Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn
Chương 36: Hình như bổn toạ điên rồi
Edit: Chu
(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Sở Vãn Ninh không kịp suy nghĩ, vươn tay đỡ hắn. Trong nước suối ấm áp, da thịt hai người kề sát, Mặc Nhiên lập tức cảm thấy như có dòng điện chạy qua xương sống, làm cả người nổi hết da gà.
Tuy lúc ở Hồng Liên Tạ Thuỷ, hắn cũng đã ôm Sở Vãn Ninh loã thể, nhưng tình huống khi đó cấp bách, hắn vốn không nghĩ nhiều, nên cũng không có ấn tượng gì lớn.
Nhưng giờ, một tay hắn dán lên ngực Sở Vãn Ninh, tay còn lại ôm lấy eo y theo bản năng, chân dưới nước cũng chạm vào nhau, da thịt đối phương ở trong nước nóng lại có vẻ càng trơn mịn ấm áp, đầu Mặc Nhiên nổ uỳnh một tiếng.
Hắn đối với Sở Vãn Ninh...
Chỉ sờ qua eo đối phương, còn chưa làm cái gì hết, đã...
Có phản ứng mạnh mẽ, như sóng tràn sông.
"Sư, sư tôn, ta——"
Hắn giãy dụa muốn đứng thẳng, trong lúc ấy hạ thân nóng rực như lửa chạm tới người đối phương.
Sở Vãn Ninh lập tức mở to mắt, khuôn mặt tuấn tú thoáng hiện nét kinh ngạc, lập tức hơi lui về sau, đồng thời, nước dính trên lông mi y chảy vào trong mắt, Sở Vãn Ninh giật mình, vội nhắm mắt lại muốn lau, nhưng lại không mang khăn tắm.
"Sư tôn dùng, dùng của ta đi."
Mặc Nhiên xấu hổ muốn chết, hắn mặt đỏ tai hồng, giấu đầu hở đuôi mà giả vờ không có gì, cầm khăn của mình lau nước trên mặt Sở Vãn Ninh.
Lúc Sở Vãn Ninh mở đôi mắt phượng ra, trong mắt ẩn sự kinh ngạc và khó hiểu, còn có một tia hoảng loạn. Nhưng cũng chỉ chợt loé qua, y ép mình bình tĩnh rất nhanh, coi như không nhận ra cái gì, giọng khàn khàn nói: "Xà bông, lấy cho ta."
"À... À được."
Mặc Nhiên như con cua đi ngang tới bên bờ hồ, cầm lấy mấy hộp xà bông.
"Sư tôn muốn, muốn mùi gì?"
"Tuỳ ngươi."
Mặc Nhiên đau đầu chóng mặt, ngơ ngác nhìn hộp nửa ngày, thành khẩn quay đầu lại nói: "Không có mùi nào tên là tuỳ ngươi."
Sở Vãn Ninh: "..."
Dừng một chút, thở dài: "Hoa mai, hải đường."
"Được."
Mặc Nhiên lấy hai mùi hoa kia, đưa cho Sở Vãn Ninh.
Đầu ngón tay hai người chạm nhau, lại cuống quít.
Cho dù không muốn, cũng không buông được những ký ức kia.
Nếu là trước đây, mình đã sớm dây dưa nóng bỏng bên hồ với y, thậm chí trước mắt hắn còn hiện ra dáng vẻ Sở Vãn Ninh nửa quỳ, nằm trên đất, tiếp nhận lửa nóng của mình, ái dục hung mãnh nóng bỏng, sư tôn nhẫn nhịn đến khép hờ mắt, không chịu được run rẩy, vẫn bị mình làm cho đạt cao trào...
Mặc Nhiên không chịu nổi nữa, loại khát vọng nam tính này nhuộm đỏ mắt hắn. Hắn không dám tiếp tục nhìn Sở Vãn Ninh nữa, hắn thấy giờ mình nhìn Sư Muội, cũng ổn hơn nhìn Sở Vãn Ninh.
Sao có thể... Như vậy...
Sao có thể như thế?
Vội vàng tắm cho xong, nhân lúc ba người kia còn ngâm mình, Mặc Nhiên hàm hồ nói mình hơi mệt, về ngủ trước.
Về phòng, đóng chặt cửa lại.
Mặc Nhiên rốt cuộc hết chịu nổi, nhanh chóng lấy dục vọng của mình ra, hắn không muốn nhớ tới dáng vẻ của Sở Vãn Ninh, hắn thà mạo phạm vấy bẩn hình tượng Sư Muội. Như vậy cũng làm hắn đỡ rối hơn một chút.
Nhưng thân thể và suy nghĩ đều không khống chế được, trước mắt hiện lên cảnh hắn giao hoan cùng Sở Vãn Ninh, những cảm xúc đó mãnh liệt ấy cắn vào tận xương, trong đêm tràn bờ, điên cuồng quay lại, hủy diệt từng chút từng chút làm người run rẩy.
Hắn gần như thô bạo mà tự xử, giống như khi dây dưa trên người nam nhân kia, kề sát huỷ hoại, hắn ngẩng cổ lên, không cam lòng, nhưng lại mơ hồ mà thở hổn hển.
Trong cổ họng gọi ra một cái tên theo bản năng.
"Vãn Ninh..."
Gọi hai chữ này xong, hắn rên một tiếng, hơi hơi run lên, phóng xuất toàn bộ, trong tay ướt đẫm...
Phát tiết xong, Mặc Nhiên dựa trán lên tường lạnh lẽo. Trong mắt mơ hồ.
Cảm thấy thẹn, áy náy, chán ghét, kích thích.
Hắn không thể nào đoán được, mình dù đã trùng sinh, vẫn có phản ứng mạnh mẽ như vậy đối với Sở Vãn Ninh.
Hắn bỗng cảm thấy cực kỳ chán ghét mình.
Tuy rằng, kiếp trước hắn chưa từng có được Sư Muội, tinh lực tràn đầy đều phát tiết trong vạn bụi hoa. Nhưng kiểu bừa bãi như vậy, với hắn cũng chẳng sao.
Tắt đèn, chẳng qua là phiên vân phúc vũ mà thôi, với ai cũng thế.
Cho dù hơi động tình với Dung Cửu, cũng bởi vì giống Sư Muội vài điểm.
Nhưng cảm tình với Sở Vãn Ninh, lại khác hoàn toàn. Hắc có thể nhận ra rõ ràng, dù chỉ tưởng tượng, chứ chưa chân chính dây dưa, hắn cũng cảm nhận được khoái cảm mạnh mẽ khác hoàn toàn trên người tiểu quan, không chỉ thân thể, còn có...
Hắn không muốn tiếp tục nghĩ tới.
Hắn yêu Sư Muội, trước kia là vậy, sau này, cũng tuyệt đối không thay đổi.
Nhắc lại cho mình mấy lần, Mặc Nhiên từ từ bình ổn hô hấp, nhíu mày lại, nhắm chặt hai mắt.
Hắn vừa nóng nảy, vừa ảo não, lại có một chút ấm ức.
Hắn không muốn như vậy.
Trong lửa tình, hắn không thể cản lại mà nhớ tới Sở Vãn Ninh. Khi lửa tình đã tắt, hắn lại không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Sở Vãn Ninh nữa, dù là một sợi tóc, một ánh mắt.
Hắn gần như cố chấp cho rằng, hắn thích, yêu sâu đậm.
Là Sư Muội...
Nhưng trong đầu hỗn loạn vẫn có một tông sư.
Y cảm nhận được dục niệm khắc sâu của Mặc Nhiên, thân thể thiếu niên phát tình, khiến y rất hoảng loạn, khi hưng phấn cứng rắn nóng như lửa, như chờ phát tiết.
Cho dù mặt Sở Vãn Ninh rất nhanh trấn định, cũng không nhắc tới, nhưng cảm giác ấy làm da đầu y tê dại, không thể tin nổi.
Càng làm cho y khó mở miệng hơn là, kỳ thật khi ấy mình cũng có phản ứng.
May da mặt y mỏng, cho dù xuống nước cũng sẽ mặc áo tắm dài, che kín toàn thân, không để người ta nhận ra, nếu không y chẳng còn chỗ nào mà giấu mặt mũi.
Nhưng Mặc Nhiên vì sao lại...
Ban đêm, y nằm trên giường, yên lặng suy nghĩ thật lâu, lại không dám nghĩ tới—— Có lẽ Mặc Nhiên cũng thích mình.
Ý niệm này thật sự quá điên cuồng, cũng quá xấu hổ.
Chỉ cần nghĩ tới "Có lẽ Mặc Nhiên cũng thích——"
Chữ "mình" còn chưa kịp xuất hiện trong đầu, Sở Vãn Ninh đã hung dữ tự trách mình. Đôi mắt phượng sáng ngời trong veo, lại lập loè một tia trốn tránh.
Ngay cả câu này y cũng không dám nghĩ hoàn chỉnh.
Mình hung dữ lại thích đánh người, miệng độc tính tình thì xấu, lớn lên không phải tuyệt đại phong hoa như Sư Muội, tuổi không còn nhỏ, dù Mặc Nhiên thích nam nhân, cũng sẽ không mù mắt mà để ý tới mình.
Y cao ngạo như vậy.
Mà nội tâm y, kỳ thật bởi vì cô đơn đã lâu, bị người ta sợ đã lâu, tự hành tẩu đơn độc như vậy suốt một thời gian dài, dần dần lại trở thành tự ti.
Ngày thứ hai tỉnh lại.
Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh chạm mặt ở hành lang khách điếm, hai người đều có tâm sự, nhìn lướt qua nhau, không ai mở lời trước.
Cuối cũng, vẫn là Mặc Nhiên tỏ vẻ không có chuyện gì, cười cười với Sở Vãn Ninh: "Sư tôn."
Sở Vãn Ninh nhẹ nhàng thở hắt ra, y không biết nên làm thế nào, thấy Mặc Nhiên chọn ngậm miệng không nhắc tới, hắn như vậy cũng biết nghe lời, làm như bình thường, nhàn nhạt gật đầu.
"Nếu dậy rồi, thì gọi Sư Muội đi, chúng ta chuẩn bị một chút, có thể đến Húc Ánh Phong rồi."
Đỉnh núi Húc Ánh Phong quanh năm phủ tuyết, cho dù là người tu tiên thân thể khoẻ mạnh, cũng không chịu nổi giá lạnh. Sở Vãn Ninh đến tiệm may mua áo choàng, găng tay cho các đệ tử, để bọn họ thấy lạnh thì mặc.
Lão nương cầm tẩu thuốc đánh son đậm mời chào, nói với Mặc Nhiên: "Tiểu Tiên Quân lớn lên thật hiên ngang anh tuấn, ngươi xem hắc đế kim long phân thủy đại huy này, thêu tốt nhất đất Thục, chỉ riêng long nhãn, ta làm cẩn thận, đã thêu mất ba tháng mới xong."
Mặc Nhiên ngượng ngùng cười nói: "Tỷ tỷ miệng thật ngọt, tiếc rằng ta chỉ lên núi cầu kiếm, không cần mặc đồ cầu kỳ như vậy."
Lão nương thấy không được, lại giữ chặt Sư Muội: "Ôi chao, vị Tiên Quân này thật đẹp, còn xinh đẹp hơn cô nương đẹp nhất thành ta ba phần. Tiên Quân, ta nói, áo choàng mẫu đơn này rất hợp với ngươi, thử nhìn xem?"
Sư Muội cười khổ: "Lão nương, đó là đồ cho nữ nhi mặc."
Tiết Mông không thích đi mua y phục, tự cho mình thanh cao không thèm tới, chỉ đợi ở chỗ cũ. Sở Vãn Ninh mua cho cậu một cái áo choàng đen tím, xung quanh có lót lông thỏ trắng.
Bà chủ nói: "Tiên Quân, đồ này ngươi mặc hơi nhỏ, thiếu niên mặc mới vừa."
Sở Vãn Ninh nhàn nhạt nói: "Ta mua cho đồ đệ."
"À, chà chà." Lão nương bừng tỉnh đại ngộ, cười cười nói, "Quả là sự phụ tốt."
Có thể do lần đầu tiên trong đời được gọi là "sư phụ tốt", Sở Vãn Ninh cứng người, trên mặt tuy không biểu hiện gì, nhưng khi đi, tay chân lại lệch bước.
Cuối cùng Mặc Nhiên chọn một cái áo choàng đen tuyền, Sư Muội là màu xanh nhạt, Sở Vãn Ninh là một màu trắng thuần, một cái màu đen tím, đưa tới, cho Tiết Mông mặc.
Tiết Mông vừa thấy áo choàng của mình, liền trợn to mắt.
Sở Vãn Ninh không rõ nguyên nhân: "Làm sao thế?"
"Không, không có gì."
Nhưng mà chờ Sở Vãn Ninh đi xa, Tiết Mông cho rằng y không nghe thấy, mới hơi ghét bỏ nhìn đường viền áo choàng, nhỏ giọng lầu bầu: "Màu tím? Ta không thích màu tím."
Lại không ngờ giọng lạnh lùng của Sở Vãn Ninh truyền tới: "Lắm lời, không mặc thì ngươi cởi trần mà lên."
Tiết Mông: "..."
Không nhanh không chậm tới đoạn đường cuối cùng, dưới sắc trời dần tối, bốn người rốt cuộc tới chân Húc Ánh Phong.
Húc Ánh Phong dồi dào linh lực, nhiều linh thú dị cầm, cho dù là đạo sĩ, cũng phải cân nhắc, không dám tuỳ tiện lên núi.
Nhưng có Sở Vãn Ninh ở đây, chút chuyện này không cần lo lắng, Sở Vãn Ninh ngưng tụ ra ba đoá hoa hải đường, có tác dụng đuổi linh lui tà, để ba đồ đệ đeo bên hông, rồi nói: "Đi thôi."
Mặc Nhiên ngẩng đầu, nhìn trong bóng đêm, ngọn núi đầy thượng cổ thần thú tĩnh mịch nguy nga, có muôn vàn cảm khái trong lòng.
Năm đó, hắn chiếu cáo thiên hạ trên đỉnh Húc Ánh Phong, yêu ma quỷ thần, Đạp Tiên Quân Mặc Nhiên hắn không hài lòng với Tu Chân giới, muốn tự phong mình làm chi chủ.
Cũng một năm đó, ở Húc Ánh Phong, hắn cưới về một thê một thiếp.
Hắn nhớ rõ mặt thê tử kia, Tống Thu Đồng, đệ nhất mỹ nhân Tu Chân giới, có một góc nhìn qua, cực kỳ giống Sư Muội.
Hắn không phải người quan tâm đến liêm sỉ, không làm theo quy củ tam môi lục sính, lúc ấy hắn cứ nắm lấy bàn tay trắng nõn thon dài của Tống Thu Đồng, dắt nữ nhân trùm khăn đỏ kia, cứ thế mà thành, vạn bậc thang, bọn họ đi hơn một canh giờ.
Sau đó Tống Thu Đồng đau chân, đi không nổi nữa.
Mặc Nhiên không tốt tính, xốc khăn voan của nàng lên hung dữ với nàng ta.
Dưới ánh trăng mờ ảo, đôi mắt ấm ức lại nhẫn nhịn của Tống Thu Đồng, cực kỳ giống cố nhân đã hoá thành xương trắng dưới cửu tuyền.
Lời chán ghét dừng bên miệng, run rẩy, cuối cùng thành:
"Sư Muội, để ta cõng huynh."
Theo bối phận của Tống Thu Đồng, nếu như là đồng môn với hắn, thì quả thật là sư muội của hắn, nên nàng chỉ hơi sửng sốt với xưng hô này, còn nói Mặc Nhiên diệt toàn phái Nho Phong Môn, lại sáp nhập Nho Phong Môn vào Tử Sinh Đỉnh, gọi sư muội cũng không phải không thể, vì thế cười cười, nói: "Được."
Mấy ngàn bậc thang cuối cùng, Đạp Tiên Quân, Nhân giới chi chủ, hắc ám chi quân, từng bước vững vàng, vững vàng cõng tân nương tử xinh đẹp mặc hồng y, đi lên đỉnh núi.
Hắn cúi đầu, nhìn bóng người trên mặt đất, tư thế quái dị, chồng lên nhau.
Hắn cười cười, cổ hơi nghẹn: "Sư Muội, sau này ta là Nhân giới chủ quân, từ nay về sau, không ai làm tổn thương huynh được nữa."
Nữ tử sau lưng không biết nên nói gì, do dự một lát, thấp thấp "vâng" một tiếng.
Thanh âm kia rất nhẹ, có lẽ vì quá nhẹ, giọng nữ tử cũng không quá rõ ràng, nghe mơ hồ.
Hốc mắt Mặc Nhiên không ai thấy hơi đỏ lên, hắn trầm thấp nói: "Thực xin lỗi, ngày này, để huynh chờ lâu rồi."
Tống Thu Đồng nghe Mặc Nhiên nói thích nàng từ lâu, vì thế ôn nhu gọi: "Phu quân..."
Giọng nữ tử vang lên, tiếng trong trẻo, như hoa lan bên đường, rất dễ nghe. Nhưng Mặc Nhiên đột nhiên ngừng bước.
"Sao vậy?"
"... Không có gì."
Lại tiếp tục đi tới, Mặc Nhiên không khàn khàn nói tiếp, mỏng manh run rẩy, thương tiếc đều không còn.
Dừng một chút, hắn nói: "Về sau gọi "A Nhiên" là được rồi."
Tống Thu Đồng hơi bất ngờ, cũng không dám gọi Đạp Tiên Quân như vậy, do dự nói: "Phu quân, chuyện này... Chỉ sợ..."
Mặc Nhiên chợt hung ác xoay người gào lên: "Ngươi không nghe, ta ném ngươi từ đỉnh núi xuống!"
"A, A Nhiên!" Tống Thu Đồng vội sửa lời nói, "A Nhiên, ta sai rồi."
Mặc Nhiên không nói gì nữa.
Hắn cúi đầu, yên lặng không hé răng, tiếp tục đi.
Bóng trên mặt đất vẫn như vậy.
Sau nghĩ lại, sẽ nhận ra, thật sự, chỉ là bóng mà thôi.
Hoa trong gương, trăng trong nước, đều là giả.
Mãi không tồn tại.
"Sư Muội."
"Hử?" Người đi cạnh Mặc Nhiên quay đầu. Tiếng vạn lá lao xao, cỏ cây xào xạc, ánh trăng chiếu lên dung nhan tuyệt sắc của y, "A Nhiên, sao vậy?"
"Huynh... Đi mệt không?" Mặc Nhiên nhìn Sở Vãn Ninh và Tiết Mông đi trước, nói nhỏ, "Mệt thì bảo, ta cõng huynh đi."
Sư Muội còn chưa đáp, Sở Vãn Ninh đã quay đầu lại.
Y lạnh lùng liếc Mặc Nhiên một cái: "Sư Minh Tinh bị chặt chân à, mà cần ngươi thể hiện?"
Sư Muội vội nói: "Sư tôn, A Nhiên chỉ đùa thôi, người đừng giận."
Sở Vãn Ninh hạ thấp lông mày, đuôi mày sắc bén, trong mắt len lỏi ánh lửa: "Nực cười, ta sao phải giận."
Nói xong phất tay áo, nghênh ngang bỏ đi.
Mặc Nhiên: "......"
Sư Muội: "......"
"Sư tôn không vui đâu..."
"Y là người thế nào không phải huynh không biết." Mặc Nhiên vẫn thì thầm bên tai Sư Muội, "Tâm nhãn nhỏ xíu, máu lạnh vô tình, còn không cho huynh đệ đồng môn giúp đỡ nhau."
Xong nhăn mũi, hạ giọng tổng kết nói: "Cực kỳ đáng ghét."
Sở Vãn Ninh đi trước lạnh lùng nói: "Mặc Vi Vũ, ngươi nói thêm một chữ nữa, có tin ta ném ngươi xuống núi không!"
Mặc Nhiên lập tức câm miệng, nhưng hắn vẫn trộm cười hì hì liếc Sư Muội, dùng khẩu hình:
Huynh xem, ta nói có sai đâu?
———
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay giáo viên sẽ dạy lớp học Tu Chân, dùng "Tuyệt đối không có khả năng" đặt câu.
Mặc Nhiên: Thích một người, chẳng lẽ là thích thân thể người kia à? Tuyệt đối không có khả năng.
Sở Vãn Ninh: Thích một người, chẳng lẽ nhất định phải nói ra chắc? Tuyệt đối không có khả năng.
Sư Muội: Tướng mạo ta, chẳng lẽ rất giống các cô nương ư? Tuyệt đối không có khả năng.
Tiết Mông: Là thẳng nam, chẳng lẽ ta muốn mặc áo choàng tím gay vầy á? Tuyệt đối không có khả năng.
Vương phu nhân: Là một thẳng nam, chẳng lẽ con sẽ cởi trần đi cũng ba tên gay sao? Tuyệt đối không có khả năng.
Tiết Chính Ung: Ngọc Hành trưởng lão cứng như vậy, dưới môn hạ y sẽ có thẳng nam chắc? Tuyệt đối không có khả năng.
Tống Thu Đồng: Là pháo hôi (kẻ hi sinh), kiếp này đế quân sẽ cưới ta ư? Tuyệt đối không có khả năng.
Bánh Bao Thịt: Husky hôm nay tra như vậy, khu bình luận không có tiểu thiên sứ mắng hắn chắc? Tuyệt đối không có khả năng.
(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Sở Vãn Ninh không kịp suy nghĩ, vươn tay đỡ hắn. Trong nước suối ấm áp, da thịt hai người kề sát, Mặc Nhiên lập tức cảm thấy như có dòng điện chạy qua xương sống, làm cả người nổi hết da gà.
Tuy lúc ở Hồng Liên Tạ Thuỷ, hắn cũng đã ôm Sở Vãn Ninh loã thể, nhưng tình huống khi đó cấp bách, hắn vốn không nghĩ nhiều, nên cũng không có ấn tượng gì lớn.
Nhưng giờ, một tay hắn dán lên ngực Sở Vãn Ninh, tay còn lại ôm lấy eo y theo bản năng, chân dưới nước cũng chạm vào nhau, da thịt đối phương ở trong nước nóng lại có vẻ càng trơn mịn ấm áp, đầu Mặc Nhiên nổ uỳnh một tiếng.
Hắn đối với Sở Vãn Ninh...
Chỉ sờ qua eo đối phương, còn chưa làm cái gì hết, đã...
Có phản ứng mạnh mẽ, như sóng tràn sông.
"Sư, sư tôn, ta——"
Hắn giãy dụa muốn đứng thẳng, trong lúc ấy hạ thân nóng rực như lửa chạm tới người đối phương.
Sở Vãn Ninh lập tức mở to mắt, khuôn mặt tuấn tú thoáng hiện nét kinh ngạc, lập tức hơi lui về sau, đồng thời, nước dính trên lông mi y chảy vào trong mắt, Sở Vãn Ninh giật mình, vội nhắm mắt lại muốn lau, nhưng lại không mang khăn tắm.
"Sư tôn dùng, dùng của ta đi."
Mặc Nhiên xấu hổ muốn chết, hắn mặt đỏ tai hồng, giấu đầu hở đuôi mà giả vờ không có gì, cầm khăn của mình lau nước trên mặt Sở Vãn Ninh.
Lúc Sở Vãn Ninh mở đôi mắt phượng ra, trong mắt ẩn sự kinh ngạc và khó hiểu, còn có một tia hoảng loạn. Nhưng cũng chỉ chợt loé qua, y ép mình bình tĩnh rất nhanh, coi như không nhận ra cái gì, giọng khàn khàn nói: "Xà bông, lấy cho ta."
"À... À được."
Mặc Nhiên như con cua đi ngang tới bên bờ hồ, cầm lấy mấy hộp xà bông.
"Sư tôn muốn, muốn mùi gì?"
"Tuỳ ngươi."
Mặc Nhiên đau đầu chóng mặt, ngơ ngác nhìn hộp nửa ngày, thành khẩn quay đầu lại nói: "Không có mùi nào tên là tuỳ ngươi."
Sở Vãn Ninh: "..."
Dừng một chút, thở dài: "Hoa mai, hải đường."
"Được."
Mặc Nhiên lấy hai mùi hoa kia, đưa cho Sở Vãn Ninh.
Đầu ngón tay hai người chạm nhau, lại cuống quít.
Cho dù không muốn, cũng không buông được những ký ức kia.
Nếu là trước đây, mình đã sớm dây dưa nóng bỏng bên hồ với y, thậm chí trước mắt hắn còn hiện ra dáng vẻ Sở Vãn Ninh nửa quỳ, nằm trên đất, tiếp nhận lửa nóng của mình, ái dục hung mãnh nóng bỏng, sư tôn nhẫn nhịn đến khép hờ mắt, không chịu được run rẩy, vẫn bị mình làm cho đạt cao trào...
Mặc Nhiên không chịu nổi nữa, loại khát vọng nam tính này nhuộm đỏ mắt hắn. Hắn không dám tiếp tục nhìn Sở Vãn Ninh nữa, hắn thấy giờ mình nhìn Sư Muội, cũng ổn hơn nhìn Sở Vãn Ninh.
Sao có thể... Như vậy...
Sao có thể như thế?
Vội vàng tắm cho xong, nhân lúc ba người kia còn ngâm mình, Mặc Nhiên hàm hồ nói mình hơi mệt, về ngủ trước.
Về phòng, đóng chặt cửa lại.
Mặc Nhiên rốt cuộc hết chịu nổi, nhanh chóng lấy dục vọng của mình ra, hắn không muốn nhớ tới dáng vẻ của Sở Vãn Ninh, hắn thà mạo phạm vấy bẩn hình tượng Sư Muội. Như vậy cũng làm hắn đỡ rối hơn một chút.
Nhưng thân thể và suy nghĩ đều không khống chế được, trước mắt hiện lên cảnh hắn giao hoan cùng Sở Vãn Ninh, những cảm xúc đó mãnh liệt ấy cắn vào tận xương, trong đêm tràn bờ, điên cuồng quay lại, hủy diệt từng chút từng chút làm người run rẩy.
Hắn gần như thô bạo mà tự xử, giống như khi dây dưa trên người nam nhân kia, kề sát huỷ hoại, hắn ngẩng cổ lên, không cam lòng, nhưng lại mơ hồ mà thở hổn hển.
Trong cổ họng gọi ra một cái tên theo bản năng.
"Vãn Ninh..."
Gọi hai chữ này xong, hắn rên một tiếng, hơi hơi run lên, phóng xuất toàn bộ, trong tay ướt đẫm...
Phát tiết xong, Mặc Nhiên dựa trán lên tường lạnh lẽo. Trong mắt mơ hồ.
Cảm thấy thẹn, áy náy, chán ghét, kích thích.
Hắn không thể nào đoán được, mình dù đã trùng sinh, vẫn có phản ứng mạnh mẽ như vậy đối với Sở Vãn Ninh.
Hắn bỗng cảm thấy cực kỳ chán ghét mình.
Tuy rằng, kiếp trước hắn chưa từng có được Sư Muội, tinh lực tràn đầy đều phát tiết trong vạn bụi hoa. Nhưng kiểu bừa bãi như vậy, với hắn cũng chẳng sao.
Tắt đèn, chẳng qua là phiên vân phúc vũ mà thôi, với ai cũng thế.
Cho dù hơi động tình với Dung Cửu, cũng bởi vì giống Sư Muội vài điểm.
Nhưng cảm tình với Sở Vãn Ninh, lại khác hoàn toàn. Hắc có thể nhận ra rõ ràng, dù chỉ tưởng tượng, chứ chưa chân chính dây dưa, hắn cũng cảm nhận được khoái cảm mạnh mẽ khác hoàn toàn trên người tiểu quan, không chỉ thân thể, còn có...
Hắn không muốn tiếp tục nghĩ tới.
Hắn yêu Sư Muội, trước kia là vậy, sau này, cũng tuyệt đối không thay đổi.
Nhắc lại cho mình mấy lần, Mặc Nhiên từ từ bình ổn hô hấp, nhíu mày lại, nhắm chặt hai mắt.
Hắn vừa nóng nảy, vừa ảo não, lại có một chút ấm ức.
Hắn không muốn như vậy.
Trong lửa tình, hắn không thể cản lại mà nhớ tới Sở Vãn Ninh. Khi lửa tình đã tắt, hắn lại không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Sở Vãn Ninh nữa, dù là một sợi tóc, một ánh mắt.
Hắn gần như cố chấp cho rằng, hắn thích, yêu sâu đậm.
Là Sư Muội...
Nhưng trong đầu hỗn loạn vẫn có một tông sư.
Y cảm nhận được dục niệm khắc sâu của Mặc Nhiên, thân thể thiếu niên phát tình, khiến y rất hoảng loạn, khi hưng phấn cứng rắn nóng như lửa, như chờ phát tiết.
Cho dù mặt Sở Vãn Ninh rất nhanh trấn định, cũng không nhắc tới, nhưng cảm giác ấy làm da đầu y tê dại, không thể tin nổi.
Càng làm cho y khó mở miệng hơn là, kỳ thật khi ấy mình cũng có phản ứng.
May da mặt y mỏng, cho dù xuống nước cũng sẽ mặc áo tắm dài, che kín toàn thân, không để người ta nhận ra, nếu không y chẳng còn chỗ nào mà giấu mặt mũi.
Nhưng Mặc Nhiên vì sao lại...
Ban đêm, y nằm trên giường, yên lặng suy nghĩ thật lâu, lại không dám nghĩ tới—— Có lẽ Mặc Nhiên cũng thích mình.
Ý niệm này thật sự quá điên cuồng, cũng quá xấu hổ.
Chỉ cần nghĩ tới "Có lẽ Mặc Nhiên cũng thích——"
Chữ "mình" còn chưa kịp xuất hiện trong đầu, Sở Vãn Ninh đã hung dữ tự trách mình. Đôi mắt phượng sáng ngời trong veo, lại lập loè một tia trốn tránh.
Ngay cả câu này y cũng không dám nghĩ hoàn chỉnh.
Mình hung dữ lại thích đánh người, miệng độc tính tình thì xấu, lớn lên không phải tuyệt đại phong hoa như Sư Muội, tuổi không còn nhỏ, dù Mặc Nhiên thích nam nhân, cũng sẽ không mù mắt mà để ý tới mình.
Y cao ngạo như vậy.
Mà nội tâm y, kỳ thật bởi vì cô đơn đã lâu, bị người ta sợ đã lâu, tự hành tẩu đơn độc như vậy suốt một thời gian dài, dần dần lại trở thành tự ti.
Ngày thứ hai tỉnh lại.
Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh chạm mặt ở hành lang khách điếm, hai người đều có tâm sự, nhìn lướt qua nhau, không ai mở lời trước.
Cuối cũng, vẫn là Mặc Nhiên tỏ vẻ không có chuyện gì, cười cười với Sở Vãn Ninh: "Sư tôn."
Sở Vãn Ninh nhẹ nhàng thở hắt ra, y không biết nên làm thế nào, thấy Mặc Nhiên chọn ngậm miệng không nhắc tới, hắn như vậy cũng biết nghe lời, làm như bình thường, nhàn nhạt gật đầu.
"Nếu dậy rồi, thì gọi Sư Muội đi, chúng ta chuẩn bị một chút, có thể đến Húc Ánh Phong rồi."
Đỉnh núi Húc Ánh Phong quanh năm phủ tuyết, cho dù là người tu tiên thân thể khoẻ mạnh, cũng không chịu nổi giá lạnh. Sở Vãn Ninh đến tiệm may mua áo choàng, găng tay cho các đệ tử, để bọn họ thấy lạnh thì mặc.
Lão nương cầm tẩu thuốc đánh son đậm mời chào, nói với Mặc Nhiên: "Tiểu Tiên Quân lớn lên thật hiên ngang anh tuấn, ngươi xem hắc đế kim long phân thủy đại huy này, thêu tốt nhất đất Thục, chỉ riêng long nhãn, ta làm cẩn thận, đã thêu mất ba tháng mới xong."
Mặc Nhiên ngượng ngùng cười nói: "Tỷ tỷ miệng thật ngọt, tiếc rằng ta chỉ lên núi cầu kiếm, không cần mặc đồ cầu kỳ như vậy."
Lão nương thấy không được, lại giữ chặt Sư Muội: "Ôi chao, vị Tiên Quân này thật đẹp, còn xinh đẹp hơn cô nương đẹp nhất thành ta ba phần. Tiên Quân, ta nói, áo choàng mẫu đơn này rất hợp với ngươi, thử nhìn xem?"
Sư Muội cười khổ: "Lão nương, đó là đồ cho nữ nhi mặc."
Tiết Mông không thích đi mua y phục, tự cho mình thanh cao không thèm tới, chỉ đợi ở chỗ cũ. Sở Vãn Ninh mua cho cậu một cái áo choàng đen tím, xung quanh có lót lông thỏ trắng.
Bà chủ nói: "Tiên Quân, đồ này ngươi mặc hơi nhỏ, thiếu niên mặc mới vừa."
Sở Vãn Ninh nhàn nhạt nói: "Ta mua cho đồ đệ."
"À, chà chà." Lão nương bừng tỉnh đại ngộ, cười cười nói, "Quả là sự phụ tốt."
Có thể do lần đầu tiên trong đời được gọi là "sư phụ tốt", Sở Vãn Ninh cứng người, trên mặt tuy không biểu hiện gì, nhưng khi đi, tay chân lại lệch bước.
Cuối cùng Mặc Nhiên chọn một cái áo choàng đen tuyền, Sư Muội là màu xanh nhạt, Sở Vãn Ninh là một màu trắng thuần, một cái màu đen tím, đưa tới, cho Tiết Mông mặc.
Tiết Mông vừa thấy áo choàng của mình, liền trợn to mắt.
Sở Vãn Ninh không rõ nguyên nhân: "Làm sao thế?"
"Không, không có gì."
Nhưng mà chờ Sở Vãn Ninh đi xa, Tiết Mông cho rằng y không nghe thấy, mới hơi ghét bỏ nhìn đường viền áo choàng, nhỏ giọng lầu bầu: "Màu tím? Ta không thích màu tím."
Lại không ngờ giọng lạnh lùng của Sở Vãn Ninh truyền tới: "Lắm lời, không mặc thì ngươi cởi trần mà lên."
Tiết Mông: "..."
Không nhanh không chậm tới đoạn đường cuối cùng, dưới sắc trời dần tối, bốn người rốt cuộc tới chân Húc Ánh Phong.
Húc Ánh Phong dồi dào linh lực, nhiều linh thú dị cầm, cho dù là đạo sĩ, cũng phải cân nhắc, không dám tuỳ tiện lên núi.
Nhưng có Sở Vãn Ninh ở đây, chút chuyện này không cần lo lắng, Sở Vãn Ninh ngưng tụ ra ba đoá hoa hải đường, có tác dụng đuổi linh lui tà, để ba đồ đệ đeo bên hông, rồi nói: "Đi thôi."
Mặc Nhiên ngẩng đầu, nhìn trong bóng đêm, ngọn núi đầy thượng cổ thần thú tĩnh mịch nguy nga, có muôn vàn cảm khái trong lòng.
Năm đó, hắn chiếu cáo thiên hạ trên đỉnh Húc Ánh Phong, yêu ma quỷ thần, Đạp Tiên Quân Mặc Nhiên hắn không hài lòng với Tu Chân giới, muốn tự phong mình làm chi chủ.
Cũng một năm đó, ở Húc Ánh Phong, hắn cưới về một thê một thiếp.
Hắn nhớ rõ mặt thê tử kia, Tống Thu Đồng, đệ nhất mỹ nhân Tu Chân giới, có một góc nhìn qua, cực kỳ giống Sư Muội.
Hắn không phải người quan tâm đến liêm sỉ, không làm theo quy củ tam môi lục sính, lúc ấy hắn cứ nắm lấy bàn tay trắng nõn thon dài của Tống Thu Đồng, dắt nữ nhân trùm khăn đỏ kia, cứ thế mà thành, vạn bậc thang, bọn họ đi hơn một canh giờ.
Sau đó Tống Thu Đồng đau chân, đi không nổi nữa.
Mặc Nhiên không tốt tính, xốc khăn voan của nàng lên hung dữ với nàng ta.
Dưới ánh trăng mờ ảo, đôi mắt ấm ức lại nhẫn nhịn của Tống Thu Đồng, cực kỳ giống cố nhân đã hoá thành xương trắng dưới cửu tuyền.
Lời chán ghét dừng bên miệng, run rẩy, cuối cùng thành:
"Sư Muội, để ta cõng huynh."
Theo bối phận của Tống Thu Đồng, nếu như là đồng môn với hắn, thì quả thật là sư muội của hắn, nên nàng chỉ hơi sửng sốt với xưng hô này, còn nói Mặc Nhiên diệt toàn phái Nho Phong Môn, lại sáp nhập Nho Phong Môn vào Tử Sinh Đỉnh, gọi sư muội cũng không phải không thể, vì thế cười cười, nói: "Được."
Mấy ngàn bậc thang cuối cùng, Đạp Tiên Quân, Nhân giới chi chủ, hắc ám chi quân, từng bước vững vàng, vững vàng cõng tân nương tử xinh đẹp mặc hồng y, đi lên đỉnh núi.
Hắn cúi đầu, nhìn bóng người trên mặt đất, tư thế quái dị, chồng lên nhau.
Hắn cười cười, cổ hơi nghẹn: "Sư Muội, sau này ta là Nhân giới chủ quân, từ nay về sau, không ai làm tổn thương huynh được nữa."
Nữ tử sau lưng không biết nên nói gì, do dự một lát, thấp thấp "vâng" một tiếng.
Thanh âm kia rất nhẹ, có lẽ vì quá nhẹ, giọng nữ tử cũng không quá rõ ràng, nghe mơ hồ.
Hốc mắt Mặc Nhiên không ai thấy hơi đỏ lên, hắn trầm thấp nói: "Thực xin lỗi, ngày này, để huynh chờ lâu rồi."
Tống Thu Đồng nghe Mặc Nhiên nói thích nàng từ lâu, vì thế ôn nhu gọi: "Phu quân..."
Giọng nữ tử vang lên, tiếng trong trẻo, như hoa lan bên đường, rất dễ nghe. Nhưng Mặc Nhiên đột nhiên ngừng bước.
"Sao vậy?"
"... Không có gì."
Lại tiếp tục đi tới, Mặc Nhiên không khàn khàn nói tiếp, mỏng manh run rẩy, thương tiếc đều không còn.
Dừng một chút, hắn nói: "Về sau gọi "A Nhiên" là được rồi."
Tống Thu Đồng hơi bất ngờ, cũng không dám gọi Đạp Tiên Quân như vậy, do dự nói: "Phu quân, chuyện này... Chỉ sợ..."
Mặc Nhiên chợt hung ác xoay người gào lên: "Ngươi không nghe, ta ném ngươi từ đỉnh núi xuống!"
"A, A Nhiên!" Tống Thu Đồng vội sửa lời nói, "A Nhiên, ta sai rồi."
Mặc Nhiên không nói gì nữa.
Hắn cúi đầu, yên lặng không hé răng, tiếp tục đi.
Bóng trên mặt đất vẫn như vậy.
Sau nghĩ lại, sẽ nhận ra, thật sự, chỉ là bóng mà thôi.
Hoa trong gương, trăng trong nước, đều là giả.
Mãi không tồn tại.
"Sư Muội."
"Hử?" Người đi cạnh Mặc Nhiên quay đầu. Tiếng vạn lá lao xao, cỏ cây xào xạc, ánh trăng chiếu lên dung nhan tuyệt sắc của y, "A Nhiên, sao vậy?"
"Huynh... Đi mệt không?" Mặc Nhiên nhìn Sở Vãn Ninh và Tiết Mông đi trước, nói nhỏ, "Mệt thì bảo, ta cõng huynh đi."
Sư Muội còn chưa đáp, Sở Vãn Ninh đã quay đầu lại.
Y lạnh lùng liếc Mặc Nhiên một cái: "Sư Minh Tinh bị chặt chân à, mà cần ngươi thể hiện?"
Sư Muội vội nói: "Sư tôn, A Nhiên chỉ đùa thôi, người đừng giận."
Sở Vãn Ninh hạ thấp lông mày, đuôi mày sắc bén, trong mắt len lỏi ánh lửa: "Nực cười, ta sao phải giận."
Nói xong phất tay áo, nghênh ngang bỏ đi.
Mặc Nhiên: "......"
Sư Muội: "......"
"Sư tôn không vui đâu..."
"Y là người thế nào không phải huynh không biết." Mặc Nhiên vẫn thì thầm bên tai Sư Muội, "Tâm nhãn nhỏ xíu, máu lạnh vô tình, còn không cho huynh đệ đồng môn giúp đỡ nhau."
Xong nhăn mũi, hạ giọng tổng kết nói: "Cực kỳ đáng ghét."
Sở Vãn Ninh đi trước lạnh lùng nói: "Mặc Vi Vũ, ngươi nói thêm một chữ nữa, có tin ta ném ngươi xuống núi không!"
Mặc Nhiên lập tức câm miệng, nhưng hắn vẫn trộm cười hì hì liếc Sư Muội, dùng khẩu hình:
Huynh xem, ta nói có sai đâu?
———
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay giáo viên sẽ dạy lớp học Tu Chân, dùng "Tuyệt đối không có khả năng" đặt câu.
Mặc Nhiên: Thích một người, chẳng lẽ là thích thân thể người kia à? Tuyệt đối không có khả năng.
Sở Vãn Ninh: Thích một người, chẳng lẽ nhất định phải nói ra chắc? Tuyệt đối không có khả năng.
Sư Muội: Tướng mạo ta, chẳng lẽ rất giống các cô nương ư? Tuyệt đối không có khả năng.
Tiết Mông: Là thẳng nam, chẳng lẽ ta muốn mặc áo choàng tím gay vầy á? Tuyệt đối không có khả năng.
Vương phu nhân: Là một thẳng nam, chẳng lẽ con sẽ cởi trần đi cũng ba tên gay sao? Tuyệt đối không có khả năng.
Tiết Chính Ung: Ngọc Hành trưởng lão cứng như vậy, dưới môn hạ y sẽ có thẳng nam chắc? Tuyệt đối không có khả năng.
Tống Thu Đồng: Là pháo hôi (kẻ hi sinh), kiếp này đế quân sẽ cưới ta ư? Tuyệt đối không có khả năng.
Bánh Bao Thịt: Husky hôm nay tra như vậy, khu bình luận không có tiểu thiên sứ mắng hắn chắc? Tuyệt đối không có khả năng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất