Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn
Chương 31: Bá phụ của bổn toạ
Edit: Chu
(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Vì để bày tỏ lòng thành trước mặt sư tôn, thiếu chủ đã gọi ba đĩa đậu hũ cháy đen, cũng đảm bảo mình sẽ ăn không thừa một miếng, ăn hết toàn bộ.
Sở Vãn Ninh hết sức hài lòng, hiếm khi lộ ra ánh mắt tán thưởng.
Mặc Nhiên đi theo sau nhìn thấy, không vui. Đạp Tiên Đế Quân luôn có một chấp niệm khó nói với Sở Vãn Ninh, lập tức cũng muốn ba phần đậu hủ. Sở Vãn Ninh nhìn hắn một cái: “Ăn nhiều như vậy, không khó chịu sao?”
Mặc Nhiên và Tiết Mông xua tay: “Đừng nói ba phần, dù có thêm ba phần nữa, ta cũng ăn hết.”
Sở Vãn Ninh nhàn nhạt nói: “Tốt.”
Sau đó đưa cho Mặc Nhiên sáu phần đậu hủ, cũng nói: “Ngươi cũng giống vậy, không được lãng phí.”
Mặc Nhiên: “…”
Hai người kia đều lấy rồi, Sư Muội đương nhiên cũng không ngoại lệ, cười nói: “Vậy… Sư tôn, ta cũng muốn ba đĩa.”
Vì thế ngày đầu tiên Ngọc Hành trưởng lão bị cấm túc trôi qua, ba đệ tử của y vì ăn thức ăn hỏng mà đau bụng. Hôm sau, Giới Luật trưởng lão đến tìm Sở Vãn Ninh, uyển chuyển nói Mạnh Bà Đường không thiếu người giúp, mời Sở Vãn Ninh đến cầu Nại Hà, hộ quét lá rụng, lau cột.
Cầu Nại Hà là nơi nối liền giữa chủ khu của Tử Sinh Đỉnh và nơi đệ tử nghỉ ngơi, có thể để năm chiếc xe ngựa song song đi qua, kiều trụ cửu thú làm bằng bạch ngọc đứng sừng sững, đại diện khắc chín con rồng, còn có ba trăm sáu mươi cột đầu sư tử thấp, khí thế hiên ngang.
Sở Vãn Ninh yên lặng quét dọn, quét xong, cẩn thận lau mấy con thú bằng ngọc.
Nửa ngày nhanh chóng trôi qua, màu trời chợt xám dần, trời mưa.
Các đệ tử tan học phần lớn không mang theo ô, ồn ào nhảy qua vũng nước chạy tới. Giọt mưa rơi lên thềm đá, Sở Vãn Ninh nhìn thoáng ra phía xa, thấy những thiếu nam thiếu nữ trên mặt mang ý cười nhẹ nhàng kia, chật vật nhưng vẫn sáng lạn trong màn mưa.
“…” Sở Vãn Ninh biết, nếu họ thấy mình, ý cười nhẹ nhàng này sẽ biến mất, vì thế y ngẫm nghĩ, vòng xuống dưới vòm cầu.
Mấy đệ tử nhanh chân chạy tới trước, nhìn thấy rõ, không khỏi “Ơ” một tiếng.
“Kết giới?”
“Sao trên cầu Nại Hà lại đặt kết giới?”
“Có lẽ là Toàn Cơ trưởng lão tạo đấy.” Có đệ tử đoán nói, “Toàn Cơ trưởng lão tốt với chúng ta nhất mà.”
Kết giới kim sắc nửa trong suốt che trên cầu Nại Hà, kéo rộng trải dài, đầy khí thế kéo tới tận nơi nghỉ ngơi của các đệ tử, che kín đoạn đường tiếp theo họ đi.
“Nhất định là Toàn Cơ trưởng lão, nơi này không phải do người quản sao?”
“Toàn Cơ trưởng lão thật tốt.”
“Kết giới này thật đẹp, trưởng lão quả nhiên lợi hại.”
Chúng đệ tử lắc đầu tóc ướt đẫm, hi hi ha ha xô đẩy nhau trốn vào kết giới, đến tận khi không còn tiếng động nào vang lên, các thiếu niên đều đã đi xa, y mới chậm rì rì thu kết giới lại, thong thả bước ra khỏi vòm cầu.
“Sư tôn.”
Bỗng dưng có người gọi y.
Sở Vãn Ninh ngẩng đầu, trên bờ không một bóng người.
“Ta ở đây.”
Y lại ngửa đầu theo tiếng gọi, thấy Mặc Nhiên ngồi nghiêng trên cây cầu bạch ngọc, mặc một bộ lam y giáp bạc nhẹ, chân lười nhác vắt vẻo bên lan can.
Mặt mày thiếu niên đen đến doạ người, lông mi như tán quạt nhỏ, rủ xuống trước mắt. Đang che một tán ô, cười như không cười nhìn mình.
Hai người họ một ở trên cầu, rừng lá xào xạc. Một ở dưới cầu, mưa lạnh chảy vào sông.
Cứ nhìn nhau như vậy, nhất thời không ai nói gì.
Giữa trời mưa mù mịt, lâm li triền miên, thỉnh thoảng có lá trúc theo mưa gió bay xuống, lướt qua giữa hai người.
Cuối cùng Mặc Nhiên cười lên tiếng, mang theo chút trêu chọc: “Toàn Cơ trưởng lão, người ướt hết rồi.”
Sở Vãn Ninh gần như cũng đồng thời lạnh lùng mở miệng: “Sao ngươi biết là ta?”
Mặc Nhiên mím môi, cong đôi mắt, má lúm đồng tiên thật sâu: “Kết giới lớn như vậy, Toàn Cơ trưởng lão sao có thể tạo ra được? Không phải sư tôn, thì còn có thể là ai?”
Sở Vãn Ninh: “…”
Mặc Nhiên biết y lười tự tạo kết giới tránh mưa, tay vừa động, đã thả ô xuống dưới.
“Cái này cho người, lấy đi.”
Ô giấy đỏ tươi rơi xuống, Sở Vãn Ninh đỡ được, cán dù bằng gỗ trúc xanh vẫn còn có hơi ấm, trên mặt dù có giọt nước trong suốt nhỏ xuống, Sở Vãn Ninh ngẩng đầu nhìn hắn: “Vậy còn ngươi?”
Mặc Nhiên cười đến xảo quyệt: “Sư tôn làm phép, không phải ta có thể sạch sẽ trở về rồi sao?”
Sở Vãn Ninh hừ một tiếng, nhưng vẫn phất nhẹ ống tay áo, trên đầu Mặc Nhiên lập tức xuất hiện một màn chắn ánh kim, Mặc Nhiên ngửa đầu nhìn, cười nói: “Ha ha, thật đẹp, còn có hoa mẫu đơn, đa tạ.”
Sở Vãn Ninh liếc mắt nhìn hắn: “Đó là hoa hải đường, chỉ có năm cánh.”
Dứt lời, bạch y cùng dù, nhẹ nhàng rời đi. Để lại một mình Mặc Nhiên dưới màn mưa, đếm cánh hoa: “Một, hai, ba, bốn, năm… A, thật sự có năm cánh…”
Lại giương mắt, Sở Vãn Ninh đã đi xa.
Mặc Nhiên nheo mắt lại, đứng dưới kết giới, nét cười trẻ con trên mặt biến mất từng chút, dần dần thay bằng biểu tình phức tạp.
Hắn bỗng không hiểu rõ rốt cuộc mình nghĩ cái gì.
Nếu tình cảm với một người, chỉ đơn thuần là thích, hoặc đơn thuần là ghét thì tốt rồi.
Cơn mưa này bốn ngày mới dừng, khi mây mở gió ngừng, một đoàn xe ngựa đông người, đạp lên vũng nước, dẫm vỡ ánh mặt trời chiếu xuống, dừng lại trước sơn môn Tử Sinh Đỉnh.
Mành trúc vén lên, một chiết phiến gỗ trúc đỏ tươi thò ra.
Ngay sau đó, một đôi giày lam đế bạc bước ra, dẫm lên càng xe, “bộp” một tiếng nặng nề bước xuống đất, bụi đất mù mịt.
Nam nhân mắt to mày rậm, cao lớn vạm vỡ, mặc lam y giáp bạc nhẹ, râu để quai nón, tầm bốn mươi tuổi. Gã thoạt nhìn thô tục, nhưng bàn tay thô ráp lại phe phẩy một chiết phiến làm thủ công tinh xảo, quái dị không nói nên lời.
Chiết phiến “soạt” một tiếng mở ra, mặt trước để người khác thấy, viết——
“Tiết lang rất đẹp.”
Mặt sau quay về mình viết——
“Thế nhân rất xấu.”
Chiết phiến này nổi danh trên giang hồ nguyên nhân là, ngoài việc chủ chân chiết phiến này có công phu lợi hại, còn do dòng chữ đáng xấu hổ viết trên mặt.
Mặt trước tự khen mình, mặt sau lại chê bai người khác.
Chiết phiến lay nhẹ, trong vòng trăm dặm đều ngửi thấy mùi tự luyến của chủ nhân, Tu Chân giới không ai không biết đến.
Mà chủ nhân chiết phiến này là ai? Chính là tôn chủ Tử Sinh Đỉnh ra ngoài hơn hai tháng, phụ thân của Tiết Mông, bá phụ của Mặc Nhiên, Tiết tiên trưởng Tiết Chính Ung.
Cái này gọi là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột con mới sinh đã biết đào động.
Đạo lý cũng vậy, con là khổng tước, cha đương nhiên cũng mở bình phong.
Tuy Tiết Mông lớn lên mặt mày thanh tú, khác hẳn với người cha vô tư mạnh mẽ khoe khoang, nhưng ít nhất hai người họ cũng có điểm giống nhau——
Đều cảm thấy “Tiết lang rất đẹp, thế nhân rất xấu.”
Tiết Chính Ung duỗi lưng, động gân cốt, lắc cổ, cười nói: “Ấy chà, ngồi xe ngựa mỏi chết ta, cuối cùng cũng về đến nhà.”
Trong Đan Tâm Điện, Vương phu nhân đang bốc thuốc chế thuốc, vừa nhờ Mặc Nhiên và Tiết Mông làm mấy việc.
Bà ôn nhu nói: “Chỉ huyết thảo bốn lượng, thủ dương một chi.”
“Nương, xong rồi.” Tiết Mông ngồi bên cạnh bà, đưa thảo dược cho bà. Vương phu nhân nhận lấy, ngửi thử mùi chỉ huyết thảo, sau đó nói: “Không được, thảo dược này để với quảng hoắc quá lâu, mùi thay đổi. Điều thuốc sẽ giảm hiệu quả. Lấy một ít thảo dược mới đi.”
“À được.” Tiết Mông đứng dậy đến phòng tìm thuốc.
Vương phu nhân lại nói: “Ngũ linh chi ba tiền, thố ti tử một tiền.”
Mặc Nhiên lưu loát đưa nguyên liệu tới cho bà: “Bá mẫu, thuốc này cần sắc bao lâu?”
“Không cần sắc, hoà vào nước là uống được.” Vương phu nhân nói, “Để ta nghiền thành bột là xong, A Nhiên có thể đưa tới cho Ngọc Hành trưởng lão không?”
Mặc Nhiên vốn không muốn đi, nhưng nhìn thoáng qua bóng Tiết Mông, trong lòng biết nếu mình không đi, người đưa nhất định sẽ là Tiết Mông.
Không biết vì sao, hắn không thích một mình Tiết Mông ở cùng với Sở Vãn Ninh, vì thế nói: “Được ạ.”
Dừng một chút, lại hỏi: “Đúng rồi bá mẫu, thuốc này có đắng không?”
“Hơi đắng một chút, làm sao vậy?”
Mặc Nhiên cười nói: “Không có gì.” Nhưng vẫn thuận tay lấy một viên kẹo trên đĩa trái cây, nhét vào tay áo.
Người trong chính điện hết sức chuyên chú điều thuốc, cửa đại điện bỗng vang lên một tiếng cười to hào sảng. Tiết Chính Ung bước vào trong điện, nét mặt sáng sủa, vui vẻ nói: “Nương tử, ta đã về rồi! Ha ha ha ha ha!”
Đường đường là chi chủ một phái, đi vào không hề báo trước, Vương phu nhân cũng ngạc nhiên suýt chút nữa làm rơi muỗng thuốc bột. Bà kinh ngạc mà mở to đôi mắt đẹp: “Phu quân?”
Mặc Nhiên cũng đứng dậy chào: “Bá phụ.”
“Ồ, Nhiên nhi cũng ở đây à?” Tiết Chính Ung trưởng thành cường tráng uy nghiêm, lời nói lại rất hoà ái, ông dùng sức vỗ vai Mặc Nhiên, “Tiểu tử ngoan, lâu rồi chưa gặp con, hình như chạy đi làm mấy việc. Sao rồi? Chuyến đi đến trấn Thải Điệp có thuận lợi không?”
Mặc Nhiên cười nói: “Có thể nói là thuận lợi.”
“Được, được được được! Có Sở Vãn Ninh ở đấy, ta biết sẽ không có sơ xuất gì, ha ha ha ha—— Đúng rồi, sư phụ con đâu? Lại một mình ở trên núi nghịch mấy thứ đồ linh tinh?”
Mặc Nhiên nghe vậy, hơi xấu hổ: “Sư tôn người…”
Tính bá phụ hắn nóng như lửa, dễ bị cảm xúc chi phối, kiếp trước bá phụ chết, nguyên nhân cũng có phần lớn là do tính cách như vậy. Mặc Nhiên đương nhiên không muốn nói Sở Vãn Ninh chịu hai trăm gậy phạt, còn bị cấm túc ba tháng. Đang nghĩ nên nói thế nào, phía sau chợt có một tiếng “A” lên.
Tiết Mông ngơ ngác ôm đống chỉ huyết thảo đi ra, thấy phụ thân mình, vui mừng khôn siết gọi: “Cha.”
“Mông Nhi!”
Mặc Nhiên âm thầm thở phào, cặp cha con này một khi gặp nhau, tất nhiên sẽ a dua nịnh nọt, khen ngợi nhau, đúng lúc mình đang nghĩ nên nói chuyện Sở Vãn Ninh bị phạt như thế nào.
Quả nhiên, cha con khổng tước dựng lông đuôi, dùng hết sức mà khen ngợi nhau.
“Hai tháng không gặp, con ta lại đẹp lên không ít. Càng ngày càng giống cha con!”
Tiết Mông lớn lên khác cha hoàn toàn, chỉ giống hệt mẹ hắn, nhưng hắn vẫn chấp nhận, cũng nói: “Thân thể cha cũng cường tráng hơn rất nhiều.”
Tiết Chính Ung vung tay lên, cười nói: “Khoảng thời gian này, ta ở Côn Luân Đạp Tuyết cung, càng cảm thấy thiếu niên trong thiên hạ, đều không giỏi bằng con ta! Ấy dà, đám đàn bà kia đều ghét ta, Mông Nhi, con nhớ Mai Hàm Tuyết không?”
Mặt Tiết Mông lập tức khinh thường: “Là tên mập mười mấy năm trước bế quan ấy ạ? Nghe nói là đại sư huynh ở Đạp Tuyết cung? Hắn xuất quan rồi?”
“Ha ha ha, trí nhớ con thật tốt, chính là hắn. Khi nhỏ từng tới nhà ta ở một thời gian, còn ngủ chung giường với con.”
“… Sao có thể không nhớ rõ, béo như chó, ngủ còn đạp người, bị hắn đạp xuống bao lần. Cha gặp hắn rồi ạ?”
“Gặp rồi, gặp rồi.” Tiết Chính Ung vuốt râu, như đang nhớ lại. Tiết Mông là thiên chi kiêu tử, trời sinh hiếu chiến, vì thế khó nhịn nổi mà hỏi: “Thế nào?”
Tiết Chính Ung cười nói: “Muốn ta kể cũng được, không bằng con. Một nam tử ôn nhu, sư phụ hắn dạy đánh đàn nhảy múa cái gì, dùng khinh công còn như cánh hoa, buồn cười chết cha con, ha ha ha ha!”
Tiết Mông chun mũi, như cảm thấy tởm.
Một đứa trẻ mập mạp, đánh đàn khiêu vũ, khinh công nhẹ như cánh hoa…
“Tu vi của hắn thế nào?” Mai Hàm Tuyết bế quan mười năm, mấy tháng này mới xuất quan, còn chưa có mấy kiếm trên giang hồ.
Nếu “tướng mạo” đã so xong rồi, Tiết Mông phải so “tu vi”.
Lúc này Tiết Chính Ung không trả lời ngay, ông suy nghĩ một lát, nói: “Không thấy hắn ra tay nhiều lắm, cũng không rõ, dù sao chờ đến Linh Sơn luận kiếm, Mông Nhi sẽ có cơ hội tranh cao thấp với hắn thôi.”
Tiết Mông giật giật lông mày: “Hừ, tên mập chết tiệt kia, có cơ hội giao thủ với con hay không còn chưa biết.”
Vương phu nhân đã nghiền thuốc bột xong, bà đứng dậy, cười xoa đầu Tiết Mông: “Mông Nhi không được cuồng vọng tự đại, phải khiêm tốn, mang lòng kính sợ.”
Tiết Mông nói: “Khiêm tốn có ích gì? Đó đều là kẻ không có bản lĩnh, con muốn thống khoái như cha kìa.”
Tiết Chính Ung cười ha ha: “Thấy không, đúng là hổ phụ làm sao có thể sinh cún con?”
Vương phu nhân không vui nói: “Người như chàng, tốt thì không dạy nó, toàn dạy hư, ra thể thống gì nữa.”
Tiết Chính Ung thấy mặt bà có ba phần giận tái mặt, biết bà thật sự không vui, thu ý cười, gãi gãi đầu: “Nương tử, ta sai rồi. Nương tử dạy sao thì là vậy, nương tử nói gì cũng đúng. Nàng đừng không vui.”
Mặc Nhiên: “… …”
Tiết Mông: “… …”
Khi trẻ Vương phu nhân từng là đệ tử ở Cô Nguyệt Dạ, nghe nói bị Tiết Chính Ung bắt về, cũng không biết lời đồn là thật hay giả, nhưng Mặc Nhiên biết rõ, bá phụ rất chung tình với bá mẫu, thẳng thắn cương nghị cũng dịu dàng. Mà Vương phu nhân lại không có nhiệt huyết như trượng phu mình, bà là người rất ôn nhu, nhưng khi ở với Tiết Chính Ung cũng sẽ giận.
Mấy năm qua, giữa phu thê tình cảm ai sâu nặng hơn, người sáng suốt đều nhìn ra.
Tiết Mông đương nhiên lười xem cha mẹ cậu tán tỉnh nhau, cậu thấy hơi ghê rồi, xì một tiếng, không kiên nhẫn quay người bỏ đi.
Vương phu nhân rất xấu hổ, vội vàng nói: “Mông Nhi?”
Tiết Mông xua xua tay, bước ra ngoài.
Mặc Nhiên cũng không muốn quấy rầy phu thê gặp lại nhau, lại có thể tránh bá phụ hỏi mấy câu. Chuyện Sở Vãn Ninh bị phạt vẫn nên để Vương phu nhân nói cho ông ấy, mình gánh không nổi. Vì thế nhặt mấy lọ thuốc trên bàn, cười hì hì đi mất, còn thuận tay đóng cửa điện cho họ.
Cầm thuốc trị thương, lúc la lúc lắc vào Hồng Liên Thuỷ Tạ.
Sở Vãn Ninh bị thương, cơ thể mấy ngày nay đều hơi yếu đi, kết giới vốn có quanh nhà Thuỷ Tạ đã bỏ, nên có người tới, y cũng chẳng biết gì.
Vì thế, dưới cơ duyên xảo hợp, Mặc Nhiên thấy một cảnh như này…
Sở Vãn Ninh, giờ đang ngâm mình dưới hồ hoa sen.
Y ngâm còn chưa nói, quan trọng là, Ngọc Hành trưởng lão luôn luôn giữ mình trong sạch, hồ hoa sen y dùng, thế mà còn có hai bóng người khác…
(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Vì để bày tỏ lòng thành trước mặt sư tôn, thiếu chủ đã gọi ba đĩa đậu hũ cháy đen, cũng đảm bảo mình sẽ ăn không thừa một miếng, ăn hết toàn bộ.
Sở Vãn Ninh hết sức hài lòng, hiếm khi lộ ra ánh mắt tán thưởng.
Mặc Nhiên đi theo sau nhìn thấy, không vui. Đạp Tiên Đế Quân luôn có một chấp niệm khó nói với Sở Vãn Ninh, lập tức cũng muốn ba phần đậu hủ. Sở Vãn Ninh nhìn hắn một cái: “Ăn nhiều như vậy, không khó chịu sao?”
Mặc Nhiên và Tiết Mông xua tay: “Đừng nói ba phần, dù có thêm ba phần nữa, ta cũng ăn hết.”
Sở Vãn Ninh nhàn nhạt nói: “Tốt.”
Sau đó đưa cho Mặc Nhiên sáu phần đậu hủ, cũng nói: “Ngươi cũng giống vậy, không được lãng phí.”
Mặc Nhiên: “…”
Hai người kia đều lấy rồi, Sư Muội đương nhiên cũng không ngoại lệ, cười nói: “Vậy… Sư tôn, ta cũng muốn ba đĩa.”
Vì thế ngày đầu tiên Ngọc Hành trưởng lão bị cấm túc trôi qua, ba đệ tử của y vì ăn thức ăn hỏng mà đau bụng. Hôm sau, Giới Luật trưởng lão đến tìm Sở Vãn Ninh, uyển chuyển nói Mạnh Bà Đường không thiếu người giúp, mời Sở Vãn Ninh đến cầu Nại Hà, hộ quét lá rụng, lau cột.
Cầu Nại Hà là nơi nối liền giữa chủ khu của Tử Sinh Đỉnh và nơi đệ tử nghỉ ngơi, có thể để năm chiếc xe ngựa song song đi qua, kiều trụ cửu thú làm bằng bạch ngọc đứng sừng sững, đại diện khắc chín con rồng, còn có ba trăm sáu mươi cột đầu sư tử thấp, khí thế hiên ngang.
Sở Vãn Ninh yên lặng quét dọn, quét xong, cẩn thận lau mấy con thú bằng ngọc.
Nửa ngày nhanh chóng trôi qua, màu trời chợt xám dần, trời mưa.
Các đệ tử tan học phần lớn không mang theo ô, ồn ào nhảy qua vũng nước chạy tới. Giọt mưa rơi lên thềm đá, Sở Vãn Ninh nhìn thoáng ra phía xa, thấy những thiếu nam thiếu nữ trên mặt mang ý cười nhẹ nhàng kia, chật vật nhưng vẫn sáng lạn trong màn mưa.
“…” Sở Vãn Ninh biết, nếu họ thấy mình, ý cười nhẹ nhàng này sẽ biến mất, vì thế y ngẫm nghĩ, vòng xuống dưới vòm cầu.
Mấy đệ tử nhanh chân chạy tới trước, nhìn thấy rõ, không khỏi “Ơ” một tiếng.
“Kết giới?”
“Sao trên cầu Nại Hà lại đặt kết giới?”
“Có lẽ là Toàn Cơ trưởng lão tạo đấy.” Có đệ tử đoán nói, “Toàn Cơ trưởng lão tốt với chúng ta nhất mà.”
Kết giới kim sắc nửa trong suốt che trên cầu Nại Hà, kéo rộng trải dài, đầy khí thế kéo tới tận nơi nghỉ ngơi của các đệ tử, che kín đoạn đường tiếp theo họ đi.
“Nhất định là Toàn Cơ trưởng lão, nơi này không phải do người quản sao?”
“Toàn Cơ trưởng lão thật tốt.”
“Kết giới này thật đẹp, trưởng lão quả nhiên lợi hại.”
Chúng đệ tử lắc đầu tóc ướt đẫm, hi hi ha ha xô đẩy nhau trốn vào kết giới, đến tận khi không còn tiếng động nào vang lên, các thiếu niên đều đã đi xa, y mới chậm rì rì thu kết giới lại, thong thả bước ra khỏi vòm cầu.
“Sư tôn.”
Bỗng dưng có người gọi y.
Sở Vãn Ninh ngẩng đầu, trên bờ không một bóng người.
“Ta ở đây.”
Y lại ngửa đầu theo tiếng gọi, thấy Mặc Nhiên ngồi nghiêng trên cây cầu bạch ngọc, mặc một bộ lam y giáp bạc nhẹ, chân lười nhác vắt vẻo bên lan can.
Mặt mày thiếu niên đen đến doạ người, lông mi như tán quạt nhỏ, rủ xuống trước mắt. Đang che một tán ô, cười như không cười nhìn mình.
Hai người họ một ở trên cầu, rừng lá xào xạc. Một ở dưới cầu, mưa lạnh chảy vào sông.
Cứ nhìn nhau như vậy, nhất thời không ai nói gì.
Giữa trời mưa mù mịt, lâm li triền miên, thỉnh thoảng có lá trúc theo mưa gió bay xuống, lướt qua giữa hai người.
Cuối cùng Mặc Nhiên cười lên tiếng, mang theo chút trêu chọc: “Toàn Cơ trưởng lão, người ướt hết rồi.”
Sở Vãn Ninh gần như cũng đồng thời lạnh lùng mở miệng: “Sao ngươi biết là ta?”
Mặc Nhiên mím môi, cong đôi mắt, má lúm đồng tiên thật sâu: “Kết giới lớn như vậy, Toàn Cơ trưởng lão sao có thể tạo ra được? Không phải sư tôn, thì còn có thể là ai?”
Sở Vãn Ninh: “…”
Mặc Nhiên biết y lười tự tạo kết giới tránh mưa, tay vừa động, đã thả ô xuống dưới.
“Cái này cho người, lấy đi.”
Ô giấy đỏ tươi rơi xuống, Sở Vãn Ninh đỡ được, cán dù bằng gỗ trúc xanh vẫn còn có hơi ấm, trên mặt dù có giọt nước trong suốt nhỏ xuống, Sở Vãn Ninh ngẩng đầu nhìn hắn: “Vậy còn ngươi?”
Mặc Nhiên cười đến xảo quyệt: “Sư tôn làm phép, không phải ta có thể sạch sẽ trở về rồi sao?”
Sở Vãn Ninh hừ một tiếng, nhưng vẫn phất nhẹ ống tay áo, trên đầu Mặc Nhiên lập tức xuất hiện một màn chắn ánh kim, Mặc Nhiên ngửa đầu nhìn, cười nói: “Ha ha, thật đẹp, còn có hoa mẫu đơn, đa tạ.”
Sở Vãn Ninh liếc mắt nhìn hắn: “Đó là hoa hải đường, chỉ có năm cánh.”
Dứt lời, bạch y cùng dù, nhẹ nhàng rời đi. Để lại một mình Mặc Nhiên dưới màn mưa, đếm cánh hoa: “Một, hai, ba, bốn, năm… A, thật sự có năm cánh…”
Lại giương mắt, Sở Vãn Ninh đã đi xa.
Mặc Nhiên nheo mắt lại, đứng dưới kết giới, nét cười trẻ con trên mặt biến mất từng chút, dần dần thay bằng biểu tình phức tạp.
Hắn bỗng không hiểu rõ rốt cuộc mình nghĩ cái gì.
Nếu tình cảm với một người, chỉ đơn thuần là thích, hoặc đơn thuần là ghét thì tốt rồi.
Cơn mưa này bốn ngày mới dừng, khi mây mở gió ngừng, một đoàn xe ngựa đông người, đạp lên vũng nước, dẫm vỡ ánh mặt trời chiếu xuống, dừng lại trước sơn môn Tử Sinh Đỉnh.
Mành trúc vén lên, một chiết phiến gỗ trúc đỏ tươi thò ra.
Ngay sau đó, một đôi giày lam đế bạc bước ra, dẫm lên càng xe, “bộp” một tiếng nặng nề bước xuống đất, bụi đất mù mịt.
Nam nhân mắt to mày rậm, cao lớn vạm vỡ, mặc lam y giáp bạc nhẹ, râu để quai nón, tầm bốn mươi tuổi. Gã thoạt nhìn thô tục, nhưng bàn tay thô ráp lại phe phẩy một chiết phiến làm thủ công tinh xảo, quái dị không nói nên lời.
Chiết phiến “soạt” một tiếng mở ra, mặt trước để người khác thấy, viết——
“Tiết lang rất đẹp.”
Mặt sau quay về mình viết——
“Thế nhân rất xấu.”
Chiết phiến này nổi danh trên giang hồ nguyên nhân là, ngoài việc chủ chân chiết phiến này có công phu lợi hại, còn do dòng chữ đáng xấu hổ viết trên mặt.
Mặt trước tự khen mình, mặt sau lại chê bai người khác.
Chiết phiến lay nhẹ, trong vòng trăm dặm đều ngửi thấy mùi tự luyến của chủ nhân, Tu Chân giới không ai không biết đến.
Mà chủ nhân chiết phiến này là ai? Chính là tôn chủ Tử Sinh Đỉnh ra ngoài hơn hai tháng, phụ thân của Tiết Mông, bá phụ của Mặc Nhiên, Tiết tiên trưởng Tiết Chính Ung.
Cái này gọi là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột con mới sinh đã biết đào động.
Đạo lý cũng vậy, con là khổng tước, cha đương nhiên cũng mở bình phong.
Tuy Tiết Mông lớn lên mặt mày thanh tú, khác hẳn với người cha vô tư mạnh mẽ khoe khoang, nhưng ít nhất hai người họ cũng có điểm giống nhau——
Đều cảm thấy “Tiết lang rất đẹp, thế nhân rất xấu.”
Tiết Chính Ung duỗi lưng, động gân cốt, lắc cổ, cười nói: “Ấy chà, ngồi xe ngựa mỏi chết ta, cuối cùng cũng về đến nhà.”
Trong Đan Tâm Điện, Vương phu nhân đang bốc thuốc chế thuốc, vừa nhờ Mặc Nhiên và Tiết Mông làm mấy việc.
Bà ôn nhu nói: “Chỉ huyết thảo bốn lượng, thủ dương một chi.”
“Nương, xong rồi.” Tiết Mông ngồi bên cạnh bà, đưa thảo dược cho bà. Vương phu nhân nhận lấy, ngửi thử mùi chỉ huyết thảo, sau đó nói: “Không được, thảo dược này để với quảng hoắc quá lâu, mùi thay đổi. Điều thuốc sẽ giảm hiệu quả. Lấy một ít thảo dược mới đi.”
“À được.” Tiết Mông đứng dậy đến phòng tìm thuốc.
Vương phu nhân lại nói: “Ngũ linh chi ba tiền, thố ti tử một tiền.”
Mặc Nhiên lưu loát đưa nguyên liệu tới cho bà: “Bá mẫu, thuốc này cần sắc bao lâu?”
“Không cần sắc, hoà vào nước là uống được.” Vương phu nhân nói, “Để ta nghiền thành bột là xong, A Nhiên có thể đưa tới cho Ngọc Hành trưởng lão không?”
Mặc Nhiên vốn không muốn đi, nhưng nhìn thoáng qua bóng Tiết Mông, trong lòng biết nếu mình không đi, người đưa nhất định sẽ là Tiết Mông.
Không biết vì sao, hắn không thích một mình Tiết Mông ở cùng với Sở Vãn Ninh, vì thế nói: “Được ạ.”
Dừng một chút, lại hỏi: “Đúng rồi bá mẫu, thuốc này có đắng không?”
“Hơi đắng một chút, làm sao vậy?”
Mặc Nhiên cười nói: “Không có gì.” Nhưng vẫn thuận tay lấy một viên kẹo trên đĩa trái cây, nhét vào tay áo.
Người trong chính điện hết sức chuyên chú điều thuốc, cửa đại điện bỗng vang lên một tiếng cười to hào sảng. Tiết Chính Ung bước vào trong điện, nét mặt sáng sủa, vui vẻ nói: “Nương tử, ta đã về rồi! Ha ha ha ha ha!”
Đường đường là chi chủ một phái, đi vào không hề báo trước, Vương phu nhân cũng ngạc nhiên suýt chút nữa làm rơi muỗng thuốc bột. Bà kinh ngạc mà mở to đôi mắt đẹp: “Phu quân?”
Mặc Nhiên cũng đứng dậy chào: “Bá phụ.”
“Ồ, Nhiên nhi cũng ở đây à?” Tiết Chính Ung trưởng thành cường tráng uy nghiêm, lời nói lại rất hoà ái, ông dùng sức vỗ vai Mặc Nhiên, “Tiểu tử ngoan, lâu rồi chưa gặp con, hình như chạy đi làm mấy việc. Sao rồi? Chuyến đi đến trấn Thải Điệp có thuận lợi không?”
Mặc Nhiên cười nói: “Có thể nói là thuận lợi.”
“Được, được được được! Có Sở Vãn Ninh ở đấy, ta biết sẽ không có sơ xuất gì, ha ha ha ha—— Đúng rồi, sư phụ con đâu? Lại một mình ở trên núi nghịch mấy thứ đồ linh tinh?”
Mặc Nhiên nghe vậy, hơi xấu hổ: “Sư tôn người…”
Tính bá phụ hắn nóng như lửa, dễ bị cảm xúc chi phối, kiếp trước bá phụ chết, nguyên nhân cũng có phần lớn là do tính cách như vậy. Mặc Nhiên đương nhiên không muốn nói Sở Vãn Ninh chịu hai trăm gậy phạt, còn bị cấm túc ba tháng. Đang nghĩ nên nói thế nào, phía sau chợt có một tiếng “A” lên.
Tiết Mông ngơ ngác ôm đống chỉ huyết thảo đi ra, thấy phụ thân mình, vui mừng khôn siết gọi: “Cha.”
“Mông Nhi!”
Mặc Nhiên âm thầm thở phào, cặp cha con này một khi gặp nhau, tất nhiên sẽ a dua nịnh nọt, khen ngợi nhau, đúng lúc mình đang nghĩ nên nói chuyện Sở Vãn Ninh bị phạt như thế nào.
Quả nhiên, cha con khổng tước dựng lông đuôi, dùng hết sức mà khen ngợi nhau.
“Hai tháng không gặp, con ta lại đẹp lên không ít. Càng ngày càng giống cha con!”
Tiết Mông lớn lên khác cha hoàn toàn, chỉ giống hệt mẹ hắn, nhưng hắn vẫn chấp nhận, cũng nói: “Thân thể cha cũng cường tráng hơn rất nhiều.”
Tiết Chính Ung vung tay lên, cười nói: “Khoảng thời gian này, ta ở Côn Luân Đạp Tuyết cung, càng cảm thấy thiếu niên trong thiên hạ, đều không giỏi bằng con ta! Ấy dà, đám đàn bà kia đều ghét ta, Mông Nhi, con nhớ Mai Hàm Tuyết không?”
Mặt Tiết Mông lập tức khinh thường: “Là tên mập mười mấy năm trước bế quan ấy ạ? Nghe nói là đại sư huynh ở Đạp Tuyết cung? Hắn xuất quan rồi?”
“Ha ha ha, trí nhớ con thật tốt, chính là hắn. Khi nhỏ từng tới nhà ta ở một thời gian, còn ngủ chung giường với con.”
“… Sao có thể không nhớ rõ, béo như chó, ngủ còn đạp người, bị hắn đạp xuống bao lần. Cha gặp hắn rồi ạ?”
“Gặp rồi, gặp rồi.” Tiết Chính Ung vuốt râu, như đang nhớ lại. Tiết Mông là thiên chi kiêu tử, trời sinh hiếu chiến, vì thế khó nhịn nổi mà hỏi: “Thế nào?”
Tiết Chính Ung cười nói: “Muốn ta kể cũng được, không bằng con. Một nam tử ôn nhu, sư phụ hắn dạy đánh đàn nhảy múa cái gì, dùng khinh công còn như cánh hoa, buồn cười chết cha con, ha ha ha ha!”
Tiết Mông chun mũi, như cảm thấy tởm.
Một đứa trẻ mập mạp, đánh đàn khiêu vũ, khinh công nhẹ như cánh hoa…
“Tu vi của hắn thế nào?” Mai Hàm Tuyết bế quan mười năm, mấy tháng này mới xuất quan, còn chưa có mấy kiếm trên giang hồ.
Nếu “tướng mạo” đã so xong rồi, Tiết Mông phải so “tu vi”.
Lúc này Tiết Chính Ung không trả lời ngay, ông suy nghĩ một lát, nói: “Không thấy hắn ra tay nhiều lắm, cũng không rõ, dù sao chờ đến Linh Sơn luận kiếm, Mông Nhi sẽ có cơ hội tranh cao thấp với hắn thôi.”
Tiết Mông giật giật lông mày: “Hừ, tên mập chết tiệt kia, có cơ hội giao thủ với con hay không còn chưa biết.”
Vương phu nhân đã nghiền thuốc bột xong, bà đứng dậy, cười xoa đầu Tiết Mông: “Mông Nhi không được cuồng vọng tự đại, phải khiêm tốn, mang lòng kính sợ.”
Tiết Mông nói: “Khiêm tốn có ích gì? Đó đều là kẻ không có bản lĩnh, con muốn thống khoái như cha kìa.”
Tiết Chính Ung cười ha ha: “Thấy không, đúng là hổ phụ làm sao có thể sinh cún con?”
Vương phu nhân không vui nói: “Người như chàng, tốt thì không dạy nó, toàn dạy hư, ra thể thống gì nữa.”
Tiết Chính Ung thấy mặt bà có ba phần giận tái mặt, biết bà thật sự không vui, thu ý cười, gãi gãi đầu: “Nương tử, ta sai rồi. Nương tử dạy sao thì là vậy, nương tử nói gì cũng đúng. Nàng đừng không vui.”
Mặc Nhiên: “… …”
Tiết Mông: “… …”
Khi trẻ Vương phu nhân từng là đệ tử ở Cô Nguyệt Dạ, nghe nói bị Tiết Chính Ung bắt về, cũng không biết lời đồn là thật hay giả, nhưng Mặc Nhiên biết rõ, bá phụ rất chung tình với bá mẫu, thẳng thắn cương nghị cũng dịu dàng. Mà Vương phu nhân lại không có nhiệt huyết như trượng phu mình, bà là người rất ôn nhu, nhưng khi ở với Tiết Chính Ung cũng sẽ giận.
Mấy năm qua, giữa phu thê tình cảm ai sâu nặng hơn, người sáng suốt đều nhìn ra.
Tiết Mông đương nhiên lười xem cha mẹ cậu tán tỉnh nhau, cậu thấy hơi ghê rồi, xì một tiếng, không kiên nhẫn quay người bỏ đi.
Vương phu nhân rất xấu hổ, vội vàng nói: “Mông Nhi?”
Tiết Mông xua xua tay, bước ra ngoài.
Mặc Nhiên cũng không muốn quấy rầy phu thê gặp lại nhau, lại có thể tránh bá phụ hỏi mấy câu. Chuyện Sở Vãn Ninh bị phạt vẫn nên để Vương phu nhân nói cho ông ấy, mình gánh không nổi. Vì thế nhặt mấy lọ thuốc trên bàn, cười hì hì đi mất, còn thuận tay đóng cửa điện cho họ.
Cầm thuốc trị thương, lúc la lúc lắc vào Hồng Liên Thuỷ Tạ.
Sở Vãn Ninh bị thương, cơ thể mấy ngày nay đều hơi yếu đi, kết giới vốn có quanh nhà Thuỷ Tạ đã bỏ, nên có người tới, y cũng chẳng biết gì.
Vì thế, dưới cơ duyên xảo hợp, Mặc Nhiên thấy một cảnh như này…
Sở Vãn Ninh, giờ đang ngâm mình dưới hồ hoa sen.
Y ngâm còn chưa nói, quan trọng là, Ngọc Hành trưởng lão luôn luôn giữ mình trong sạch, hồ hoa sen y dùng, thế mà còn có hai bóng người khác…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất