Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 205: Sư tôn, đại nạn giáng xuống

Trước Sau
Edit: Chu

Beta: Shira

Vài người đến xem thử, kéo nó từ lùm cây ra. Đó là một xác chết cháy đen, cháy vẫn rõ ràng, liếc qua cũng có thể thấy lúc sống đã giãy giụa trong biển lửa. Mặt nó đã thành than, nhìn không rõ ngũ quan nữa, chỉ có thể thông qua dáng hình, và chút áo lụa bên ngoài chưa cháy hết để nhận ra là nữ tử.

Sở Vãn Ninh nâng tay xem xét, nhắm mắt thăm dò, sau đó nói: “Không có dấu vết của Trân Lung Kỳ Lục.”

Có người lẩm bẩm: “Kỳ quái, Từ Sương Lâm biến toàn bộ đỉnh núi thành Trân Lung Kỳ Lục, chẳng lẽ là hắn bỏ sót à?”

Lập tức có người phản bác: “Ngươi có thấy xác chết nào bị bỏ sót, bị vứt lẻ loi giữa núi chưa?”

Mặc Nhiên đi qua, tới tới lui lui, tỉ mỉ xem xét nữ thi này. Là người duy nhất biết Trân Lung Kỳ Lục trong kiếp trước, hắn đương nhiên biết rõ thuật pháp này có cấm chế gì, cho nên đối với thân phận nữ thi này, hắn có suy đoán khá đáng tin cậy trong lòng, nhưng hắn cần chút bằng chứng.

Bằng chứng rất nhanh đã tìm được.

Mặc Nhiên tháo sợi dây cháy đen trên tay ả, lau lớp tro tàn đen dính bên trên, lộ ra linh thạch đỏ sậm.

Hắn đưa dây đeo kia cho Khương Hi, nói: “Tống Thu Đồng.”

“… Sao ngươi lại …” Khương Hi hỏi một nửa, nhận dây đeo, phản ứng lại, “Sao ngươi biết dây đeo này?”

“Ta tặng cho ả trước lễ tân hôn.” Mặc Nhiên lời ít ý nhiều nói, “Tống Thu Đồng là truyền nhân của Tống Tinh Di, Điệp Cốt Mỹ Nhân Tích hàng phục ác linh phượng hoàng, chính là chìa khoá mở ra Hoàng Sơn này.”

Có người hỏi: “Từ Sương Lâm giết Tống Thu Đồng, mang ả theo như chìa khoá, mở đại môn Hoàng Sơn?”

Mặc Nhiên lắc đầu, nhìn chằm chằm mặt Tống Thu Đồng hồi lâu, không phải thương hại, nhưng tâm tình có chút vi diệu phức tạp. Mặc Nhiên nói: “Không phải, có lẽ lúc hắn ta đưa ả lên, ả vẫn còn sống.”

“Nói vậy là sao?”

Mặc Nhiên còn chưa nói, Khương Hi đã mở miệng trước. Có lẽ là vì cứu vớt mặt mũi của mình, gặp được loại có thể giúp mình dễ dàng giải quyết vấn đề, Khương Hi cũng không định cho vãn bối làm màu nữa, nhàn nhạt nói: “Vì ra lệnh dưới chân núi Hoàng Sơn.”

Mặc Nhiên nhìn hắn một cái, thầm nghĩ như vậy là tốt nhất, nếu để mình nói ra, sau này sẽ bị hoài nghi, càng khó biện bạch hơn. Vì thế dừng một bên, nhường chỗ cho Khương Hi, để Khương Hi nói.

Có người hỏi: “Ra lệnh? Tống Thu Đồng là nữ tử yếu đuối, có thể ra mệnh lệnh gì được?”

“Tuy ả yếu đuối, nhưng tiền bối của ả chưa chắc đã vô dụng như vậy. Phượng Hoàng ác linh Hoàng Sơn, chỉ nghe lệnh người có huyết mạch với kẻ đã hàng phục nó.” Khương Hi cũng không phải người hồ đồ, nói, “Tống Thu Đồng chính là truyền nhân có huyết thống này cuối cùng.”

Người nọ hít ngược một hơi lạnh: “À, hàng phục phượng hoàng ác linh chính là Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch?”

“Không sai.”

“Sao lại chưa từng nghe qua…”

Khương Hi nói: “Không nghe qua cũng bình thường, tứ đại tà sơn trừ việc trấn thủ ra, cũng chẳng có tác dụng gì nữa, nên có thể mở hay không, do ai mở, tất cả mọi người đều không để ý nhiều. Tống Thu Đồng trước phiêu bạt mọi chốn, bị người ta mang ra làm vật đấu giá, nói vậy có lẽ cũng không biết mình có thể tới núi Hoàng Sơn trốn… Ả hẳn là cũng chưa từng nghe qua chuyện cũ tiền bối của mình đã hàng phục phượng hoàng ác linh.”

“Cho nên… Cho nên Từ Sương Lâm đưa ả tới?”

“Hẳn là như thế.” Khương Hi tiếp tục nói, “Lúc ấy đám cháy ở Nho Phong Môn nổi lên, mọi người ai cũng chạy nạn, cũng không ai về chủ điện, chả quan tâm đến nữ tử trói gà không chặt. Người duy nhất để ý tới ả, chỉ có Từ Sương Lâm, hoặc là đồng bọn sau lưng Từ Sương Lâm.”

Tiết Chính Ung bên cạnh nghĩ, gật đầu: “Nếu kẻ sau màn có thể mở không gian khác, đưa Từ Sương Lâm đến chỗ khác, muốn đưa theo Tống Thu Đồng cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức. Chúng ta không bằng nghĩ xem—— Hắn đưa ả tới Hoàng Sơn, bản tính Tống Thu Đồng là kẻ nịnh nọt, tóm được cọng rơm cứu mạng, chỉ biết giữ mạng sống mới quan trọng. Vậy khi ấy, người kia chỉ cần đưa ả tới Hoàng Sơn, để ả ra lệnh dưới chân Hoàng Sơn, ả sẽ không từ chối.”

Có người hỏi: “Nhưng hắn vì sao không dùng Trân Lung Kỳ Lục điều khiển Tống Thu Đồng?”

“Bởi vì phượng hoàng ác linh có thể nhận ra người hạ lệnh có bị khống chế hay không.” Khương Hi nói, “Còn phải sống, còn cần cam tâm tình nguyện, ngọn núi này, mới nghe theo lệnh.”

Mọi người ngẫm thử, có người kinh ngạc nói: “Chúng ta ở đây làm gì? Không thể ở trên đài của hắn, chạy thẳng tới “phía sau màn” của hắn, còn vì ngọn núi Hoàng Sơn đáng chết này, và đám phệ hồn trùng không thể diệt… Giờ nên làm gì đây?”

Khương Hi nhíu mày, tựa hồ ghét cách so sánh “trên đài” và “phía sau màn” của Mặc Nhiên, nhưng vẫn nói: “Tìm thấy ‘trước đài’, phá huỷ nhóm con rối của Từ Sương Lâm.”

“Mặc tông sư.”

Khương Hi nói xong, bỗng gọi Mặc Nhiên, Mặc Nhiên vốn khoanh tay chăm chú nghe bên cạnh, thấy hắn nhắc tới mình, không khỏi hơi giật mình.



“Hả? Làm sao?”

Khương Hi buồn bực nói: “Lúc nãy Mặc tông sư phân tích có đạo lý rõ ràng, vậy, Khương mỗ vẫn muốn thỉnh giáo Mặc Tông sư một câu, nên tìm thế nào?”

Mặc Nhiên: “… Thử Gặp Quỷ xem?”

“Gặp… Gì?”

Mặc Nhiên ho nhẹ một tiếng, ánh sáng trong tay sáng lên, dây liễu bỗng vụt ra, hắn nói: “Chính là cái này, nó gọi là Gặp Quỷ.”

Khương Hi: “…”

Gặp Quỷ giống Thiên Vấn, đều có khả năng thẩm vấn, nhưng thẩm người sống, thẩm lệ quỷ, cũng có thể thẩm thi thể đã có linh hồn rời đi. Khác nhau ở chỗ thẩm người và thẩm thi thể, là để họ mở miệng nói, còn thẩm quỷ, là trực tiếp câu thông với linh hồn.

Tống Thu Đồng đã chết được cả tháng, linh hồn sớm đã rời đi, nhưng may mà Hoàng Sơn đầy âm khí, xác chết không hư thối, Mặc Nhiên thấp giọng nói: “Gặp Quỷ, đến thẩm.”

Bỗng vụt một tiếng, chỉ thấy Gặp Quỷ lập tức nghe theo lệnh, vươn cành liễu đầy lá, cuốn quanh xác Tống Thu Đồng ba vòng, hốc mắt thi thể ả liền đỏ rực.

Ánh đỏ kia kéo tới đáy mắt Mặc Nhiên, hắn mở miệng thử hỏi một câu, tiếng nói trầm thấp: “Người đưa ngươi tới đây, là Từ Sương Lâm?”

Khuôn mặt cháy đen của Tống Thu Đồng khó phân biệt ngũ quan, nhất thời không có động tĩnh.

“… Có phải không có tác dụng không thế.” Có người nhỏ giọng thì thào nói.

Mặc Nhiên nheo mắt lại, hỏi lần nữa: “Người đưa ngươi tới, là Từ Sương Lâm?”

Vẫn không có động tĩnh.

Khương Hi nói: “Xem ra Mặc tông sư còn quá trẻ, không bằng để sư tôn ngươi tới đây đi.”

Nhưng mà, đúng lúc này, cổ Tống Thu Đồng bỗng cử động! Động tác ả cứng đờ, cực kỳ cậm rãi, nhưng không thể nghi ngờ rõ ràng là đang lắc đầu.

Tiết Chính Ung cả kinh nói: “Không phải Từ Sương Lâm?”

Mặc Nhiên siết chặt Gặp Quỷ, gân xanh trên mu bàn tay hơi nảy lên, hắn lại hỏi: “Vậy, kẻ đưa ngươi tới, ngươi có biết không?”

Lại mấy phần yên lặng, Tống Thu Đồng bỗng hé miệng, nhưng ả không trả lời, trong miệng vọt ra, đều là hoạt xà nhớp nháp, rơi trên mặt đất, chui ra.

Có đệ tử Cô Nguyệt Dạ lập tức nhận ra: “Trong bụng ả có ngôn xà!”

Nuốt ngôn xà, tà thú, không độc, quanh thân phủ linh giáp, nhưng sống trong bụng người hơn hai mươi năm.

Loại rắn này rất nhiều môn phái ở Thượng Tu Giới dùng, chuyên để đệ tử ám vệ nuốt, từ đó, ám vệ kia chỉ có thể nói lời thật lòng với chủ nhân ngôn xà, còn lại cho dù kẻ khác hỏi họ cái gì, họ đều chỉ có thể nói dối, hoặc là nửa thật nửa giả, nếu loại rắn độc này tỉnh dậy sau giấc ngủ đông, nháy mắt sẽ cắn nuốt lục phủ ngũ tạng, cắn đứt yết hầu, xé nát lưỡi.

Ánh đỏ của Gặp Quỷ bỗng tắt, thân thể Tống Thu Đồng run lên, không ổn mà lắc đầu, trong miệng trào máu đỏ, nhìn qua đều là lục phủ ngũ tạng nát vụn, còn có lưỡi, yết hầu…

Rốt cuộc không nói nên lời.

Mọi người do dự, chợt có người đề nghị: “Nếu không nói được, hay để ả viết đi?”

Mặc Nhiên đang xem ngôn xà, kỳ thật đã biết rõ người sau màn đã suy xét kỹ lưỡng, không cho người khác khả năng biết được. Nhưng vẫn lên, nâng tay Tống Thu Đồng nhìn thử.

Tiết Chính Ung hỏi: “Sao rồi?”

Mặc Nhiên lắc đầu: “Gân cốt đều bị đánh gãy rồi, căn bản không viết được gì.”

Mọi nơi liền càng gần, chợt có tiếng gió thổi qua, giữa núi rừng vang lên tiếng cười ha ha dữ tợn, xa gần có tiếng cương thi gào rống kêu rên, nhất thời không khí ở đỉnh núi cứng đờ quỷ quyệt cực điểm, Mã Vân trang chủ Đào Ba Sơn Trang phá vỡ tịch mịch này, hắn nói: “Vậy, vậy manh mối mất rồi?”

Không ai hé răng.

Mặc Nhiên thu Gặp Quỷ, xác chết Tống Thu Đồng mềm như bỗng ngã xuống.



Rất nhanh dây liễu ở Hoàng Sơn đã sột sột soạt soạt vọt tới, cẩn thận thăm dò quanh xác chủ nhân, cuốn ả lại, kéo vào trong lùm cây, như muốn dùng bụi cây nhỏ bé bảo vệ ả.

Hắn lúc nãy kỳ thật không hiểu Từ Sương Lâm sao không giết Tống Thu Đồng rồi, đốt quách ả đi cho xong, còn mất công đánh gãy gân mạch trên tay, ép nuốt ngôn xà. Nhưng một màn này, bỗng nhiên hiểu ra——

Hoàng Sơn chỉ phục tùng tộc Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch, từ sống tới chết. Chỉ cần xác ả còn ở Hoàng Sơn, phượng hoàng ác linh, sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào đốt chủ nhân của nó, thiêu thành tro tàn.

Mặc Nhiên nhất thời không biết cảm thụ như thế nào, hắn bỗng nhớ tới mình kiếp trước. Hắn chết, không ai nhặt xác cho hắn, còn phải trước khi mình tắt thở, tự nằm vào quan tài đã đào sẵn. Kỳ thật cũng không có ý nghĩa gì, sau đó những nghĩa quân lên núi, không ngũ mã phanh thây hắn mới là lạ.

Kiếp trước có khi mình chết còn thê thảm hơn Tống Thu Đồng, sắp đến đầu, thứ nguyện ý chịu bảo vệ hắn cũng chả có.

Chung quanh rất nhiều người xì xào, nói chuyện với nhau, cau mày, thảo luận nên làm gì tiếp. Mà có người lại nhắm mắt suy nghĩ, ví dụ như Khương Hi, ví dụ như Sở Vãn Ninh.

Mặc Nhiên cũng nhắm mắt lại, tự vuốt phẳng mọi chuyện phát sinh trước mắt này, thủ đoạn dính máu tanh như thế, so với kiếp trước của hắn có thể nói giống đến cực điểm. Có lẽ vì nguyên nhân như vậy, Mặc Nhiên cảm thấy đoán được ý của Từ Sương Lâm, hành động, cũng không phải quá khó.

Hắn tựa hồ thấy Từ Sương Lâm ở Tam Sinh Biệt Viện của hắn, đi chân trần, qua lại, Từ Sương Lâm tự hỏi, đang tự hỏi: Linh lực không đủ, không thể điều khiển cả đám tu sĩ, nên làm sao?

Sau đó hắn nghĩ ra một cách——

Sử dụng cộng tâm chi trận, giết một lượng người thường như thế, ứng với xác chết tu sĩ tầm thường, tựa như rối gỗ giật dây, vì hắn quất roi.

Nơi nào làm là an toàn nhất?

Tứ đại tà sơn.

Không có cách mở kết giới Hoàng Sơn thì nên làm sao?

Mang thi thể Tống Thu Đồng theo.

Từng dấu vết dần xâu chuỗi lại với nhau, ánh mắt Mặc Nhiên đen trầm, vẫn còn suy tư.

Xác chết bá tánh ở đâu ra?

—— Đám cháy ở Lâm Nghi, đốt quách cho xong.

Tuy rằng đều là suy đoán, nhưng mỗi thứ có thể đối chiếu, ánh sáng trong mắt hắn tụ lại tán, tán lại tụ về, hắn thậm chí có thể cảm giác hắn chính là Từ Sương Lâm, Từ Sương Lâm chính là hắn, đứng ở đỉnh Hoàng Sơn, ánh mắt gần như điên cuồng lại băn khoăn, nhìn thi thể cuồn cuộn dưới chân núi.

Càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng minh bạch, cho tới khi ở giữa, tất cả ngưng lại.

Nếu hắn là Từ Sương Lâm, làm đến đó rồi, có phải nên dựng “trước đài”, biểu diễn múa rối mình dốc sức an bài không?

“Trước đài” nên chọn đâu thì tốt?

Nơi nào có thể tìm được số lượng lớn thi thể tu sĩ cường hãn?

Nếu không bị phát hiện, lại còn được che chở…

Ánh sáng mặt trời dần phồn thịnh, chợt tối sầm đi.

“Giao Sơn…” Hắn lẩm bẩm.

Khương Hi liếc nhìn hắn: “Gì cơ?”

Sắc mặt Mặc Nhiên thay đổi, hắn nhìn phương Đông, hắn bỗng trở nên có hơi tức giận: “Giao Sơn! Núi Anh Hùng! —— Hắn chọn Giao Sơn Núi Anh Hùng làm trước đài! Một kiếp ở Lâm Nghi, nhiều thứ dân chết, Từ Sương Lâm có thi thể nhiều thứ dân như vậy, lại không có thi thể tu sĩ cường hãn! —— Núi Anh Hùng!”

Khương Hi cũng phản ứng lại: “Ngươi nói là, Từ Sương Lâm đối ứng triệu hoán, là mấy trăm năm nay Nho Phong Môn, mai táng hài cốt ở Núi Anh Hùng?”

Mặc Nhiên căn bản lười nói nhiều với hắn, thầm mắng một tiếng, đã bước dài, chạy vội xuống núi.

Từ Sương Lâm đúng là kẻ điên! Núi Anh Hùng chôn cất thi thể thế đại chưởng môn của Nho Phong Môn, thậm chí có cả chưởng môn đời đầu, dùng cộng tâm chi trậm thao tác các tu sĩ kia còn được, điều khiển những người này?

Một khi Từ Sương Lâm không duy trì được pháp lực, những thi thể cường hãn đó không thể tránh khỏi bị bạo tẩu, đến lúc đó Từ Sương Lâm sẽ bị phản phệ, chết bất đắc kỳ tử, mà những thi thể chiến lực mạnh nhất Nho Phong Môn cũng sẽ mất không chế.

Khi đó sẽ là, không khác gì kiếp nạn thiên liệt mở Địa Ngục Vô Gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau