Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 218: 【 Giao Sơn 】 Quân lại về

Trước Sau
Edit: Shizu + Chu

Hắn cúi đầu.

Hắn đột nhiện cúi đầu —–

Máu giống như là chảy ngược, trong đầu ầm ầm vang dội, hắn nhìn thấy..... Bất Quy.

Nằm ở trong tay hắn, lại là trăm chiến chi nhận, thần võ Bất Quy!

Mạch đao đen nhánh độc ác nham hiểm kia ở trong bóng đêm, chuôi đao thon dài, thẳng tắp, lưỡi đao được chế tác tinh tế, vào vỏ giống hệt như kiếm.

Chỗ chuôi đao được khảm một vàng kim hoàn, có hai chữ:

Bất. Quy.

Bất dã chu kiều. Chuyện năm đó.

Trôi qua một năm, Bất Quy trở về.

Mặc Nhiên qua đời nhanh như chớp, ánh sáng trong con ngươi hắn như châm chọc, vẻ mặt hắn tái nhợt còn đáng sợ hơn cả lệ quỷ.

"Không...... Không...... Không phải...... Đừng!"

Hắn cơ hồ tuyệt vọng, ném Bất Quy xuống đất, nhưng thần võ liên kết tâm với hắn, tự động quay về bên eo.

"Không phải!" Mặc Nhiên cuồng loạn, hắn thử triệu hoán Gặp Quỷ, hắn muốn dây liễu đỏ đậm kia, hắn triệu hoán một lần lại một lần, nhưng Gặp Quỷ không tới.

Không có Gặp Quỷ, không có dây liễu kia.

Chỉ có Bất Quy bồi hắn.

"Giờ ngươi tin chưa?" Hắc ảnh kia như âm hồn bất tán tản đi lại tụ về, lần này tụ lại nhanh hơn lần trước, nó rất nhanh có hình dạng, tứ chi, eo, đầu......

Mặc Nhiên không chịu tin.

Hắn không chịu tin.

Hắn không hề để ý tới đám khói đen kia, hắn chạy về nơi có ánh sáng.

Đây là ảo cảnh Từ Sương Lâm bày ra...... Này chỉ là một ảo cảnh mà thôi......

Đến nơi có ánh sáng kia, hết thảy đều sẽ kết thúc.

Hắn chạy như điên tới bên kia, cướp đường chạy như điên.

Nhưng cánh tay lại một lần nữa bị tóm lại.

Mặc Nhiên không muốn để ý tới nữa, hắn ném nó đi, hắn gầm lên: "Cút ngay! Cút ngay! Cái gì là thật chứ? Ngươi có thể so sánh cho ta cái gì là thật không? Ta biết cái gì là thật! Y đối tốt với ta, là thật! Y không chết, là thật! Chuyện y trải qua mấy năm nay với ta, sao là giả được?! Kim Thành Trì chốn đào nguyên Quỷ giới Thải Điệp Trấn chúng ta kết tóc ——"

Thanh âm nhu nhu cắt ngang hắn, cơ hồ là thở dài: "A Nhiên, người kết tóc với chàng là ta, sao chàng lại không nhớ?"

Hắn bỗng dưng quay đầu, thấy khói đen kia đã tụ thành hình, khuôn mặt đẹp như hoa sen, mị không thắng thu, đúng là nhân gian tuyệt sắc, ả ôn nhu ghé tới, đầu đeo đầy châu ngọc, khoác hoa phục thành thân đỏ tươi.

"Húc Ánh Phong, ta đi không nổi, là chàng ta đi. Chàng bảo ta đừng gọi chàng là bệ hạ, từ nay về sau chỉ gọi chàng là A Nhiên, chàng quên rồi ư?"

Ả cười nhu nhược như liễu, nhưng sức trên tay lớn kinh người kinh người.

Mặc Nhiên đột nhiên tránh khỏi ả, đây tuyệt đối không phải Tống Thu Đồng, cổ tay của hắn đã bị siết cho xanh tím, hắn tiếp tục lên trước, lên trước...... Càng ngày càng gần ánh sáng trắng kia......

Vận mệnh hắn chú định tựa hồ biết đó là đường ra.

Đến bên kia...... Chỉ cần đến bên kia......

Hắn nghe thấy Tống Thu Đồng cười nói sau hắn: "Bệ hạ, chàng muốn chạy đi đâu? Sở Vãn Ninh đã chết, sống sờ sờ bị chàng hại chết, chàng thật sự muốn tới đó ư?"

"......"



"Bên kia là......"

Hắn không nghe rõ, hắn thoát khỏi những hư ảnh muốn lấy mạng kềm chế, hắn bắt đầu chạy như điên, hắn vứt giọng ả sau đầu, ánh sáng trước mặt hắn càng lúc càng sáng, càng lúc càng lớn, hắn kẻ chìm dưới đáy biển sắp chết, dồn hết lực vào hai chân, chạy tới ánh sáng vỡ vụn đong đưa trước biển.

Bỗng nhiên!

Hắn bỗng dưng rơi vào ánh sáng trắng long trọng, bóng đêm biến mất.

Hắn thở hổn hển, chân nhũn ra, không ngừng hoãn hơi, như kẻ vừa ngoi đầu lên mặt nước, tham lam hít lấy, hắn nhất thời không thích ứng được ánh sáng mạnh như vậy, hắn tay che mắt mình, qua hồi lâu, hắn nghe thấy tiếng chim hót vang, ngửi thấy mùi hải đường tây phủ nhàn nhạt.

Hắn chậm rãi mở to mắt.

...... Hắn ở đâu đây?

Mắt thấy đầu tiên là cây hải đường sum xuê, đầy hoa đỏ nhạt sáng lạn, ráng màu như gấm.

Không phải từ đường Thiên Cung ở Nho Phong Môn.

Ảo cảnh này...... Vẫn chưa kết thúc ư?

Nhưng nội tâm hắn đã sụp đỏ, hắn bỗng nhiên cũng không rõ mình là ai, đâu là mơ, đâu là thật.

Hắn ngồi dậy, một đoá hải đường vốn rơi trên mũi hắn lại bay nhẹ xuống gối hắn.

...... Ngồi dậy?

Hắn lúc này mới phát hiện mình thế mà đang nằm, thật giống như vừa mơ thấy ác mộng, hắn nhìn quanh bốn phía, trước Thông Thiên Tháp Tử Sinh Đỉnh, mà chính hắn, đang ngồi trong một quan tài đen như mực, mở rộng.

Trong phút chốc, ngón tay Mặc Nhiên lạnh thấu.

Hắn ngây tại chỗ hồi lâu, sau đó bỗng dưng dậy, lảo đảo bò ra khỏi quan tài, hắn nhìn thấy tấm bia trước quan tài kia, mặt trên không có một chữ, nhưng lại có một bát hoành thánh, mấy món xào, đều là món hắn thích. Hắn nhìn chằm chằm mấy thứ kia, hắn nhìn chằm chằm quan tài kia.

Không......

Không.

Ác mộng không kết thúc.

Hắn rơi vào ác mộng sâu hơn, hay nói, giờ hắn đã tỉnh lại?

Như lời đám khói đen kia nói, chẳng lẽ lại là thật?

Hắn thật sự nằm mơ, nằm xuống trước Thông Thiên Tháp, mơ một giấc mộng dài thôi ư? Hết thảy trong mơ, đều là......

Hắn không dám nghĩ tiếp, hắn như điên bò dậy, lập tức chạy tới nam phong Tử Sinh Đỉnh.

Nhưng không giống ký ức trước khi chết của hắn, hắn nhớ rõ mình đã đuổi hết mọi người đi, nhưng là hắn chạy một nửa, có một hàng cung nhân lao tới, đi đầu là lão Lưu phụng dưỡng hắn nhiều nằm, lão Lưu cầm một cái hộp, nếp nhăn trên mặt tràn đầy vui sướng: "Bệ hạ, tiên dược trọng sinh, tìm thấy rồi! Đây là tiên dược trọng sinh đó!"

Hắn bỗng dưng dừng bước lại.

Trái phải đều quỳ xuống chúc mừng hắn, lão Lưu cũng quỳ xuống, đôi tay tiều tuỵ dâng hộp gấm lên, run rẩy đưa cho Mặc Nhiên, khàn khàn nói: "Tiên dược đó, bệ hạ vẫn luôn cầu tiên dược, cuối cùng đả động thiên tiên, được một viện này......"

Mặc Nhiên đứng như trời trồng nói: "Không phải...... Ta, ta không phải đã đuổi các ngươi xuống núi ư?"

Nô tài mặt như màu đất, liên tục dập đầu, Lưu lão cũng cực kỳ hoảng sợ: "Bệ hạ sao phải đuổi bọn ta đi? Lão nô phụng dưỡng không chu toàn ở đâu ư? Lão nô ——"

"Thập đại môn phái đâu?"

Lão Lưu không hiểu gì, mờ mịt ngẩng đầu: "Thập đại môn phái gì cơ? Bệ hạ, ngài làm sao vậy?"

Mặc Nhiên không biết nói rõ, liền kéo ông tới Thông Thiên Tháp xem, hắn vừa ra khỏi rừng liền chỉ vào ngôi mộ trước tháp: "Ông xem bên kia, ta vừa ngủ ở đó, ta ——"

Hắn quay đầu, lại phát hiện quan tài và mồ của mình không còn thấy.

Chỉ có lập hai ngôi mộ của Hoàng Hậu và phi tử lẻ loi, trên có khắc chữ nghiêng bảy vẹo tám của hắn.

Mặc Nhiên: "......"



Lão Lưu lo lắng sốt ruột: "Bệ hạ, ngài sao vậy?"

"Ta......" Mặc Nhiên cứng đời nhìn chằm chằm hai ngôi mộ, ý thức hắn đã thực hỗn loạn, có một khắc hắn có thể rõ ràng mà ý thức được hết thảy đều là giả, nhưng ngay sau đó hắn lại cảm thấy thật giả chồng chéo, hắn thế mà cũng không rõ mình ở đâu, năm nay năm nào.

Lão Lưu thở dài nói: "Bệ hạ ưu tư quá nhiều, lại mơ rồi?"

"Không phải mơ......" Mặc Nhiên lẩm bẩm, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu, mặt tái nhợt, "Không, đương nhiên đây là mơ......" Hắn nói năng lộn xộn vòng vo hồi lâu, sau đó bỗng nhiên quay mặt qua, nhìn chằm chằm lão Lưu, "Thuốc trọng sinh kia đâu?"

Lão Lưu liền dâng hộp lên.

Hắn không lấy hộp kia, hắn lập tức mở nó ra, bên trong viên đan dược như ngọc, tản ra ánh sáng ôn nhuận.

Hắn run rẩy cầm nó lên, hầu kết chen chúc, sau đó chạy tới Hồng Liên Thuỷ Tạ.

Nhưng lão Lưu bỗng nhiên giữ chặt hắn lại, Mặc Nhiên bỗng dưng quay đầu, thần kinh hắn đã căng cứng tới tận cùng, đàn sắp đứt dây, hắn hỏi: "Làm sao vậy?"

Lão Lưu vừa rồi vẻ mặt còn ôn hoà, bỗng nhiên mặt âm trầm, trong ánh mắt chớp động ánh sáng quỷ quyệt, âm khí nặng nề mà nói: "Bệ hạ, đi nhầm hướng à?"

"Đi nhầm phương hướng cái gì......"

"Bệ hạ nên đi tới, là đài chiêu hồn." Lưu lão chậm rãi nói, những hạ nhân kia cũng chậm rãi vây lại, vây quanh Mặc Nhiên, chậm rãi tới gần, "Bệ hạ cho tới nay, thương nhớ ngày đêm, chẳng lẽ không phải muốn sư huynh ngài Sư Minh Tịnh, trọng sinh à?"

"Ta......"

"Giờ tiên dược trọng sinh trong tay, bệ hạ sao lại không màng tới chiêu hồn đài, ngược lại chạy đến Hồng Liên Thuỷ Tạ?" Lão Lưu buồn bã nói, "Bệ hạ vì cách trọng sinh này, giết hại ngàn vạn người, san bằng Nho Phong Môn, khiến thiên hạ tiếng kêu than dậy trời đất, máu chảy thành sông, chẳng lẽ bệ hạ làm hết thảy những việc này, cuối cùng thế mà muốn vứt ước nguyện ban đầu, ngược lại đưa tiên dược vào miệng người khác ư?"

Mặc Nhiên tâm loạn như ma, hắn siết chặt tiên dược kia, hắn nói: "Ngươi không rõ."

"Bệ hạ nhất định phải tới chiêu hồn đài, không được đến Hồng Liên Thủy Tạ." Trong mắt mọi người lập loè ánh sáng đáng sợ, mặt đều quỷ quái, bọn họ vây quanh hắn, lặp lại, "Bệ hạ nhất định phải tới chiêu hồn đài, không được đến Hồng Liên Thủy Tạ!"

Mặc Nhiên gắt gao bảo vệ tiên dược, sắc mặt hắn xanh trắng, nói: "Tránh hết ra cho ta."

"Bệ hạ nhất định phải tới chiêu hồn đài ——"

"Tránh ra!"

Hắn rút Bất Quy ra, nắm lấy chuôi đao lạnh lẽo kia, những người đó tựa hồ hơi co lại, sau đó tròng mắt nhỏ dài như rắn, cả đám lộ ra ý cười vặn vẹo.

"Ngươi sẽ chịu báo ứng......"

"Ngươi cho rằng ngươi có thể thay đổi được gì?"

"Nói không giữ lời."

"Sớm ba chiều bốn."

"A, loại bạc tình quả nghĩa như ngươi sao đáng có được tiên dược."

"Cướp về! Đoạt lại!"

Mặc Nhiên che chở tiên dược, đột nhiên giết một đường máu, chạy tới Nam phong Tử Sinh Đỉnh. Mặc kệ đây là ảo mộng hay là chân thật, hắn biết Sở Vãn Ninh ở nơi đó...... Cho dù sống hay chết, hắn đều phải tới đó, hắn muốn ở cạnh Sở Vãn Ninh, mới có thể an tâm.

Hắn chạy vào kết giới Hồng Liên Thủy Tạ.

Lão Lưu và những người khác đều bị chặn ở ngoài.

Hắn quay đầu lại liếc họ một cái, rồi sau đó chạy vào rừng trúc xanh rờn, hắn không muốn nghĩ tới người ngoài, đây là Hồng Liên Thủy Tạ, chỉ có mỗi hắn, còn có......

"Sư tôn?"

Hắn giật mình mở to mắt, hắn nhìn thấy Sở Vãn Ninh đang đứng dưới một tàng hải đường, thúc cao đuôi ngựa, đeo bao tay kim loại, biểu tình chuyên chú sửa một con Dạ Du Thần sắp xong. Gió nổi lên, cánh hoa hồng nhạt rơi xuống, tuyết đầu mùa phủ trên nền đá, trên bàn, ôn nhu như gợn sóng.

Đuôi mắt Mặc Nhiên hồng hồng, nháy mắt đã nghẹn ngào.

"Sư tôn......"

Sở Vãn Ninh nghe thấy giọng hắn, ngẩng đầu lên, vì y đang bận, vẫn còn cắn giũa, nhìn thấy Mặc Nhiên, y có hơi kinh ngạc, cầm giũa xuống, lúc này mới đứng dậy, gật đầu với hắn: "Sao ngươi lại tới đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau