Chương 224: Quyển 6 Chương 30
Tiểu hồ ly nhẹ tay nhẹ chân ghé sát vào con cún đang say ngủ, ngửi ngửi, sau đó thoáng cái thối lui.
Chó? Cảnh linh trong lòng tiểu hồ ly vang lớn.
Tiểu hồ ly phản ứng như vậy, sóc chuột cũng không khỏi khẩn trương.
Thấy con cún không động tĩnh, tiểu hồ ly gan lớn, lần thứ hai cẩn thận tới gần.
Sóc chuột nhìn, đối cẩn thận của tiểu hồ ly có chút không giải thích được, nhím lợi hại chỉ có gai, bất quá con nhím trước mắt đại khái là phát dục không tốt, gai cũng không có tính uy hiếp, không đáng cẩn thận như vậy?
Sóc chuột nhảy đến trước người con cún, vươn móng vuốt đẩy con cún một cái.
(Giải thích một chút: sóc chuột là muốn chứng minh cho tiểu hồ ly thấy bông len này không có nguy hiểm.)
Bị sóc chuột đẩy, con cún thuận thế lật mình, bụng hướng về trước, chổng vó tiếp tục ngủ.
Tiểu hồ ly trừng lớn mắt hồ, kinh ngạc nhìn con cún không tí cảnh giác.
Sóc chuột lại đẩy nó một cái, nó càng thuận thế lật mình, nằm sấp ngủ say.
Tiểu hồ ly chớp chớp mắt, lộ ra giảo hoạt.
Nó ngửi ngửi cổ con cún, mùi sữa.
Tiểu hồ ly vui vẻ, đây là một đầu ấu tử,
Dưới tầm mắt trợn mắt há hốc mồm của sóc chuột, tiểu hồ ly cắn cổ con cún, tha nó ra ngoài.
Con cún cư nhiên không bị ảnh hưởng tiếp tục ngủ.
Sóc chuột không rõ tiểu hồ ly tính làm gì, sửng sốt một hồi mới chạy theo.
Tiểu hồ ly tha con cún ra khỏi lều, tới bên đống lửa.
Dương Lăng và Hồ ông chú chui vào lều ngủ bù, những người khác chưa dậy, cho nên bên ngoài chỉ có tiểu hồ ly, sóc chuột và con cún.
Lửa đã tắt, chỉ lưu lại chút tàn tro.
Tiểu hồ ly vươn móng vuốt lay a lay, lập tức bị nóng đến nhảy dựng.
Sóc chuột muốn cười thế nhưng không dám, song song không khỏi nghi hoặc tiểu hồ ly tính làm gì.
Tiểu hồ ly mắt chuyển a chuyển, tự hỏi phải làm thế nào mới có thể nướng con cún.
Tiểu hồ ly nhớ mãi không quên đùi vịt quay tối qua, miệng thèm, cho nên định nướng nó ăn.
Con cún rất béo, tiểu hồ ly gặm không nổi, không thể làm gì khác hơn là dùng mũi củng.
Củng a củng, con cún càng ngày càng tiếp cận đống lửa.
Sóc chuột rốt cục biết mục đích của tiểu hồ ly, không khỏi kinh khủng, trời ạ, hồ ly cư nhiên muốn nướng bông len ăn?!
Sóc chuột do dự, có nên ngăn cản "bạo hành" của tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly rất cấp thiết, khi sóc chuột chần chờ, nó đã thành công đẩy con cún vào đống lửa.
Trong lúc ngủ mơ con cún thấy nóng, khó chịu lắc đuôi, một đốm lửa bị quét lên rơi vào mũi nó, nó thoáng cái bị nóng tỉnh, bản năng phản ứng khiến nó lập tức đứng lên, uông uông kêu.
Tiểu hồ ly bị doạ ngã, không tự chủ lui ra sau mấy bước.
Sóc chuột đứng phía sau tiểu hồ ly, căn bản không phòng bị tiểu hồ ly đột nhiên lui lại, chấn kinh, chỉ có thể lui theo.
Chi!
Không may sóc chuột đã quên phía sau nó còn đốm lửa đang cháy, cái đuôi xoã tung bị sém.
Ăn đau sóc chuột kêu thảm nhảy ra xa, ôm cái đuôi bị đốt trọi của mình nước mắt lưng tròng, vì sao bị thương luôn là nó??
Bị tiếng kêu của sóc chuột giật tỉnh, Huyền Huyễn là người đầu tiên chạy ra.
Huyền Huyễn nhìn thoáng tiểu hồ ly và con cún giằng co bên đống lửa, sau đó nhìn sóc chuột đang ngây người.
"Nha, Tiểu Hoa, đuôi của mày thế nào? Sao cháy?! Đuôi của mày không lâu trước mới mọc lại."
Sóc chuột rất thương tâm, nghe câu cuối cùng của Huyền Huyễn càng thương tâm.
Nó dại ra nhìn Huyền Huyễn, hoàn toàn không phản ứng.
Chó? Cảnh linh trong lòng tiểu hồ ly vang lớn.
Tiểu hồ ly phản ứng như vậy, sóc chuột cũng không khỏi khẩn trương.
Thấy con cún không động tĩnh, tiểu hồ ly gan lớn, lần thứ hai cẩn thận tới gần.
Sóc chuột nhìn, đối cẩn thận của tiểu hồ ly có chút không giải thích được, nhím lợi hại chỉ có gai, bất quá con nhím trước mắt đại khái là phát dục không tốt, gai cũng không có tính uy hiếp, không đáng cẩn thận như vậy?
Sóc chuột nhảy đến trước người con cún, vươn móng vuốt đẩy con cún một cái.
(Giải thích một chút: sóc chuột là muốn chứng minh cho tiểu hồ ly thấy bông len này không có nguy hiểm.)
Bị sóc chuột đẩy, con cún thuận thế lật mình, bụng hướng về trước, chổng vó tiếp tục ngủ.
Tiểu hồ ly trừng lớn mắt hồ, kinh ngạc nhìn con cún không tí cảnh giác.
Sóc chuột lại đẩy nó một cái, nó càng thuận thế lật mình, nằm sấp ngủ say.
Tiểu hồ ly chớp chớp mắt, lộ ra giảo hoạt.
Nó ngửi ngửi cổ con cún, mùi sữa.
Tiểu hồ ly vui vẻ, đây là một đầu ấu tử,
Dưới tầm mắt trợn mắt há hốc mồm của sóc chuột, tiểu hồ ly cắn cổ con cún, tha nó ra ngoài.
Con cún cư nhiên không bị ảnh hưởng tiếp tục ngủ.
Sóc chuột không rõ tiểu hồ ly tính làm gì, sửng sốt một hồi mới chạy theo.
Tiểu hồ ly tha con cún ra khỏi lều, tới bên đống lửa.
Dương Lăng và Hồ ông chú chui vào lều ngủ bù, những người khác chưa dậy, cho nên bên ngoài chỉ có tiểu hồ ly, sóc chuột và con cún.
Lửa đã tắt, chỉ lưu lại chút tàn tro.
Tiểu hồ ly vươn móng vuốt lay a lay, lập tức bị nóng đến nhảy dựng.
Sóc chuột muốn cười thế nhưng không dám, song song không khỏi nghi hoặc tiểu hồ ly tính làm gì.
Tiểu hồ ly mắt chuyển a chuyển, tự hỏi phải làm thế nào mới có thể nướng con cún.
Tiểu hồ ly nhớ mãi không quên đùi vịt quay tối qua, miệng thèm, cho nên định nướng nó ăn.
Con cún rất béo, tiểu hồ ly gặm không nổi, không thể làm gì khác hơn là dùng mũi củng.
Củng a củng, con cún càng ngày càng tiếp cận đống lửa.
Sóc chuột rốt cục biết mục đích của tiểu hồ ly, không khỏi kinh khủng, trời ạ, hồ ly cư nhiên muốn nướng bông len ăn?!
Sóc chuột do dự, có nên ngăn cản "bạo hành" của tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly rất cấp thiết, khi sóc chuột chần chờ, nó đã thành công đẩy con cún vào đống lửa.
Trong lúc ngủ mơ con cún thấy nóng, khó chịu lắc đuôi, một đốm lửa bị quét lên rơi vào mũi nó, nó thoáng cái bị nóng tỉnh, bản năng phản ứng khiến nó lập tức đứng lên, uông uông kêu.
Tiểu hồ ly bị doạ ngã, không tự chủ lui ra sau mấy bước.
Sóc chuột đứng phía sau tiểu hồ ly, căn bản không phòng bị tiểu hồ ly đột nhiên lui lại, chấn kinh, chỉ có thể lui theo.
Chi!
Không may sóc chuột đã quên phía sau nó còn đốm lửa đang cháy, cái đuôi xoã tung bị sém.
Ăn đau sóc chuột kêu thảm nhảy ra xa, ôm cái đuôi bị đốt trọi của mình nước mắt lưng tròng, vì sao bị thương luôn là nó??
Bị tiếng kêu của sóc chuột giật tỉnh, Huyền Huyễn là người đầu tiên chạy ra.
Huyền Huyễn nhìn thoáng tiểu hồ ly và con cún giằng co bên đống lửa, sau đó nhìn sóc chuột đang ngây người.
"Nha, Tiểu Hoa, đuôi của mày thế nào? Sao cháy?! Đuôi của mày không lâu trước mới mọc lại."
Sóc chuột rất thương tâm, nghe câu cuối cùng của Huyền Huyễn càng thương tâm.
Nó dại ra nhìn Huyền Huyễn, hoàn toàn không phản ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất