Hương Giang Thập Niên 90: Mở Mắt Xuyên Thành Chị Dâu Cả Bị Hào Môn Trói Buộc
Chương 8: Giữ Im Lặng
Mặc dù Nhiếp Hàm là thiên kim nhà giàu nhất, nhưng bà nội và cha mẹ của cô ấy đã sớm qua đời, cô ấy lại là con lớn, bên dưới còn có hai người em trai, mà Nhiếp phu nhân bây giờ lại từ vợ bé đi lên, mặc dù đối xử với con cháu vợ cả rất tốt, nhưng dù sao cũng không phải bà nội ruột thị, ở giữa luôn có sự lục đục, cho nên mặc dù Nhiếp Hàm thân ở hào môn nhưng thường thấy người lừa ta gạt, không phải con bé ngốc.
Dưới sự lạnh lùng, bình tĩnh của Trần Nhu, cô ấy có chút hoài nghi, chẳng qua vào giây phút này, cô ấy chỉ muốn trốn, cho nên giữ vững bình tĩnh.
Mặc dù Trần Nhu không cho cô ấy nói chuyện, nhưng thấy tên lính canh gác lại rời đi, cô ấy vội nói: “Còn chú út của em thì sao, muốn chạy trốn phải cùng nhau chạy trốn!”
Lính canh gác đi đến góc tường, đang cởi quần đi tiểu.
Trần Nhu không trả lời vấn đề này, mà nói: “Lão đại nơi này tên là Quỷ Đầu Xương, chắc hẳn em đã nghe qua tên của gã ta, hiện tại gã ta còn đang trói chú út em, muốn hỏi một số chuyện, gã sẽ lấy hai chúng ta ra để uy hiếp chú út em đồng ý, chẳng qua cho dù chú út em có đồng ý, chúng ta vẫn sẽ chết, bởi vì Quỷ Đầu Xương không giữ người sống.”
Bây giờ ở khu vực Đông Nam Á rất nhiều lão đại, giống như Trương Tự Cường uy danh hiển hách – kẻ đã bắt cóc thị trưởng Lý, khiến cho dân chúng Hương Giang vừa nghe tin đã sợ mất mật, nhưng hắn ta chỉ cần lấy tiền không giết người, nhưng Quỷ Đầu Xương không phải thế, gã ta là hải tặc, đòi tiền cũng đòi mạng!
Nhiếp Hàm lẩm bẩm ba chữ Quỷ Đầu Xương, nước mắt và nước bọt cùng tiết ra.
Người đàn ông kia đã đi tiểu xong, lại kéo quần lên, Trần Nhu hung dữ nói: “Còn dám nói nhiều thêm một câu, chúng ta chết chung!”
Nhiếp Hàm co rụt lại bả vai, yên lặng gật đầu.
Tên canh gác đã trở lại, lấy mặt nạ xuống, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi ngây ngô, gương mặt đầy mụn, háo sắc nhìn hai người phụ nữ.
Trần Nhu đã ăn uống no đủ, vì để giữ thể lực, dứt khoát nằm xuống, Nhiếp Hàm cũng run rẩy đến tựa vào bên cạnh cô.
Rốt cuộc Trần Nhu không đành lòng, nhỏ giọng an ủi cô bé này: “Chú út em ở khu phục vụ, một lát nữa sẽ đi cứu anh ta.”
Lần này Nhiếp Hàm đã có kinh nghiệm, quả nhiên không nói chuyện, chỉ im lặng gật đầu, co rúm lại giống như con chim cút nhỏ.
Sở dĩ Trần Nhu không cho cô ấy nói chuyện, là vì cô ấy còn quá nhỏ, không giữ được bình tĩnh, gặp chuyện luôn thích kêu loạn gọi bậy.
Chẳng những cô ấy không giúp đỡ gì được cho kế hoạch chạy trốn của Trần Nhu, trái lại còn quấy nhiễu đến cô.
Muốn để Nhiếp Hàm không kéo chân sau cô, biện pháp thô bạo hữu dụng nhất là kêu cô ấy im lặng.
Trần Nhu đương nhiên sẽ cứu Nhiếp Chiêu.
Không nói đến anh là chồng của nguyên chủ, bây giờ cô lại thành nguyên chủ, nếu đã có năng lực bỏ trốn, nhất định phải cứu chồng.
Hơn nữa trong tương lai, Nhiếp Chiêu có cống hiến to lớn cho sự hòa bình yên ổn của Hương Giang, còn là người đạt được huy chương Đại Tứ Kinh.
Dưới sự lạnh lùng, bình tĩnh của Trần Nhu, cô ấy có chút hoài nghi, chẳng qua vào giây phút này, cô ấy chỉ muốn trốn, cho nên giữ vững bình tĩnh.
Mặc dù Trần Nhu không cho cô ấy nói chuyện, nhưng thấy tên lính canh gác lại rời đi, cô ấy vội nói: “Còn chú út của em thì sao, muốn chạy trốn phải cùng nhau chạy trốn!”
Lính canh gác đi đến góc tường, đang cởi quần đi tiểu.
Trần Nhu không trả lời vấn đề này, mà nói: “Lão đại nơi này tên là Quỷ Đầu Xương, chắc hẳn em đã nghe qua tên của gã ta, hiện tại gã ta còn đang trói chú út em, muốn hỏi một số chuyện, gã sẽ lấy hai chúng ta ra để uy hiếp chú út em đồng ý, chẳng qua cho dù chú út em có đồng ý, chúng ta vẫn sẽ chết, bởi vì Quỷ Đầu Xương không giữ người sống.”
Bây giờ ở khu vực Đông Nam Á rất nhiều lão đại, giống như Trương Tự Cường uy danh hiển hách – kẻ đã bắt cóc thị trưởng Lý, khiến cho dân chúng Hương Giang vừa nghe tin đã sợ mất mật, nhưng hắn ta chỉ cần lấy tiền không giết người, nhưng Quỷ Đầu Xương không phải thế, gã ta là hải tặc, đòi tiền cũng đòi mạng!
Nhiếp Hàm lẩm bẩm ba chữ Quỷ Đầu Xương, nước mắt và nước bọt cùng tiết ra.
Người đàn ông kia đã đi tiểu xong, lại kéo quần lên, Trần Nhu hung dữ nói: “Còn dám nói nhiều thêm một câu, chúng ta chết chung!”
Nhiếp Hàm co rụt lại bả vai, yên lặng gật đầu.
Tên canh gác đã trở lại, lấy mặt nạ xuống, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi ngây ngô, gương mặt đầy mụn, háo sắc nhìn hai người phụ nữ.
Trần Nhu đã ăn uống no đủ, vì để giữ thể lực, dứt khoát nằm xuống, Nhiếp Hàm cũng run rẩy đến tựa vào bên cạnh cô.
Rốt cuộc Trần Nhu không đành lòng, nhỏ giọng an ủi cô bé này: “Chú út em ở khu phục vụ, một lát nữa sẽ đi cứu anh ta.”
Lần này Nhiếp Hàm đã có kinh nghiệm, quả nhiên không nói chuyện, chỉ im lặng gật đầu, co rúm lại giống như con chim cút nhỏ.
Sở dĩ Trần Nhu không cho cô ấy nói chuyện, là vì cô ấy còn quá nhỏ, không giữ được bình tĩnh, gặp chuyện luôn thích kêu loạn gọi bậy.
Chẳng những cô ấy không giúp đỡ gì được cho kế hoạch chạy trốn của Trần Nhu, trái lại còn quấy nhiễu đến cô.
Muốn để Nhiếp Hàm không kéo chân sau cô, biện pháp thô bạo hữu dụng nhất là kêu cô ấy im lặng.
Trần Nhu đương nhiên sẽ cứu Nhiếp Chiêu.
Không nói đến anh là chồng của nguyên chủ, bây giờ cô lại thành nguyên chủ, nếu đã có năng lực bỏ trốn, nhất định phải cứu chồng.
Hơn nữa trong tương lai, Nhiếp Chiêu có cống hiến to lớn cho sự hòa bình yên ổn của Hương Giang, còn là người đạt được huy chương Đại Tứ Kinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất