Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 221: 【 Giao Sơn 】 Tay giao nhau

Trước Sau
Edit: Tiêu + Chu

Tiết Mông phải nghẹn lại một búng máu, Mặc Nhiên lại không có nhiều thời gian rỗi trí khí, thời điểm hắn nghe đến những lời này liền quay người trở về thi đàn bên trong, đạo áo trắng ở phòng tuyến thứ nhất.

Sở Vãn Ninh mới vừa rồi vẫn luôn giúp đỡ Nam Cung Tứ, điều chỉnh thử cái kia đã bị người ta động tay động chân, lúc này hắn thấy Mặc Nhiên phía trước đang khổ chiến, lập tức bay vút tới kế bên cửa điện, lạnh lùng nói: "Mặc Nhiên, trở về!"

"Sư tôn................"

Sở Vãn Ninh đánh rớt một đạo kết giới kim sắc, đột nhiên đem thi đàn đánh ra mấy trượng, ngay sau đó hắn ở tường giai, điện trước, khe hở ngay cửa đá, ba địa phương khác nhau rơi xuống ba chỗ để bảo hộ kết giới, sau đó một tay đem Mặc Nhiên túm về.

"Ngươi dừng tay trước."

Mặc Nhiên nóng lòng nói: "Ở Giao Sơn cảnh nội, kết giới căng sư tôn chống cự không được lâu lắm! Sư tôn hà tất gì phải làm vậy!"

Sở Vãn Ninh như thanh sương điện tím như mực, hắn cắn răng, tàn nhẫn đẩy Mặc Nhiên, đem hắn đẩy vào trong hồi điện: "Một thân ngươi toàn vết thương còn đi chịu chết, trở về đả tọa! Sư Minh Tịnh!"

"Sư tôn, ta đây."

Sở vãn Ninh không hung hắng điểm điểm Mặc Nhiên: "Chữa thương cho hắn." . truyện kiếm hiệp hay

Sư Muội gật đầu: "Vâng, sư tôn."

Mặc Nhiên đè tay Sư Muội đang duỗi lại đây, đối với Sở Vãn Ninh đã qua thân nói: "Chỉ là bị thương ngoài da thôi, sư tôn, công phu của người ở chỗ kết giới này bất quá nhiều nhất chỉ là một nén nhan mà thôi, còn sẽ hao phí linh lực cực đại, ngươi....."

Sở Vãn Ninh cũng không quay đầu lại, đứng trước ánh mặt trời: "Công phu của ta có thể chịu được trong một nén nhang."

Mặc Nhiên còn muốn nói nữa, lại bị Sư Muội kéo lại, tay Sư Muội hơi lạnh tiếp xúc với làng da của hắn, cuốn ống tay của hắn lên, bắt đầu thi pháp chữa thương, Mặc Nhiên đối mắt với hắn, hắn không tiếng động mà nhìn Mặc Nhiên lắc lắc đầu, rồi sau đó rũ mắt, chuyên chú với pháp thuật của mình.

Sở Vãn Ninh nói: "Tiết Mông."

"Ta đây, sư tôn."

"Ta không chống đỡ được, ngươi liền tới. Không cần ngạnh căng, cảm thấy có chút lực bất đồng tâm, liền để cho tôn chủ."

Tiết Chính Ung vội nói: "Được, luân tới sẽ tốt."

Sở Vãn Ninh đem linh lực của chính mình cuồn cuộn hướng ba tầng kết giới chuyển vận, lại nói: "Còn có một sự kiện khác phiền tôn chủ làm chủ."

"Ngươi nói."

Sở Vãn Ninh nghiến răng nghiến lợi nói: "Hỏi đám phế vật núp ở phía sau, trừ bỏ Đạp Tuyết cung cùng Cô Nguyệt Dạ những người không am hiểu đánh giáp lá cà, có hể đánh đều làm bọn họ lại đây!"

"..............Kia, bất quá họ tới đâu?"

Sỡ Vãn Ninh nói: "Vay cửa điện công phá, cố định chờ chết. Ngươi xem họ bất quá tới."

Tiết Chính Ung nháy nhót mà đi qua, Nam Cung Tứ mặt âm trầm nhìn tay chính mình có nửa thanh khoa khấu, không biết như thế nòa cho phải, cũng không biết vì cái gì sơ quyền chưởng môn hạ lệnh cấm sẽ bỗng nhiên chi gian bị đánh vỡ.

Theo lý mà nói, chì cần là Nam Cung Trường An hạ đến mệnh lệnh, vô luận là ai đều không thể đối ác giao chi linh tiến hành sửa đổi, như thế nào lại đột nhiên như vậy.......

Tiết Chính Ung làm có thể ứng đối người đi phái trước, Diệp Vong Tích nói: "Để ta."

Nam Cung Tứ lập tức hồi thần, hắn giữ chặt nàng: "Ngươi là một cô nương, như thế nào lại có thể——–"

Diệp Vong Tích lại nhìn chằm chằm đám Giang Đông dường đam vâng vâng dạ dạ, đệ tử nói gần nói xa, lãnh đam nói: "Nho Phong môn tính chỉ có hai người, đồ đệ cũng không phải tham sống sợ chết."

Lúc trước chê cười nàng là nữ nhi chi thân còn muốn xuất đầu như mấy nữ tu trung niên, nhưng lúc này lại không hé răng, không đi xem mặt Diệp Vong Tích.

Cư như vậy, Tiết Chính Ung tập kết được một ít người, bỗng nhiên sửng sốt một chút: "Hàm Tuyết? Ngươi như thế nào cũng..... Không không không, ngươi lại không am hiểu loiaj chuyện này, ngươi về đi."

Mai Hàm Tuyết hôm nay xem ra cũng thanh thanh lãnh lãnh, nói: "Bá phụ yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ, sẽ không làm trò đùa."

Tiết Chính Ung nhìn Đạp Tuyết cung chủ, gặp người gia cung chủ không dị nghị, liền không có biện pháp, chỉ có thể tính thêm Mai Hàm Tuyết liền thành tám người.

Khương Hi nhíu mày nói: "Cứ cản vậy luôn? Để lại ít người hợp đánh giáp lá cà đi, chia ra sau điện xem xét tình huống cũng ổn hơn."

Tiết Chính Ung nói: "Ứng phó tạm một thời gian đã, xem có chỗ nào tu dưỡng ổn hơn, cùng đi là thượng sách, thật sự dưỡng không ổn, vậy chỉ có thể chia hai nhóm, một nhóm ngăn cản, một nhóm ra sau điện xem xét."

Khương Hi nói: "...... Như thế cũng được. Nhưng ai sẽ tu dưỡng cơ quan?"

Lúc này, một bàn tay run rẩy giơ lên, Mã trang chủ vừa bị Khương Hi mắng cho rụt đầu lại như rùa, yếu ớt nói: "Cái này, chuyện kỹ thuật cơ quan, ta, ta cảm thấy ta có thể làm thử."

Khương Hi vừa giận vừa buồn cười: "Vậy ngươi còn không mau đi?"

Mã Vân kéo theo Nam Cung Tứ, nghiêng ngả lảo đảo mà đi. Tiết Chính Ung đưa đội ngũ rời đi.

Khương Hi quay đầu lại, nhìn hai nhóm bị chia ra bốn phía, quay về luyện ngục và đại điện cửu thiên, rơi vào suy nghĩ trầm tư.

Tầm mắt y lướt qua những kẻ vẫn nói đùa, tán phét, hoặc những quân cờ Trân Lung đang chịu khổ bên kia, cuối cùng ánh mắt dừng trên Nam Cung Liễu đang ngồi xổm bên sọt quýt.

Y cảm thấy rất kỳ quái.

Vì Nam Cung Liễu cũng được, do quân cờ khác trong đại điện cũng thế, sao không bạo tẩu như thi thể bên ngoài, đi giết người?

Nếu Từ Sương Lâm giờ phút này điều khiển quân cờ trong điện, cũng bắt đầu công kích, bọn họ nhất định là lấy trứng chọi đá, rơi vào cục diện trong ngoài khốn đốn.

Hắn vì sao không làm?

Không muốn làm?



Hay là...... Làm không được chứ?

Khương Hi ngoài ý muốn, Mặc Nhiên lại một chút đều không ngoài ý muốn.

Hắn có thể tinh tường cảm nhận được Trân Lung Kỳ Lục trong điện đều giữ lại tính tình của quân cờ, chấp niệm, thậm chí là chút ký ức, khác hoàn toàn "Cộng tâm chi trận" dùng ngoài kia, không thể so sáng với, những cương thi bên ngoài là rối gỗ bị giật dây, mà bên trong là hoạt tử nhân có tính nết riêng biệt.

Từ Sương Lâm không thao túng những hoạt tử nhân này, hiển nhiên chỉ có một nguyên do —— linh lực hắn sắp tới cực hạn.

"Sở tông sư, đưa tay đây!"

Bỗng nhiên một giọng nhẹ nhàng từ thềm đá truyền đá, Sở Vãn Ninh đưa mắt nhìn lại, thấy Hoa Bích Nam dẫn mười tu sĩ, cực dương vì gian nan phá thềm đá mà ra.

Bọn họ trước bị rắn độc cắn, tu dưỡng tại chỗ, không nghĩ tới thế mà thi đàn lại bạo tẩu lần hai, hơn hai mươi tu sĩ nháy mắt bị diệt một nửa, giờ phút này giãy giụa đầy máu tới đây, cũng đã một thân trọng thương. Sở Vãn Ninh lập tức giơ tay, tạo ra một tầng kết giới, bảo hộ quanh họ, rồi rút Thiên Vấn ra, vây quanh cương thi đuổi giết họ.

"Lại đây!"

Sở Vãn Ninh duỗi tay ra với Hoa Bích Nam.

Mặc Nhiên bỗng sinh cảnh giác, hắn cũng mặc kệ Sư Muội mới bôi thuốc một nửa, lập tức đứng dậy cản lại: "Sư tôn cẩn thận!"

Nhưng Hoa Bích Nam không có gì lạ, hắn run rẩy cầm lấy tay Sở Vãn Ninh đưa ra, bị Sở Vãn Ninh kéo mạnh ra sau kết giới bảo vệ, Sở Vãn Ninh quay đầu lại nói: "Mấy người tới giúp đi!"

Những người may mắn còn sống bị kéo lại, vào đại điện, bọn họ đều thở dốc, thở hổn hển, trên mặt toàn máu bẩn, biểu tình cực kỳ thống khổ dữ tợn.

Khương Hi đưa đệ tử Cô Nguyệt Dạ tiến lên, y cúi xuống trước mặt Hoa Bích Nam, mặt lộ vẻ nôn nóng hiếm có: "Sao bị thương nặng thế......"

"Ta không sao, tôn chủ vẫn xem người khác trước đi." Hoa Bích Nam dựa vào cột, đấu lạp và khăn che mặt của hắn bị cắt qua, y phục cũng nhuộm máu, Khương Hi bắt mạch cho hắn, bị hắn giơ tay cản lại, "Không sao đâu, chỉ là tiểu thương, nhưng vị tiểu đồ kia của tôn chủ...... Khụ khụ, hắn, hắn thương quá nặng, tôn chủ chữa thương cho hắn, không cần lo cho ta......"

Những người này đều bị thương rất nặng, có người thậm chí còn bị cắt đứt tay chân, so với họ, có thể nói chuyện bình thường như Hoa Bích Nam thật sự là còn nhẹ.

Khương Hi thấp giọng mắng thầm, lại liếc qua Hoa Bích Nam, quay người định giúp người khác đi chữa thương.

Hoa Bích Nam run rẩy lấy một lọ thuốc bột cầm máu ra từ túi càn không, đang định đắp lên chỗ đau của mình, bỗng một bàn tay rút đi bình sứ trong tay hắn, Mặc Nhiên nói: "Ta giúp ngươi."

"... Không cần."

Ánh mắt Mặc Nhiên thâm u, nhìn hắn: "Đắp thuốc bột thôi, chuyện nhỏ không tốn sức mà."

Hoa Bích Nam cướp lại bình sứ, thấp giọng nói: "Ta không quen để người khác chạm vào ta. Huống chi ngươi căn bản không phải tu sĩ trị liệu, thêm phiền thôi."

"Ta giúp ngươi đi."

"Sư Muội?" Mặc Nhiên nghiêng đầu, thấy Sư Muội tay chân lanh lẹ buông y túi xuống, Hoa Bích Nam thấy y túi, liền bĩu môi, không hé răng, cũng chẳng phản kháng.

Sư Muội mở túi vải, thấp giọng nói: "Thánh thủ tiền bối, vãn bối không chu toàn, xin lỗi trước."

Hoa Bích Nam: "..."

Hắn thương nặng, trực tiếp dùng pháp chú cầm máu, trước hết lấy linh châm sát trùng, chỉ thấy hàn quang loé lên, mũi nhọn hiện ra, trong mắt Sư Muội loé ánh sáng ngân châm, chớp mắt đã đâm hơn mười ngân châm.

"Khăn che mặt và đấu lạp của tiền bối..."

Đáy mắt Hàn Lân Thánh Thủ hiện lên một tia tối tăm, nhưng cũng có mấy huyệt vị phải châm lên mặt, ra vẻ lấy lệ nói: "Ta tự châm."

Đấu lạp dính máu tươi hạ xuống, lộ ra gương mặt kỳ cục của Hàn Lâm Thánh Thủ.

Đó là một gương mặt cực kỳ cổ quái, nửa trên còn thanh tú, nhưng từ mũi xuống, toàn bộ gương mặt đều như vết bỏng chồng chéo, như động vật thân mềm nào đó.

Hoa Bích Nam ngẩng đầu, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra chút hận ý cùng chế nhạo: "Thế nào? Mặc tông sư còn không đi, ở lại đây, đẹp à?"

"...... Xin lỗi."

Hoa Bích Nam ở sau hắn cười lạnh: "Đã bảo ngươi đừng ở đây lâu rồi, là tự ngươi không nghe, giờ ngoài miệng ngươi nói xin lỗi, trong lòng không biết nghĩ gì —— đại để là nghĩ "Hàn Lâm Thánh Thủ này lớn lên vô cùng xấu xí ", ha hả."

Mặc Nhiên lắc đầu, cũng không tiện nói gì nữa, rời đi.

Mã trang chủ còn đang chật vật phá khoá, mà trước cửa Thiên Cung, linh lực Sở Vãn Ninh đã dần cạn, y nghiêng đầu nói với Tiết Mông: "Tiết Mông, tiếp nhận!"

Tiết Mông lập tức ngầm hiểu, nâng đao đón nhận, hai người giao tiếp cực thuận lợi, thậm chí không có một cái cương thi kịp lẻn vào.

Sở Vãn Ninh thu kết giới, không khỏi lui một bước, Mặc Nhiên thấy sắc mặt y tái nhợt, cảm thấy vô cùng đau lòng, không thể làm gì trước mặt mọi người, thậm chí còn không thể nắm tay Sở Vãn Ninh, chỉ có thể ép mình nhịn, hỏi: "Vãn...... Sư tôn, người có ổn không?"

"Không sao." Sở Vãn Ninh nhẹ nhàng ho khan, "Hao hơi nhiều linh lực thôi."

Nhưng Mặc Nhiên lại biết linh hạch Sở Vãn Ninh vốn yếu ớt, hao nhiều linh lực với người khác không phải chuyện lớn, nhưng đối với Sở Vãn Ninh mà nói......

Mặc Nhiên nhắm mắt lại.

Đời trước, sư đồ hai người bọn họ chính tà tương bội, phân ly phân băng, Sở Vãn Ninh trong trận chiến ấy hao hết linh lực, linh hạch nháy mắt dập nát, từ đó không khác phàm nhân, thậm chí thân mình còn yếu hơn cả phàm nhân.

Sao lại không sao chứ......

Mặc Nhiên trong lòng khó chịu, hốc mắt hắn ửng đỏ, trầm mặc khoác y phục Sở Vãn Ninh vừa cho hắn lên vai đối phương, chỉ có lúc này, mới có thể cách y phục, nhẹ nhàng vuốt lên bả vai Sở Vãn Ninh.

Hắn có tình yêu sâu đậm với y, chỉ có thể che giấu chạm lên vai đối phương trong nháy mắt.

Hắn tới cạnh Sở Vãn Ninh, hắn tìm một chỗ vắng người, nơi cóthể ẩn nấp an tĩnh chút, sau đó ngồi xuống cùng Sở Vãn Ninh.



Thừa dịp không có ai phát hiện, Mặc Nhiên yên lặng cầm tay Sở Vãn Ninh.

Thực lạnh.

Cùng một năm kia, Sở Vãn Ninh bại dưới đao hắn, hắn cúi người dẫm lên ngực y, duỗi tay nắm cằm y, cũng lạnh như vậy.

Mặc Nhiên rũ mi, ngón tay thon dài run lên nhẹ nhẹ.

Sở Vãn Ninh vốn muốn rút tay đi, rốt cuộc ở đây nhiều cặp mắt, nhưng y cảm thấy một tia run rẩy mỏng manh kia, vì thế muốn rút tay đi ngược lại biến thành đan tay vào nhau.

"Để ta xem nào." Sở Vãn Ninh nâng tay khác lên, nâng mặt Mặc Nhiên lên, gương mặt và mũi đều có vết thương, "Đau không?"

Mặc Nhiên lắc đầu, hắn nhìn mặt Sở Vãn Ninh chăm chú, nhìn người rõ ràng môi đã xanh tím, lại vẫn quan tâm tới hắn.

Hắn cảm thấy rất đau.

Không phải miệng vết thương.

Là tim.

Hắn rốt cuộc cũng học được cách nói dối của Sở Vãn Ninh, Mặc Nhiên nói: "Không đau."

"Không đau thì ngươi run cái gì?"

Hắn không hé răng, không thể hé răng, vì thế Sở Vãn Ninh hiểu lầm hắn vì đau mà run rẩy, đầu ngón tay y quanh quẩn ánh sáng nhàn nhạt, đồng tử Mặc Nhiên một nhiên thu nhỏ, nắm chặt lấy ngón tay Sở Vãn Ninh đang muốn chạm lên mặt hắn: "Người điên rồi? Còn dùng linh lực?!"

"Chút này có là gì đâu." Sở Vãn Ninh nói, "Cũng chỉ là chút trị liệu nhỏ bé thôi, giảm đau."

Đầu ngón tay y chạm lên vết thương của hắn.

Giảm đau.

Nhưng tim hắn như bị đao cắt, lăng trì ngũ mã phanh thây, cũng chỉ có như vậy.

Mặc Nhiên đương nhiên biết đây chỉ là chút linh lực, như muối bỏ biển, đại dương mênh mông, Sở Vãn Ninh đem hết linh lực cho mọi người, chỉ chia cho hắn một chút như vậy.

Kiếp trước, hắn vì Sở Vãn Ninh cho nhân thế quá nhiều, mà cho mình quá ít, nên lòng sinh oán hận với Sở Vãn Ninh.

Nhưng khi đó hắn không biết.

Kỳ thật, Sở Vãn Ninh cho hắn từng giọt từng giọt, tuy rằng ít đến đáng thương, đó đều là những thứ y còn sót lại, chỉ có vậy, thứ cuối cùng.

"Được rồi! Sửa được rồi sửa được rồi!"

Bỗng nhiên có hạ tu sĩ của Mã trang chủ chạy tới, vội đến hai má đỏ bừng, hắn hô lớn: "Mau chuẩn bị quay lại, sắp đóng cửa! Lập tức chuẩn bị đóng cửa!"

Lúc này Mai Hàm Tuyết đang chống lại thi đàn đã thay người, Tiết Mông lui về sau cũng bị thương, nhưng thương thế không nặng, tự cậu cũng không băng bó nhiều, cậu vừa cắn băng gạc vừa thắt lại cho mình, vừa nhìn Mai Hàm Tuyết đánh lui địch.

Nói cũng lạ, cậu nhớ rõ linh hạch Mai Hàm Tuyết hệ mộc và hệ thuỷ, nhưng không biết vì sao thế mà thi triển ra chiêu thức hệ hoả. Một mình hắn, một thuỷ đàn không, đầu ngón tay khẽ gảy, bộ mặt lạnh băng, ra tay lại là ánh lửa đỏ rực, muốn ép thi đàn lui lại.

"Đóng cửa! Mai công tử!"

Mai Hàm Tuyết ôm đàn không, lui về theo sau mình, thối lui đến cạnh cửa, Tiết Mông bỗng nhiên phát hiện không đúng, cậu quay đầu nói: "Có thể lại mở ra chút không? Đàn hơi lớn, không vào ——"

"Không cần."

Mai Hàm Tuyết lạnh băng ngắn gọn cắt ngang lời Tiết Mông nói, bỗng nhiên cất đàn vào trong hộp, mất đi tiếng đàn linh hỏa trấn áp, đám cương thi phút chốc điên cuồng tràn lên, Tiết Mông biết hắn là người không giỏi tác chiến, thần sắc đột biến, rút Long Thành muốn lên hỗ trợ.

Cho dù không ai tới, đã thấy ngân quang chợt loé, trong tay Mai Hàm Tuyết xuất hiện một bội kiếm bạc, quả nhiên là kiếm khí nghiêm nghị thổi mao đoạn phát, chỉ thấy kiếm vũ hắn thành hình, sau đó chiếm đất lui lại, đột nhiên ném kiếm đi, trước khi đại môn đóng lại, Mai Hàm Tuyết giơ tay, lạnh lùng nói: "Sóc Phong, trở về!"

Bội kiếm kia hoá thành quanh ảnh sáng như tuyết, từ khe hở chui vào, Mai Hàm Tuyết bỗng dưng tiếp được, cánh tay vãn kiếm hoa, quay về bên người.

Đại môn Thiên Cung, ầm ầm khép kín.

Bên ngoài truyền đến tiếng rầu rĩ trầm đục, là tiếng cương thi đập lên cửa, nhưng như cách rất xa truyền đến, Nam Cung gia rầm rộ xây cửa cung, cũng không phải dễ dàng công phá như vậy.

Mọi người thở phào một hơi, có vài đệ tử Thượng Tu Giới đệ tử chưa từng trải qua chuyện lớn, chân mềm nhũn quỳ xuống đất, thậm chí không có tiền đồ, còn kêu thảm nói: "Má ơi...... Đây là chuyện quỷ gì thế......"

Mai Hàm Tuyết cản phía sau cũng thở hắt ra, nhưng dáng vẻ như tùng của hắn không giống ngày thường, nếu không phải Tiết Mông vẫn luôn ở bên cạnh nhìn hắn chằm chằm, có lẽ cũng không phát hiện hắn hơi hé môi, nhẹ thở ra một hơi này.

Bỗng nhiên phát hiện ánh mắt khiếp người bên cạnh, Mai Hàm Tuyết quay đầu: "...... Sao thế? Vì sao lại nhìn ta?"

Tiết Mông yết hầu có hơi nghẹn: "...... Thanh kiếm này của ngươi......"

Mai Hàm Tuyết liếc mắt nhìn trường kiếm chảy xuôi ngân quang: "Sóc Phong."

Tiết Mông trên mặt âm tình bất định một hồi lâu, mở miệng nói: "Ngươi dùng kiếm từ bao giờ thế?...... Không đúng không đúng, ngươi có thần võ từ bao giờ?"

"Vẫn luôn có."

Tiết Mông ngạc nhiên nói: "Vậy sao lúc ngươi ở Linh Sơn Đại Hội không dùng?"

"......" Mai Hàm Tuyết trầm mặc trong chốc lát, nói, "Không muốn dùng."

Tiết Mông có vẻ rất khó hiểu, thậm chí có chút phẫn nộ: "Ngươi là khinh thường bọn ta à? Ngươi lấy thần võ ra, không chừng ngươi chính là đệ...... Đệ nhị?"

Tròng mắt Mai Hàm Tuyết khẽ chuyển, ánh mắt xưa nay lạnh băng tựa hồ có chút trào phúng, hắn vì vậy hơi phẫn nộ, mặt Tiết Mông hơi đỏ lên hồi lâu, sau đó nói: "Danh đệ tam quá tốt rồi, đệ nhất......" Hắn nhấp minh môi, đi ngang qua Tiết Mông, một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ dừng bên tai Tiết Mông.

"Đệ nhất quá ngốc."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau