Chương 149: Quyển 5 Chương 16
Thượng Quan Hiên nhún vai, "Có gì mâu thuẫn, bất quá là có người nói dối, có người bị buộc nói dối."
Tống Tiếu Ngự giật mình, "Ý nửa câu đầu của cậu tôi hiểu, thế nhưng nửa câu sau không."
"Trầm Liễu nói thật, ba anh em Trương Tiểu An rõ ràng có chuyện."
"Này tôi biết."
"Ba anh em Trương Tiểu An tự nhiên không nói dối, nhưng là có kẻ khiến tụi nó nói dối."
Tống Tiếu Ngự nhấc tay, "Stop, không rõ."
Thượng Quan Hiên cười, "Tôi nghĩ có lẽ có kẻ khiến ba anh em Trương Tiểu An tạm thời mất đi ý thức, bao quát Văn Tiểu Quân và Liêu Văn Quyên, cho nên bọn họ không biết Trương Tiểu Bình bị người ôm đi, tự nhiên không trả lời được."
Tống Tiếu Ngự trầm tư, "Cùng loại thôi miên?"
"Ừ." Thượng Quan Hiên gật đầu.
"Cậu nói vậy, tôi cũng nghĩ có thể. Nhà trẻ hẳn sẽ ghi chép ra vào, bất quá, tôi phỏng chừng tra không được gì, Thượng Quan, cậu đang nhìn gì?"
Thượng Quan Hiên thu hồi ánh mắt, "Cậu không cảm giác bố cục nhà trẻ này có chút đặc biệt?"
"Đặc biệt?"
Tống Tiếu Ngự nhìn xung quanh một vòng, "Ngô, nhà trẻ này đường đi khúc chiết, trồng nhiều cây cối, không thích hợp cho bé chơi đùa."
"Lại thích hợp trốn tìm."
"Nhà trẻ bình thường không bố trí như vậy, thiết kế này không thích hợp các cô tìm người, vạn nhất lũ trẻ bướng bỉnh trốn giữa những bụi hoa rậm rạp, sợ là phí không ít thời gian tinh lực mới có thể tìm ra tụi nó."
"Xanh hoá rất tốt cũng là vấn đề, bất quá, hôm nay cuối cùng không uổng, chí ít biết kẻ hiềm nghi là một người đàn bà."
"Đây là công lao của cậu, nếu không phải cậu bắt làm tù binh phương tâm bé Trầm Liễu, chúng ta sẽ không biết Trương Tiểu Bình là bị một người đàn bà ôm đi." Tống Tiếu Ngữ đùa giỡn nói.
Thượng Quan Hiên liếc trắng, "Buồn chán."
"Bất quá, tôi thích Văn Tiểu Quân, thằng bé này tương đối buồn cười."
"Ôm nó về nuôi."
"Tôi cũng muốn, chỉ sợ cha mẹ nó không chịu. Nói thật, Thượng Quan, cậu có định nhận nuôi một đứa bé với Xuân Thu?"
Thượng Quan Hiên dừng lại, "Không có, có con, cậu ấy sẽ hoa tâm, tôi thích trong lòng cậu ấy chỉ có tôi."
"Nghĩ không ra cậu bá đạo vậy."
Thượng Quan Hiên than thở, "Lẽ nào cậu không muốn Tiểu Thường chỉ có cậu?"
"Tự nhiên muốn, bất quá, nếu cậu ấy thích trẻ con, chúng tôi sẽ suy xét việc nuôi một đứa bé. Kỳ thực ngẫm lại, có một đứa bé cũng không sai, cho dù không phải thân sinh, thế nhưng có thể sủng thành thân sinh, cảm giác như con của mình."
Thượng Quan Hiên có chút mơ ước, con của mình sao? Thế nhưng mình hy vọng trong lòng cậu ấy chỉ có mình mình, không hy vọng phân cho người khác!
Tống Tiếu Ngự giật mình, "Ý nửa câu đầu của cậu tôi hiểu, thế nhưng nửa câu sau không."
"Trầm Liễu nói thật, ba anh em Trương Tiểu An rõ ràng có chuyện."
"Này tôi biết."
"Ba anh em Trương Tiểu An tự nhiên không nói dối, nhưng là có kẻ khiến tụi nó nói dối."
Tống Tiếu Ngự nhấc tay, "Stop, không rõ."
Thượng Quan Hiên cười, "Tôi nghĩ có lẽ có kẻ khiến ba anh em Trương Tiểu An tạm thời mất đi ý thức, bao quát Văn Tiểu Quân và Liêu Văn Quyên, cho nên bọn họ không biết Trương Tiểu Bình bị người ôm đi, tự nhiên không trả lời được."
Tống Tiếu Ngự trầm tư, "Cùng loại thôi miên?"
"Ừ." Thượng Quan Hiên gật đầu.
"Cậu nói vậy, tôi cũng nghĩ có thể. Nhà trẻ hẳn sẽ ghi chép ra vào, bất quá, tôi phỏng chừng tra không được gì, Thượng Quan, cậu đang nhìn gì?"
Thượng Quan Hiên thu hồi ánh mắt, "Cậu không cảm giác bố cục nhà trẻ này có chút đặc biệt?"
"Đặc biệt?"
Tống Tiếu Ngự nhìn xung quanh một vòng, "Ngô, nhà trẻ này đường đi khúc chiết, trồng nhiều cây cối, không thích hợp cho bé chơi đùa."
"Lại thích hợp trốn tìm."
"Nhà trẻ bình thường không bố trí như vậy, thiết kế này không thích hợp các cô tìm người, vạn nhất lũ trẻ bướng bỉnh trốn giữa những bụi hoa rậm rạp, sợ là phí không ít thời gian tinh lực mới có thể tìm ra tụi nó."
"Xanh hoá rất tốt cũng là vấn đề, bất quá, hôm nay cuối cùng không uổng, chí ít biết kẻ hiềm nghi là một người đàn bà."
"Đây là công lao của cậu, nếu không phải cậu bắt làm tù binh phương tâm bé Trầm Liễu, chúng ta sẽ không biết Trương Tiểu Bình là bị một người đàn bà ôm đi." Tống Tiếu Ngữ đùa giỡn nói.
Thượng Quan Hiên liếc trắng, "Buồn chán."
"Bất quá, tôi thích Văn Tiểu Quân, thằng bé này tương đối buồn cười."
"Ôm nó về nuôi."
"Tôi cũng muốn, chỉ sợ cha mẹ nó không chịu. Nói thật, Thượng Quan, cậu có định nhận nuôi một đứa bé với Xuân Thu?"
Thượng Quan Hiên dừng lại, "Không có, có con, cậu ấy sẽ hoa tâm, tôi thích trong lòng cậu ấy chỉ có tôi."
"Nghĩ không ra cậu bá đạo vậy."
Thượng Quan Hiên than thở, "Lẽ nào cậu không muốn Tiểu Thường chỉ có cậu?"
"Tự nhiên muốn, bất quá, nếu cậu ấy thích trẻ con, chúng tôi sẽ suy xét việc nuôi một đứa bé. Kỳ thực ngẫm lại, có một đứa bé cũng không sai, cho dù không phải thân sinh, thế nhưng có thể sủng thành thân sinh, cảm giác như con của mình."
Thượng Quan Hiên có chút mơ ước, con của mình sao? Thế nhưng mình hy vọng trong lòng cậu ấy chỉ có mình mình, không hy vọng phân cho người khác!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất