Chương 167: Quyển 5 Chương 34
Tới nhà hàng, Nguyệt Vũ đã đợi, thấy Huyền Huyễn, lập tức ngoắc: "Tiểu Nguyệt, bên này!"
Mấy hộ sĩ bên cạnh che miệng cười trộm.
Nguyệt Vũ không giận, chuyện của anh và Huyền Huyễn phỏng chừng cả old lady làm vệ sinh ở bệnh viện đều biết, vì vậy từ lâu miễn dịch ánh mắt hiếu kỳ, đàm luận bát quái của người ngoài.
Sáng nay Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn tới bệnh viện, chưa kịp làm bữa sáng, chỉ có thể chấp nhận ăn ở căn-tin.
Nguyệt Vũ sớm thói quen bữa sáng của Huyền Huyễn, giờ bắt anh ăn của căn-tin có chút thống khổ, nhìn thần sắc Nguyệt Vũ, người ngoài còn tưởng bữa sáng bỏ độc.
Huyền Huyễn nhìn trong mắt, thở dài một hơi, đứng dậy.
Nguyệt Vũ kỳ quái, "Làm sao vậy?"
"Đi toilet."
"Nga."
Huyền Huyễn vừa đi, Nguyệt Vũ lập tức bằng tốc độ nhanh nhất đổ bữa sáng.
Hành động của Nguyệt Vũ bị Trầm Liễu thấy, thằng bé dùng ánh mắt không đồng tình nhìn Nguyệt Vũ, nghiêm túc nói: "Anh không ngoan, lãng phí."
Dù là Nguyệt Vũ mặt dày, cũng không khỏi đỏ lên.
Tiêu Xuân Thu nói: "Nguyệt Vũ cậu đừng làm tấm gương xấu."
Nguyệt Vũ bày ra bộ dáng nghiêm trang, nói với Trầm Liễu: "Mọi việc phải theo khả năng, cần hiểu một vừa hai phải, anh đã ăn no, không thể ăn nữa, nếu như ăn nữa, bụng sẽ đầy, khó chịu, em bị đau bụng chưa, rất khó chịu, đúng không?"
Nhớ tới khó chịu khi đau bụng, Trầm Liễu tràn đầy đồng cảm gật đầu, vẻ mặt đau khổ nói: "Đau lắm."
"Chính là vậy, nếu đã no, không cần miễn cưỡng mình, hơn nữa em nghĩ, anh đổ bữa sáng, sẽ có người tới thu về cho heo, cá các loại ăn, anh ăn ít tí, heo có thể ăn no, cho nên hành vi này không thuộc lãng phí, hiểu chưa?"
Đám người Tiêu Xuân Thu khinh bỉ nhìn Nguyệt Vũ, đáng thẹn, cư nhiên gạt con nít.
Trầm Liễu cái hiểu cái không gật đầu, hướng Trầm Dương tìm chứng cớ: "Cha, là vậy sao?"
Tuy biết Nguyệt Vũ là gạt người, thế nhưng hết lần này đến lần khác không thể nói sai, Trầm Dương không thể làm gì khác hơn gật đầu, "Cũng có thể nói là vậy."
Trầm Liễu mặt lộ vui mừng, tượng trưng ăn mấy muỗng cháo, buông thìa, "Cha, con ăn no."
Trầm Dương trố mắt, bát cháo chưa ăn phân nửa đã no?
Trầm Liễu cọ tới cạnh Nguyệt Vũ, mừng khấp khởi.
Nguyệt Vũ ngượng ngùng, vờ như không thấy ánh mắt chỉ trích của mọi người.
"Tiểu Nguyệt thế nào lâu vậy chưa về?" Nguyệt Vũ quay đầu nhìn quanh.
Bị Nguyệt Vũ nhắc nhở, đám người Tiêu Xuân Thu cũng kinh ngạc phát giác Huyền Huyễn đi lâu lắm.
"Tôi đi xem."
Nguyệt Vũ vừa đứng lên, đã thấy Huyền Huyễn bưng một mâm đi tới.
Huyền Huyễn đặt mâm trước mặt Nguyệt Vũ, mọi người kéo dài cổ nhìn, là cơm chiên trứng dưa chua, một món rất đơn giản, nhưng rất thơm.
Nguyệt Vũ lập tức ăn một muỗng, vừa ăn vừa hỏi: "Cậu đi lâu vậy là làm cái này?"
"Ừ."
"Cảm ơn cậu, Tiểu Nguyệt." Nguyệt Vũ nghĩ rất hạnh phúc.
Đám người Tiêu Xuân Thu đố kỵ không thôi, nếu không phải có Trầm Liễu, phỏng chừng đã trình diễn tranh đoạt chiến, thế nhưng thằng bé ở đây, không thể phá hư hình tượng.
Trầm Liễu nhìn cơm chiên, mặt lộ thèm thuồng, muốn ăn lại nghĩ mình vừa nói ăn no, hiện tại không biết mượn cớ thế nào.
Nguyệt Vũ xem trong mắt, hào phóng phân một phần cho thằng bé.
"Cảm ơn anh bác sĩ, cảm ơn anh sóc." Trầm Liễu nhu thuận cảm ơn, rồi mở miệng nhỏ, vừa ăn, vừa lén nhìn Trầm Dương.
Trầm Dương định trách cứ, thế nhưng thấy Trầm Liễu cẩn cẩn dực dực, lại không dành lòng.
"Con nhanh vậy đã đói."
Trầm Liễu gật đầu không ngừng.
"Ăn từ từ, coi chừng sặc."
"Nga."
Suy nghĩ một chút, Trầm Liễu thành thật nói: "Cha, cháo đó không ngon, con không muốn ăn."
"Cha biết, không muốn ăn vậy không ăn."
Trầm Liễu hoan hô, "Cơm chiên ăn ngon, con có thể ăn nhiều chút không?"
"Ừ, thế nhưng thấy no phải dừng lại."
"Dạ."
Đối hành vi của con trai, Trầm Dương chỉ có thể lắc đầu thở dài.
Mọi người nhìn đều nghĩ phản ứng của Trầm Liễu rất có ý tứ, trong lòng càng thích thằng bé.
Thừa dịp lực chú ý của con đặt trên cơm chiên, Trầm Dương hỏi Thượng Quan Hiên: "Các anh tới là vì chuyện tối qua?"
Mấy hộ sĩ bên cạnh che miệng cười trộm.
Nguyệt Vũ không giận, chuyện của anh và Huyền Huyễn phỏng chừng cả old lady làm vệ sinh ở bệnh viện đều biết, vì vậy từ lâu miễn dịch ánh mắt hiếu kỳ, đàm luận bát quái của người ngoài.
Sáng nay Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn tới bệnh viện, chưa kịp làm bữa sáng, chỉ có thể chấp nhận ăn ở căn-tin.
Nguyệt Vũ sớm thói quen bữa sáng của Huyền Huyễn, giờ bắt anh ăn của căn-tin có chút thống khổ, nhìn thần sắc Nguyệt Vũ, người ngoài còn tưởng bữa sáng bỏ độc.
Huyền Huyễn nhìn trong mắt, thở dài một hơi, đứng dậy.
Nguyệt Vũ kỳ quái, "Làm sao vậy?"
"Đi toilet."
"Nga."
Huyền Huyễn vừa đi, Nguyệt Vũ lập tức bằng tốc độ nhanh nhất đổ bữa sáng.
Hành động của Nguyệt Vũ bị Trầm Liễu thấy, thằng bé dùng ánh mắt không đồng tình nhìn Nguyệt Vũ, nghiêm túc nói: "Anh không ngoan, lãng phí."
Dù là Nguyệt Vũ mặt dày, cũng không khỏi đỏ lên.
Tiêu Xuân Thu nói: "Nguyệt Vũ cậu đừng làm tấm gương xấu."
Nguyệt Vũ bày ra bộ dáng nghiêm trang, nói với Trầm Liễu: "Mọi việc phải theo khả năng, cần hiểu một vừa hai phải, anh đã ăn no, không thể ăn nữa, nếu như ăn nữa, bụng sẽ đầy, khó chịu, em bị đau bụng chưa, rất khó chịu, đúng không?"
Nhớ tới khó chịu khi đau bụng, Trầm Liễu tràn đầy đồng cảm gật đầu, vẻ mặt đau khổ nói: "Đau lắm."
"Chính là vậy, nếu đã no, không cần miễn cưỡng mình, hơn nữa em nghĩ, anh đổ bữa sáng, sẽ có người tới thu về cho heo, cá các loại ăn, anh ăn ít tí, heo có thể ăn no, cho nên hành vi này không thuộc lãng phí, hiểu chưa?"
Đám người Tiêu Xuân Thu khinh bỉ nhìn Nguyệt Vũ, đáng thẹn, cư nhiên gạt con nít.
Trầm Liễu cái hiểu cái không gật đầu, hướng Trầm Dương tìm chứng cớ: "Cha, là vậy sao?"
Tuy biết Nguyệt Vũ là gạt người, thế nhưng hết lần này đến lần khác không thể nói sai, Trầm Dương không thể làm gì khác hơn gật đầu, "Cũng có thể nói là vậy."
Trầm Liễu mặt lộ vui mừng, tượng trưng ăn mấy muỗng cháo, buông thìa, "Cha, con ăn no."
Trầm Dương trố mắt, bát cháo chưa ăn phân nửa đã no?
Trầm Liễu cọ tới cạnh Nguyệt Vũ, mừng khấp khởi.
Nguyệt Vũ ngượng ngùng, vờ như không thấy ánh mắt chỉ trích của mọi người.
"Tiểu Nguyệt thế nào lâu vậy chưa về?" Nguyệt Vũ quay đầu nhìn quanh.
Bị Nguyệt Vũ nhắc nhở, đám người Tiêu Xuân Thu cũng kinh ngạc phát giác Huyền Huyễn đi lâu lắm.
"Tôi đi xem."
Nguyệt Vũ vừa đứng lên, đã thấy Huyền Huyễn bưng một mâm đi tới.
Huyền Huyễn đặt mâm trước mặt Nguyệt Vũ, mọi người kéo dài cổ nhìn, là cơm chiên trứng dưa chua, một món rất đơn giản, nhưng rất thơm.
Nguyệt Vũ lập tức ăn một muỗng, vừa ăn vừa hỏi: "Cậu đi lâu vậy là làm cái này?"
"Ừ."
"Cảm ơn cậu, Tiểu Nguyệt." Nguyệt Vũ nghĩ rất hạnh phúc.
Đám người Tiêu Xuân Thu đố kỵ không thôi, nếu không phải có Trầm Liễu, phỏng chừng đã trình diễn tranh đoạt chiến, thế nhưng thằng bé ở đây, không thể phá hư hình tượng.
Trầm Liễu nhìn cơm chiên, mặt lộ thèm thuồng, muốn ăn lại nghĩ mình vừa nói ăn no, hiện tại không biết mượn cớ thế nào.
Nguyệt Vũ xem trong mắt, hào phóng phân một phần cho thằng bé.
"Cảm ơn anh bác sĩ, cảm ơn anh sóc." Trầm Liễu nhu thuận cảm ơn, rồi mở miệng nhỏ, vừa ăn, vừa lén nhìn Trầm Dương.
Trầm Dương định trách cứ, thế nhưng thấy Trầm Liễu cẩn cẩn dực dực, lại không dành lòng.
"Con nhanh vậy đã đói."
Trầm Liễu gật đầu không ngừng.
"Ăn từ từ, coi chừng sặc."
"Nga."
Suy nghĩ một chút, Trầm Liễu thành thật nói: "Cha, cháo đó không ngon, con không muốn ăn."
"Cha biết, không muốn ăn vậy không ăn."
Trầm Liễu hoan hô, "Cơm chiên ăn ngon, con có thể ăn nhiều chút không?"
"Ừ, thế nhưng thấy no phải dừng lại."
"Dạ."
Đối hành vi của con trai, Trầm Dương chỉ có thể lắc đầu thở dài.
Mọi người nhìn đều nghĩ phản ứng của Trầm Liễu rất có ý tứ, trong lòng càng thích thằng bé.
Thừa dịp lực chú ý của con đặt trên cơm chiên, Trầm Dương hỏi Thượng Quan Hiên: "Các anh tới là vì chuyện tối qua?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất