Chương 139: Quyển 5 Chương 6
Vừa nhắc tới chuyện này Tống Tiếu Ngự đã tức giận, "Tôi lần đầu thấy cha mẹ, con cái không giáo dưỡng như vậy."
Tiểu Thường xê dịch thân thể, gối đầu lên đùi Tống Tiếu Ngự, "Cậu tức cái gì, chúng ta đã dọn ra, đừng tính với bọn họ nữa."
Tống Tiếu Ngự vẫn bất bình.
Tiểu Thường thấy ánh mắt Huyền Huyễn đổi tới đổi lui trên người mình và Tống Tiếu Ngự, cười hỏi: "Cậu có phải nghĩ bọn tôi rất thân thiết, cách sống chung hoàn toàn khác với bình thường."
Huyền Huyễn thành thật gật đầu, "Khác rất lớn."
Tiểu Thường thoải mái duỗi tứ chi, "Bọn tôi từ nhỏ quen nhau, đối phương có chuyện xấu gì, là người thế nào đều rõ mồn một, cho nên sống rất thật tình, muốn mắng sẽ mắng, muốn chọc cười sẽ nghĩ cách chọc cười, đối phương mất hứng, trăm phương nghìn kế để đối phương vui, bất đắc dĩ các đồng sự khả ái của bọn tôi mỗi ngày bát quái, bọn tôi chỉ có thể giả oan gia ở cảnh cục, bằng không, sẽ khiến người chú ý."
Tống Tiếu Ngự cười gật đầu, sờ mái tóc ướt sũng của Tiểu Thường.
"Trách không được Xuân Thu nói khoa hình sự các anh đều là lừa gạt."
"Xuân Xuân nói sai rồi, chí ít Tiểu Cảnh mới tới không gạt người." Tiểu Thường nghiêm trang nói.
Huyền Huyễn bật cười.
Ba người cười nói một hồi, quay lại đề tài vừa nhắc.
Tống Tiếu Ngự nói: "Lúc trước, chung cư bọn tôi ở dọn tới một gia đình, nhà này có bốn đứa nhỏ, hai gái, hai trai, đều là song bào thai, mấy đứa nhãi tinh lực đặc biệt đầy này, phảng phất không cần ngủ, đêm hôm khuya khoắt còn chạy tới chạy lui, mỗi tối tôi và Tiểu Thường đều như ngủ trên đường ray, nghe xe lửa rình rập gào thét băng qua, không được an bình. Bọn tôi nhịn mấy đêm, rốt cuộc nhịn không được, ý kiến với cha mẹ tụi nó, ai biết họ mắng bọn tôi tâm thần, nói bảo bối của họ rất an tĩnh, tuyệt không ồn ào. Bọn tôi trách cứ vài lần, đều đóng cửa không tiếp. Tôi hoài nghi mấy tiểu quỷ này là cú, đến tối dị thường hưng phấn, như không cần ngủ, tụi nó không ngủ, bọn tôi phải ngủ, một tuần nay, bọn tôi thiếu ngủ nghiêm trọng. Không cách nào, không thể làm gì khác hơn là dọn nhà, ai!"
Tiểu Thường ngắt lời: "Khi bọn tôi đi làm, từng vài lần thấy mấy tiểu quỷ này đi học, nhưng tụi nó buổi tối không ngủ, ban ngày cũng không buồn ngủ như bọn tôi, mỗi lần nhìn tụi nó tinh thần no đủ, tôi thật hiếu kỳ, tụi nó vì sao tinh lực tốt như vậy? Lẽ nào bọn tôi đã già?"
Tống Tiếu Ngự vỗ đầu Tiểu Thường, "Mới mười tám mùa hoa, nói già cái gì!"
"Mười tám mùa hoa? Thật mệt cậu nói ra, cũng không sợ Huyền Huyễn cười."
Huyền Huyễn hài hước nói "Tôi cho dù muốn cười cũng không làm trò trước mặt hai người, rất không lễ phép."
Tống Tiếu Ngự và Tiểu Thường không hẹn nở nụ cười.
"Nói chung, đêm nay bọn tôi có thể ngủ yên."
Huyền Huyễn liếc đống hành lý bọn họ ném sang bên, nhắc nhở nói: "Hành lý nhiều như vậy, hai người thu dọn xong đã khuya, chỉ sợ đêm nay không ngủ yên."
Tiểu Thường tuyệt không lo lắng, vỗ chân Tống Tiếu Ngự, "Không sợ, có cậu ấy."
Huyền Huyễn không giải thích được.
"Cậu ấy rất có thiên phú thu dọn, gia vụ đều là cậu ấy làm.
Huyền Huyễn liếc Tống Tiếu Ngự, "Nhìn không ra."
"Nhìn không ra mới tốt, bằng không nhất định có một đống người tranh." Tiểu Thường cười hì hì nói.
Tống Tiếu Ngự cầm mặt Tiểu Thường hôn một cái, "Vậy cậu phải quý trọng tôi! Đúng rồi, Huyền Huyễn cậu nói Tiểu Thường bát tự khinh, dễ chọc quỷ triền thân, vậy cậu có phù chú cùng loại bình an phù cho Tiểu Thường đeo không, để cậu ấy không thành bánh mật của quỷ."
"Hiện tại không có, ngày mai tôi làm một cái."
"Cảm ơn."
Huyền Huyễn cười cười, "Không khách khí."
"Nếu Huyền Huyễn không nói, tôi còn không biết mình dễ chọc quỷ, trách không được năm ấy cậu ném tôi một mình đi thám hiểm, tôi liên tiếp đụng quỷ hai lần."
Tống Tiếu Ngự bất đắc dĩ nói "Ai bảo cậu xui xẻo trước ngày xuất phát bị sốt, dì tự nhiên không cho cậu đi, tôi cũng không cách nào. Sau cậu suốt một tháng không nói chuyện với tôi, thực sự là quỷ hẹp hòi!"
Tiểu Thường trừng, Tống Tiếu Ngự mặc kệ, vén tay áo thu dọn hành lý.
Huyền Huyễn nhìn giờ, "Tôi phải đi siêu thị, bằng không sẽ muộn."
"Tôi đi với cậu, thuận tiện mua vật dụng hằng ngày, cậu một mình không thành vấn đề chứ?" Tiểu Thường hỏi Tống Tiếu Ngự.
Tống Tiếu Ngự cười mắng: "Cậu lưu lại cũng chỉ cản trở, không bằng đi mua vài thứ về ăn."
Tiểu Thường làm mặt quỷ với Tống Tiếu Ngự, theo Huyền Huyễn ra ngoài.
Tiểu Thường xê dịch thân thể, gối đầu lên đùi Tống Tiếu Ngự, "Cậu tức cái gì, chúng ta đã dọn ra, đừng tính với bọn họ nữa."
Tống Tiếu Ngự vẫn bất bình.
Tiểu Thường thấy ánh mắt Huyền Huyễn đổi tới đổi lui trên người mình và Tống Tiếu Ngự, cười hỏi: "Cậu có phải nghĩ bọn tôi rất thân thiết, cách sống chung hoàn toàn khác với bình thường."
Huyền Huyễn thành thật gật đầu, "Khác rất lớn."
Tiểu Thường thoải mái duỗi tứ chi, "Bọn tôi từ nhỏ quen nhau, đối phương có chuyện xấu gì, là người thế nào đều rõ mồn một, cho nên sống rất thật tình, muốn mắng sẽ mắng, muốn chọc cười sẽ nghĩ cách chọc cười, đối phương mất hứng, trăm phương nghìn kế để đối phương vui, bất đắc dĩ các đồng sự khả ái của bọn tôi mỗi ngày bát quái, bọn tôi chỉ có thể giả oan gia ở cảnh cục, bằng không, sẽ khiến người chú ý."
Tống Tiếu Ngự cười gật đầu, sờ mái tóc ướt sũng của Tiểu Thường.
"Trách không được Xuân Thu nói khoa hình sự các anh đều là lừa gạt."
"Xuân Xuân nói sai rồi, chí ít Tiểu Cảnh mới tới không gạt người." Tiểu Thường nghiêm trang nói.
Huyền Huyễn bật cười.
Ba người cười nói một hồi, quay lại đề tài vừa nhắc.
Tống Tiếu Ngự nói: "Lúc trước, chung cư bọn tôi ở dọn tới một gia đình, nhà này có bốn đứa nhỏ, hai gái, hai trai, đều là song bào thai, mấy đứa nhãi tinh lực đặc biệt đầy này, phảng phất không cần ngủ, đêm hôm khuya khoắt còn chạy tới chạy lui, mỗi tối tôi và Tiểu Thường đều như ngủ trên đường ray, nghe xe lửa rình rập gào thét băng qua, không được an bình. Bọn tôi nhịn mấy đêm, rốt cuộc nhịn không được, ý kiến với cha mẹ tụi nó, ai biết họ mắng bọn tôi tâm thần, nói bảo bối của họ rất an tĩnh, tuyệt không ồn ào. Bọn tôi trách cứ vài lần, đều đóng cửa không tiếp. Tôi hoài nghi mấy tiểu quỷ này là cú, đến tối dị thường hưng phấn, như không cần ngủ, tụi nó không ngủ, bọn tôi phải ngủ, một tuần nay, bọn tôi thiếu ngủ nghiêm trọng. Không cách nào, không thể làm gì khác hơn là dọn nhà, ai!"
Tiểu Thường ngắt lời: "Khi bọn tôi đi làm, từng vài lần thấy mấy tiểu quỷ này đi học, nhưng tụi nó buổi tối không ngủ, ban ngày cũng không buồn ngủ như bọn tôi, mỗi lần nhìn tụi nó tinh thần no đủ, tôi thật hiếu kỳ, tụi nó vì sao tinh lực tốt như vậy? Lẽ nào bọn tôi đã già?"
Tống Tiếu Ngự vỗ đầu Tiểu Thường, "Mới mười tám mùa hoa, nói già cái gì!"
"Mười tám mùa hoa? Thật mệt cậu nói ra, cũng không sợ Huyền Huyễn cười."
Huyền Huyễn hài hước nói "Tôi cho dù muốn cười cũng không làm trò trước mặt hai người, rất không lễ phép."
Tống Tiếu Ngự và Tiểu Thường không hẹn nở nụ cười.
"Nói chung, đêm nay bọn tôi có thể ngủ yên."
Huyền Huyễn liếc đống hành lý bọn họ ném sang bên, nhắc nhở nói: "Hành lý nhiều như vậy, hai người thu dọn xong đã khuya, chỉ sợ đêm nay không ngủ yên."
Tiểu Thường tuyệt không lo lắng, vỗ chân Tống Tiếu Ngự, "Không sợ, có cậu ấy."
Huyền Huyễn không giải thích được.
"Cậu ấy rất có thiên phú thu dọn, gia vụ đều là cậu ấy làm.
Huyền Huyễn liếc Tống Tiếu Ngự, "Nhìn không ra."
"Nhìn không ra mới tốt, bằng không nhất định có một đống người tranh." Tiểu Thường cười hì hì nói.
Tống Tiếu Ngự cầm mặt Tiểu Thường hôn một cái, "Vậy cậu phải quý trọng tôi! Đúng rồi, Huyền Huyễn cậu nói Tiểu Thường bát tự khinh, dễ chọc quỷ triền thân, vậy cậu có phù chú cùng loại bình an phù cho Tiểu Thường đeo không, để cậu ấy không thành bánh mật của quỷ."
"Hiện tại không có, ngày mai tôi làm một cái."
"Cảm ơn."
Huyền Huyễn cười cười, "Không khách khí."
"Nếu Huyền Huyễn không nói, tôi còn không biết mình dễ chọc quỷ, trách không được năm ấy cậu ném tôi một mình đi thám hiểm, tôi liên tiếp đụng quỷ hai lần."
Tống Tiếu Ngự bất đắc dĩ nói "Ai bảo cậu xui xẻo trước ngày xuất phát bị sốt, dì tự nhiên không cho cậu đi, tôi cũng không cách nào. Sau cậu suốt một tháng không nói chuyện với tôi, thực sự là quỷ hẹp hòi!"
Tiểu Thường trừng, Tống Tiếu Ngự mặc kệ, vén tay áo thu dọn hành lý.
Huyền Huyễn nhìn giờ, "Tôi phải đi siêu thị, bằng không sẽ muộn."
"Tôi đi với cậu, thuận tiện mua vật dụng hằng ngày, cậu một mình không thành vấn đề chứ?" Tiểu Thường hỏi Tống Tiếu Ngự.
Tống Tiếu Ngự cười mắng: "Cậu lưu lại cũng chỉ cản trở, không bằng đi mua vài thứ về ăn."
Tiểu Thường làm mặt quỷ với Tống Tiếu Ngự, theo Huyền Huyễn ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất