Chương 185: Quyển 5 Chương 52
Biến cố quá mức đột nhiên, Đường Vân sợ ngây người, hoàn toàn quên phải tiến lên ôm Trương Tiểu Hỉ đi.
Quách Lỵ đầy mặt giận dữ, thần sắc đáng sợ, trước khi đám người Đường Vân kịp phản ứng, lần thứ hai vươn tay tát Trương Tiểu Hỉ, "Cút ngay, cút ngay!"
Tiếng kêu bén nhọn của Quách Lỵ giật tỉnh Đường, vội vàng xông lên, lúc này bất chấp có thể bị thương Quách Lỵ, ngay khi Quách Lỵ vươn tay tát cái thứ ba bắt lấy tay Quách Lỵ, một cái quật qua vai ném Quách Lỵ xuống.
Thân thể Trương Tiểu Hỉ lắc a lư, không kịp rên rỉ đã ngất, một sợi máu tươi chảy ra từ lỗ mũi, khoé miệng, lỗ tai cô bé.
Quách Lỵ bị Đường Vân nặng nề quật trên đất, bò vài cái đã không bò được.
Quách Lỵ tàn bạo trừng Trương Tiểu Hỉ, thở gấp thét chói tai: "Cút ngay, mày cút ngay, tao không cho mày thương tổn con gái tao, cút!"
Lại một tiếng kêu bén nhọn, hầu như chấn điếc màng tai mọi người.
Đường Vân không thời gian để ý Quách Lỵ phát điên, ôm lấy Trương Tiểu Hỉ nằm trên đất chạy ra ngoài.
"Bác sĩ, bác sĩ! Cứu người!"
Nữ hộ sĩ hầu như bị doạ ngốc lúc này phục hồi tinh thần, dùng ánh mắt kinh khủng nhìn Quách Lỵ vừa kêu vừa mắng, che miệng một câu không nói nên lời.
Hứa Huệ Mỹ ánh mắt lãnh đạm, nhìn vết máu trên đất, khoé miệng bỗng nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị, xoay người rời đi.
Quách Lỵ giãy dụa đứng lên, lung lay tới bên giường, ôm gối không ngừng vỗ nhẹ, "Tiểu Hỉ đừng sợ, kẻ xấu bị mẹ đuổi đi, đừng sợ, mẹ ở đây..."
...
Nhìn Đường Vân ôm Trương Tiểu Hỉ mặt đầy máu tươi như gió chạy qua, đám người Thượng Quan Hiên không khỏi hoàng sợ, trong thời gian ngắn đều ngây ngốc nhìn bóng lưng Đường Vân.
Tiêu! Muộn một bước!
Thượng Quan Hiên lập tức ý thức được đã xảy ra chuyện.
Tiêu Xuân Thu phục hồi tinh thần thấy Thượng Quan Hiên chạy về phía ngược lại, không khỏi kinh ngạc, vừa chạy theo vừa hỏi: "Thượng Quan Hiên, cậu đi đâu? Đường Vân đi bên kia, không phải bên này? Trương Tiểu Hỉ tựa hồ xảy ra chuyện, cậu không đi xem sao?"
"Tôi đang đi xem."
"Thế nhưng——"
Thượng Quan Hiên lười giải thích với Tiêu Xuân Thu, vươn tay kéo anh bỏ chạy.
Tiêu Xuân Thu không hiểu ra sao không thể làm gì khác hơn mơ hồ theo sát Thượng Quan Hiên.
...
Tiểu Thường và Tống Tiếu Ngự đứng tại chỗ, nhìn Thượng Quan Hiên và Tiêu Xuân Thu, lại nhìn Đường Vân, không biết chạy theo đâu.
Tiểu Thường đẩy Tống Tiếu Ngự, "Tống Tiếu Ngự, cậu thấy hai người kia giống bỏ trốn không?"
Tuy tình huống hiện tại nhìn như có chút nghiêm trọng, thế nhưng lời này của Tiểu Thường khiến Tống Tiếu Ngự nhịn không được bật cười, vuốt cằm nói: "Cậu đừng nói, thật rất giống! Đi thôi, chúng ta đi chỗ Đường Vân xem xảy ra chuyện gì!"
"Nga, được, Thượng Quan chạy bên kia làm gì?"
Tống Tiếu Ngự nhún vai, "Ai biết, phỏng chừng là nghĩ tới chuyện gì."
...
Nhìn bóng lưng Thượng Quan Hiên, Tiêu Xuân Thu bỗng nhiên có chút mơ hồ, giữa lúc hốt hoảng, trước mắt như hiện lên một cái bóng tuyết trắng nho nhỏ, Tiêu Xuân Thu nhận ra là tiểu hồ ly mình thường mơ, thật kỳ quái, vì sao luôn mơ thấy tiểu hồ ly? Lẽ nào mình kiếp trước là hồ ly?
Tiêu Xuân Thu giật mình, mở to hai mắt, phát hiện Thượng Quan Hiên không biết khi nào dừng lại.
Thượng Quan Hiên buông tay Tiêu Xuân Thu, ngồi xuống tỉ mỉ nghiên cứu vết máu trên đất.
Anh ngẩng đầu nhìn thoáng Quách Lỵ ôm gối làm như con gái mà dỗ, lại nhìn hộ sĩ đứng cạnh tựa hồ hoang mang lo sợ, phòng bệnh chỉ có hai người, không có kẻ anh muốn tìm.
"Có thấy Hứa Huệ Mỹ không?"
Thượng Quan Hiên hỏi hai lần, hộ sĩ mới tỉnh, "Hứa Huệ Mỹ? Hứa Huệ Mỹ gì? Người phụ nữ vừa nãy ôm cô bé kia vào?"
"Là cô ta." Thượng Quan Hiên có chút cấp thiết, "Cô ta ở đâu?"
Hộ sĩ nhìn quanh một chút, kỳ quái nói: "Cô ấy vừa nãy còn ở đây? Có lẽ là đi xem cô bé kia."
Tiêu Xuân Thu vội hỏi: "Vừa nãy xảy ra chuyện gì?"
Hộ sĩ lòng còn sợ hãi kể ra.
Tiêu Xuân Thu giật mình nhìn Quách Lỵ có chút thần kinh, không thể tin Quách Lỵ dĩ nhiên đánh con gái mình thành như vậy.
Ánh mắt Thượng Quan Hiên trầm tĩnh như nước, tâm tư thiên hồi bách chuyển.
Xem ra Hứa Huệ Mỹ thực sự có chuyện, phòng như không phòng, rốt cuộc vẫn bị cô ta đắc thủ, Trương Tiểu Hỉ phỏng chừng không bình yên vô sự, hiện tại bốn anh em Trương Tiểu Bình đều xảy ra chuyện, người phụ nữ này thật không phải bình thường tàn nhẫn, cô ta rốt cuộc vì sao làm vậy? Quả thật nghĩ không ra!
Quách Lỵ đầy mặt giận dữ, thần sắc đáng sợ, trước khi đám người Đường Vân kịp phản ứng, lần thứ hai vươn tay tát Trương Tiểu Hỉ, "Cút ngay, cút ngay!"
Tiếng kêu bén nhọn của Quách Lỵ giật tỉnh Đường, vội vàng xông lên, lúc này bất chấp có thể bị thương Quách Lỵ, ngay khi Quách Lỵ vươn tay tát cái thứ ba bắt lấy tay Quách Lỵ, một cái quật qua vai ném Quách Lỵ xuống.
Thân thể Trương Tiểu Hỉ lắc a lư, không kịp rên rỉ đã ngất, một sợi máu tươi chảy ra từ lỗ mũi, khoé miệng, lỗ tai cô bé.
Quách Lỵ bị Đường Vân nặng nề quật trên đất, bò vài cái đã không bò được.
Quách Lỵ tàn bạo trừng Trương Tiểu Hỉ, thở gấp thét chói tai: "Cút ngay, mày cút ngay, tao không cho mày thương tổn con gái tao, cút!"
Lại một tiếng kêu bén nhọn, hầu như chấn điếc màng tai mọi người.
Đường Vân không thời gian để ý Quách Lỵ phát điên, ôm lấy Trương Tiểu Hỉ nằm trên đất chạy ra ngoài.
"Bác sĩ, bác sĩ! Cứu người!"
Nữ hộ sĩ hầu như bị doạ ngốc lúc này phục hồi tinh thần, dùng ánh mắt kinh khủng nhìn Quách Lỵ vừa kêu vừa mắng, che miệng một câu không nói nên lời.
Hứa Huệ Mỹ ánh mắt lãnh đạm, nhìn vết máu trên đất, khoé miệng bỗng nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị, xoay người rời đi.
Quách Lỵ giãy dụa đứng lên, lung lay tới bên giường, ôm gối không ngừng vỗ nhẹ, "Tiểu Hỉ đừng sợ, kẻ xấu bị mẹ đuổi đi, đừng sợ, mẹ ở đây..."
...
Nhìn Đường Vân ôm Trương Tiểu Hỉ mặt đầy máu tươi như gió chạy qua, đám người Thượng Quan Hiên không khỏi hoàng sợ, trong thời gian ngắn đều ngây ngốc nhìn bóng lưng Đường Vân.
Tiêu! Muộn một bước!
Thượng Quan Hiên lập tức ý thức được đã xảy ra chuyện.
Tiêu Xuân Thu phục hồi tinh thần thấy Thượng Quan Hiên chạy về phía ngược lại, không khỏi kinh ngạc, vừa chạy theo vừa hỏi: "Thượng Quan Hiên, cậu đi đâu? Đường Vân đi bên kia, không phải bên này? Trương Tiểu Hỉ tựa hồ xảy ra chuyện, cậu không đi xem sao?"
"Tôi đang đi xem."
"Thế nhưng——"
Thượng Quan Hiên lười giải thích với Tiêu Xuân Thu, vươn tay kéo anh bỏ chạy.
Tiêu Xuân Thu không hiểu ra sao không thể làm gì khác hơn mơ hồ theo sát Thượng Quan Hiên.
...
Tiểu Thường và Tống Tiếu Ngự đứng tại chỗ, nhìn Thượng Quan Hiên và Tiêu Xuân Thu, lại nhìn Đường Vân, không biết chạy theo đâu.
Tiểu Thường đẩy Tống Tiếu Ngự, "Tống Tiếu Ngự, cậu thấy hai người kia giống bỏ trốn không?"
Tuy tình huống hiện tại nhìn như có chút nghiêm trọng, thế nhưng lời này của Tiểu Thường khiến Tống Tiếu Ngự nhịn không được bật cười, vuốt cằm nói: "Cậu đừng nói, thật rất giống! Đi thôi, chúng ta đi chỗ Đường Vân xem xảy ra chuyện gì!"
"Nga, được, Thượng Quan chạy bên kia làm gì?"
Tống Tiếu Ngự nhún vai, "Ai biết, phỏng chừng là nghĩ tới chuyện gì."
...
Nhìn bóng lưng Thượng Quan Hiên, Tiêu Xuân Thu bỗng nhiên có chút mơ hồ, giữa lúc hốt hoảng, trước mắt như hiện lên một cái bóng tuyết trắng nho nhỏ, Tiêu Xuân Thu nhận ra là tiểu hồ ly mình thường mơ, thật kỳ quái, vì sao luôn mơ thấy tiểu hồ ly? Lẽ nào mình kiếp trước là hồ ly?
Tiêu Xuân Thu giật mình, mở to hai mắt, phát hiện Thượng Quan Hiên không biết khi nào dừng lại.
Thượng Quan Hiên buông tay Tiêu Xuân Thu, ngồi xuống tỉ mỉ nghiên cứu vết máu trên đất.
Anh ngẩng đầu nhìn thoáng Quách Lỵ ôm gối làm như con gái mà dỗ, lại nhìn hộ sĩ đứng cạnh tựa hồ hoang mang lo sợ, phòng bệnh chỉ có hai người, không có kẻ anh muốn tìm.
"Có thấy Hứa Huệ Mỹ không?"
Thượng Quan Hiên hỏi hai lần, hộ sĩ mới tỉnh, "Hứa Huệ Mỹ? Hứa Huệ Mỹ gì? Người phụ nữ vừa nãy ôm cô bé kia vào?"
"Là cô ta." Thượng Quan Hiên có chút cấp thiết, "Cô ta ở đâu?"
Hộ sĩ nhìn quanh một chút, kỳ quái nói: "Cô ấy vừa nãy còn ở đây? Có lẽ là đi xem cô bé kia."
Tiêu Xuân Thu vội hỏi: "Vừa nãy xảy ra chuyện gì?"
Hộ sĩ lòng còn sợ hãi kể ra.
Tiêu Xuân Thu giật mình nhìn Quách Lỵ có chút thần kinh, không thể tin Quách Lỵ dĩ nhiên đánh con gái mình thành như vậy.
Ánh mắt Thượng Quan Hiên trầm tĩnh như nước, tâm tư thiên hồi bách chuyển.
Xem ra Hứa Huệ Mỹ thực sự có chuyện, phòng như không phòng, rốt cuộc vẫn bị cô ta đắc thủ, Trương Tiểu Hỉ phỏng chừng không bình yên vô sự, hiện tại bốn anh em Trương Tiểu Bình đều xảy ra chuyện, người phụ nữ này thật không phải bình thường tàn nhẫn, cô ta rốt cuộc vì sao làm vậy? Quả thật nghĩ không ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất