Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 32: Bổn toạ dỗ ngươi, đã được chưa?!

Trước Sau
Edit: Chu

(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)

Cách một tầng lá sen, Mặc Nhiên vẫn còn như bị sét đánh, cực kỳ kinh ngạc đứng đờ ra bất động, trong lòng ngũ vị rối tinh rối mù, mặt muốn nứt ra.

Kinh ngạc, phẫn nộ, toả dấm, khó chịu, pháo hoa nổ ầm ầm. Hắn giật giật môi, nhưng không nói một tiếng, hắn không biết mình đang giận cái gì, trong đầu người này chỉ có một suy nghĩ——

Người bổn toạ ngủ với, các ngươi cũng có thể chạm vào à?

Sở Vãn Ninh ngươi cái đồ lẳng lơ phóng túng dâm đãng trong ngoài không đồng nhất này! Ngươi thế mà, thế mà...

Hắn căn bản không nhận ra, đời này hắn và Sở Vãn Ninh không có chút rằng buộc của ái dục, trong nháy mắt, mọi suy nghĩ đều bị cắt đứt.

Rốt cuộc mười mấy năm, cả đời, từ khi sống tới lúc chết.

Khi tỉnh táo hắn có thể thành thạo, ra vẻ thong dong.

Nhưng khi tức giận, binh hoang mã loạn, sẽ lộ nguyên hình, hắn vẫn cứ theo bản năng mà cho rằng, Sở Vãn Ninh là của mình. Giờ hắn mới biết, ngay cả cảm giác lúc hôn Sở Vãn Ninh hắn vẫn còn nhớ, vẫn nhớ rất rõ ràng... Càng không cần phải nói đến ái dục dây dưa đoạt hồn cướp phách, tình dục nóng bỏng mà mãnh liệt.

Là chuyện hắn không dám nhớ lại sau khi trùng sinh.

Tới tận lúc nhìn thấy Sở Vãn Ninh loã thể, nhìn thấy dáng hình quen thuộc, chân dài vai rộng, cơ bắp săn chắc, vòng eo gầy thon gọn nhưng hữu lực, ngâm trong nước trong veo.

Những chuyện hắn cố lảng tránh, những triền miên cố quên đi, thoáng chốc phá phong ấn, tràn ra ngoài.

Da đầu Mặc Nhiên tê rần.

... Hắn có phản ứng với thân thể kia.

Hơn nữa không thể ngăn được phản ứng mãnh liệt, chỉ nhìn, bụng dưới đã nóng lên.

Chờ hắn sực tỉnh, hắn đã nổi giận đùng đùng mà gọi một tiếng: "Sở Vãn Ninh!"

Thế mà Sở Vãn Ninh không để ý tới hắn.

Trong hai kẻ kia có một người đỡ vai y, sương mù lượn lờ trên mặt hồ sen, không thể nhìn rõ tướng mạo hai người đó. Nhưng bọn họ thực sự rất gần nhau, khoảng cách vô cùng ái muội.

Mặc Nhiên mắng thầm một tiếng, cứ thế "bùm" một tiếng nhảy xuống hồ sen, đi tới gần chỗ Sở Vãn Ninh—— Đến gần, hắn mới nhận ra——

Kia, hai người kia lại là cơ giáp làm từ kim loại và gỗ!

Càng muốn mạng chính là, hình như chúng dựa vào tiên khí trong nước hồ sen, vận chuyển linh lực cho Sở Vãn Ninh, Mặc Nhiên không đầu không đuôi nhảy dựng lên, hoàn toàn phá vỡ tràng linh lực ấy...

Không biết Sở Vãn Ninh dùng pháp trận gì, y đang ở trạng thái hôn mê, dựa vào hai cơ giáp đang vận chuyển linh lực ánh kim kia đỡ lấy, những ánh sáng đó không ngừng di chuyển, tụ lên vết thương trên vai y, hiển nhiên là đang chữa thương.

Mặc Nhiên đi tới làm kim quang nhanh chóng biến mất, khiến người ta không ngờ tới là, pháp trận này thế mà còn phản phệ!

Chỉ thấy ánh kim tan đi, miệng vết thương của Sở Vãn Ninh như bị tằm ăn lan ra nhanh chóng, y nhíu mày lại, rên một tiếng, ho ra máu, sau đó sẹo khắp người bị rách ra, máu tươi như sông Yên, nháy mắt nhuộm đỏ hồ hoa.

Mặc Nhiên ngây dại.

Đây là "Thuật hiến tế hồn hoa" của Sở Vãn Ninh!

Hắn nhận ra có lẽ mình... Gặp rắc rối rồi...

Linh lực của Sở Vãn Ninh là song hệ kim và mộc, kim linh lưu như "Thiên Vấn", chủ yếu để tấn công, phòng thủ. Còn mộc linh lưu chủ yếu dùng để trị liệu.

Thuật hiến tế hồn hoa chính là một trong số đó, Sở Vãn Ninh có thể điều khiển bách hoa tinh hồn*, đến chữa vết thương. Nhưng trong quá trình thi triển thuật pháp, trong pháp trận không thể có người khác tiến vào, nếu không tinh hồn cỏ cây sẽ tan biến, không những không có hiệu quả trị liệu, mà còn làm thương thế nặng hơn. Nói nghiêm trọng, linh hạch mạnh mẽ của Sở Vãn Ninh cũng có khả năng bị bách hoa tinh hồn cắn nuốt không còn gì.

(Bách hoa tinh hồn: linh hồn tinh khiết của muôn hoa.)

May mà, kiếp trước Mặc Nhiên từng đọc qua cách dùng thuật bách hoa tinh hồn, lập tức dùng dao cắt đứt dây rối, cắt đứt linh lực. Sở Vãn Ninh mất sự chống đỡ của pháp trận mềm mại ngã xuống, được Mặc Nhiên đỡ lấy vững vàng.

Sư tôn mất ý thức sắc mặt tái nhợt, môi trắng bệch, cơ thể cũng lạnh như băng.

Mặc Nhiên đỡ lấy y, còn chẳng kịp nhìn kỹ, nửa ôm nửa kéo đưa Sở Vãn Ninh về phòng ngủ, đặt lên giường.

"Sư tôn? Sư tôn!"

Gọi mấy lần, lông mi Sở Vãn Ninh cũng không rung một lần nào, trừ lồng ngực vẫn hơi phập phồng, nhìn qua y chẳng khác gì đã chết.

Sở Vãn Ninh như vậy làm Mặc Nhiên nhớ tới kiếp trước.

Lo sợ làm yết hầu khô khốc, trái tim đập loạn.

Kiếp trước, đã có hai người chết trong lòng Mặc Nhiên.

Sư Muội. Sở Vãn Ninh.

Hai người bọn họ, một người là hắn yêu đến ngủ cũng mơ thấy, một người là kẻ thù dây dưa với hắn cả đời.

Sư Muội đi rồi, nhân gian không còn Mặc Vi Vũ.

Sở Vãn Ninh thì sao?

Mặc Nhiên không biết, hắn nhớ rõ hôm ấy, người hắn ôm trong lòng lạnh đi từng chút từng chút, không khóc cũng không cười, vui mừng hay bi thương đều trở nên xa vời không thể với tới.



Sở Vãn Ninh đi rồi, Mặc Vi Vũ, không còn biết tới nhân gian thế nào nữa.

Ánh đèn sáng rỡ, chiếu lên Sở Vãn Ninh bán khoả thân nằm trên giường.

Vãn Dạ Ngọc Hành ngày thường đều mặc rất kín, cổ áo kéo cao, quanh eo quấn đai ba vòng, đoan chính lại cấm dục.

Nên chưa có ai nhìn thấy, sau khi chịu hai trăm gậy, cơ thể y rốt cuộc như thế nào...

Tuy lúc ở Giới Luật Đình, Mặc Nhiên đã tận mắt nhìn thấy vết thương do gậy trên lưng Sở Vãn Ninh, cũng chỉ biết là huyết nhục mơ hồ, thê thảm cực kỳ. Nhưng sau lại thấy Sở Vãn Ninh chẳng hề hấn gì mà đi khắp nơi, chỉ thầm nghĩ không ảnh hưởng tới gân cốt.

Tới tận bây giờ, hắn mới biết thương thế của Sở Vãn Ninh, nghiêm trọng hơn những gì mình tưởng tượng rất nhiều.

Năm vết móng tay do Quỷ Tư Nghi gây ra đều đã mở miệng, nơi sâu nhất còn có thể mơ hồ nhìn thấy xương trắng.

Sở Vãn Ninh cũng không nhờ người khác thay thuốc cho mình, toàn tự làm, thuốc mỡ bôi không đều, có nơi không bôi tới đã nhiễm trùng thối rữa.

Đừng nói mấy vết xanh tím đan xen do gậy gây ra. Chằng chịt khắp lưng, gần như không thấy một vùng nào lành lặn, hơn nữa lúc nãy bị trận pháp phản phệ, bây giờ, vết thương của Sở Vãn Ninh đều rách ra, máu ồ ạt chảy xuống, rất nhanh thấm đỏ chăn đệm bên dưới.

Nếu không phải tự mắt nhìn thấy, Mặc Nhiên sẽ không tin người đi lau trụ ngọc, mở kết giới che mưa cho đệ tử, sẽ là người trước mắt—— có thể tính vào trọng thương "lão tàn ốm yếu".

Nếu không phải Sở Vãn Ninh đã mất ý thức, Mặc Nhiên thật muốn túm cổ áo y hỏi rõ ràng một câu——

Sở Vãn Ninh, ngươi mắc bệnh tự tôn à?

Ngươi cúi đầu, nhận thua, có ai cản ngươi không? Vì sao lúc nào cũng cố gắng gồng mình, ngươi lớn vậy rồi, sao ngay cả quan tâm bản thân, đối xử với mình tốt một chút cũng không biết?

Vì sao ngươi không nhờ người khác thay thuốc hộ ngươi?

Vì sao ngươi thà để hai cỗ cơ giáp kia làm trận pháp chữa thương cho ngươi, cũng không chịu mở miệng nhờ người khác?

Sở Vãn Ninh, ngươi là tên ngốc hả!!

Ngươi muốn kiên cường tới chết ư?

Hắn vừa mắng thầm, vừa nhanh chóng điểm lên huyệt vị để cầm máu. Sau đó đun một ấm nước nóng, giúp Sở Vãn Ninh lau vết máu trên lưng...

Đao nhọn ngâm vào nước lạnh, cắt lên phần thịt đã hoàn toàn hư thối.

Cắt xuống một cái, Sở Vãn Ninh bị đau rên lên, cơ thể theo bản năng mà giật nảy. Mặc Nhiên ấn y xuống, tức giận nói: "Hừ cái gì mà hừ! Thiếu thao à? Hừ nữa bổn toạ một dao đâm chết ngươi, chết rồi sẽ không đau, xong chuyện!"

Cũng chỉ có lúc này, Mặc Nhiên mới lộ ra bản tính hung thần ác sát, mắng y như kiếp trước.

Miệng vết thương trắng bệch thối rữa rất nhiều, cắt đi từng chút từng chút, Sở Vãn Ninh vẫn luôn thấp giọng thở dốc.

Dù người này hôn mê, cũng sẽ cố gắng chịu đựng, không lớn tiếng kêu đau, mà chỉ toát mồ hôi lạnh, thân thể vừa lau sạch sẽ, lại ướt sũng mồ hôi.

Vội vàng hơn nửa canh giờ, rốt cuộc bôi thuốc cẩn thận, băng xong vết thương.

Mặc Nhiên giúp Sở Vãn Ninh mặc áo lót, lại mang chăn bông dày tới giường, đắp lên cho sư tôn, lúc này mới thở mạnh ra. Nhớ tới thuốc Vương phu nhân điều chế xong vẫn gói cẩn thận trong giấy dầu, lại lấy nước pha thuốc, đỡ Sở Vãn Ninh tới bên giường.

"Tới, uống thuốc."

Một tay đỡ người đang hôn mê, để y dựa đầu vào vai mình, một tay múc thuốc, thổi thổi, tự nhấp thử.

Mặc Nhiên lập tức nhíu chặt mày, mặt nhăn như nếp bánh bao: "Gặp quỷ, sao đắng thế?" Nhưng vẫn thổi nguội, cho Sở Vãn Ninh uống.

Kết quả vừa mới uống nửa muỗng, Sở Vãn Ninh đã không chịu được, ho hết thuốc ra ngoài, hơn phân nửa bắn lên y phục Mặc Nhiên.

Mặc Nhiên: "..."

Hắn biết Sở Vãn Ninh không thích đắng, thậm chí là sợ đắng.

Nhưng nếu là lúc tỉnh táo, Ngọc Hành trưởng lão nhất định sẽ liều chết mà chịu đựng, khí thế dời sông lấp bể một hơi uống cạn, cùng lắm uống xong xụ mặt, lén ăn một viên kẹo.

Đáng tiếc là, Sở Vãn Ninh giờ đang hôn mê.

Mặc Nhiên hết cách, không thể nổi giận với người đang mất ý thức, chỉ cố gắng nhẫn nại, đút từng thìa nhỏ cho y, thỉnh thoảng sẽ cầm khăn lau thuốc bên khoé miệng.

Việc này với Mặc Nhiên cũng không khó, kiếp trước, có một thời gian, hắn cũng bón thuốc cho Sở Vãn Ninh như vậy, lúc ấy Sở Vãn Ninh còn phản kháng, Mặc Nhiên liền tát y một cái, sau đó bóp cằm y, hung hăng hôn lên, đầu lười tuỳ tiện xâm nhập càn quét, máu tanh tràn ngập...

Không dám nhớ lại nữa, Mặc Nhiên đút mấy thìa cuối có hơi qua loa, hơn phân nửa đều bị Sở Vãn Ninh nhổ ra. Sau đó đỡ người xuống giường, thô bạo chỉnh chăn.

"Coi như ta tận tình tận nghĩa, tối ngươi đừng có đá chăn, để người ấm đi, nếu không cẩn thận lại cảm lạnh..."

Lải nhải nói một nửa, bỗng thấy bực bội, đạp vào chân giường.

"Kệ, ngươi cảm lạnh thì có liên quan gì tới ta? Mong ngươi bệnh càng nặng càng tốt, bệnh chết càng tốt."

Nói xong quay người bỏ đi.

Đi tới cửa, lại cảm thấy không đành lòng mặc kệ, vì thế lượn đi lượn lại, nghĩ nghĩ, giúp y thổi tắt nến. Sau đó lại bỏ đi.

Đến bên hồ sen đỏ, nhìn thấy hoa sen vì hấp thụ máu của Sở Vãn Ninh càng thêm kiều diễm, buồn bực trong lòng chỉ tăng không giảm.

Hắn thẹn quá hoá giận, lại vung tay vung chân quay về phòng ngủ.

Như cỗ cơ giáp rỉ sắt kêu lẹt kẹt mà đi quanh phòng một phòng, cuối cùng không tình nguyện đứng bên giường Sở Vãn Ninh.



Ánh trăng chiếu qua ô cửa sổ bằng trúc, mờ nhạt chiếu sáng gương mặt thanh tuấn của Sở Vãn Ninh.

Môi nhợt nhạt, ấn đường nhíu lại.

Mặc Nhiên nghĩ nghĩ, thế là hắn đóng cửa sổ lại. Đất Thục độ ẩm cao, tối ngủ nếu mở cửa sổ, không tốt cho cơ thể. Làm xong, Mặc Nhiên thề độc:

Nếu lại vào cửa lần nữa, hắn chính là chó!

Kết quả vừa đi tới cửa, "bộp" một tiếng, Sở Vãn Ninh thế mà một chân đạp chăn xuống đất.

Mặc Nhiên: "..."

Làm sao mới có thể sửa được thói quen ngủ đá chăn của người này?

Vì để không làm chó, Đạp Tiên Đế Quân mười sáu tuổi rất có cốt khí mà nhẫn nhịn, bỏ đi.

Hắn nói được làm được, quyết không vào cửa lần nữa!

Nên một lát sau.

—— Đế quân thần võ anh minh mở cửa sổ, nhảy vào.

Nhặt chăn dưới đất lên, đắp cho Sở Vãn Ninh lần nữa, Mặc Nhiên nghe thấy Sở Vãn Ninh không nhịn được đau mà hừ nhẹ, lưng hơi run lên, thấy y cuộn tròn trên giường, không có chút vẻ hung ác thường ngày.

Ngoài miệng mắng "Đáng đời", lòng lại cảm thấy thương hại.

Hắn ngồi xuống bên giường Sở Vãn Ninh, canh chừng. Không để người kia lại đá chăn xuống.

Đêm đã khuya, Mặc Nhiên mệt mỏi một ngày cuối cùng không chịu nổi, từ từ nghiêng đầu, ngủ mất.

Giấc ngủ này không an ổn lắm, Sở Vãn Ninh luôn lăn qua lộn lại, Mặc Nhiên trong lúc mơ màng, hình như nghe thấy y thấp thấp mà rên rỉ.

Trong lúc ngái ngủ, Mặc Nhiên cũng không biết hôm nay là hôm nào, không biết nên cứ thế tự nhiên nằm bên cạnh Sở Vãn Ninh, ôm lấy người đang run rẩy kia. Hắn hé đôi mắt ngái ngủ, vuốt ve theo bản năng, ôm người kia vào lòng, nhẹ nhàng nói mê: "Được rồi được rồi, không đau... Không đau..."

Mặc Nhiên ngủ, thì thầm, như trở lại kiếp trước ở Tử Sinh Đỉnh, quay về Vu Sơn Điện lạnh lẽo trống trải.

Sau khi Sở Vãn Ninh chết, không còn ai để hắn ôm ngủ nữa.

Cho dù là triền miên sinh ra từ cừu hận, sống trong những ngày cô độc như thế, cũng làm trái tim hắn bị siết đau, như vạn kiếm xuyên tâm.

Nhưng nghĩ lại, Sở Vãn Ninh cũng không thể quay về.

Hắn mất đi ngọn lửa cuối cùng trong cuộc đời hắn.

Tối đó, Mặc Nhiên ôm Sở Vãn Ninh, nửa tỉnh nửa mơ, thoáng chốc nhớ rằng mình đã trùng sinh, thoáng chốc lại mơ màng như mình vẫn ở những năm kia.

Hắn bỗng không dám mở mắt, sợ hôm sau tỉnh dậy, chỉ có bên giường trống rỗng, rèm che lạnh lẽo. Phù thế xa vời, cả đời về sau, chỉ còn lại một mình hắn.

Hắn không thể nghi ngờ hắn hận Sở Vãn Ninh.

Nhưng, ôm người này trong lòng, khoé mắt hắn lại hơi ươn ướt.

Đó là Đạp Tiên Quân ba mươi hai tuổi, từng cho rằng không thể tìm thấy ấm áp nữa.

"Vãn Ninh, không đau..."

Ý thức mơ màng, giống như khi Mặc Nhiên chưa trùng sinh, vuốt tóc người trong lòng, nhẹ lẩm bẩm, một câu nói cực kỳ ôn nhu, cứ thế buột miệng nói ra.

Hắn quá mệt, thậm chí không biết mình đang nói gì, gọi đối phương là gì, câu này nói ra cũng không hề ngẫm lại, cứ vậy tự nhiên rơi xuống, sau đó hô hấp Mặc Nhiên dài hơn, chìm vào giấc mộng sâu thẳm.

Sáng sớm hôm sau, lông mi Sở Vãn Ninh run nhẹ, từ từ tỉnh dậy.

Tu vi y cường hãn, một đêm sốt cao, giờ đã khỏi.

Sở Vãn Ninh mở to đôi mắt còn ngái ngủ, ý thức mơ mơ hồ hồ, đang định đứng dậy, lại bỗng nhận ra có người nằm trên giường với mình.

... Mặc, Mặc Vi Vũ???

Ngạc nhiên này không nhỏ. Mặt Sở Vãn Ninh thoáng chốc tái nhợt, nhưng lại không nhớ ra tối qua đã xảy ra cái gì, càng muốn mạng là, y vừa động, Mặc Nhiên cũng bị đánh thức.

Thiếu niên ngáp một cái, khuôn mặt trơn bóng sáng mịn vẫn mang chút ửng hồng khoẻ mạnh khi ngái ngủ, hắn mơ hồ nâng mí mắt, nhẹ nhàng bâng quơ nhìn Sở Vãn Ninh một cái, nói mơ hồ không rõ: "Ưm... Để bổn toạ ngủ thêm một lát... Nếu ngươi tỉnh rồi, thì đi nấu cho ta một bát cháo trứng thịt băm đi..."

Sở Vãn Ninh: "........."

Cái gì vớ vẩn thế, nói mớ?

Mặc Nhiên vẫn mơ màng, thấy Sở Vãn Ninh không động đậy, cũng chẳng giục người ta rời giường nấu cháo, mà lười biếng cười cười, vươn tay, kéo mặt Sở Vãn Ninh lại, quen cửa quen nẻo hôn lên môi y.

"Không dậy nổi cũng đúng, bổn toạ vừa mơ thấy ác mộng, trong mơ... Ài... Không nói nữa." Hắn thở dài, ôm chặt nam nhân đã hoàn toàn cứng đờ. Cọ cằm lên đỉnh đầu người trong lòng, lầu bầu nói: "Sở Vãn Ninh, để ta ôm ngươi một chút."

———

Tác giả có lời muốn nói: Giải Giải Trần Hương lại khen nữa rồi~ Tặng sao nè

Phát đường phát đường phát đường đây, mấy người muốn đường không!

Về Mặc Nhiên sao lại gọi y là [Vãn Ninh], không phải gọi sai, kiếp trước hắn cũng gọi sư tôn như vậy, vì sao gọi thân mật như thế, mời nghe... Ẹc, không biết bao giờ mới giải thích! Lộc cộc chạy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau