Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn
Chương 208: Sư tôn, người thật sự muốn ta trốn dưới giường sao?
Edit: Chu
Beta: Shira
Mặc Nhiên mấy lần muốn nói, môi cũng chỉ giật giật. Huyệt thái dương hắn bị giật tới phát đau, máu trong cơ thể chạy như điên, tín mã từ cương, nhưng hắn cảm thấy máu mình giờ không phải là nóng, mà là lạnh, là băng, trong lúc hắn giãy giụa, ngay cả đầu ngón tay cũng trở nên lạnh lẽo.
"Sư tôn..."
"..."
"Kỳ thật... Ta..." Hắn rốt cuộc mở miệng, lần mở miệng này, cũng chỉ nói ba bốn chữ, đã hoảng loạn, muốn hỏng mất.
Hắn vì sao lại muốn nói?
Đó đều là chuyện của kiếp trước, hắn đã tự sát ở Vu Sơn Điện, hắn đã chết từ lâu rồi, hắn chỉ là mang theo ký ức của kiếp trước mà thôi... Vì sao vẫn còn muốn nói.
Nói ra, lương tâm mình sẽ thoải mái, nhưng đó thực sự là lựa chọn đúng đắn sao?
Giờ đang tốt như vậy, Tiết Mông sẽ cười với hắn, Sở Vãn Ninh là của hắn, bá phụ bá mẫu đều khoẻ mạnh, Sư Muội cũng vẫn còn sống... Không có gì quan trọng hơn, cho dù áy náy cả đời này biến mất, cả đời chỉ chạy trốn, hắn cũng không muốn tự tay phá hủy hết thảy trước mắt.
Nhưng hắn lại cảm thấy đây là chuyện hắn nên nói.
Giờ có thể xác định được kẻ sau màn cũng từng trọng sinh, chỉ có mình mới có thể cảnh báo cho mọi người, khiến mọi người chuẩn bị trước. Đây là cơ hội để hắn chuộc tội, có lẽ trời cao khiến hắn chết một lần, lại vẫn giữ lại ký ức cho, chính vì thời khắc này, có người có thể đứng ra, ngăn cản trận phong ba ấy.
Cho dù phải trả giá bằng tính mạng.
Mặc Nhiên nhắm mắt lại, hắn đang run rẩy, giữa lông mi có hơi ẩm ướt.
Hắn không sợ chết, hắn là người đã từng chết một lần, nhưng trên đời còn có thứ đáng sợ hơn cả cái chết, kiếp trước hắn đã chịu đủ rồi, chính vì để thoát khỏi mấy thứ kia, hắn mới chọn tự sát. Mấy năm sau, đặc biệt là sau khi Sở Vãn Ninh chết, hắn vẫn luôn dùng hết toàn bộ sức lực mà vội vàng chạy trốn, vứt bỏ hết các cự thú ẩn mình phía sau, nhưng giờ hắn bị ép tới góc chết rồi.
Nó kề móng vuốt bên yết hầu hắn.
Chúng bạn xa lánh, muôn đời bị thoá mạ.
Hắn trốn không thoát... Hắn trốn không thoát...
Mặc Nhiên khóc, không phát ra tiếng, nhưng nước mắt chảy xuống, ồ ạt, rơi lên mặt đất.
Hắn cố gắng đè nén run rẩy trong giọng mình, hắn nói: "Thực xin lỗi... Ta... Ta không biết nên mở miệng thế nào nữa... Kỳ thực ta... Ta..."
Bỗng có vòng tay săn chắc mà cân xứng ôm lấy hắn từ sau lưng.
Mặc Nhiên bỗng dưng mở mắt, hắn nhận ra Sở Vãn Ninh đã đi tới, ôm lấy hắn từ phía sau.
"Nếu ngươi không muốn nói, thì đừng nói." Giọng Sở Vãn Ninh truyền tới từ bên vai hắn, "Ai cũng có bí mật riệng của mình... Cũng sẽ có lúc phạm sai lầm."
Mặc Nhiên ngơ ngẩn.
Sở Vãn Ninh thế mà hiểu được.
Y đã hiểu được... Cũng là, sao Sở Vãn Ninh lại có thể nhìn không thấu chứ? Y đã từng thấy nhiều lần Mặc Nhiên hoảng sợ nhận lỗi, thật lòng, giả vờ, không cam lòng, khẩn thiết.
Tuy rằng y không biết Mặc Nhiên đã phạm phải sai lầm gì, nhưng mà y biết, Mặc Nhiên nhất định muốn thẳng thắn mà nói ra ít chuyện cũ, thẳng thắn một chút kỳ thật cũng không muốn nói ra chuyện xưa.
"Sư tôn..."
"Nếu chuyện kia làm ngươi quá bất an, ngươi muốn nói với ta, vậy thì ngươi nói đi, ta ở đây nghe." Sở Vãn Ninh nói, "Nhưng nếu ngươi cảm thấy nói ra rồi rất thống khổ, vậy ngươi đừng mở miệng, ta cũng không hỏi tiếp nữa... Ta biết ngươi sẽ không bao giờ làm ra chuyện như vậy nữa."
Tim Mặc Nhiên như bị đao cắt.
Hắn nhẹ lắc đầu, không phải...
Không đơn giản như người nghĩ... Thực sự không đơn giản như vậy...
Không phải ta đã hái bông hoa không nên hái, ta đã giết người, đổ máu phiêu xử, xương khô vạn dặm, ta đã phá hủy hơn nửa Tu Chân giới, ta đã hủy hoại người.
Hắn một lần nữa lại muốn hỏng mất.
Ta đã từng hủy hoại người đó Sở Vãn Ninh!
Vì sao người lại muốn an ủi một đao phủ... Vì sao người còn muốn an ủi một lưỡi đao đâm vào ngực mình, vì sao trước khi chết người còn muốn xin ta, buông tha cho chính mình?
Người lúc trước, vì sao không giết ta...
Hắn đang run rẩy, không chịu được được mà run rẩy, Sở Vãn Ninh ngẩn ra, bỗng cảm thấy có giọt nước mắt ấm áp rơi trên mu bàn tay mình, y thấp giọng thì thào: "Mặc Nhiên..."
"Ta muốn nói ra..."
"Vậy ngươi nói đi."
Mặc Nhiên thực hoảng loạn, hắn lắc đầu, hắn lại nói: "Ta... Ta không biết nên nói thế nào..."
Giọng hắn vẫn luôn khống chế rất tốt, tới tận giờ mới có chút nghẹn ngào.
"Thực sự... Ta thực sự không biết nên mở miệng thế nào..."
"Vậy đừng nói nữa." Sở Vãn Ninh buông hắn ra, kéo hắn, để hắn quay người lại. Trong bóng tối, y vuốt ve gương mặt Mặc Nhiên, hắn lại né tránh, nhưng Sở Vãn Ninh vẫn kiên quyết chạm vào, giữ lấy mặt hắn. Uớt át, đã rơi nước mắt rất lâu.
Sở Vãn Ninh nói: "Đừng nói nữa."
"Ta..."
Bỗng hương hải đường cách gần như vậy, Sở Vãn Ninh hôn hắn, đây tựa hồ là lần đầu tiên y chủ động hôn Mặc Nhiên, trúc trắc, vụng về, y dán lên môi hắn, ngậm lấy một chút, cạy mở khoang miệng đắng chát của hắn, đầu lưỡi tiến vào, đảo loạn, quấn quanh.
Hỗn loạn, bất an, điên cuồng.
Mặc Nhiên cũng không biết vì sao, có lẽ tình yêu giúp thoát khỏi sự đau khổ, có lẽ người cũng chỉ như thú, trong lúc giao hợp cái gì cũng có thể vứt sau đầu, sa vào dục vọng này, chỉ có vui sướng là chân thật.
Làm người bất lực và thương hại.
Cho người ta tuyệt cảnh, cùng một hồi thở dốc.
Ai cũng không nói gì nữa, hôn sâu triền miên, Sở Vãn Ninh cảm nhận được dục vọng của Mặc Nhiên đã đứng dậy, cách y phục đâm vào y, y do dự một lát, duỗi tay muốn vuốt ve hắn, nhưng Mặc Nhiên giữ lấy tay y, biến thành mười ngón giao nhau: "Như vậy là đủ rồi."
Hắn ôm y trong lòng, chỉ có người trước mắt, mới có thể trấn an nỗi đau của hắn.
Có thể làm hồn hắn tĩnh lại.
"Không cần làm thêm gì khác, như vậy là đủ rồi..."
Sở Vãn Ninh nâng tay lên, xoa mặt hắn, cảm thấy thật đau lòng không thể nói nên lời: "Sao lại ngốc như vậy."
Mặc Nhiên liền cầm lấy bàn tay khác của y, hai tay cứ như vậy mà gắt gao tương liên, hắn dựa lên trán Sở Vãn Ninh: "Nếu ta ngốc như vậy sớm chút, thế mới tốt." Sở Vãn Ninh thấy không khuyên được hắn, cũng không biết nên nói lời mềm mại hơn thế nào, chỉ nhẹ nhàng xoa lên gương mặt hắn, chóp mũi, cuối cùng lại ngậm lấy bờ môi hắn. Lúc y làm chuyện này thính tai rõ ràng đã đỏ lên, nhưng lại cố hết sức tỏ vẻ mình thực trấn định, thực thong dong. Y chủ động hôn Mặc Nhiên, chủ động ôm lấy, làm những chuyện trước kia không hề quen.
"Sư tôn..." Mặc Nhiên né tránh, hô hấp dưới nụ hôn của y dần trở nên dồn dập, "Bỏ đi... Không cần làm vậy."
"Vẫn luôn là ngươi làm những chuyện này." Sở Vãn Ninh tránh tay hắn đi, ôm lấy cổ hắn, "Hôm nay ngươi nghe ta đi."
"Sư tôn..."
Sở Vãn Ninh nhìn đôi mắt ôn nhu sáng ngời lại ướt át như cún của hắn, vỗ nhẹ lên gáy hắn, chưa bao giờ có trấn an cùng ôn nhu như vậy: "Ngoan."
Không có ánh đèn, vì vậy họ ở bên tường hôn môi âu yếm, hôn tới từ ôn nhu thành kịch liệt, từ kịch liệt tới khát khô, từ khát khô thành liều chết triền miên, tràn ngập dục vọng thú dục và dồn dập.
"Sư tôn... Vãn Ninh..."
Mặc Nhiên không nhịn được gọi tên của y, thương tiếc, nhiệt tình yêu thương, si cuồng, áy náy.
Chỉ cần Sở Vãn Ninh cho hắn một chút tình yêu nhỏ tí tẹo thôi, đó chính là liều tình dược mạnh nhất trên đời.
Hắn rốt cuộc không còn nghĩ nhiều nữa, ấn Sở Vãn Ninh trên tường, đỡ y, ngoan cường hôn y, vuốt ve y, đến tận cuối cùng hai người chỉ còn thở dốc liên tục, tim đập kịch liệt. Hắn phát điên, khoé mắt đỏ au, Sở Vãn Ninh trong lúc hôn hắn nhíu mi lại: "Đèn..."
"Không phải tắt rồi sao?"
Hắn tiếp tục hôn y, hôn lên tai, cổ y, hắn nghe thấy y cố nhẫn nhịn không muốn rên lên, thấp giọng nói: "Không phải, thắp nó lên..."
Mặc Nhiên ngẩn ra.
Sở Vãn Ninh nói: "Ta muốn nhìn ngươi."
Ánh nến sáng lên.
Bóng tối không còn.
Mắt phượng của Sở Vãn Ninh sáng ngời, thanh triệt, quật cường mà kiên định, mông lung mà phủ một tầng dục vọng, gương mặt tỏ vẻ như băng như sương ngày thường, bên tai lại đỏ ửng lên, rạng rỡ.
Y nói: "Ta muốn nhìn ngươi."
Mặc Nhiên bỗng cảm thấy tim đau muốn chết, hắn dơ bẩn, vỡ nát, tâm từng nhẫn tâm tới cực điểm, sao vẫn còn có thể sống sót trong ánh mắt như vậy?
Hắn ôm y, hôn y, đặt tay Sở Vãn Ninh lên ngực mình, nơi đập đều đều.
Hắn nói: "Nhớ rõ vị trí này."
"..."
"Nếu có một ngày, tội ta không thể tha thứ." Mặc Nhiên thấp giọng nỉ non, chóp mũi cọ lên chóp mũi Sở Vãn Ninh, "Tự tay giết ta, ở đây."
Sở Vãn Ninh đột nhiên chấn động, không tin nổi mà nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi có biết mình đang nói gì không?"
Mặc Nhiên cười, có tuấn mỹ và thành khẩn của Mặc tông sư, cũng có tà khí và điên cuồng của Đạp Tiên Quân.
"Linh hạch của ta vì người mà kết thành, tim của ta cũng là của người. Nếu có một ngày ta không thể không chết, hai thứ này đều về với người, ta mới có thể..."
Hắn không nói tiếp.
Trong mắt Sở Vãn Ninh xuất hiện kinh ngạc và sợ hãi chưa bao giờ từng có làm hắn không thể nói cho hết.
Mặc Nhiên cuối cùng rủ mắt, cười khổ nói: "Ở cùng người. Ta nói vậy chỉ là muốn nói cho người biết..."
Hắn ôm chặt lấy y.
Cũng không biết còn bao nhiêu cơ hội như vậy nữa.
"Vãn Ninh..."
Ta yêu người, muốn người, không rời bỏ người.
Muốn nói rất nhiều, lại như việc trong kiếp trước, đều không thể mở miệng.
Sở Vãn Ninh vẫn còn ở trong mờ mịt và kinh ngạc, y không biết một người rốt cuộc phải phạm phải sai lầm lớn thế nào, mới có thể nói ra như vậy.
Nhưng Mặc Nhiên hôn y, ý thức của y liền trong lúc hỗn loạn mà sụp đổ, y không phải người có định lực kém, có lẽ không nên trách tội vì cái hôn của Mặc Nhiên, nhưng chính y lại không muốn ngẫm lại sâu xa.
Nhiệt tình kèm theo tuyệt vọng, như ngọn lửa cháy trên chảo dầu.
Sau đó lại dây dưa với si cuồng vốn có, còn chưa tới giường y phục đã bị cởi hơn phân nửa, Sở Vãn Ninh bị Mặc Nhiên đè trên giường, không có ngại ngùng cùng lạ lẫm như lần đầu tiên, dục vọng nam tính đòi lấy đơn giản mà thô bạo.
Áo lót y rất nhanh đã bị cởi đi, Mặc Nhiên cúi đầu hôn y, ngậm lấy y, khi thì nâng mắt nhìn ánh mắt Sở Vãn Ninh tan rã trong ánh đèn, dáng vẻ hơi ngưỡng cổ thở dốc.
Còn mấy lần được triền miên như vậy?
Hai lần? Một lần?
Lập tức phải đến Giao Sơn, có lẽ lập tức cũng có thể gặp người sau màn kia, nếu người nọ thực sự biết dùng Trân Lung Kỳ Lục, người phá giải được, cũng chỉ có mình.
Hết thảy đều sẽ bị tìm ra manh mối.
Nhưng trong lúc dây dưa, hắn lại dỗ sư tôn của hắn, cũng dỗ bản thân đã gần như tuyệt vọng, hắn nói, về sau còn rất nhiều rất nhiều cơ hội.
Bọn họ sẽ mãi luôn ở bên nhau.
Tựa như ái dục triền miên, từ đêm tối cho tới ban ngày, hắn muốn một đêm khi dễ y nhiều lần, gắn kết trong tư thế ngủ say, dây dưa cùng nhau, cho tới tận sáng sớm, ánh nắng ban mai lấp lánh, hắn ôn nhu tỉnh dậy, hắn ban ngày tuyên dâm trên giường, dơ tới cực điểm, yêu tới điểm cuối, muốn tới điểm cuối.
Mặc Nhiên giữ lấy bọn họ vuốt ve bên nhau, thư giải cùng nhau.
Mắt phượng của Sở Vãn Ninh tràn đầy dục vọng và hơi nước, theo động tác của Mặc Nhiên, môi khẽ nhếch lên thở dốc, ánh mắt dần dần hỗn loạn mà mê ly.
Trong lúc mê man, chợt nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.
Sở Vãn Ninh đột nhiên phục hồi tinh thần lại, huyết sắc rút sạch, Mặc Nhiên lập tức bịt miệng y lại, không cho y lên tiếng, trong phòng thực an tĩnh, nhưng tay khác của hắn vẫn còn nôn nóng mà kịch liệt loát động, tự kích thích mình, cũng kích thích cả người trong lòng.
Sở Vãn Ninh muốn lắc đầu, nhưng lực đạo của Mặc Nhiên quá lớn, y không động đậy được, chỉ có thể để lộ đôi mắt phượng, sảng khoái lại khổ sở, giận giữ lại bất lực.
"Sư tôn, người có đó không?"
Nghe thấy giọng nói kia, Sở Vãn Ninh càng thêm tức giận mà trừng mắt nhìn Mặc Nhiên, tay gõ nhẹ lên ván giường.
Mặc Nhiên nuốt nước miếng, hầu kết gợi cảm mà nhấp nhô, tiếng nói khàn khàn: "Ừm. Ta biết, Tiết Mông."
"Sư tôn?" Đợi một lát, vẫn không có ai đáp lại, Tiết Mông lẩm bẩm nói, "Kỳ quái, rõ ràng thấy đèn sáng lên mà... Sư tôn?"
Nhìn dáng vẻ Mặc Nhiên căn bản không định để ý tới cậu, vẫn nằm trên người Sở Vãn Ninh, chìm trong ái dục. Phòng quá mờ, hắn thậm chí nhìn nhầm đôi mắt nhiễm đỏ vì tức giận của Sở Vãn Ninh thành tình triều ướt át.
"Sư tôn?"
Đồ đệ bên ngoài không định bỏ đi, đồ đệ trên giường cũng chẳng định dừng lại, Sở Vãn Ninh bị hai người họ ép tới hết cách, một lần tàn nhẫn, thế mà cắn lên tay Mặc Nhiên, Mặc Nhiên ăn đau, lúc này mới rời tay đi, mắt đen có một tia ủy khuất.
Giọng hắn trầm thấp: "Người cắn ta đau quá..."
"Đau chết ngươi luôn đi." Sở Vãn Ninh hé miệng thở dốc, hung hăng lườm hắn một cái, sau đó nói vọng ra bên ngoài, "Ta lên giường rồi, có chuyện gì à?"
"À, không có gì không có gì." Tiết Mông nói, "Chỉ là ta... Không ngủ được, có chút tâm sự, muốn nói với sư tôn..."
Giọng cậu dần dần nhỏ đi, thực sự có thể tưởng tượng tới dáng vẻ phượng hoàng con cúi đầu ngoài cửa.
Sở Vãn Ninh: "..."
Sao lại thế này? Sao đêm nay lại một người hai người đều có tâm sự thế?
Sở Vãn Ninh không yên tâm, vỗ vỗ Mặc Nhiên còn đè trên người y, nói nhỏ: "Dậy, mau mặc y phục vào."
Mặc Nhiên lập tức mở to hai mắt, biểu tình như cún: "Người muốn để hắn vào sao?"
"Giọng hắn nghe có chút không đúng..."
"Ta thì sao?"
"..." Sở Vãn Ninh tuy rằng xấu hổ, nhưng vẫn nói, "Ngươi mặc y phục cẩn thận, trốn dưới giường."
Beta: Shira
Mặc Nhiên mấy lần muốn nói, môi cũng chỉ giật giật. Huyệt thái dương hắn bị giật tới phát đau, máu trong cơ thể chạy như điên, tín mã từ cương, nhưng hắn cảm thấy máu mình giờ không phải là nóng, mà là lạnh, là băng, trong lúc hắn giãy giụa, ngay cả đầu ngón tay cũng trở nên lạnh lẽo.
"Sư tôn..."
"..."
"Kỳ thật... Ta..." Hắn rốt cuộc mở miệng, lần mở miệng này, cũng chỉ nói ba bốn chữ, đã hoảng loạn, muốn hỏng mất.
Hắn vì sao lại muốn nói?
Đó đều là chuyện của kiếp trước, hắn đã tự sát ở Vu Sơn Điện, hắn đã chết từ lâu rồi, hắn chỉ là mang theo ký ức của kiếp trước mà thôi... Vì sao vẫn còn muốn nói.
Nói ra, lương tâm mình sẽ thoải mái, nhưng đó thực sự là lựa chọn đúng đắn sao?
Giờ đang tốt như vậy, Tiết Mông sẽ cười với hắn, Sở Vãn Ninh là của hắn, bá phụ bá mẫu đều khoẻ mạnh, Sư Muội cũng vẫn còn sống... Không có gì quan trọng hơn, cho dù áy náy cả đời này biến mất, cả đời chỉ chạy trốn, hắn cũng không muốn tự tay phá hủy hết thảy trước mắt.
Nhưng hắn lại cảm thấy đây là chuyện hắn nên nói.
Giờ có thể xác định được kẻ sau màn cũng từng trọng sinh, chỉ có mình mới có thể cảnh báo cho mọi người, khiến mọi người chuẩn bị trước. Đây là cơ hội để hắn chuộc tội, có lẽ trời cao khiến hắn chết một lần, lại vẫn giữ lại ký ức cho, chính vì thời khắc này, có người có thể đứng ra, ngăn cản trận phong ba ấy.
Cho dù phải trả giá bằng tính mạng.
Mặc Nhiên nhắm mắt lại, hắn đang run rẩy, giữa lông mi có hơi ẩm ướt.
Hắn không sợ chết, hắn là người đã từng chết một lần, nhưng trên đời còn có thứ đáng sợ hơn cả cái chết, kiếp trước hắn đã chịu đủ rồi, chính vì để thoát khỏi mấy thứ kia, hắn mới chọn tự sát. Mấy năm sau, đặc biệt là sau khi Sở Vãn Ninh chết, hắn vẫn luôn dùng hết toàn bộ sức lực mà vội vàng chạy trốn, vứt bỏ hết các cự thú ẩn mình phía sau, nhưng giờ hắn bị ép tới góc chết rồi.
Nó kề móng vuốt bên yết hầu hắn.
Chúng bạn xa lánh, muôn đời bị thoá mạ.
Hắn trốn không thoát... Hắn trốn không thoát...
Mặc Nhiên khóc, không phát ra tiếng, nhưng nước mắt chảy xuống, ồ ạt, rơi lên mặt đất.
Hắn cố gắng đè nén run rẩy trong giọng mình, hắn nói: "Thực xin lỗi... Ta... Ta không biết nên mở miệng thế nào nữa... Kỳ thực ta... Ta..."
Bỗng có vòng tay săn chắc mà cân xứng ôm lấy hắn từ sau lưng.
Mặc Nhiên bỗng dưng mở mắt, hắn nhận ra Sở Vãn Ninh đã đi tới, ôm lấy hắn từ phía sau.
"Nếu ngươi không muốn nói, thì đừng nói." Giọng Sở Vãn Ninh truyền tới từ bên vai hắn, "Ai cũng có bí mật riệng của mình... Cũng sẽ có lúc phạm sai lầm."
Mặc Nhiên ngơ ngẩn.
Sở Vãn Ninh thế mà hiểu được.
Y đã hiểu được... Cũng là, sao Sở Vãn Ninh lại có thể nhìn không thấu chứ? Y đã từng thấy nhiều lần Mặc Nhiên hoảng sợ nhận lỗi, thật lòng, giả vờ, không cam lòng, khẩn thiết.
Tuy rằng y không biết Mặc Nhiên đã phạm phải sai lầm gì, nhưng mà y biết, Mặc Nhiên nhất định muốn thẳng thắn mà nói ra ít chuyện cũ, thẳng thắn một chút kỳ thật cũng không muốn nói ra chuyện xưa.
"Sư tôn..."
"Nếu chuyện kia làm ngươi quá bất an, ngươi muốn nói với ta, vậy thì ngươi nói đi, ta ở đây nghe." Sở Vãn Ninh nói, "Nhưng nếu ngươi cảm thấy nói ra rồi rất thống khổ, vậy ngươi đừng mở miệng, ta cũng không hỏi tiếp nữa... Ta biết ngươi sẽ không bao giờ làm ra chuyện như vậy nữa."
Tim Mặc Nhiên như bị đao cắt.
Hắn nhẹ lắc đầu, không phải...
Không đơn giản như người nghĩ... Thực sự không đơn giản như vậy...
Không phải ta đã hái bông hoa không nên hái, ta đã giết người, đổ máu phiêu xử, xương khô vạn dặm, ta đã phá hủy hơn nửa Tu Chân giới, ta đã hủy hoại người.
Hắn một lần nữa lại muốn hỏng mất.
Ta đã từng hủy hoại người đó Sở Vãn Ninh!
Vì sao người lại muốn an ủi một đao phủ... Vì sao người còn muốn an ủi một lưỡi đao đâm vào ngực mình, vì sao trước khi chết người còn muốn xin ta, buông tha cho chính mình?
Người lúc trước, vì sao không giết ta...
Hắn đang run rẩy, không chịu được được mà run rẩy, Sở Vãn Ninh ngẩn ra, bỗng cảm thấy có giọt nước mắt ấm áp rơi trên mu bàn tay mình, y thấp giọng thì thào: "Mặc Nhiên..."
"Ta muốn nói ra..."
"Vậy ngươi nói đi."
Mặc Nhiên thực hoảng loạn, hắn lắc đầu, hắn lại nói: "Ta... Ta không biết nên nói thế nào..."
Giọng hắn vẫn luôn khống chế rất tốt, tới tận giờ mới có chút nghẹn ngào.
"Thực sự... Ta thực sự không biết nên mở miệng thế nào..."
"Vậy đừng nói nữa." Sở Vãn Ninh buông hắn ra, kéo hắn, để hắn quay người lại. Trong bóng tối, y vuốt ve gương mặt Mặc Nhiên, hắn lại né tránh, nhưng Sở Vãn Ninh vẫn kiên quyết chạm vào, giữ lấy mặt hắn. Uớt át, đã rơi nước mắt rất lâu.
Sở Vãn Ninh nói: "Đừng nói nữa."
"Ta..."
Bỗng hương hải đường cách gần như vậy, Sở Vãn Ninh hôn hắn, đây tựa hồ là lần đầu tiên y chủ động hôn Mặc Nhiên, trúc trắc, vụng về, y dán lên môi hắn, ngậm lấy một chút, cạy mở khoang miệng đắng chát của hắn, đầu lưỡi tiến vào, đảo loạn, quấn quanh.
Hỗn loạn, bất an, điên cuồng.
Mặc Nhiên cũng không biết vì sao, có lẽ tình yêu giúp thoát khỏi sự đau khổ, có lẽ người cũng chỉ như thú, trong lúc giao hợp cái gì cũng có thể vứt sau đầu, sa vào dục vọng này, chỉ có vui sướng là chân thật.
Làm người bất lực và thương hại.
Cho người ta tuyệt cảnh, cùng một hồi thở dốc.
Ai cũng không nói gì nữa, hôn sâu triền miên, Sở Vãn Ninh cảm nhận được dục vọng của Mặc Nhiên đã đứng dậy, cách y phục đâm vào y, y do dự một lát, duỗi tay muốn vuốt ve hắn, nhưng Mặc Nhiên giữ lấy tay y, biến thành mười ngón giao nhau: "Như vậy là đủ rồi."
Hắn ôm y trong lòng, chỉ có người trước mắt, mới có thể trấn an nỗi đau của hắn.
Có thể làm hồn hắn tĩnh lại.
"Không cần làm thêm gì khác, như vậy là đủ rồi..."
Sở Vãn Ninh nâng tay lên, xoa mặt hắn, cảm thấy thật đau lòng không thể nói nên lời: "Sao lại ngốc như vậy."
Mặc Nhiên liền cầm lấy bàn tay khác của y, hai tay cứ như vậy mà gắt gao tương liên, hắn dựa lên trán Sở Vãn Ninh: "Nếu ta ngốc như vậy sớm chút, thế mới tốt." Sở Vãn Ninh thấy không khuyên được hắn, cũng không biết nên nói lời mềm mại hơn thế nào, chỉ nhẹ nhàng xoa lên gương mặt hắn, chóp mũi, cuối cùng lại ngậm lấy bờ môi hắn. Lúc y làm chuyện này thính tai rõ ràng đã đỏ lên, nhưng lại cố hết sức tỏ vẻ mình thực trấn định, thực thong dong. Y chủ động hôn Mặc Nhiên, chủ động ôm lấy, làm những chuyện trước kia không hề quen.
"Sư tôn..." Mặc Nhiên né tránh, hô hấp dưới nụ hôn của y dần trở nên dồn dập, "Bỏ đi... Không cần làm vậy."
"Vẫn luôn là ngươi làm những chuyện này." Sở Vãn Ninh tránh tay hắn đi, ôm lấy cổ hắn, "Hôm nay ngươi nghe ta đi."
"Sư tôn..."
Sở Vãn Ninh nhìn đôi mắt ôn nhu sáng ngời lại ướt át như cún của hắn, vỗ nhẹ lên gáy hắn, chưa bao giờ có trấn an cùng ôn nhu như vậy: "Ngoan."
Không có ánh đèn, vì vậy họ ở bên tường hôn môi âu yếm, hôn tới từ ôn nhu thành kịch liệt, từ kịch liệt tới khát khô, từ khát khô thành liều chết triền miên, tràn ngập dục vọng thú dục và dồn dập.
"Sư tôn... Vãn Ninh..."
Mặc Nhiên không nhịn được gọi tên của y, thương tiếc, nhiệt tình yêu thương, si cuồng, áy náy.
Chỉ cần Sở Vãn Ninh cho hắn một chút tình yêu nhỏ tí tẹo thôi, đó chính là liều tình dược mạnh nhất trên đời.
Hắn rốt cuộc không còn nghĩ nhiều nữa, ấn Sở Vãn Ninh trên tường, đỡ y, ngoan cường hôn y, vuốt ve y, đến tận cuối cùng hai người chỉ còn thở dốc liên tục, tim đập kịch liệt. Hắn phát điên, khoé mắt đỏ au, Sở Vãn Ninh trong lúc hôn hắn nhíu mi lại: "Đèn..."
"Không phải tắt rồi sao?"
Hắn tiếp tục hôn y, hôn lên tai, cổ y, hắn nghe thấy y cố nhẫn nhịn không muốn rên lên, thấp giọng nói: "Không phải, thắp nó lên..."
Mặc Nhiên ngẩn ra.
Sở Vãn Ninh nói: "Ta muốn nhìn ngươi."
Ánh nến sáng lên.
Bóng tối không còn.
Mắt phượng của Sở Vãn Ninh sáng ngời, thanh triệt, quật cường mà kiên định, mông lung mà phủ một tầng dục vọng, gương mặt tỏ vẻ như băng như sương ngày thường, bên tai lại đỏ ửng lên, rạng rỡ.
Y nói: "Ta muốn nhìn ngươi."
Mặc Nhiên bỗng cảm thấy tim đau muốn chết, hắn dơ bẩn, vỡ nát, tâm từng nhẫn tâm tới cực điểm, sao vẫn còn có thể sống sót trong ánh mắt như vậy?
Hắn ôm y, hôn y, đặt tay Sở Vãn Ninh lên ngực mình, nơi đập đều đều.
Hắn nói: "Nhớ rõ vị trí này."
"..."
"Nếu có một ngày, tội ta không thể tha thứ." Mặc Nhiên thấp giọng nỉ non, chóp mũi cọ lên chóp mũi Sở Vãn Ninh, "Tự tay giết ta, ở đây."
Sở Vãn Ninh đột nhiên chấn động, không tin nổi mà nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi có biết mình đang nói gì không?"
Mặc Nhiên cười, có tuấn mỹ và thành khẩn của Mặc tông sư, cũng có tà khí và điên cuồng của Đạp Tiên Quân.
"Linh hạch của ta vì người mà kết thành, tim của ta cũng là của người. Nếu có một ngày ta không thể không chết, hai thứ này đều về với người, ta mới có thể..."
Hắn không nói tiếp.
Trong mắt Sở Vãn Ninh xuất hiện kinh ngạc và sợ hãi chưa bao giờ từng có làm hắn không thể nói cho hết.
Mặc Nhiên cuối cùng rủ mắt, cười khổ nói: "Ở cùng người. Ta nói vậy chỉ là muốn nói cho người biết..."
Hắn ôm chặt lấy y.
Cũng không biết còn bao nhiêu cơ hội như vậy nữa.
"Vãn Ninh..."
Ta yêu người, muốn người, không rời bỏ người.
Muốn nói rất nhiều, lại như việc trong kiếp trước, đều không thể mở miệng.
Sở Vãn Ninh vẫn còn ở trong mờ mịt và kinh ngạc, y không biết một người rốt cuộc phải phạm phải sai lầm lớn thế nào, mới có thể nói ra như vậy.
Nhưng Mặc Nhiên hôn y, ý thức của y liền trong lúc hỗn loạn mà sụp đổ, y không phải người có định lực kém, có lẽ không nên trách tội vì cái hôn của Mặc Nhiên, nhưng chính y lại không muốn ngẫm lại sâu xa.
Nhiệt tình kèm theo tuyệt vọng, như ngọn lửa cháy trên chảo dầu.
Sau đó lại dây dưa với si cuồng vốn có, còn chưa tới giường y phục đã bị cởi hơn phân nửa, Sở Vãn Ninh bị Mặc Nhiên đè trên giường, không có ngại ngùng cùng lạ lẫm như lần đầu tiên, dục vọng nam tính đòi lấy đơn giản mà thô bạo.
Áo lót y rất nhanh đã bị cởi đi, Mặc Nhiên cúi đầu hôn y, ngậm lấy y, khi thì nâng mắt nhìn ánh mắt Sở Vãn Ninh tan rã trong ánh đèn, dáng vẻ hơi ngưỡng cổ thở dốc.
Còn mấy lần được triền miên như vậy?
Hai lần? Một lần?
Lập tức phải đến Giao Sơn, có lẽ lập tức cũng có thể gặp người sau màn kia, nếu người nọ thực sự biết dùng Trân Lung Kỳ Lục, người phá giải được, cũng chỉ có mình.
Hết thảy đều sẽ bị tìm ra manh mối.
Nhưng trong lúc dây dưa, hắn lại dỗ sư tôn của hắn, cũng dỗ bản thân đã gần như tuyệt vọng, hắn nói, về sau còn rất nhiều rất nhiều cơ hội.
Bọn họ sẽ mãi luôn ở bên nhau.
Tựa như ái dục triền miên, từ đêm tối cho tới ban ngày, hắn muốn một đêm khi dễ y nhiều lần, gắn kết trong tư thế ngủ say, dây dưa cùng nhau, cho tới tận sáng sớm, ánh nắng ban mai lấp lánh, hắn ôn nhu tỉnh dậy, hắn ban ngày tuyên dâm trên giường, dơ tới cực điểm, yêu tới điểm cuối, muốn tới điểm cuối.
Mặc Nhiên giữ lấy bọn họ vuốt ve bên nhau, thư giải cùng nhau.
Mắt phượng của Sở Vãn Ninh tràn đầy dục vọng và hơi nước, theo động tác của Mặc Nhiên, môi khẽ nhếch lên thở dốc, ánh mắt dần dần hỗn loạn mà mê ly.
Trong lúc mê man, chợt nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.
Sở Vãn Ninh đột nhiên phục hồi tinh thần lại, huyết sắc rút sạch, Mặc Nhiên lập tức bịt miệng y lại, không cho y lên tiếng, trong phòng thực an tĩnh, nhưng tay khác của hắn vẫn còn nôn nóng mà kịch liệt loát động, tự kích thích mình, cũng kích thích cả người trong lòng.
Sở Vãn Ninh muốn lắc đầu, nhưng lực đạo của Mặc Nhiên quá lớn, y không động đậy được, chỉ có thể để lộ đôi mắt phượng, sảng khoái lại khổ sở, giận giữ lại bất lực.
"Sư tôn, người có đó không?"
Nghe thấy giọng nói kia, Sở Vãn Ninh càng thêm tức giận mà trừng mắt nhìn Mặc Nhiên, tay gõ nhẹ lên ván giường.
Mặc Nhiên nuốt nước miếng, hầu kết gợi cảm mà nhấp nhô, tiếng nói khàn khàn: "Ừm. Ta biết, Tiết Mông."
"Sư tôn?" Đợi một lát, vẫn không có ai đáp lại, Tiết Mông lẩm bẩm nói, "Kỳ quái, rõ ràng thấy đèn sáng lên mà... Sư tôn?"
Nhìn dáng vẻ Mặc Nhiên căn bản không định để ý tới cậu, vẫn nằm trên người Sở Vãn Ninh, chìm trong ái dục. Phòng quá mờ, hắn thậm chí nhìn nhầm đôi mắt nhiễm đỏ vì tức giận của Sở Vãn Ninh thành tình triều ướt át.
"Sư tôn?"
Đồ đệ bên ngoài không định bỏ đi, đồ đệ trên giường cũng chẳng định dừng lại, Sở Vãn Ninh bị hai người họ ép tới hết cách, một lần tàn nhẫn, thế mà cắn lên tay Mặc Nhiên, Mặc Nhiên ăn đau, lúc này mới rời tay đi, mắt đen có một tia ủy khuất.
Giọng hắn trầm thấp: "Người cắn ta đau quá..."
"Đau chết ngươi luôn đi." Sở Vãn Ninh hé miệng thở dốc, hung hăng lườm hắn một cái, sau đó nói vọng ra bên ngoài, "Ta lên giường rồi, có chuyện gì à?"
"À, không có gì không có gì." Tiết Mông nói, "Chỉ là ta... Không ngủ được, có chút tâm sự, muốn nói với sư tôn..."
Giọng cậu dần dần nhỏ đi, thực sự có thể tưởng tượng tới dáng vẻ phượng hoàng con cúi đầu ngoài cửa.
Sở Vãn Ninh: "..."
Sao lại thế này? Sao đêm nay lại một người hai người đều có tâm sự thế?
Sở Vãn Ninh không yên tâm, vỗ vỗ Mặc Nhiên còn đè trên người y, nói nhỏ: "Dậy, mau mặc y phục vào."
Mặc Nhiên lập tức mở to hai mắt, biểu tình như cún: "Người muốn để hắn vào sao?"
"Giọng hắn nghe có chút không đúng..."
"Ta thì sao?"
"..." Sở Vãn Ninh tuy rằng xấu hổ, nhưng vẫn nói, "Ngươi mặc y phục cẩn thận, trốn dưới giường."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất