ta hiểu ý, gật đầu, cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Vương Xử Nữ đi thẳng vào nhà vệ sinh tận cuối hành lang, cảm giác khó chịu như có ngọn lửa châm trong người đang càng lúc càng mạnh. Anh vặn vòi nước, liên tục vỗ nước lạnh lên mặt, nhưng rõ ràng như vậy cũng chẳng có tác dụng gì.
Vương Xử Nữ chửi thầm trong lòng, cánh cửa vào đúng lúc mở ra lần nữa. Nhìn từ gương, anh có thể thấy trợ lý đến cùng tên giám đốc kia dùng nụ cười đầy quyến rũ cười với mình, chậm rãi đi đến gần.
Anh hít ngược một hơi, làm ra vẻ bình tĩnh quay lại muốn rời đi. Trợ lý đó lập tức lao đến giữ anh lại, hai tay chống hai bên, dán sát cơ thể hấp dẫn đến gần, ngẩng cao đầu nhìn Vương Xử Nữ.
“Giám đốc Vương đang gặp rắc rối sao? Tôi có thể giúp anh.”
Vừa nói, một chân vừa cọ Vương Xử Nữ. Sắc mặt của anh đen xì, đẩy cậu ta ra, gằn giọng quát.
“Cút!”
Trợ lý đó nhanh chóng giữ cổ tay của Vương Xử Nữ, hành động càn rỡ xoa từ vai anh xuống dưới, phả hơi vào tai anh, cười nói: “Giám đốc Vương không cần ngại, kỹ thuật của tôi không tệ đâu.”
Vương Xử Nữ vừa tức vừa chê dùng sức đẩy mạnh cậu ta ra lần nữa, trợ lý đó bất ngờ ngã về phía bồn rửa. Cho dù bị chuốc thuốc thì anh cũng không lên giường lung tung!
Anh bước lớn đi ra ngoài, trợ lý đó có vẻ chưa đạt được mục đích thì chưa từ bỏ. Cậu ta chạy ra ngoài đuổi theo Vương Xử Nữ, nơi này đã được giám đốc kia bao trọn, cậu ta muốn làm gì thì làm. Thuốc đã ngấm sâu vào người, Vương Xử Nữ chắc chắn không chịu đựng được bao lâu nữa. Nhất định phải ngủ được với anh, dùng video quay lại ép anh ký hợp đồng này. Vương Xử Nữ yêu vợ mình như vậy, chắc chắn không muốn chuyện xấu của mình bị lộ ra đâu.
Đi mãi không tới thang máy, Vương Xử Nữ bức bối chống tay lên tường, anh kéo cà vạt, cả người đỏ bừng và hơi thở đã nóng rực. Đới Bạch Dương không đi cùng anh, trước đó y có việc dang dở cần hoàn thành, nói xong việc sẽ đến đây sau, không biết bao giờ y mới đến.
“Giám đốc Vương cần gì khổ sở như vậy?” Trợ lý đó đã chạy đến nơi, thích thú nghiêng người nhìn anh, giơ tay xoa gương mặt đỏ bừng của Vương Xử Nữ: “Trông anh lúc này càng hấp dẫn, giám đốc Vương, thế này đi, anh cứ xem tôi thành vợ anh là được rồi. Chịu đựng tiếp nữa, anh sẽ không ổn đâu.”
Vương Xử Nữ điên tiết hất tay cậu ta ra, khinh bỉ nhếch môi. Loại người như này mà cũng…
“Đòi người của tôi xem anh thành tôi?”
Giọng điệu cười cợt bỗng vang lên từ phía sau, sau câu nói đấy là tiếng hét thất thanh của trợ lý. Cậu ta đau đớn giữ lấy mái tóc bị túm chặt từ phía sau, một cánh tay dùng sức lôi cậu ta tránh xa Vương Xử Nữ.
Trợ lý hoảng sợ nhìn người túm tóc mình, Đới Bạch Dương cười khẩy nhìn xuống. Y như động phải một thứ rất dơ bẩn, nhanh chóng đẩy cậu ta ra, lấy khăn tay lau sạch bàn tay vừa túm tóc trợ lý, sau đó ném sang một bên.
Trợ lý mất thăng bằng ngã sấp xuống đất, sợ hãi nhìn y. Đới Bạch Dương nhìn xuống, ánh mắt và giọng điệu đều lạnh lẽo.
“Chồng tôi trước giờ chỉ thích ăn cơm nhà, ghét phở ngoài, huống chi là loại đã qua nhiều lần sử dụng.”
“Bạch Dương…”
Vương Xử Nữ lao đến ôm lấy y như vớ được sợi dây cứu mạng, dụi đầu vào cổ y hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi hương quen thuộc mới cảm thấy thoải mái. Anh nhỏ giọng thỏ thẻ: “Bạch Dương, anh khó chịu quá.”
“Chịu đựng chút.”
Đới Bạch Dương xoa lưng anh, tạm thời chưa tính sổ chuyện này. Lườm trợ lý đó sợ xanh cả mặt, y đỡ anh đi ra bên ngoài, lên chiếc xe đang đậu trước cửa nhà hàng.
Vương Xử Nữ ngồi ở ghế sau, khó chịu ngứa ngáy lan tỏa khắp người. Anh dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Đới Bạch Dương đang lái xe khá bình tĩnh. Anh không nghĩ mình có thể chịu được đến khi về nhà, loại thuốc này khá mạnh, anh cảm thấy mình sắp bùng nổ rồi.
Xe mới chạy được một lúc thì dừng ở một đoạn hiếm thấy người qua lại. Vương Xử Nữ ngạc nhiên nhìn Đới Bạch Dương thản nhiên xuống xe, mở cửa xe ở ghế sau, đi lên đóng cửa lại.
“Qua đây.”
Đới Bạch Dương cởi hai cúc áo trên, giọng điệu rõ ràng là đang ra lệnh. Vương Xử Nữ không cần nghĩ ngợi, lao đến ngấu nghiến hôn y, muốn tức tốc giải tỏa cơn khát trong người, ăn tươi nuốt sống người này.
Trong xe hơi chật chội, Đới Bạch Dương thật sự không muốn làm trong này. Chẳng qua thấy Vương Xử Nữ thật sự sắp không xong, y mới mềm lòng chấp nhận một lần.
Chiếc xe khó hiểu dừng lại bên đường liên tục lắc lư khiến người đi qua tò mò ngoái đầu nhìn. Vương Xử Nữ dính thuốc có vẻ trở nên hoang dã hơn mọi khi, Đới Bạch Dương vòng tay qua ôm chặt cổ anh, dễ dãi thả mình cho anh tha hồ xâm chiếm.
Muộn lắm mới về đến nhà, hai người quần áo vốn đã không chỉnh tề lại lao vào cuộc mây mưa mới. Hết lần này đến lần khác, Đới Bạch Dương hơi bực tức Vương Xử Nữ ăn mãi không no. Y nắm chặt ga giường, ưỡn người lên nhận lấy hạt giống của người kia vun trong người mình, cuối cùng kiệt sức nằm vật trên giường.
Vương Xử Nữ âu yếm hôn y, Đới Bạch Dương theo bản năng đáp trả, đầu óc lúc này chỉ có một khoảng mông lung. Y “ưm” lên một tiếng, giọng nói đã khàn gần như không phát ra tiếng.
“Xử Nữ, đủ rồi, tha cho em.”
“Không đủ, chiều anh đi, mai anh cho em nghỉ.”
“…”
Trên giường là không thèm nghe lời gì hết, Đới Bạch Dương khốn khổ nghĩ. Ngước mắt lên nhìn anh, y thở dài, anh nhìn y bằng ánh mắt gì vậy? Làm nũng? Cũng không còn nhỏ nữa mà sao…
Vương Xử Nữ dụi đầu vào cổ y, Đới Bạch Dương mệt nhừ mà lên tiếng đồng ý, kì kèo nữa cũng vô dụng. Anh không biết thỏa mãn lại ra sức cày cuốc, để lại chi chít vết đỏ trên người Đới Bạch Dương. Y giữ hai bả vai của anh, để bản thân trôi dạt theo từng chuyển động, giao hết bản thân cho anh toàn quyền sử dụng.
Kết quả chính là trưa hôm sau tỉnh dậy, Đới Bạch Dương không còn sức đá Vương Xử Nữ xuống giường, y bực tức cầm lấy gối đập thẳng vào mặt anh, sau đó nằm liệt trên giường, đau lưng vô cùng.
“Còn ngây ra đó làm gì? Qua đây xoa bóp!”
Đới Bạch Dương hừ một tiếng, quay người nằm sấp trên giường. Vương Xử Nữ ngại ngùng gãi tóc, ngoan ngoãn dịch đến gần, xoa hai bàn tay vào nhau, dùng sức vừa đủ xoa bóp lưng cho y.
“Bạch Dương, sau này phải đi cùng anh.” Vương Xử Nữ nổi da gà nói, không phải anh chưa từng bị người ta dùng trò dụ dỗ, nhưng bỏ thuốc kiểu này đúng là lần đầu. May mà Đới Bạch Dương đến kịp, nếu không chắc anh sẽ nhảy thẳng từ tầng hai xuống.
Đới Bạch Dương quay đầu nhìn anh, cười nhẹ, “ừm” một tiếng. Cơn buồn ngủ lại ập tới, y mơ mơ màng màng nhắm mắt.
Tiếng điện thoại của Vương Xử Nữ reo lên rất không đúng lúc, Đới Bạch Dương nhăn mày giơ tay quơ quơ muốn lấy máy, nhưng mà quơ không trúng. Vương Xử Nữ thấy vậy bèn dừng tay, cầm lấy điện thoại của mình đặt vào tay y, sau đó tiếp tục xoa bóp.
“Alo?”
Không biết bên kia nói gì khiến Đới Bạch Dương tỉnh cả ngủ, y quên luôn cái lưng đau của mình mà lập tức ngồi thẳng người, trợn to mắt nhìn Vương Xử Nữ.
“Sao vậy?” Anh lo lắng hỏi.
Đới Bạch Dương bịt miệng anh, nói với người bên kia máy: “Anh nói thật? Báo cho họ chưa?”
“Được, tôi biết rồi.”
Đới Bạch Dương ném trả điện thoại cho anh, Vương Xử Nữ ngơ ngác nhìn y vội vàng xuống giường, chống lưng đi vào nhà tắm. Anh nhìn xuống kiểm tra lại cuộc gọi, là Doãn Sư Tử gọi đến. Vương Xử Nữ nhíu mày, đi theo sau y.
“Em muốn đi đâu? Leo gọi đến làm gì?”
Đới Bạch Dương đi vào lại đi ra, lấy quần áo mặc lên người, nhanh chóng trả lời.
“Thiên Yết đang dự cuộc họp quan trọng, tắt máy rồi. Em đi tìm cậu ấy, anh Bảo Bình tỉnh rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất