Chương 14: Đi Tìm Quái Vật
Nằm trên giường lăn qua lộn lại một hồi lâu, Hàn Phong quyết định sẽ đi tìm người đàn ông xấu xa đó để hỏi lý do tại sao lại làm mẹ khóc.
Suy nghĩ liền làm, rón rén đi vào phòng mẹ, trong trí nhớ cậu nhớ rằng khi người đàn ông đó đến có đưa một chiếc danh thiếp màu đen cho mẹ, chắn chắn trên đó sẽ có ghi nơi làm việc.
Lặng lẽ lục lội một hồi lâu, trên gương mặt còn non nớt bắt đầu có một lớp mồ hôi mỏng, cảm giác trên tay sờ được một thứ hình chữ nhật cứng cứng, nhìn kĩ thì ra là tấm danh thiếp mà cậu đang tìm kiếm nãy giờ.
Nhanh chóng để vào chiếc túi nằm ở trước ngực, rón rén đi ra khỏi phòng, nhanh chân chui vào phòng đóng cửa.
đưa tay sờ dòng địa chỉ trên tấm danh thiếp, môi nhấp nháy cố gắng để học thuộc.
Nhìn bầu trời xanh bây giờ đã bị bóng đen bao trùm, những vì sao trên bầu trời sáng lấp lánh vây quanh mặt trăng toả ra ánh sáng nhẹ nhàng.
đôi tay nhỏ nắm chặt thể hiện quyết tâm của Hàn Phong, Khó khăn ôm Đại Hoàng mập mạp lên trên giường, đắp chăn kĩ càng rồi chìm vào giấc ngủ.
Hôm nay trời âm u, những tia nắng yếu ớt dần biến mất sau những tầng mây.
Ngồi trên giường, đưa tay dụi dụi mắt, nhìn Đại Hoàng đang nằm ngủ say xưa trên giường.
Đưa tay khẽ đẩy nhẹ nhàng, giọng nói trẻ con thì thào
"Đại Hoàng à, dậy nào, hôm nay đã hứa hai chúng ta sẽ đi tìm người đàn ông xấu xa đó rồi sao..."
"Dậy nào~"
"Đại Hoàng ơi"
"Meo~meo~~"
Đại Hoàng đang say giấc nồng thì lại bị Hàn Phong kêu thức nên kêu lên những tiếng meo meo thật đáng thương.
Hàn Phong nhìn thấy cảnh tượng đó thì cười thích thú.
"Đi thôi, chúng ta đi vệ sinh xong rồi đi kiếm quái vật nha"
Đi đến nhà vệ sinh, leo lên chiếc ghế nhỏ để đứng trước gương, đánh răng rồi rửa mặt sạch sẽ, bước đến trước tủ đồ, nhìn ngắm một hồi lâu quyết định chọn một chiếc áo thun nhỏ, một chiếc quần yếm màu nâu với chú gấu trước ngực.
Đeo trên vai chiếc balo dành cho mèo, trong đó chứa Đại Hoàng mập mạp đang ngủ.
Viết một bức thư để lên bàn, dòng chữ non nớt xiên xiên vẹo vẹo của trẻ con
*Mẹ ơi, hôm nay Hàn Phong sẽ đi kiếm quái vật đã làm mẹ buồn, mẹ đừng lo lắng, con là siêu nhân nhỏ, bảo vệ mẹ*
Lấy số tiền nhỏ đã tích góp nhiều năm theo bên mình, đi dạo trên đường lớn, nhìn ngắm các hàng quán được trang trí xinh đẹp ở ven đường.
Ngồi chờ ở trạm xe bus, nhìn những chiếc xe đang lao vun vút trên đường.
Leo lên xe bus, đọc địa chỉ cho tài xế xe bus, rồi đi đến bên một chiếc ghế trống nằm kế bên cửa xổ.
Đôi mắt nhỏ chăm chú quan sát những cảnh vật quen đường, tay ôm chặt chiếc balo chứa Đại Hoàng còn đang nằm ngủ say sưa.
Dòng người tấp nập đi trên đường lớn, nhìn những đứa bé được ba mẹ dẫn đi chơi đường, đôi môi nhỏ khẽ mím chặt lại.
Sâu thẩm trong trái tim Hàn Phong vẫn tồn tại một niềm ao ước có một gia đình hạnh phúc, nơi có Ba và Mẹ, nơi có một người sẽ cùng cậu chơi game, người sẽ dạy cậu đá bóng, người mỗi khi đi làm về sẽ phụ giúp mẹ làm công việc nhà, người sẽ luôn bảo vệ mẹ khỏi những lời nói ác ý của miệng đời.
Nhưng tại sao, sao ba lại bỏ đi, sao ba lại làm tổn thương mẹ, tại sao ba đã biến mất mà lại còn xuất hiện, tại sao.....
những giọt nước mắt ấm nóng khẽ rơi trên gương mặt Hàn Phong, đôi mắt đỏ hoe, đôi môi mím chặt cố gắng để ngăn chặn tiếng nức nở nơi cổ họng.
Bỗng một chiếc khăn tay màu trắng đưa đến trước mặt Hàn Phong.
Suy nghĩ liền làm, rón rén đi vào phòng mẹ, trong trí nhớ cậu nhớ rằng khi người đàn ông đó đến có đưa một chiếc danh thiếp màu đen cho mẹ, chắn chắn trên đó sẽ có ghi nơi làm việc.
Lặng lẽ lục lội một hồi lâu, trên gương mặt còn non nớt bắt đầu có một lớp mồ hôi mỏng, cảm giác trên tay sờ được một thứ hình chữ nhật cứng cứng, nhìn kĩ thì ra là tấm danh thiếp mà cậu đang tìm kiếm nãy giờ.
Nhanh chóng để vào chiếc túi nằm ở trước ngực, rón rén đi ra khỏi phòng, nhanh chân chui vào phòng đóng cửa.
đưa tay sờ dòng địa chỉ trên tấm danh thiếp, môi nhấp nháy cố gắng để học thuộc.
Nhìn bầu trời xanh bây giờ đã bị bóng đen bao trùm, những vì sao trên bầu trời sáng lấp lánh vây quanh mặt trăng toả ra ánh sáng nhẹ nhàng.
đôi tay nhỏ nắm chặt thể hiện quyết tâm của Hàn Phong, Khó khăn ôm Đại Hoàng mập mạp lên trên giường, đắp chăn kĩ càng rồi chìm vào giấc ngủ.
Hôm nay trời âm u, những tia nắng yếu ớt dần biến mất sau những tầng mây.
Ngồi trên giường, đưa tay dụi dụi mắt, nhìn Đại Hoàng đang nằm ngủ say xưa trên giường.
Đưa tay khẽ đẩy nhẹ nhàng, giọng nói trẻ con thì thào
"Đại Hoàng à, dậy nào, hôm nay đã hứa hai chúng ta sẽ đi tìm người đàn ông xấu xa đó rồi sao..."
"Dậy nào~"
"Đại Hoàng ơi"
"Meo~meo~~"
Đại Hoàng đang say giấc nồng thì lại bị Hàn Phong kêu thức nên kêu lên những tiếng meo meo thật đáng thương.
Hàn Phong nhìn thấy cảnh tượng đó thì cười thích thú.
"Đi thôi, chúng ta đi vệ sinh xong rồi đi kiếm quái vật nha"
Đi đến nhà vệ sinh, leo lên chiếc ghế nhỏ để đứng trước gương, đánh răng rồi rửa mặt sạch sẽ, bước đến trước tủ đồ, nhìn ngắm một hồi lâu quyết định chọn một chiếc áo thun nhỏ, một chiếc quần yếm màu nâu với chú gấu trước ngực.
Đeo trên vai chiếc balo dành cho mèo, trong đó chứa Đại Hoàng mập mạp đang ngủ.
Viết một bức thư để lên bàn, dòng chữ non nớt xiên xiên vẹo vẹo của trẻ con
*Mẹ ơi, hôm nay Hàn Phong sẽ đi kiếm quái vật đã làm mẹ buồn, mẹ đừng lo lắng, con là siêu nhân nhỏ, bảo vệ mẹ*
Lấy số tiền nhỏ đã tích góp nhiều năm theo bên mình, đi dạo trên đường lớn, nhìn ngắm các hàng quán được trang trí xinh đẹp ở ven đường.
Ngồi chờ ở trạm xe bus, nhìn những chiếc xe đang lao vun vút trên đường.
Leo lên xe bus, đọc địa chỉ cho tài xế xe bus, rồi đi đến bên một chiếc ghế trống nằm kế bên cửa xổ.
Đôi mắt nhỏ chăm chú quan sát những cảnh vật quen đường, tay ôm chặt chiếc balo chứa Đại Hoàng còn đang nằm ngủ say sưa.
Dòng người tấp nập đi trên đường lớn, nhìn những đứa bé được ba mẹ dẫn đi chơi đường, đôi môi nhỏ khẽ mím chặt lại.
Sâu thẩm trong trái tim Hàn Phong vẫn tồn tại một niềm ao ước có một gia đình hạnh phúc, nơi có Ba và Mẹ, nơi có một người sẽ cùng cậu chơi game, người sẽ dạy cậu đá bóng, người mỗi khi đi làm về sẽ phụ giúp mẹ làm công việc nhà, người sẽ luôn bảo vệ mẹ khỏi những lời nói ác ý của miệng đời.
Nhưng tại sao, sao ba lại bỏ đi, sao ba lại làm tổn thương mẹ, tại sao ba đã biến mất mà lại còn xuất hiện, tại sao.....
những giọt nước mắt ấm nóng khẽ rơi trên gương mặt Hàn Phong, đôi mắt đỏ hoe, đôi môi mím chặt cố gắng để ngăn chặn tiếng nức nở nơi cổ họng.
Bỗng một chiếc khăn tay màu trắng đưa đến trước mặt Hàn Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất