Huyền Hệ Liệt

Chương 183: Quyển 5 Chương 50

Trước Sau
"Tiền? Không có tiền."

"Nga, vậy tôi không biết hung thủ là ai."

Tiêu Xuân Thu không thể làm gì khác hơn nâng mắt nhìn, quay đầu đối Thượng Quan Hiên nói: "Sao cậu cho tham tiền này biết hung thủ là ai?"

Huyền Huyễn tự tiếu phi tiếu, "Thượng Quan Hiên nói gì anh sẽ tin đó? Sao tôi biết hung thủ là ai?"

"Cậu thực sự không biết?" Tiêu Xuân Thu hoài nghi.

"Không biết, tôi nghĩ Thượng Quan Hiên thuần tuý nghĩ lừa anh rất vui."

Tiêu Xuân Thu nhướng mày, quay đầu định chất vấn, Thượng Quan Hiên nói: "Nếu cậu đồng ý trả tiền, Huyền Huyễn nhất định giúp cậu tìm ra hung thủ."

Huyền Huyễn cười dài nói: "Đó là tự nhiên."

Tiêu Xuân Thu như một quả bóng đầy khí đột nhiên bị người đâm một cái, nhụt chí.

"Tôi không có tiền."

Tiểu Thường trêu chọc nói: "Không sợ, Thượng Quan có tiền, anh ấy nuôi anh."

Tiêu Xuân Thu tức giận liếc Tiểu Thường, bất mãn đối Thượng Quan Hiên nói: "Uy, cậu không phải lừa tôi để chơi?"

"Sao sẽ?"

"Thế nhưng Huyền Huyễn nói cậu ấy không biết."

Tiêu Xuân Thu mất hứng, ở Thượng Quan Hiên xem có chút đáng yêu, kìm lòng không được vươn tay xoa mặt anh.

Tiêu Xuân Thu đỏ mặt, Huyền Huyễn sát phong cảnh nói: "Tiêu Xuân Thu, hai người là điển hình thân thiết không đóng cửa."



Tiêu Xuân Thu quẫn bách không thôi.

Nguyệt Vũ ghé vào vai Huyền Huyễn hiếu kỳ hỏi: "Thượng Quan Hiên, sao anh nghĩ Tiểu Nguyệt biết hung thủ?"

"Không biết, chỉ là mơ hồ cảm giác."

"Thượng Quan, thì ra cậu không bài bản như vậy." Tống Tiếu Ngự không nhịn được cười mắng.

Huyền Huyễn chính sắc nói: "Tôi vừa nghĩ tới một chuyện, thế nhưng bị Tiêu Xuân Thu cắt ngang, giờ nhớ không nổi."

Tiểu Thường và Tống Tiếu Ngự cùng nhìn Tiêu Xuân Thu, "Xem, đều là cậu gây hoạ!"

Tiêu Xuân Thu không phục, vì mình biện bạch: "Tôi không biết!"

"Thượng Quan, cậu không phải có đối tượng hoài nghi?" Tống Tiếu Ngự hỏi, "Người này là ai?"

"Hứa Huệ Mỹ." Thượng Quan Hiên nhấn mạnh từng chữ.

"Hứa —— Huệ Mỹ?" Đám người Tiêu Xuân Thu giật mình, "Cậu vì sao hoài nghi cô ta?"

Thượng Quan Hiên chưa trả lời, Huyền Diệu Khả bỗng nhiên vọt vào như trận gió, kích động nói: "Anh, anh! Em, em thấy hai đứa bé thật khả ái! Nha, sao nhiều người vậy?"

Huyền Diệu Khả trừng mắt, "Anh, các anh đang làm gì? Xuân Thu Chiến Quốc cũng ở, có phải có sinh ý?"

Tống Tiếu Ngự và Tiểu Thường đổ mồ hôi, thật không ngờ anh em Huyền gia yêu tiền như vậy.

Huyền Huyễn cười nói, "Tiêu Xuân Thu rất keo kiệt, sinh ý đàm không được."

"Nghĩ cũng phải, bình thường vắt chày ra nước." Huyền Diệu Khả than thở.

Tiêu Xuân Thu mặt đều xanh, anh keo kiệt? Anh nếu keo kiệt, thế nào mỗi lần đều bị anh em bọn họ chém tuyệt bút?



"Tiểu Huyễn, anh xem, hai đứa bé này đáng yêu không?" Huyền Diệu Khả khấp khởi giơ điện thoại tới trước mặt Huyền Huyễn.

Nguyệt Vũ hiếu kỳ nhìn thoáng, "Di? Đây không phải Trầm Liễu và Văn Tiểu Quân?"

Tiêu Xuân Thu cũng hiếu kỳ bu lại, "Bạo Long Nữ, em cư nhiên không buông tha trẻ nhỏ? Đáng thẹn!"

Huyền Diệu Khả không cho là đúng, hưng phấn hỏi: "Các anh quen hai đứa bé này?"

"Quen, bất quá, Tiểu Khả, em đừng đánh chủ ý con nhà người ta, vậy sao được?"

Huyền Diệu Khả vô tình phất tay, "Yên tâm, anh, bọn họ hiện tại ở nhi đồng nội khoa, anh nhanh dẫn em đi làm quen hai tiểu suất ca này, ngô, rất đáng yêu!"

"Nhi đồng nội khoa? Bọn họ không phải vừa xuất viện? Sao quay lại?" Huyền Huyễn kinh ngạc.

"Nga, em nghe lén hình như có một đứa bé đau bụng, được rồi, anh đừng nói nữa, bằng không, tiểu suất ca sẽ chạy." Huyền Diệu Khả lo lắng không tí phân trần kéo Huyền Huyễn chạy.

Huyền Huyễn cự tuyệt không được đã bị lôi đi.

Mọi người không khỏi mục trừng khẩu ngốc, nhiệt tình ở mặt này của Huyền Diệu Khả thật mãnh liệt, hãn!

Huyền Huyễn đi, Nguyệt Vũ ôm sóc chuột chạy theo.

Đám người Tống Tiếu Ngự hai mặt nhìn nhau, một lát, Tiêu Xuân Thu hỏi: "Thượng Quan Hiên cậu vì sao hoài nghi Hứa Huệ Mỹ? Cô ấy có gì khả nghi?"

Tống Tiếu Ngự và Tiểu Thường đồng thời không rõ, bọn họ gặp Hứa Huệ Mỹ một lần, không cảm thấy người phụ nữ mỹ lệ này có gì không thích hợp.

"Vì cô ta kiên trì chiếu cố Trương Tiểu Hỉ, còn có sự xuất hiện của cô ta tựa hồ rất đúng lúc."

"Có phải cậu đa nghi quá không? Cô ấy bất quá muốn giúp Trương Nhạc, huống hồ, Đường Vân không phải đang nhìn Trương Tiểu Hỉ, cô ấy có thể làm gì?"

Thượng Quan Hiên lắc đầu, "Trước không nói này, chúng ta đi chỗ Đường Vân, tôi nghĩ cô ta sắp hạ thủ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau