Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 123: Sư tôn đi vào mộng ta, biết ta đã nhớ nhung lâu nay*

Trước Sau
(Tiêu đề lấy từ hai câu thơ trong bài "Mộng Lý Bạch" của Đỗ Phủ)

"Triệu đạo trưởng, Lý đạo trưởng, các ngươi không xem bảng cáo thị à? Đệ nhất Linh Sơn Đại Hội, cũng thật là quá lợi hại!"

Trong quán trà đầu ngõ, mấy tán tu gọi một đĩa đậu phộng, một ấm trà nóng, mặt mày hớn hở mà nói mấy tin nóng hôi hổi trên giang hồ.

"Ta đương nhiên thấy từ lâu rồi! Thế mà Tử Sinh Đỉnh, môn phái ở Hạ Tu giới lại thắng, hẳn làm tức chết mấy lão già ở Thượng Tu giới rồi. Nhất là Nho Phong Môn, ai chà, có khi quan tài lão tổ tông bọn họ áp cũng không nổi nữa! Người thắng hình như là tiểu Tiên Quân gọi là Tiết phượng hoàng nhỉ?"

"Hả? Ha ha ha ha, Tiết phượng hoàng? Lão Triệu đứng là làm ta cười chết, hiệu của hắn là Phượng Hoàng nhi, hắn họ Tiết, tên Mông, cha hắn là Tiết Chính Ung. Hổ không thể sinh ra chó, Tiết Tử Minh này, thân thủ thực sự rất tốt!"

Nam tử khoác áo choàng ngồi bên lò sưởi, thân hình cao lớn, đang tự uống trà. Nghe bọn họ nói chuyện bên kia, nam tử kia thấp thấp mà "Hử?" một tiếng, chén trà ngừng bên môi, không động.

"Gọi hắn là phượng hoàng nhi, cũng không phải hư danh. Các nhóm thiếu chủ khác đều có thần võ, hắn thì giỏi rồi, một thanh loan đao chặt đứt đường lui của người khác, thần kỳ thật."

"Vậy mà ngươi cũng không xem hắn là đồ đệ của ai? Đệ tử môn hạ của Vãn Dạ Ngọc Hành, có thể ăn chay à?"

"Có điều ta cảm thấy, Tiết Tử Minh thắng hiểm, các ngươi chẳng lẽ chưa nghe, lúc hai người đối đầu, Tiết Tử Minh cùng Nam Cung Tứ không phân cao thấp, nếu không phải Nam Cung Tứ mang theo đứa con gái kia kéo chân sau, ha ha, để ta nói, thắng bại còn chưa rõ đâu."

Nam tử vẫn luôn yên lặng nghe bọn họ nói chuyện, rốt cuộc đặt chén trà đen chưa uống xuống.

Hắn quay đầu, vẻ mặt sắc bén, như sương hoa chìm trong nước mùa thu, bề ngoài rất đẹp. Hắn cười với mấy vị tu sĩ kia, đáp lời: "Mấy vị tu sĩ, làm phiền rồi. Mấy ngày trước ta ở trên núi tu hành, không biết chuyện mấy ngày nay, lỡ mất Linh Sơn Đại Hội. Khi nãy vô tình nghe được mọi người nói Tiết Mông là khôi thủ... Có hơi tò mò, không biết có thể nói thêm mấy câu không?"

Những người đó thấy có người nghe, vội nhiệt tình tiếp đón Mặc Nhiên, cho hắn một chỗ ngồi, để hắn cùng ngồi chung với bọn họ.

Mặc Nhiên cũng không thất lễ, hắn so với khi vừa xuống núi đã ổn trọng hơn rất nhiều. Hắn gọi chủ quán mang lên sáu vò linh sơn diệu vũ, mang thêm mứt táo, hạt điều, sữa anh đào, hạt dưa, chia cho mọi người, lúc này mới mở miệng nói: "Tiết Tử Minh là con cưng, tuy không có thần võ, đoạt hạng nhất cũng không phải ngoài ý muốn. Chỉ là khi nãy nghe chư vị nói, lúc hai người đối chọi, Nam Cung Tứ ở Nho Phong Môn đưa theo một cô nương...?"

Vòng quanh toàn là nam tử, luôn vui đùa mấy chuyện liên quan tới cô nương kia, mặc kệ cô nương đó không phải của bọn họ.

"Còn không phải sao? Quả là mỹ nhân mai táng anh hùng, bằng không với pháp thuật của Nam Cung Tứ, Tiết Tử Minh có thể chiếm thế thượng phong nổi không còn chưa chắc."

"Cũng có chút thú vị." Khác với kiếp trước, Linh Sơn Đại Hội kiếp trước, là Nam Cung Tứ và Diệp Vong Tích cùng giữ danh nhất. Mặc Nhiên vốn cảm thấy Sở Vãn Ninh chết kích thích Tiết Mông, làm tiểu phượng hoàng bùng phát, nhưng xem ra, thay đổi không chỉ có mình Tiết Mông.

"Không biết vị cô nương kia có thân phận gì?"

"Cô gái kia họ Tống, gọi là cái gì Đồng... Không nhớ rõ lắm, tóm lại cực kỳ xinh đẹp. Ta thấy cậu ấm Nho Phong Môn kia hẳn là bắt ép nàng rồi."

"Đâu chỉ xinh đẹp, quả thực là quốc sắc thiên hương. Nếu ta là Nam Cung Tứ, thà không lấy cái danh đệ nhất Linh Sơn này, cũng muốn dỗ mỹ nhân vui vẻ."

Mặc Nhiên: "..."

Quả là như thế.

Linh Sơn Đại Hội chia nhóm, hai người một nhóm, cùng hỗ trợ nhau, đánh tới khi chỉ còn ba hạng, mới tìm ra nhân tài kiệt xuất.

Kiếp trước, Sư Muội và Tiết Mông lập thành một nhóm, đấu với Nam Cung Tứ và Diệp Vong Tích. Mà sau này trừ Sở Vãn Ninh thì Diệp Vong Tích, là người cường hãn nhất thiên hạ, trận đấu này, kết quả có thể đoán. Nhưng không biết đời này có chuyện gì xảy ra, Nam Cung Tứ không muốn phối hợp với Diệp Vong Tích, ngược lại mang theo nữ nhân Tống Thu Đồng chỉ biết kéo chân sau...

Mặc Nhiên buông chén trà, đưa tay day thái dương mình.

Thật không biết tên kia nghĩ cái quỷ gì.

"Nữ nhân, nữ nhân, cho dù Nam Cung Tứ mất danh đệ nhất, cũng không thiệt nhỉ?" Có người cảm thán một câu như vậy, những người khác đều cười vang.

Mặc Nhiên nhịn không được hỏi: "Thế Diệp Vong Tích đâu?"

"Cái gì?"

Mặc Nhiên nói: "Diệp Vong Tích."

Thấy mọi người mờ mịt, Mặc Nhiên thấy hơi hụt hẫng trong lòng. Kia chính là chiến thần cho hắn nếm đau khổ không ít trong kiếp trước đó... Sao các ngươi có thể không biết.

Vì thế hắn khoa tay múa chân nói: "Chính là vị công tử khác của Nho Phong Môn, chân rất dài, dáng người cao, tính rất tốt, không thích nói chuyện, có một thanh kiếm, còn có..." Thấy mọi người đều ngây ra, Mặc Nhiên thở dài, hắn mơ hồ biết kết quả rồi, nhưng vẫn nói cho hết mấy chữ cuối cùng.

"Còn có một cái cung."

"Không biết."

"Chưa từng nghe danh người này."

"Huynh đệ, ngươi nghe ai nói thế. Nho Phong Môn có mười sáu đệ tử tham gia Linh Sơn Đại Hội, không có ai họ Diệp."

Quả nhiên, kiếp này, Diệp Vong Tích không tham chiến.

Mặc Nhiên im lặng một lát, nhớ tới Diệp Vong Tích nói với Nam Cung Tứ trong tửu lầu: "Huynh về, ta đi." Hắn bỗng có hơi không đành lòng, lại hơi bất an.

Thật sự không rời đi rồi chứ?

Diệp Vong Tích, chẳng lẽ sẽ thật sự rời bỏ Nho Phong Môn được sao?

Nhớ tới kiếp trước, trước khi Diệp Vong Tích tử trận, y nói muốn được mai táng ở núi anh hùng của Nho Phong Môn, bên cạnh mộ của Nam Cung Tứ. Mặc Nhiên không nhịn được thở dài, sao chuyện lại biến thành thế này? Chút thay đổi vi diệu, nhưng lại tạo ra gợn sóng vô hạn.

Sau đó trời long đất lở, biển cả cũng biến thành ruộng dâu.

Hoá ra, vận mệnh có thể thay đổi nổi gió phun mây, muốn chôn sâu máu nóng bỏng và nước mắt đau khổ trước kia mới có thể đổi lại lãng tử ban đầu, ngại chém giết.

Như hắn với Sở Vãn Ninh.

Nhưng vận mệnh thay đổi cũng có thể lặng im không tiếng động, như Diệp Vong Tích và Nam Cung Tứ.

Có lẽ ngày ở khách điếm, Nam Cung Tứ cho phép Diệp Vong Tích ở lại, nửa đêm Nam Cung Tứ khát nước, đứng dậy xuống lầu uống trà, đúng lúc gặp Tống Thu Đồng điềm đạm đáng yêu.

Có lẽ Tống Thu Đồng rót cho hắn một chén trà, hoặc có lẽ chân nàng không vững, lên lầu bị ngã, ai mà biết được.

Thậm chí, có lẽ lúc hắn uống nước lỗ mãng, chảy xuống ngực rộng, nàng thật cẩn thận đưa hắn khăn tay.

Lúc ấy trời yên gió lặng, có lẽ Nam Cung Tứ chỉ nhẹ nói một câu cảm ơn đơn giản.



Nhưng bọn hắn không biết, thật ra sao Hôm, sao Mai thay đổi, Bắc Đẩu lên thay, cuộc sống họ vì một chiếc khăn tay, một chén nước, một tiếng cảm ơn mà ầm ầm thay đổi. Chỉ là khi ấy, không nghe thấy tiếng vang của vận mệnh:

Nam Cung Tứ ngáp dài lên lầu.

Tống Thu Đồng lẳng lặng nhìn hắn.

Mà Diệp Vong Tích trong phòng thắp nến, vừa đọc xong một quyển sách.

Kiếp trước Mặc Nhiên không biết trời cao đất dày, cho rằng mình thông thiên triệt địa, đã hiểu rõ nhân sinh luân hồi.

Giờ mới biết, hoá ra bọn họ trên đời, một đêm gió thổi đã tan, một đêm mưa trôi linh hồn. Người trôi đến trên bờ như khối đá, có thể bị đá xanh làm vỡ nát linh hồn.

Hắn lại may mắn thế nào, trôi xa, lại có thể quay về bên cạnh Sở Vãn Ninh.

Còn có thể tận hiếu trước sư tôn, còn có thể nói với Sở Vãn Ninh một tiếng: "Thật xin lỗi, là ta phụ người."

Uống nốt chén trà, cáo biệt mọi người.

Bên ngoài nổi gió, không lâu sau đã mưa.

Mặc Nhiên khoác áo choàng, đến rừng rậm mênh mông.

Thân ảnh hắn càng lúc càng xa, ngày càng hư vô, ở giữa trời chiều dần thành điểm nhỏ, như chấm mực bé xíu, cuối cùng không nhìn thấy.

"Đùng Đùng Đùng——!"

Tiếng sét ầm ầm vang lớn nơi chân trời, ánh điện loé tím, mưa rào như thiên quân vạn mã ùn ùn kéo tới.

"Mưa rồi." Trong quán có người ló đầu ra nhìn, cảm thấy sấm vang doạ người, lại rụt về.

"Mưa thật lớn... Thật là... Hạt kê phơi trong nhà còn không có ai thu vào, chắc bị ngâm hỏng luôn rồi."

"Thôi thôi, chủ quán, thêm một bình trà. Chờ mưa tạnh, lại về nhà thôi."

Mặc Nhiên đi nhanh trong mưa, bôn tẩu trong mưa, đào lại linh hồn trong mưa, tránh những việc hoang đường suốt ba mươi hai năm ở kiếp trước trong mưa.

Hắn không biết mưa to như vậy có thể rửa sạch tội ác của hắn không, Sở Vãn Ninh tha thứ cho hắn, nhưng hắn không tha cho mình. Lòng hắn nặng nề, tự làm mình không thở nổi.

Hắn nguyện dùng nửa đời sau làm việc thiện, trả lại hết.

Chỉ là quãng đời còn lại mưa to tầm tã, mới có thể rửa sạch tội ác thấm vào xương cốt, vết máu dơ bẩn kia ư?

Hắn hận cơn mưa này không thể rơi suốt năm năm.

Chờ đến khi Sở Vãn Ninh tỉnh lại, mình đứng trước mặt y, có thể sạch sẽ hơn chút, lại sạch sẽ hơn chút nữa.

Hắn không muốn lúc đó, mình vẫn dơ bẩn như vậy, dơ như vũng bùn, như bụi đất, như đế giày kiệu phu đạp lên, như ăn mày hôi hám.

Hắn chỉ muốn trước khi Sở Vãn Ninh tỉnh lại, làm tốt hơn chút, lại tốt hơn chút nữa.

Như vậy thứ hư hỏng nhất trên đời, mới có thể có chút dũng khí nhỏ nhoi, lại gọi thêm một tiếng sư tôn tốt nhất tốt nhất tốt nhất trần đời.

Đêm đó, Mặc Nhiên đổ bệnh.

Thân thể hắn luôn rắn chắc kiên cường, người như vậy khi đổ bệnh, thường thế như núi băng, không thể vãn hồi.

Hắn nằm trên giường, đắp chăn rất dày. Đêm đó hắn mơ thấy chuyện của kiếp trước, mơ thấy kiếp trước mình tra tấn Sở Vãn Ninh, Sở Vãn Ninh trong mơ giãy dụa dưới thân hắn, chết đi trong lòng hắn. Hắn tỉnh dậy từ cơn mơ, bên ngoài gió rét kêu gào, hắn sờ soạng muốn thắp sáng bậc nến, nhưng dù hắn có đánh thế nào, đá lửa cũng không cháy.

Hắn quăng đá đánh lửa sang một bên, vùi mặt vào trong tay hung hăng xoa, hắn thống khổ nắm chặt tóc mình, hầu kết nhấp nhô, giọng bi hào như dã thú.

Hắn tránh được cái chết, tránh được khiển trách, lại không trốn được lương tâm của chính mình.

Hắn thực sợ hãi, có đôi khi không phân biệt được cảnh vật trong mơ và hiện thực, có đôi lúc hắn sẽ không ngừng xác nhận xem mình đang tỉnh hay vẫn đang mơ.

Hắn rất thống khổ, cảm thấy linh hồn mình bị xé rách chia thành hai kiếp, kiếp trước và kiếp này, hai linh hồn này cắn xé nhau, cái này thoá mạ cái kia tay đầy huyết tinh, phát rồ, cái kia cũng không cam lòng yếu thế, chất vấn đối phương dựa vào đâu mà như mình không có việc gì, còn có mặt mũi sống trên đời này.

Hồn phách kiếp này giận dữ mắng hồn phách kiếp trước:

Mặc Vi Vũ, Đạp Tiên Quân, ngươi chẳng ra gì, ngươi vì sao phạm phải nhiều nghiệp như thế! Sao ngươi lại bắt ta dùng đời này trả lại!

Ta nghĩ từ khi bắt đầu, vì sao ngươi cứ dây dưa đau khổ, say trong mộng nơi ngọn đèn sắp tàn, lúc ta không kịp đề phòng, luôn nhảy ra dùng gương mặt vặn vẹo nguyền rủa ta?

Nguyền ta muôn lần chết không được siêu sinh, nguyền ta ác nhân ắt có ác báo.

Tất cả nguyền rủa của ngươi đều là mộng, một ngày nào đó sẽ vỡ vụn, ngươi nguyền ta một ngày tỉnh lại, sẽ nhận ra mình vẫn ở Vu Sơn Điện, ngươi làm càn cười to cả đời này của ta sẽ không có ai thương tiếc.

Người duy nhất nguyện chết vì ta, là ta hại chết y.

Nhưng người nọ là ta ư?!

Không, không phải ta, là ngươi đó Đạp Tiên Quân! Là ngươi đó Mặc Vi Vũ!!

Ta không giống ngươi, ta khác ngươi hoàn toàn——

Trên tay ta không có máu, ta——

Ta có thể bắt đầu lại.

Nửa hồn phách kia gào lên, nó mở miệng sắc nhọn, bộ mặt nó vặn vẹo:

Ngươi không phải áy náy sao?

Ngươi không phải áy náy sao?

Vậy sao ngươi không chết đi? Sao ngươi không dùng máu tế cho những người vô duyên vô cớ bị ngươi làm hại kiếp trước?



Súc sinh! Giả nhân giả nghĩa!

Ngươi khác gì ta? Ta là Mặc Vi Vũ, chẳng lẽ ngươi không phải? Ngươi mang theo tội nghiệt kiếp trước, ngươi mang theo ký ức kiếp trước, ngươi vĩnh viễn không thoát khỏi ta, ta là tâm ma là ác mộng của ngươi, là chư tiên thần phật chất vấn ngươi làm linh hồn ngươi ghê tởm.

Từ đầu đã ở đây?

Dựa vào đâu hả? Ngươi có mặt mũi gì, có tư cách gì để trọng sinh lại từ đầu? Ngươi lừa thế nhân không biết gì, lừa người yêu thương ngươi không hay biết gì.

Ngươi làm hết việc thiện, cũng chỉ vì chút áy náy đáng thương trong lòng ngươi kia thôi! Ha! Mặc Vi Vũ! Ngươi dám cho bọn họ biết kiếp trước ngươi thế nào không?

Ngươi dám cho Sở Vãn Ninh biết, kiếp trước, là ngươi! Dùng dao đâm vào cổ y, để y chảy máu tới chết, sống không bằng chết! Là ngươi! Làm thiên hạ khổ sở, tiếng than dậy trời dậy đất!

Là ngươi đó.

Ha ha ha ha, nghiệt súc, ta chính là ngươi, ngươi cũng là ta, ngươi trốn không thoát đâu, ta chính là ngươi Mặc Vi Vũ, ngươi dám nói không phải ư?

Mặc Nhiên gần như bị ép phát điên, hắn lại sờ tới đá lửa bên mép giường, hắn cố gắng muốn thắp nến, xua tan móng vuốt của bóng đêm dữ tợn.

Nhưng ngọn nến cũng không cần hắn, ngọn nến khinh thường việc cứu vớt hắn.

Hắn bị vứt bỏ trong bóng đêm, tay hắn run rẩy đánh lửa, từng chút từng chút, cái gì cũng không có, cái gì cũng không có.

Hắn rốt cuộc ngã xuống giường gào khóc. Hắn không ngừng xin lỗi, trong bóng đêm tựa hồ quanh giường hắn vây đầy người, những bóng người chen chúc mắng chửi hắn, muốn lấy mạng hắn, nói với hắn một đời toàn làm chuyện ác, Mặc Nhiên không biết phải làm gì, hắn bỗng thực bất lực, hắn chỉ có thể không ngừng nói: "Thực xin lỗi... Thực xin lỗi..." Nhưng không ai để ý tới hắn.

Không ai tha thứ cho hắn.

Trán hắn nóng rực, lòng như nổi lửa.

Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ.

Trong yêu ma quỷ quái, hắn mở mắt ra, hắn thấy Sở Vãn Ninh tới, Sở Vãn Ninh vẫn như khi xưa, bạch y quét đất, tay áo rộng, mặt mày anh đĩnh như quá khứ.

Y đi tới, đến trước giường hắn.

Mặc Nhiên nức nở nói: "Sư tôn... Có phải ta... Không xứng gặp lại người..."

Sở Vãn Ninh không nói gì, nhặt đá đánh lửa lên, thắp sáng ngọn nến Mặc Nhiên không bao giờ có thể thắp nổi, chậm rãi châm.

Ở đâu có sư tôn, ở đó sẽ có lửa.

Ở đâu có Sở Vãn Ninh, ở đó sẽ có ánh sáng.

Y đứng bên giá nên cũ, rủ mi, y nâng mi lên, lẳng lặng nhìn Mặc Nhiên, sau đó yên lặng cười, nét cười thực rõ.

Y nói: "Ngủ đi, Mặc Nhiên, ngươi xem, đèn sáng rồi. Ngươi không cần sợ."

Tim Mặc Nhiên như bị gì đó đâm xuyên, hắn cảm thấy đầu đau muốn nứt, hắn cảm thấy những lời này rất quen, tựa như đã từng nghe qua.

Nhưng hắn không nhớ ra.

Sở Vãn Ninh phất tay áo, ngồi bên giường hắn. Mưa lạnh rơi xuống sông đêm, nhưng trong phòng thật ấm áp. Không thấy bóng đêm nữa.

Sở Vãn Ninh nói: "Ta ở cạnh ngươi."

Hắn nghe thấy câu này, tim lại càng bị cào đau, như co thành một khối.

"Sư tôn, người đừng đi." Hắn kéo tay áo rộng của Sở Vãn Ninh lại.

"Được."

"Người đi rồi, sẽ lại tối."

Mặc Nhiên khóc, hắn cảm thấy hơi mất mặt, nâng tay khác lên, che khuất mắt mình, "Xin người, đừng vứt bỏ ta... Ta xin người... Ta thật sự... Ta thật sự không muốn làm đế quân nữa... Người đừng không cần ta..."

"Mặc Nhiên..."

"Cầu xin người..." Có lẽ vì đầu hắn quá nóng nên hơi mơ màng, làm hắn yếu ớt lạ thường. Lại có lẽ hắn biết rõ trong lòng đây thật ra là giấc mơ của mình, biết tỉnh dậy Sở Vãn Ninh sẽ biến mất, nên hắn không ngừng lẩm bẩm, "Xin người, đừng không cần ta."

Một đêm này, ngoài cửa sổ lạnh giá, vô số oán linh gõ cửa, như muốn vào phòng lấy mạng hắn.

Nhưng Mặc Nhiên ở trong mộng, có Sở Vãn Ninh thắp sáng đèn, chút ánh sáng yếu ớt xua tan hàn ý vô hạn, Sở Vãn Ninh nói: "Được, ta không đi."

"Không đi?"

"Không đi."

Mặc Nhiên muốn mở miệng nói cảm ơn, nhưng cổ họng chỉ phát ra tiếng nức nở, như chó khi muốn lấy lòng, mang theo chút đáng thương trong giọng.

"Các ngươi đều nói sẽ không đi, nói sẽ không vứt bỏ ta." Lúc sắp rơi vào trong mộng, Mặc Nhiên hé nửa mắt, bỗng ngu ngốc mà lẩm bẩm, "Nhưng đến cuối cùng, đều không cần ta. Không ai thương ta, ta là con chó bị vứt bỏ... Không ai thu dưỡng ta được mấy ngày, sau đó lại vứt vỏ ta... Ta mệt quá... Thật sự... Sư tôn... Ta quá mệt rồi, ta không chịu nổi, đi không nổi nữa..."

Tựa như khắp trời đất, con chó lưu lạc không có nhà để về, lông bẩn, móng vuốt đã hỏng, vì sống sót, không thể không đi ăn xin, cướp đồ ăn với mèo hoang.

Bị khinh thường lâu rồi, không tin tưởng một ai, nhìn thấy có người ngồi xổm xuống với hắn, chó nhà sẽ cảm thấy đó là muốn cho nó ăn, nhưng chó hoang sẽ cảm thấy có người muốn đánh nó. Nó hoảng hốt lo sợ, bất an bỏ đi, đi mãi, với ai cũng nhe răng trợn mắt, đây là mệnh của nó.

"Sư tôn, nếu ngày nào đó, người không muốn ta nữa, thì giết ta đi, đừng vứt bỏ ta."

Hắn nghẹn ngào, nhẹ giọng nói.

"Bị vứt bỏ một lần đã quá khó chấp nhận rồi, thà chết đi..."

Hắn thực sự sốt tới mơ hồ.

Đến cuối cùng, hắn cũng không biết mình đang ở đâu, cũng dần không nhớ rõ người xuất hiện trong mộng là ai nữa.

"Mẹ..." Trước khi thiếp đi, hắn nói một câu cuối cùng, "Trời tối rồi, ta sợ quá... Ta muốn về nhà..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau