Chương 105: Quyển 4 Chương 27
Huyền Diệu Khả đi tới, đỡ Tiêu Xuân Hạ trên đất ngồi lên ghế.
Tiêu Xuân Hạ hốt hoảng ngẩng đầu, thấy Huyền Diệu Khả, như kẻ chết chìm bắt được tấm gỗ cứu mạng, cố sức nắm lấy tay Huyền Diệu Khả.
"Tiểu Khả, anh, anh vừa mơ thấy mình giết các cô ấy, anh giết các cô ấy..."
Tay Huyền Diệu Khả bị nắm rất đau, lại không biểu hiện đau đớn chút nào, nụ cười của cô rất ôn hoà, như noãn dương ngày đông giá rét, khiến trái tim Tiêu Xuân Hạ kỳ dị an tĩnh.
"Không, các cô ấy không phải anh giết, em vừa nãy không phải đã nói sao? Anh tối qua vẫn ở nhà, anh không ra ngoài, thế nào là anh giết?"
Tiêu Xuân Hạ hoàn toàn tỉnh ngộ, tối qua anh tan ca xong rời bệnh viện, theo Tiểu Khả về lấy quần áo, rồi lại về nhà, anh còn chơi game với Tiểu Khả tới 12 giờ, có thể nào ở bệnh viện?
Vừa nghĩ vậy, Tiêu Xuân Hạ nhất thời trấn tĩnh.
"Anh chỉ nằm mơ, anh vì sao mơ thấy vậy?" Tiêu Xuân Hạ nghi hoặc không giải thích được.
Huyền Huyễn tới trước ngăn tủ, lấy ra một cây quạt hoa đào, vết máu phía trên đã khô, thế nhưng không phải khô khốc của màu đỏ xỉn, mà là đỏ tươi như vừa chảy ra.
Huyền Huyễn vươn tay sờ, có cảm giác dính ướt không nói nên lời.
Cậu xoay người, nói với Tiêu Xuân Hạ: "Anh sở dĩ nằm mơ, là vì có kẻ muốn anh mơ thấy."
Trái tim Tiêu Xuân Hạ kịch liệt nhảy lên, "Có kẻ muốn tôi mơ thấy? Ai?"
"Kẻ làm cây quạt này, cũng là hung thủ chân chính."
"Hắn vì sao muốn tôi mơ thấy? Để tôi nghĩ mình là hung thủ?"
Huyền Huyễn không trả lời ngay, nửa ngày, cậu nói: "Anh là bác sĩ tâm lý, vậy anh nghĩ muốn dằn vặt một người, khiến người đó lo lắng hãi hùng, không phân rõ hiện thực và hư huyễn, thậm chí đẩy người đó đến tinh thần phân liệt có phải là một cách tốt?"
Tiêu Xuân Hạ rùng mình, đích xác, muốn dằn vặt một người, tinh thần dằn vặt như lưỡi dao sắc bén dán trên động mạch, tuỳ thời đâm về trước, để người không nhịn được, hận không thể đưa cổ mình lên, kết thúc loại dằn vặt bên bờ sinh tử này.
Huyền Diệu Khả hỏi: "Tiểu Hạ, ai có thù lớn vậy với anh?"
Tiêu Xuân Hạ mờ mịt, lắc đầu, "Không biết."
Huyền Huyễn nói: "Đáng tiếc chúng ta tới chậm một bước, bằng không có thể bắt lấy hắn."
Huyền Diệu Khả vô thức liếc nhìn, "Hung thủ đã tới?"
Huyền Huyễn gật đầu, "Ừ, Xuân Hạ nằm mơ, không phải ngẫu nhiên, anh ta bị người thi pháp."
Hồi tưởng, Tiêu Xuân Hạ cả kinh một thân mồ hôi lạnh, anh nhịn không được hỏi: "Nếu hai người không xuất hiện, tôi sẽ nằm mơ tiếp sao? Nếu tiếp, vậy tôi mơ thấy gì?"
"Vậy phải xem hung thủ muốn anh mơ thấy gì."
"Cảm giác này thật không xong." Tiêu Xuân Hạ nói thầm.
"Anh, em—— Huyền Huyễn, cậu cầm cái gì?!"
Dự định chào Tiêu Xuân Hạ rồi về Tiêu Xuân Thu lơ đãng liếc thấy cây quạt hoa đào trong tay Huyền Huyễn, thoáng chốc trừng mắt.
Huyền Huyễn đưa cây quạt cho Tiêu Xuân Thu.
Tiêu Xuân Thu cầm nghiên cứu một hồi, không xác định hỏi: "Đây là quạt da trâu? Làm thật tinh xảo, cậu lấy ở đâu? Vừa nãy tôi không thấy cậu cầm?"
"Không phải da trâu."
"A? Cái gì không phải da trâu?" Tiêu Xuân Thu nhất thời không phản ứng.
"Tôi nói, cây quạt này không phải da trâu, mà là da người, là mảng da không thấy của năm cô gái đã chết."
Tiêu Xuân Thu và Đường Vân khiếp sợ, sững sờ tại chỗ.
Tiêu Xuân Hạ hốt hoảng ngẩng đầu, thấy Huyền Diệu Khả, như kẻ chết chìm bắt được tấm gỗ cứu mạng, cố sức nắm lấy tay Huyền Diệu Khả.
"Tiểu Khả, anh, anh vừa mơ thấy mình giết các cô ấy, anh giết các cô ấy..."
Tay Huyền Diệu Khả bị nắm rất đau, lại không biểu hiện đau đớn chút nào, nụ cười của cô rất ôn hoà, như noãn dương ngày đông giá rét, khiến trái tim Tiêu Xuân Hạ kỳ dị an tĩnh.
"Không, các cô ấy không phải anh giết, em vừa nãy không phải đã nói sao? Anh tối qua vẫn ở nhà, anh không ra ngoài, thế nào là anh giết?"
Tiêu Xuân Hạ hoàn toàn tỉnh ngộ, tối qua anh tan ca xong rời bệnh viện, theo Tiểu Khả về lấy quần áo, rồi lại về nhà, anh còn chơi game với Tiểu Khả tới 12 giờ, có thể nào ở bệnh viện?
Vừa nghĩ vậy, Tiêu Xuân Hạ nhất thời trấn tĩnh.
"Anh chỉ nằm mơ, anh vì sao mơ thấy vậy?" Tiêu Xuân Hạ nghi hoặc không giải thích được.
Huyền Huyễn tới trước ngăn tủ, lấy ra một cây quạt hoa đào, vết máu phía trên đã khô, thế nhưng không phải khô khốc của màu đỏ xỉn, mà là đỏ tươi như vừa chảy ra.
Huyền Huyễn vươn tay sờ, có cảm giác dính ướt không nói nên lời.
Cậu xoay người, nói với Tiêu Xuân Hạ: "Anh sở dĩ nằm mơ, là vì có kẻ muốn anh mơ thấy."
Trái tim Tiêu Xuân Hạ kịch liệt nhảy lên, "Có kẻ muốn tôi mơ thấy? Ai?"
"Kẻ làm cây quạt này, cũng là hung thủ chân chính."
"Hắn vì sao muốn tôi mơ thấy? Để tôi nghĩ mình là hung thủ?"
Huyền Huyễn không trả lời ngay, nửa ngày, cậu nói: "Anh là bác sĩ tâm lý, vậy anh nghĩ muốn dằn vặt một người, khiến người đó lo lắng hãi hùng, không phân rõ hiện thực và hư huyễn, thậm chí đẩy người đó đến tinh thần phân liệt có phải là một cách tốt?"
Tiêu Xuân Hạ rùng mình, đích xác, muốn dằn vặt một người, tinh thần dằn vặt như lưỡi dao sắc bén dán trên động mạch, tuỳ thời đâm về trước, để người không nhịn được, hận không thể đưa cổ mình lên, kết thúc loại dằn vặt bên bờ sinh tử này.
Huyền Diệu Khả hỏi: "Tiểu Hạ, ai có thù lớn vậy với anh?"
Tiêu Xuân Hạ mờ mịt, lắc đầu, "Không biết."
Huyền Huyễn nói: "Đáng tiếc chúng ta tới chậm một bước, bằng không có thể bắt lấy hắn."
Huyền Diệu Khả vô thức liếc nhìn, "Hung thủ đã tới?"
Huyền Huyễn gật đầu, "Ừ, Xuân Hạ nằm mơ, không phải ngẫu nhiên, anh ta bị người thi pháp."
Hồi tưởng, Tiêu Xuân Hạ cả kinh một thân mồ hôi lạnh, anh nhịn không được hỏi: "Nếu hai người không xuất hiện, tôi sẽ nằm mơ tiếp sao? Nếu tiếp, vậy tôi mơ thấy gì?"
"Vậy phải xem hung thủ muốn anh mơ thấy gì."
"Cảm giác này thật không xong." Tiêu Xuân Hạ nói thầm.
"Anh, em—— Huyền Huyễn, cậu cầm cái gì?!"
Dự định chào Tiêu Xuân Hạ rồi về Tiêu Xuân Thu lơ đãng liếc thấy cây quạt hoa đào trong tay Huyền Huyễn, thoáng chốc trừng mắt.
Huyền Huyễn đưa cây quạt cho Tiêu Xuân Thu.
Tiêu Xuân Thu cầm nghiên cứu một hồi, không xác định hỏi: "Đây là quạt da trâu? Làm thật tinh xảo, cậu lấy ở đâu? Vừa nãy tôi không thấy cậu cầm?"
"Không phải da trâu."
"A? Cái gì không phải da trâu?" Tiêu Xuân Thu nhất thời không phản ứng.
"Tôi nói, cây quạt này không phải da trâu, mà là da người, là mảng da không thấy của năm cô gái đã chết."
Tiêu Xuân Thu và Đường Vân khiếp sợ, sững sờ tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất