Chương 92
Lúc Lý Thống đến không thấy An Văn Quế đâu, hỏi mọi người thì bọn họ kêu An thiếu gia xin phép về phủ vài hôm, vì có việc riêng. Lý Thống tò mò không biết chuyện gì mà gấp đến vậy, đến độ không kịp nói cho cả cậu nghe qua. Vẫn cảm thấy không an tâm, thắc mắc nhưng Lý Thống cố gắng tự động viên bản thân rằng không có chuyện gì.
An Văn Quế trên xe không nói lời nào, chỉ nhắm mắt vờ ngủ. Vừa về tới phủ đã bị cha bắt tống nhốt trong phòng. Hắn thất thần ngồi trên ghế. An lão gia nhìn bộ dạng thất thần của con trai, lão chán nản.
"Ở trong này đến khi ta xử lý xong việc thì hãy tính đến chuyện được thả, suy nghĩ lại những gì con đã làm đi."
Nói rồi bước ra ngoài, bỏ mặc hắn một mình trong phòng, An Văn Quế nước mắt lại rưng rưng, hắn khóc hắn nhớ Lý Thống, hắn lo cho Lý Thống. An Văn Quế cứ ngồi ở đó, cho đến khi người hầu của hắn bưng đồ ăn vào trong.
"Thiếu gia.. thiếu gia đừng ngồi như vậy nữa, mặt thiếu gia bẩn hết rồi.. còn bị thương nữa.. để tôi lấy thuốc bôi.."
Người hầu kia đặt khay cơm xuống, rồi lại chạy ra ngoài, một hồi sau đã quay lại.
"Thiếu gia.. thiếu gia bị đánh đến mức này sao? Để tôi bôi thuốc cho thiếu gia."
An Văn Quế ngồi đó nãy giờ chỉ mải suy nghĩ đến Lý Thống, được người hầu kia hỏi thăm mới nhớ ra ban nãy cha đánh mình. Người hầu lau vết thương ở khóe miệng, cảm giác đau xót kéo hắn về thực tại.
An Văn Quế lúc này mới nhận ra, cái bạt tai đó đau đến mức rách cả khóe miệng hắn, cha đã tức giận đến thế sao.
"Còn chảy máu nữa không?"
An Văn Quế từ tốn hỏi người hầu.
"Dạ thưa, máu đã khô rồi, nhưng mà thiếu gia đã làm gì khiến lão gia tức giận đến mức đó. Trước giờ chưa từng thấy lão gia đánh thiếu gia đến mức như vậy."
An Văn Quế nhớ lại dáng vẻ của cha trước giờ, công nhận trước giờ chưa từng thấy qua bộ dạng đáng sợ như vậy, ra tay mạnh bạo như vậy. An Văn Quế bấm bụng lại nhớ tới Lý Thống.
"Không biết cha còn làm gì trừng phạt Lý Thống không? Thật sự lo cho anh ấy."
An Văn Quế lòng lại nóng như lửa.
"Có một chuyện ta cần ngươi giúp, hứa với ta không được để cha ta biết."
"Thiếu gia cứ nói đi ạ, việc gì có thể, kẻ hầu hạ này sẽ cố gắng giúp."
An Văn Quế dồn hết hy vọng vào người hầu đó.
"Ngươi đi nghe ngóng cho ta lão gia có đang sai người đi đâu không? Sau đó hãy thay ta gửi lá thư tới Lý thiếu gia. Ngươi làm được không?"
Tên người làm kia ngẫm một hồi, liền đáp ứng yêu cầu của An Văn Quế. Trong lúc kẻ kia đi thám thính dò la, hắn đã vội vã ngồi viết vài dòng, hắn lo Lý Thống không thấy hắn bất an, cố viết vài lời để gửi tới Lý Thống.
Lúc viết xong, vẫn chưa thấy tên kia quay lại, An Văn Quế nóng ruột đi qua đi lại, vài động tác cử động bất chợt cơn đau ở mạn sườn nhói lên. An Văn Quế vén áo lên, ấy thế chỗ đấy đã bầm tím một mảng lớn, hắn hít một hơi sâu, lại ngồi xuống nhẫn lại.
Đến khi hắn thiếp đi rồi, tên hầu kia mới quay lại, An Văn Quế giật mình choàng tỉnh khi nghe thấy tiếng cửa kêu. Trời đã về tối, gió lạnh bên ngoài lùa vào, khiến hắn nổi hết gai ốc, tỉnh táo hơn ba bốn phần.
"Thế nào rồi, nghe được chuyện gì không?"
Tên kia đóng cửa cẩn thận mới đi tới nói nhỏ.
"Thật sự vất vả lắm tôi mới nghe được ít chuyện, thiếu gia.. chuyện này có liên quan tới Lý thiếu gia."
An Văn Quế nghe tới ba chữ cuối này đã nhảy dựng lên, hốt hoảng.
"Cái gì, là chuyện gì liên quan tới Lý thiếu gia, cha ta tính làm gì cậu ấy!"
Tên hầu bị dọa một phen, sợ xanh mặt luống cuống kéo tay áo cố kìm An Văn Quế ngồi xuống, tay ra hiệu im lặng.
"Thiếu gia kích động như vậy, nói lớn vậy nhỡ bên ngoài nghe thấy thì sao?"
An Văn Quế run run giọng nói.
"Được rồi, mau nói cho ta nghe, khẩn trương."
"Cả chiều nay, An lão gia và hoàng hậu gặp nhau trong thư phòng, hai người họ nói chuyện khá lâu. Đại khái tôi nghe được rằng ngày mai nhân lúc lễ hội tổ chức, sẽ lừa Lý thiếu gia đến gặp ai đó, sau đó cái gì mà mang thuốc tới tẩm vào đồ ăn.. tôi cố gắng lắm nghe được đoạn đó, sợ bị phát hiện thì chạy vội đi đến đây.."
An Văn Quế đang cố hình dung ra kế sách của cha mình, nhưng hắn vẫn không hiểu tại sao lại có hoàng hậu tham gia vào chuyện này.
"Ngươi có nghe nhầm không, là cha ta nói với hoàng hậu?"
Người hầu kia quả quyết.
"Không sai, hồi chiều mấy nô tì kia còn vội vàng dọn lại phủ, là đón hoàng hậu tới đó."
An Văn Quế nhận ra vấn đề chuyện ở đây không chỉ đơn giản cha tức giận chuyện hắn với Lý Thống yêu nhau, mà cạnh đó là còn bí mật kinh khủng khác có liên quan tới Lý Thống và cả phủ Lý.
An Văn Quế cố gắng sâu chuỗi mọi chuyện lại, hắn nhớ lại lần bị truy sát của Lý Thống, hắn nhớ lại chuyện hai phủ An và Lý đối đầu nhau. An Văn Quế chợt nhớ.
"Ngươi, chuyện trước kia, lúc ta kêu ngươi đi kiếm Lý thiếu gia, bảo ngươi tra khảo tên lạ mặt kia thế nào rồi?"
Tên hầu chợt nhớ ra, lập tức báo cáo.
"Nhắc mới nhớ, đã tìm hiểu được sơ qua, kẻ này cũng một tay hoàng hậu thuê tới ám sát Lý thiếu gia ạ. Không biết vì lí do gì mà hoàng hậu ra tay độc ác như vậy."
An Văn Quế bỗng nhiên thông suốt, cha hắn và hoàng hậu thật sự có mưu đồ tư thù với Lý gia, động chạm tới hẳn Lý Thống nữa, chính tỏ mối thù này ăn sâu toàn bộ người Lý gia. Nhưng chuyện gì mà đáng sợ như vậy.. Hắn vẫn phải cần thời gian để giải quyết. Nhưng trước tiên hắn cần phải bảo vệ Lý Thống phen này.
"Ngươi tiếp tục điều tra vụ việc đó cho ta, còn một chuyện này ta cần ngươi giúp. Thật sự là giúp đỡ ta."
Bức thư bị hắn vò nát trong tay.
An Văn Quế trên xe không nói lời nào, chỉ nhắm mắt vờ ngủ. Vừa về tới phủ đã bị cha bắt tống nhốt trong phòng. Hắn thất thần ngồi trên ghế. An lão gia nhìn bộ dạng thất thần của con trai, lão chán nản.
"Ở trong này đến khi ta xử lý xong việc thì hãy tính đến chuyện được thả, suy nghĩ lại những gì con đã làm đi."
Nói rồi bước ra ngoài, bỏ mặc hắn một mình trong phòng, An Văn Quế nước mắt lại rưng rưng, hắn khóc hắn nhớ Lý Thống, hắn lo cho Lý Thống. An Văn Quế cứ ngồi ở đó, cho đến khi người hầu của hắn bưng đồ ăn vào trong.
"Thiếu gia.. thiếu gia đừng ngồi như vậy nữa, mặt thiếu gia bẩn hết rồi.. còn bị thương nữa.. để tôi lấy thuốc bôi.."
Người hầu kia đặt khay cơm xuống, rồi lại chạy ra ngoài, một hồi sau đã quay lại.
"Thiếu gia.. thiếu gia bị đánh đến mức này sao? Để tôi bôi thuốc cho thiếu gia."
An Văn Quế ngồi đó nãy giờ chỉ mải suy nghĩ đến Lý Thống, được người hầu kia hỏi thăm mới nhớ ra ban nãy cha đánh mình. Người hầu lau vết thương ở khóe miệng, cảm giác đau xót kéo hắn về thực tại.
An Văn Quế lúc này mới nhận ra, cái bạt tai đó đau đến mức rách cả khóe miệng hắn, cha đã tức giận đến thế sao.
"Còn chảy máu nữa không?"
An Văn Quế từ tốn hỏi người hầu.
"Dạ thưa, máu đã khô rồi, nhưng mà thiếu gia đã làm gì khiến lão gia tức giận đến mức đó. Trước giờ chưa từng thấy lão gia đánh thiếu gia đến mức như vậy."
An Văn Quế nhớ lại dáng vẻ của cha trước giờ, công nhận trước giờ chưa từng thấy qua bộ dạng đáng sợ như vậy, ra tay mạnh bạo như vậy. An Văn Quế bấm bụng lại nhớ tới Lý Thống.
"Không biết cha còn làm gì trừng phạt Lý Thống không? Thật sự lo cho anh ấy."
An Văn Quế lòng lại nóng như lửa.
"Có một chuyện ta cần ngươi giúp, hứa với ta không được để cha ta biết."
"Thiếu gia cứ nói đi ạ, việc gì có thể, kẻ hầu hạ này sẽ cố gắng giúp."
An Văn Quế dồn hết hy vọng vào người hầu đó.
"Ngươi đi nghe ngóng cho ta lão gia có đang sai người đi đâu không? Sau đó hãy thay ta gửi lá thư tới Lý thiếu gia. Ngươi làm được không?"
Tên người làm kia ngẫm một hồi, liền đáp ứng yêu cầu của An Văn Quế. Trong lúc kẻ kia đi thám thính dò la, hắn đã vội vã ngồi viết vài dòng, hắn lo Lý Thống không thấy hắn bất an, cố viết vài lời để gửi tới Lý Thống.
Lúc viết xong, vẫn chưa thấy tên kia quay lại, An Văn Quế nóng ruột đi qua đi lại, vài động tác cử động bất chợt cơn đau ở mạn sườn nhói lên. An Văn Quế vén áo lên, ấy thế chỗ đấy đã bầm tím một mảng lớn, hắn hít một hơi sâu, lại ngồi xuống nhẫn lại.
Đến khi hắn thiếp đi rồi, tên hầu kia mới quay lại, An Văn Quế giật mình choàng tỉnh khi nghe thấy tiếng cửa kêu. Trời đã về tối, gió lạnh bên ngoài lùa vào, khiến hắn nổi hết gai ốc, tỉnh táo hơn ba bốn phần.
"Thế nào rồi, nghe được chuyện gì không?"
Tên kia đóng cửa cẩn thận mới đi tới nói nhỏ.
"Thật sự vất vả lắm tôi mới nghe được ít chuyện, thiếu gia.. chuyện này có liên quan tới Lý thiếu gia."
An Văn Quế nghe tới ba chữ cuối này đã nhảy dựng lên, hốt hoảng.
"Cái gì, là chuyện gì liên quan tới Lý thiếu gia, cha ta tính làm gì cậu ấy!"
Tên hầu bị dọa một phen, sợ xanh mặt luống cuống kéo tay áo cố kìm An Văn Quế ngồi xuống, tay ra hiệu im lặng.
"Thiếu gia kích động như vậy, nói lớn vậy nhỡ bên ngoài nghe thấy thì sao?"
An Văn Quế run run giọng nói.
"Được rồi, mau nói cho ta nghe, khẩn trương."
"Cả chiều nay, An lão gia và hoàng hậu gặp nhau trong thư phòng, hai người họ nói chuyện khá lâu. Đại khái tôi nghe được rằng ngày mai nhân lúc lễ hội tổ chức, sẽ lừa Lý thiếu gia đến gặp ai đó, sau đó cái gì mà mang thuốc tới tẩm vào đồ ăn.. tôi cố gắng lắm nghe được đoạn đó, sợ bị phát hiện thì chạy vội đi đến đây.."
An Văn Quế đang cố hình dung ra kế sách của cha mình, nhưng hắn vẫn không hiểu tại sao lại có hoàng hậu tham gia vào chuyện này.
"Ngươi có nghe nhầm không, là cha ta nói với hoàng hậu?"
Người hầu kia quả quyết.
"Không sai, hồi chiều mấy nô tì kia còn vội vàng dọn lại phủ, là đón hoàng hậu tới đó."
An Văn Quế nhận ra vấn đề chuyện ở đây không chỉ đơn giản cha tức giận chuyện hắn với Lý Thống yêu nhau, mà cạnh đó là còn bí mật kinh khủng khác có liên quan tới Lý Thống và cả phủ Lý.
An Văn Quế cố gắng sâu chuỗi mọi chuyện lại, hắn nhớ lại lần bị truy sát của Lý Thống, hắn nhớ lại chuyện hai phủ An và Lý đối đầu nhau. An Văn Quế chợt nhớ.
"Ngươi, chuyện trước kia, lúc ta kêu ngươi đi kiếm Lý thiếu gia, bảo ngươi tra khảo tên lạ mặt kia thế nào rồi?"
Tên hầu chợt nhớ ra, lập tức báo cáo.
"Nhắc mới nhớ, đã tìm hiểu được sơ qua, kẻ này cũng một tay hoàng hậu thuê tới ám sát Lý thiếu gia ạ. Không biết vì lí do gì mà hoàng hậu ra tay độc ác như vậy."
An Văn Quế bỗng nhiên thông suốt, cha hắn và hoàng hậu thật sự có mưu đồ tư thù với Lý gia, động chạm tới hẳn Lý Thống nữa, chính tỏ mối thù này ăn sâu toàn bộ người Lý gia. Nhưng chuyện gì mà đáng sợ như vậy.. Hắn vẫn phải cần thời gian để giải quyết. Nhưng trước tiên hắn cần phải bảo vệ Lý Thống phen này.
"Ngươi tiếp tục điều tra vụ việc đó cho ta, còn một chuyện này ta cần ngươi giúp. Thật sự là giúp đỡ ta."
Bức thư bị hắn vò nát trong tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất