Chương 12
Tư Hạ an tĩnh nằm ngủ ở giữa đệm chăn, Hắc Yến Anh đưa tay vòng qua eo cậu, đem thân thể hướng mép giường kéo lại vào trong. Đầu của hắn gục ở bên vai của cậu, há miệng cắn tạo thành vết răng bên cạnh những dấu hôn đỏ ửng hắn gây ra.
Bảo bối của hắn dễ thương quá... Thực sự rất đáng yêu...Tư Hạ của hắn.
Giọng nói ngọt ngào này... cái miệng nhỏ nhắn...tóc đen...
Mọi thứ. Hắn muốn chiếm lấy tất cả mọi thứ. Không để ai khác có được cậu.
Hắn đã luôn muốn chạm vào. Hắn đã phát điên lên... Với những cảm giác này.
Cuối cùng, hắn cũng tìm thấy hạnh phúc của mình. Hắn nhất định sẽ trân trọng Tư Hạ. Nhất định sẽ làm cậu ngày ngày vui vẻ. Nhất định sẽ mãi yêu cậu. Nhất định. Nếu hắn làm trái lời thề, vậy cứ để cho ông trời trừng phạt, hắn không hối hận. Hắn tin rằng bảo bối cũng nghĩ như hắn.
Hai người bọn họ đời này chỉ có thể dựa vào nhau.
Người trong chăn hơi cựa quậy, cái đầu nhỏ dụi dụi vào ngực hắn, miệng phát ra âm thanh ngái ngủ:
"Chào buổi sáng."
Hắc Yến Anh ôm cậu vào lòng, hôn nhẹ trên trán, sau đó là cái má trắng mịn của cậu. Khóe mắt hắn cong cong, thân thể thành thật cọ sát vào người Tư Hạ.
"Buổi sáng tốt lành, tiểu yêu tử của tớ."
Mỗi ngày của hắn đều thức dậy trong tuyệt vọng. Ngày qua ngày, hắn cảm tưởng như mình chưa từng ngủ bởi những cơn ác mộng quấy lấy hắn. Nó như vũng đầm lầy, một khi đôi chân đã lún sâu sẽ không thể thoát ra.
Hắn vẫn nhớ rõ bản thân mình ngồi ở trên giường, cả người đầy mồ hôi, lạnh toát. Hắn khi đó tâm trạng tồi tệ thế nào, trái tim khao khát Tư Hạ thế nào, nước mắt giống như đã cạn, hắn muốn khóc cũng không được. Những suy nghĩ tiêu cực ùn ùn kéo tới, chiếm cứ lấy tâm trí hắn.
Hắc Yến Anh khóc không được, hắn cuộn tròn mình trong chăn, an ủi chính mình rằng sớm thôi, tiểu yêu tử sẽ lại tìm tới hắn, hằng đêm sẽ ở bên ôm hắn, dỗ hắn ngủ. Hắn đợi. Đến lúc đó, không thể bày ra bộ dáng yếu đuối, tiểu yêu tử khen hắn đẹp, cho nên hắn phải nhanh khỏi bệnh, cậu ấy nhất định không thích làn da nhợt nhạt này của hắn, quầng thâm mắt như gấu trúc cùng với mái tóc rối như rơm này.
Tư Hạ cứ như thế sống trong trí tưởng tượng của hắn, dịu dàng vỗ về trái tim nhỏ, nhưng cũng nuôi dưỡng cả mầm bệnh của hắn.
Không chữa nổi. Bệnh tình sao có thể chữa bằng thuốc?
Ba hắn là người hiểu rõ hơn ai hết, nhưng ông dũng phương pháp cực đoan, bảo thủ, vô tình tổn thương hắn.
Hắc Yến Anh không tha thứ cho ông, cũng không hận ông. Hắn không muốn suy nghĩ về những việc đó nữa, một nhà ba người, hắn không cần.
"Tư Hạ, tớ yêu cậu. Rất nhiều."
Cho nên tuyệt đối đừng rời bỏ tớ. Cái gì của tớ cũng đều cho cậu. Bất cứ thứ gì. Tớ chỉ có một mong ước hèn mọn... Tiểu yêu tử có thể không yêu tớ nhiều như tớ yêu cậu. Nhưng cậu hãy tiếp tục yêu tớ. Nếu thực sự có một ngày cậu không còn yêu tớ, tớ sẽ hỏng mất. Chắc chắn bảo bối không muốn thấy cảnh đó đâu đúng không? Tớ biết cậu thương tớ nhất mà...
Tư Hạ tươi cười nhìn hắn, đưa tay sờ khuôn mặt đẹp trai người người yêu thích, véo một cái, ranh mãnh:
"Ừ, tớ cũng yêu cậu."
Bắt lấy cái tay đang sờ loạn trên mặt mình, Hắc Yến Anh hôn lên từng ngón tay của cậu, dùng đôi mắt đen láy sâu thẳm, tràn đầy mời gọi, dụ dỗ Tư Hạ rơi vào bẫy.
"Vậy tớ là người quan trọng nhất đúng không?"
Khuôn mặt cậu ngay lập tức đỏ bừng, đôi mắt chứa một tầng hơi nước, lấp lánh phản chiếu hình ảnh của hắn. Hắc Yến Anh hơi nheo mắt, ở trong lòng cảm thấy thỏa mãn. Điều đó giống như đang nói với hắn rằng, rõ ràng trong tâm trí của Tư Hạ chỉ có hắn.
"Để tớ suy nghĩ."
Yêu hắn mà còn phải suy nghĩ? Hắc Yến Anh bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn luồn tay qua eo cậu, kéo người vào sát mình, gặng hỏi:
"Không được sao? Tớ không thể là số một của tiểu yêu tử ư?"
"Nhưng mà trong lòng tớ, từ trước đến giờ, tiểu yêu tử vẫn luôn là số một. Là người rất đặc biệt."
Tư Hạ nhìn dáng vẻ cún con cần người yêu thương của hắn, tim đã mềm nhũn, cậu lại cười. Sao bạn trai nhỏ của mình lại có thể dễ thương đến thế?
"Đùa cậu chút thôi."
"Ngay từ lần chúng ta gặp nhau, cậu đã trở thành số một của tớ rồi!"
Cậu không nói dối. Cậu thích hắn từ lúc đó. Một đứa nhóc lười đi học lại rất thích đến trường, mỗi sáng đều sợ mình không được đi học. Mẹ cậu trêu trọc cậu đã cảm mến bạn học nào, cậu năm tuổi sẽ đỏ như tôm luộc, gật đầu nắm váy mẹ, nhỏ giọng nói ba chữ "Hắc Yến Anh".
Sau đó là chuỗi ngày hường phấn hạnh phúc của hai người bọn họ.
Nhưng ông trời giống như không vừa mắt, gia đình cậu phải chuyển nhà đột ngột. Cậu đã tặng đứa nhóc xinh đẹp mít ướt Hắc Yến Anh một chú gấu bông mẹ cậu tự tay thức đêm làm. Hừm, nghĩ lại thì, đó không phải là vật định tình sao? Thì ra nam thần Tư Hạ đẹp trai sáu múi từ nhỏ đã biết giữ người.
"Bạn trai của tớ à, vui rồi chứ?"
Nhận được cái gật đầu ngơ ngác của hắn, ý cười trên mặt cậu càng đậm. Tư Hạ định cựa mình ngồi dậy, bỗng nhiên bị hắn siết chặt lấy eo. Cậu ngửi thấy mùi tin tức tố nhàn nhạt trong không khí.
Hắc Yến Anh điều khiển bản thân mình, cố gắng tiếp thu niềm vui bất ngờ, hắn cọ sát người vào Tư Hạ, giọng nói khàn khàn:
"Chưa vui, cậu phải hôn tớ nữa."
Tư Hạ đỏ mặt đẩy cái đầu đang rúc vào cổ cậu, vừa tức vừa không nhịn được cười:
"Chúng ta còn chưa đánh răng. Thu lại tin tức tố của cậu đi, muốn ép chết tớ hả?"
Lời nói của cậu quả thực rất có trọng lượng, Alpha trội Hắc Yến Anh thu lại tin tức tố, dỗi hờn nhìn cậu:
"Hôm qua ai nói tin tức tố của tớ rất thơm, muốn mỗi ngày ngửi nó, không có sẽ không sống được. Còn kêu tớ nhanh đánh dấu để độc chiếm nó."
Tư Hạ không cười nổi, cậu bị chính lời mình đêm qua lúc mơ màng vì hít quá nhiều tin tức tố của hắn làm cứng họng.
"Được rồi, mau dậy đi. Tớ đói bụng."
Tuy rằng hắn còn muốn trêu trọc bảo bối thêm chút nữa, nhưng không thể để bảo bối đói bụng. Hắc Yến Anh bế cậu vào phòng tắm, đùa nghịch trong đó một lúc lâu mới ra ngoài.
Đến khi hai người xuống dưới nhà, mẹ cậu ở trong bếp đã chuẩn bị xong bữa sáng, vẫy tay gọi hai người.
"Tiểu Anh ngủ ngon không? Nhóc con kia không khua tay khua chân làm phiền con chứ?"
Tư Hạ bĩu môi nhìn mẹ mình, lại quay đầu nhìn Hắc Yến Anh. Cậu ngủ ngoan lắm đó. Đêm qua hắn còn đè con mẹ ra vừa hôn vừa sờ, mẹ cậu đúng là tiếp tay cho kẻ xấu làm ác.
"Tư Hạ, môi con sưng lên rồi kìa, ra đây mẹ xem nào."
Tư Hạ cười ngượng, nắm lấy tay của hắn ở bên cạnh, haha nói không có vấn đề gì với mẹ.
Còn không phải là do "con ruột" của mẹ hôn con đến mức trời đất rung chuyển.
Hắc Yến Anh không biết xấu hổ niết môi cậu, nhỏ giọng nói xin lỗi.
Xin lỗi?
Không phải lần sau vẫn làm sao???
Bảo bối của hắn dễ thương quá... Thực sự rất đáng yêu...Tư Hạ của hắn.
Giọng nói ngọt ngào này... cái miệng nhỏ nhắn...tóc đen...
Mọi thứ. Hắn muốn chiếm lấy tất cả mọi thứ. Không để ai khác có được cậu.
Hắn đã luôn muốn chạm vào. Hắn đã phát điên lên... Với những cảm giác này.
Cuối cùng, hắn cũng tìm thấy hạnh phúc của mình. Hắn nhất định sẽ trân trọng Tư Hạ. Nhất định sẽ làm cậu ngày ngày vui vẻ. Nhất định sẽ mãi yêu cậu. Nhất định. Nếu hắn làm trái lời thề, vậy cứ để cho ông trời trừng phạt, hắn không hối hận. Hắn tin rằng bảo bối cũng nghĩ như hắn.
Hai người bọn họ đời này chỉ có thể dựa vào nhau.
Người trong chăn hơi cựa quậy, cái đầu nhỏ dụi dụi vào ngực hắn, miệng phát ra âm thanh ngái ngủ:
"Chào buổi sáng."
Hắc Yến Anh ôm cậu vào lòng, hôn nhẹ trên trán, sau đó là cái má trắng mịn của cậu. Khóe mắt hắn cong cong, thân thể thành thật cọ sát vào người Tư Hạ.
"Buổi sáng tốt lành, tiểu yêu tử của tớ."
Mỗi ngày của hắn đều thức dậy trong tuyệt vọng. Ngày qua ngày, hắn cảm tưởng như mình chưa từng ngủ bởi những cơn ác mộng quấy lấy hắn. Nó như vũng đầm lầy, một khi đôi chân đã lún sâu sẽ không thể thoát ra.
Hắn vẫn nhớ rõ bản thân mình ngồi ở trên giường, cả người đầy mồ hôi, lạnh toát. Hắn khi đó tâm trạng tồi tệ thế nào, trái tim khao khát Tư Hạ thế nào, nước mắt giống như đã cạn, hắn muốn khóc cũng không được. Những suy nghĩ tiêu cực ùn ùn kéo tới, chiếm cứ lấy tâm trí hắn.
Hắc Yến Anh khóc không được, hắn cuộn tròn mình trong chăn, an ủi chính mình rằng sớm thôi, tiểu yêu tử sẽ lại tìm tới hắn, hằng đêm sẽ ở bên ôm hắn, dỗ hắn ngủ. Hắn đợi. Đến lúc đó, không thể bày ra bộ dáng yếu đuối, tiểu yêu tử khen hắn đẹp, cho nên hắn phải nhanh khỏi bệnh, cậu ấy nhất định không thích làn da nhợt nhạt này của hắn, quầng thâm mắt như gấu trúc cùng với mái tóc rối như rơm này.
Tư Hạ cứ như thế sống trong trí tưởng tượng của hắn, dịu dàng vỗ về trái tim nhỏ, nhưng cũng nuôi dưỡng cả mầm bệnh của hắn.
Không chữa nổi. Bệnh tình sao có thể chữa bằng thuốc?
Ba hắn là người hiểu rõ hơn ai hết, nhưng ông dũng phương pháp cực đoan, bảo thủ, vô tình tổn thương hắn.
Hắc Yến Anh không tha thứ cho ông, cũng không hận ông. Hắn không muốn suy nghĩ về những việc đó nữa, một nhà ba người, hắn không cần.
"Tư Hạ, tớ yêu cậu. Rất nhiều."
Cho nên tuyệt đối đừng rời bỏ tớ. Cái gì của tớ cũng đều cho cậu. Bất cứ thứ gì. Tớ chỉ có một mong ước hèn mọn... Tiểu yêu tử có thể không yêu tớ nhiều như tớ yêu cậu. Nhưng cậu hãy tiếp tục yêu tớ. Nếu thực sự có một ngày cậu không còn yêu tớ, tớ sẽ hỏng mất. Chắc chắn bảo bối không muốn thấy cảnh đó đâu đúng không? Tớ biết cậu thương tớ nhất mà...
Tư Hạ tươi cười nhìn hắn, đưa tay sờ khuôn mặt đẹp trai người người yêu thích, véo một cái, ranh mãnh:
"Ừ, tớ cũng yêu cậu."
Bắt lấy cái tay đang sờ loạn trên mặt mình, Hắc Yến Anh hôn lên từng ngón tay của cậu, dùng đôi mắt đen láy sâu thẳm, tràn đầy mời gọi, dụ dỗ Tư Hạ rơi vào bẫy.
"Vậy tớ là người quan trọng nhất đúng không?"
Khuôn mặt cậu ngay lập tức đỏ bừng, đôi mắt chứa một tầng hơi nước, lấp lánh phản chiếu hình ảnh của hắn. Hắc Yến Anh hơi nheo mắt, ở trong lòng cảm thấy thỏa mãn. Điều đó giống như đang nói với hắn rằng, rõ ràng trong tâm trí của Tư Hạ chỉ có hắn.
"Để tớ suy nghĩ."
Yêu hắn mà còn phải suy nghĩ? Hắc Yến Anh bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn luồn tay qua eo cậu, kéo người vào sát mình, gặng hỏi:
"Không được sao? Tớ không thể là số một của tiểu yêu tử ư?"
"Nhưng mà trong lòng tớ, từ trước đến giờ, tiểu yêu tử vẫn luôn là số một. Là người rất đặc biệt."
Tư Hạ nhìn dáng vẻ cún con cần người yêu thương của hắn, tim đã mềm nhũn, cậu lại cười. Sao bạn trai nhỏ của mình lại có thể dễ thương đến thế?
"Đùa cậu chút thôi."
"Ngay từ lần chúng ta gặp nhau, cậu đã trở thành số một của tớ rồi!"
Cậu không nói dối. Cậu thích hắn từ lúc đó. Một đứa nhóc lười đi học lại rất thích đến trường, mỗi sáng đều sợ mình không được đi học. Mẹ cậu trêu trọc cậu đã cảm mến bạn học nào, cậu năm tuổi sẽ đỏ như tôm luộc, gật đầu nắm váy mẹ, nhỏ giọng nói ba chữ "Hắc Yến Anh".
Sau đó là chuỗi ngày hường phấn hạnh phúc của hai người bọn họ.
Nhưng ông trời giống như không vừa mắt, gia đình cậu phải chuyển nhà đột ngột. Cậu đã tặng đứa nhóc xinh đẹp mít ướt Hắc Yến Anh một chú gấu bông mẹ cậu tự tay thức đêm làm. Hừm, nghĩ lại thì, đó không phải là vật định tình sao? Thì ra nam thần Tư Hạ đẹp trai sáu múi từ nhỏ đã biết giữ người.
"Bạn trai của tớ à, vui rồi chứ?"
Nhận được cái gật đầu ngơ ngác của hắn, ý cười trên mặt cậu càng đậm. Tư Hạ định cựa mình ngồi dậy, bỗng nhiên bị hắn siết chặt lấy eo. Cậu ngửi thấy mùi tin tức tố nhàn nhạt trong không khí.
Hắc Yến Anh điều khiển bản thân mình, cố gắng tiếp thu niềm vui bất ngờ, hắn cọ sát người vào Tư Hạ, giọng nói khàn khàn:
"Chưa vui, cậu phải hôn tớ nữa."
Tư Hạ đỏ mặt đẩy cái đầu đang rúc vào cổ cậu, vừa tức vừa không nhịn được cười:
"Chúng ta còn chưa đánh răng. Thu lại tin tức tố của cậu đi, muốn ép chết tớ hả?"
Lời nói của cậu quả thực rất có trọng lượng, Alpha trội Hắc Yến Anh thu lại tin tức tố, dỗi hờn nhìn cậu:
"Hôm qua ai nói tin tức tố của tớ rất thơm, muốn mỗi ngày ngửi nó, không có sẽ không sống được. Còn kêu tớ nhanh đánh dấu để độc chiếm nó."
Tư Hạ không cười nổi, cậu bị chính lời mình đêm qua lúc mơ màng vì hít quá nhiều tin tức tố của hắn làm cứng họng.
"Được rồi, mau dậy đi. Tớ đói bụng."
Tuy rằng hắn còn muốn trêu trọc bảo bối thêm chút nữa, nhưng không thể để bảo bối đói bụng. Hắc Yến Anh bế cậu vào phòng tắm, đùa nghịch trong đó một lúc lâu mới ra ngoài.
Đến khi hai người xuống dưới nhà, mẹ cậu ở trong bếp đã chuẩn bị xong bữa sáng, vẫy tay gọi hai người.
"Tiểu Anh ngủ ngon không? Nhóc con kia không khua tay khua chân làm phiền con chứ?"
Tư Hạ bĩu môi nhìn mẹ mình, lại quay đầu nhìn Hắc Yến Anh. Cậu ngủ ngoan lắm đó. Đêm qua hắn còn đè con mẹ ra vừa hôn vừa sờ, mẹ cậu đúng là tiếp tay cho kẻ xấu làm ác.
"Tư Hạ, môi con sưng lên rồi kìa, ra đây mẹ xem nào."
Tư Hạ cười ngượng, nắm lấy tay của hắn ở bên cạnh, haha nói không có vấn đề gì với mẹ.
Còn không phải là do "con ruột" của mẹ hôn con đến mức trời đất rung chuyển.
Hắc Yến Anh không biết xấu hổ niết môi cậu, nhỏ giọng nói xin lỗi.
Xin lỗi?
Không phải lần sau vẫn làm sao???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất