Chương 34: Điều kiện. Miệng thối
Tiểu Y thở hắt một hơi khi nghe những từ cằn nhằn đó, cô liền dừng hẳn hoạt động của mình lại rồi ngẩng mặt lên nhìn người trước mặt, phũ phàng đáp lại với đối phương như này:
- Ồ, thì sáng nay anh cũng được Ma Nữ Vương báo tin đó thôi, tôi báo làm gì nữa nhỉ?
“...”, đối phương ngỡ ngàng, không biết phản bác như thế nào khi nhận được câu trả lời kia, nghiến răng nghiến lợi mà nói:
- Sao lúc nào cô cũng phũ phàng hết được vậy hả Tiểu Y?
Cô nhếch mép, trả lời:
- Tôi thích phũ thế đó, Tiểu Diêm Vương có ý kiến gì không?
Nói rồi cô không quan tâm mà đứng dậy đi tới tủ sách rồi lựa một quyển gần mắt mình nhất, giở ra từ tốn đọc. Lạc Kiên thấy vậy liền phản bác lại:
- Có, bớt phũ lại đi.
Tiểu Y liếc nhìn anh, chẹp miệng một cái rồi lạnh lùng hỏi:
- Có muốn gặp Tang Quỷ không?
Hai tay anh giơ lên mà vỗ nhẹ tay liên tục, nét mặt đầy mong chờ và ánh mắt long lanh hiện lên, anh gật đầu lia lịa đáp:
- Có chứ, có chứ.
Tiểu Y nhìn qua người của mình rồi ngoắc ngón tay ra hiệu, người đó hiểu ý liền đi ra ngoài. Một lát sau, Ân Tú tới cung điện chính dưới sự chỉ dẫn, khi thấy Lạc Kiên liền rất vui mừng chạy tới hỏi han các thứ. Tiểu Y biến ra bàn trà để cả ba người cùng ngồi để nói chuyện dễ dàng hơn. Cô chống cằm, lắng nghe đoạn đối thoại của hai thanh niên.
- Gì? Thái Lâm bị Kim Quỷ bắt đi rồi à?
Lạc Kiên gật đầu và nói:
- Ừ, xong đến lượt anh không liên lạc được, cả nhóm đều rất lo.
Ân Tú cười trừ, đáp lại:
- Tôi còn hoang mang mà, nhưng Tâm Quỷ bắt và hại tôi thì tôi phải biết chứ nhỉ?
Tiểu Y mới xen vào nói:
- Bị xóa đoạn ký ức đó nên không nhớ là phải.
“...”, hai chàng trai nghe xong liền im lặng, khuôn mặt họ hiện lên sự tức giận khó tả, nhất là Ân Tú. Tối qua hắn suy nghĩ rất nhiều, rõ ràng là hắn mạnh hơn Tâm Quỷ, nhưng lại bị đối phương hại cho mất sức mạnh.
Lạc Kiên nhìn qua một lượt liền nhận ra có gì không đúng, quay sang hỏi Tiểu Y:
- Ân Tú mất sức mạnh rồi đúng không?
Cô thẳng thắn trả lời:
- Ừ.
Rồi cô bảo tiếp:
- Tối qua tôi biết Tang Quỷ ngủ không được. Mạnh thì dùng sức, yếu thì dùng chiêu, từng làm Tang Tiệp Vương và hiện tại là một Quỷ Vương thì cũng phải đoán ra chứ hửm?
“...”, Ân Tú có chút trầm lặng lại, cô ấy nói đúng, hắn sao lại không đoán ra được nhỉ? Hắn vội vàng húp miếng trà cho tâm dịu lại. Tiểu Y để ý được nên nhướng mày một cái, tiếp tục nói:
- Yên tâm đi, tôi sẽ khôi phục lại sức mạnh cho anh với một điều kiện.
Cả hai anh chàng ngạc nhiên, đồng thanh hỏi:
- Điều kiện gì?
Tiểu Y bình thản trả lời:
- Làm chồng của Mộng Tiêu Nữ Vương tôi đi.
“Phụt”, Ân Tú nghe xong sặc nước trà vào mặt Lạc Kiên ở đối diện, còn Lạc Kiên đơ người hẳn ra, khuôn mặt thì ướt nhẹp, anh ráng nuốt miếng trà trong miệng rồi phồng má giận hờn.
- Gì phun nước vào mặt tôi vậy hả?
Ân Tú gấp gáp lấy khăn giấy trong hộp được đặt trên bàn mà đưa cho anh lau, Tiểu Y vẫn điềm tĩnh, hai ngón trỏ tự chọt hai bên má đầy nghịch ngợm. Ân Tú quay sang nhìn cô và hỏi:
- Cô suy nghĩ kỹ chưa thế?
Cô ấy gật đầu không chút ngại ngùng nào, hắn ôm trán đầy bất lực. Rồi Tiểu Y nhìn qua Lạc Kiên, nghiêm túc nói:
- Còn Tiểu Diêm Vương, nhớ bảo vệ người đó cho tốt vào. Hiểu ý tôi không?
Lạc Kiên trả lời:
- Được, tôi hiểu rồi.
...
Quay lại nhân gian.
Ở khu vui chơi, có một nhóm bạn đang ăn gà rán ngon lành, vui vẻ nói chuyện với nhau, và không nhóm nào khác ngoài mấy người còn lại trong nhóm Lạc Kiên và Minh Tâm. Bỗng dưng có hai người không muốn gặp nhưng phải gặp xuất hiện. Hạo Trung ngước mặt lên nhìn, thốt lên với giọng điệu giễu cợt:
- Ai vậy ta? Ai mà quen vậy kìa?
“...”, hai người đó hướng mắt nhìn nhau và nhướng mày ra hiệu cho nhau. Một trong hai người đó đến sát bàn của nhóm đó, tay đập mạnh lên bàn rồi bảo:
- Các người có vẻ rất thản nhiên. Không đi cứu bạn mình hay sao? Minh Tâm, không lo cho bạn mình à?
Mình Tâm đang xé cánh gà định bỏ vào miệng, nghe xong liền mất hứng ăn, chậm rãi nhìn qua, cười khinh thường đối phương một cái.
- Phiền Tề Âm quan tâm rồi. Chúng tôi biết mình nên phải làm gì.
Bạch Quân ở phía đối diện cũng chêm thêm câu:
- Đồ các người cướp được thì cố gắng giữ cho kỹ nha, kẻo bị lấy lại đó.
Tề Quỷ đáp lại đầy khinh bỉ:
- Hừ, mấy người có thể lấy lại được ư? Có khi không còn sức để lấy lại nữa chứ.
Hải Long bình tĩnh hỏi ngược lại:
- Vậy nhóm Kim Quỷ có chắc chắn rằng, nhóm mình sẽ thấu tóm toàn bộ mọi nơi?
- Đương nhiên.
- Tại sợ rằng các người sẽ chết trước khi thấu tóm được hết tất cả đấy.
“...”, nghe Hải Long nói mà hai người kia muốn giãy đành đạch rồi cả hai xuất vũ khí ra đánh nát bàn khiến ai nấy trong nhóm đều khó chịu. Bầu trời bắt đầu đen sầm lại, sấm sét thay phiên nhau xuất hiện, mọi người xung quanh đều kiếm chỗ trốn. Bạch Quân tung quả cầu lửa vào mặt Tề Quỷ, cậu giả vờ thốt lên:
- Xin lỗi, lỡ tay ném vào mặt anh.
Tề Quỷ khoé môi giật giật liên hồi, chém một nhát về hướng mà Bạch Quân đang đứng, Hạo Trung nhanh chóng dùng kiếm chặn lại. Tâm Quỷ lúc này mới lên tiếng:
- Hình như thiếu ai đó thì phải?
Minh Tâm lạnh lùng đáp:
- Tâm Quỷ có vẻ quan tâm Ân Tú quá. Thật bất ngờ đó. Có lẽ anh liên quan đến vụ mất tích của nó rồi.
Tâm Quỷ khoanh tay, nghênh mặt lên, nói:
- Nói đúng rồi đó.
Thế Vũ nãy giờ không nói gì cả, lặng lẽ phóng kim trâm vào người Tâm Quỷ rồi xông tới đánh tên đó một cách mạnh bạo. Ai nấy đều kinh ngạc. Tâm Quỷ đánh không kịp trở tay, chỉ biết né và chặn.
- Thái tử Thiên Đình đánh mạnh tay quá rồi.
Anh ấy không quan tâm lời nói của tên này, mà chỉ nói:
- Anh dám sai người đụng vào người yêu tôi vào sáng sớm sao?
Tâm Quỷ nhếch mép, nhanh chóng chặn nhát chém của anh ấy, bảo:
- Tôi chỉ giúp người ta thôi mà.
Thế Vũ gằn giọng:
- Im miệng thối này lại.
- Ồ, thì sáng nay anh cũng được Ma Nữ Vương báo tin đó thôi, tôi báo làm gì nữa nhỉ?
“...”, đối phương ngỡ ngàng, không biết phản bác như thế nào khi nhận được câu trả lời kia, nghiến răng nghiến lợi mà nói:
- Sao lúc nào cô cũng phũ phàng hết được vậy hả Tiểu Y?
Cô nhếch mép, trả lời:
- Tôi thích phũ thế đó, Tiểu Diêm Vương có ý kiến gì không?
Nói rồi cô không quan tâm mà đứng dậy đi tới tủ sách rồi lựa một quyển gần mắt mình nhất, giở ra từ tốn đọc. Lạc Kiên thấy vậy liền phản bác lại:
- Có, bớt phũ lại đi.
Tiểu Y liếc nhìn anh, chẹp miệng một cái rồi lạnh lùng hỏi:
- Có muốn gặp Tang Quỷ không?
Hai tay anh giơ lên mà vỗ nhẹ tay liên tục, nét mặt đầy mong chờ và ánh mắt long lanh hiện lên, anh gật đầu lia lịa đáp:
- Có chứ, có chứ.
Tiểu Y nhìn qua người của mình rồi ngoắc ngón tay ra hiệu, người đó hiểu ý liền đi ra ngoài. Một lát sau, Ân Tú tới cung điện chính dưới sự chỉ dẫn, khi thấy Lạc Kiên liền rất vui mừng chạy tới hỏi han các thứ. Tiểu Y biến ra bàn trà để cả ba người cùng ngồi để nói chuyện dễ dàng hơn. Cô chống cằm, lắng nghe đoạn đối thoại của hai thanh niên.
- Gì? Thái Lâm bị Kim Quỷ bắt đi rồi à?
Lạc Kiên gật đầu và nói:
- Ừ, xong đến lượt anh không liên lạc được, cả nhóm đều rất lo.
Ân Tú cười trừ, đáp lại:
- Tôi còn hoang mang mà, nhưng Tâm Quỷ bắt và hại tôi thì tôi phải biết chứ nhỉ?
Tiểu Y mới xen vào nói:
- Bị xóa đoạn ký ức đó nên không nhớ là phải.
“...”, hai chàng trai nghe xong liền im lặng, khuôn mặt họ hiện lên sự tức giận khó tả, nhất là Ân Tú. Tối qua hắn suy nghĩ rất nhiều, rõ ràng là hắn mạnh hơn Tâm Quỷ, nhưng lại bị đối phương hại cho mất sức mạnh.
Lạc Kiên nhìn qua một lượt liền nhận ra có gì không đúng, quay sang hỏi Tiểu Y:
- Ân Tú mất sức mạnh rồi đúng không?
Cô thẳng thắn trả lời:
- Ừ.
Rồi cô bảo tiếp:
- Tối qua tôi biết Tang Quỷ ngủ không được. Mạnh thì dùng sức, yếu thì dùng chiêu, từng làm Tang Tiệp Vương và hiện tại là một Quỷ Vương thì cũng phải đoán ra chứ hửm?
“...”, Ân Tú có chút trầm lặng lại, cô ấy nói đúng, hắn sao lại không đoán ra được nhỉ? Hắn vội vàng húp miếng trà cho tâm dịu lại. Tiểu Y để ý được nên nhướng mày một cái, tiếp tục nói:
- Yên tâm đi, tôi sẽ khôi phục lại sức mạnh cho anh với một điều kiện.
Cả hai anh chàng ngạc nhiên, đồng thanh hỏi:
- Điều kiện gì?
Tiểu Y bình thản trả lời:
- Làm chồng của Mộng Tiêu Nữ Vương tôi đi.
“Phụt”, Ân Tú nghe xong sặc nước trà vào mặt Lạc Kiên ở đối diện, còn Lạc Kiên đơ người hẳn ra, khuôn mặt thì ướt nhẹp, anh ráng nuốt miếng trà trong miệng rồi phồng má giận hờn.
- Gì phun nước vào mặt tôi vậy hả?
Ân Tú gấp gáp lấy khăn giấy trong hộp được đặt trên bàn mà đưa cho anh lau, Tiểu Y vẫn điềm tĩnh, hai ngón trỏ tự chọt hai bên má đầy nghịch ngợm. Ân Tú quay sang nhìn cô và hỏi:
- Cô suy nghĩ kỹ chưa thế?
Cô ấy gật đầu không chút ngại ngùng nào, hắn ôm trán đầy bất lực. Rồi Tiểu Y nhìn qua Lạc Kiên, nghiêm túc nói:
- Còn Tiểu Diêm Vương, nhớ bảo vệ người đó cho tốt vào. Hiểu ý tôi không?
Lạc Kiên trả lời:
- Được, tôi hiểu rồi.
...
Quay lại nhân gian.
Ở khu vui chơi, có một nhóm bạn đang ăn gà rán ngon lành, vui vẻ nói chuyện với nhau, và không nhóm nào khác ngoài mấy người còn lại trong nhóm Lạc Kiên và Minh Tâm. Bỗng dưng có hai người không muốn gặp nhưng phải gặp xuất hiện. Hạo Trung ngước mặt lên nhìn, thốt lên với giọng điệu giễu cợt:
- Ai vậy ta? Ai mà quen vậy kìa?
“...”, hai người đó hướng mắt nhìn nhau và nhướng mày ra hiệu cho nhau. Một trong hai người đó đến sát bàn của nhóm đó, tay đập mạnh lên bàn rồi bảo:
- Các người có vẻ rất thản nhiên. Không đi cứu bạn mình hay sao? Minh Tâm, không lo cho bạn mình à?
Mình Tâm đang xé cánh gà định bỏ vào miệng, nghe xong liền mất hứng ăn, chậm rãi nhìn qua, cười khinh thường đối phương một cái.
- Phiền Tề Âm quan tâm rồi. Chúng tôi biết mình nên phải làm gì.
Bạch Quân ở phía đối diện cũng chêm thêm câu:
- Đồ các người cướp được thì cố gắng giữ cho kỹ nha, kẻo bị lấy lại đó.
Tề Quỷ đáp lại đầy khinh bỉ:
- Hừ, mấy người có thể lấy lại được ư? Có khi không còn sức để lấy lại nữa chứ.
Hải Long bình tĩnh hỏi ngược lại:
- Vậy nhóm Kim Quỷ có chắc chắn rằng, nhóm mình sẽ thấu tóm toàn bộ mọi nơi?
- Đương nhiên.
- Tại sợ rằng các người sẽ chết trước khi thấu tóm được hết tất cả đấy.
“...”, nghe Hải Long nói mà hai người kia muốn giãy đành đạch rồi cả hai xuất vũ khí ra đánh nát bàn khiến ai nấy trong nhóm đều khó chịu. Bầu trời bắt đầu đen sầm lại, sấm sét thay phiên nhau xuất hiện, mọi người xung quanh đều kiếm chỗ trốn. Bạch Quân tung quả cầu lửa vào mặt Tề Quỷ, cậu giả vờ thốt lên:
- Xin lỗi, lỡ tay ném vào mặt anh.
Tề Quỷ khoé môi giật giật liên hồi, chém một nhát về hướng mà Bạch Quân đang đứng, Hạo Trung nhanh chóng dùng kiếm chặn lại. Tâm Quỷ lúc này mới lên tiếng:
- Hình như thiếu ai đó thì phải?
Minh Tâm lạnh lùng đáp:
- Tâm Quỷ có vẻ quan tâm Ân Tú quá. Thật bất ngờ đó. Có lẽ anh liên quan đến vụ mất tích của nó rồi.
Tâm Quỷ khoanh tay, nghênh mặt lên, nói:
- Nói đúng rồi đó.
Thế Vũ nãy giờ không nói gì cả, lặng lẽ phóng kim trâm vào người Tâm Quỷ rồi xông tới đánh tên đó một cách mạnh bạo. Ai nấy đều kinh ngạc. Tâm Quỷ đánh không kịp trở tay, chỉ biết né và chặn.
- Thái tử Thiên Đình đánh mạnh tay quá rồi.
Anh ấy không quan tâm lời nói của tên này, mà chỉ nói:
- Anh dám sai người đụng vào người yêu tôi vào sáng sớm sao?
Tâm Quỷ nhếch mép, nhanh chóng chặn nhát chém của anh ấy, bảo:
- Tôi chỉ giúp người ta thôi mà.
Thế Vũ gằn giọng:
- Im miệng thối này lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất