Chương 232: Quyển 6 Chương 38
Huyền Huyễn trầm ngâm một hồi, nói: "Mặc kệ thế nào, chúng ta trước vào xem hãy nói."
Tiểu Thường con ngươi chuyển chuyển, làm một thủ thế mời, "Huyền Huyễn, tôi sợ quỷ, cậu đi trước."
Huyền Huyễn không nói gì thêm, bật đèn pha trên tay, bước vào sơn động.
Nguyệt Vũ vội theo sau, Tiêu Xuân Thu kéo Thượng Quan Hiên đuổi kịp, Tiểu Thường đối ông chú Hồ ném một câu: "Ông chú và Dương Lăng đi cuối cùng!" Cũng kéo Tống Tiếu Ngự vọt vào.
Ông chú Hồ kêu to: "Mấy đứa, có đọc sách không, biết tôn lão không?"
Tiểu Thường quay đầu làm mặt quỷ, "Ông chú, có đọc sách không, biết ái ấu không?"
Dương Lăng nhịn không được nở nụ cười, ông chú Hồ trừng, "Cười cái rắm, cậu đi cuối cùng!"
"Không cần, cậu đi cuối cùng, cứ quyết định vậy!"
Nói xong không đợi ông chú Hồ kháng nghị, Dương Lăng nhấc chân bước vào.
Ông chú Hồ quay đầu nhìn thoáng đường về không biết bao thuở bốc lên sương mù, lòng sợ hãi, vừa kêu to: "Dương Lăng chết tiệt, cậu chờ tôi chút!", vừa nhanh chân bỏ chạy.
Sương mù từng sợi theo khe hở giữa cự thạch tràn vào, chậm rãi bao lấy sơn động, càng ngày càng đậm, dần dần che khuất lối vào.
Bên trong sương mù, bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen...
...
Vào càng sâu, đường càng chật hẹp, lúc đầu, Nguyệt Vũ còn có thể sóng vai với Huyền Huyễn, thế nhưng kế tiếp chỉ có thể theo sau.
"Tiểu Nguyệt, cậu phải cẩn thận!" Nguyệt Vũ lo lắng nói.
"Ừ, tôi đã biết."
Tiêu Xuân Thu vừa đi vừa không khống chế được thỉnh thoảng cúi đầu nhìn bạch cốt trên đất, nhỏ giọng hỏi Thượng Quan Hiên: "Thượng Quan Hiên, cậu nói trên đất có phải đều là xương người?"
Thượng Quan Hiên tỉ mỉ nhận rõ, "Thoáng nhìn hẳn là xương người."
Tiêu Xuân Thu tặc lưỡi, nhịn không được nói: "Ở đây ít nhất có hơn mười bộ hài cốt, trong sơn động còn không biết bao nhiêu, đây sẽ không là bãi tha ma đi? Tôi nghe nói Tây Tạng truyền thống là thiên táng, lẽ nào ngôi làng này cũng vậy?"
Nguyệt Vũ nói: "Đây không phải thiên táng, theo tôi được biết, Tây Tạng thiên táng là dâng thi thể người chết cho đại bàng diều hâu ăn. Người sau khi chết, đình thi mấy ngày sẽ mời lạt ma niệm kinh chọn ngày đưa ma. Đưa ma bình thường rất sớm, có người phụ trách đưa thi thể tới sân thiên táng đặc biệt, thiên táng sư đầu tiên dâng hương cung thần, đại bàng diều hâu thấy khói lửa sẽ tụ tập quanh sân. Thiên táng sư lột quần áo trên người thi thể, ấn trình tự nhất định tách rời thi thể, thịt xương. Khớp xương dùng tảng đá đập nát, trộn lẫn Ta Ba, thịt cắt thành khối nhỏ để một bên. Cuối cùng dùng còi gọi đại bàng, ấn trình tự xương, thịt phân biệt cho ăn, thẳng đến hết. Hài cốt trong sơn động rất hoàn chỉnh, không giống bị tách rời, cho nên tôi nghĩ khả năng nhất là những người này sau khi chết bị vứt ở đây, hoặc bị người giết rồi vứt ở đây."
Tiêu Xuân Thu sắc mặt có chút trắng bệch, "Cậu có thể đừng nói chi tiết vậy được không, hại tôi đều muốn ói."
Nguyệt Vũ nhún vai, "Tôi bất quá là nói thật mà thôi."
"Tôi thấy cậu và Huyền Huyễn ở chung lâu, nói chuyện kinh khủng cũng mặt không đổi sắc."
Huyền Huyễn nói: "Nguyệt Vũ nói tuyệt không kinh khủng, muốn tôi nói êm tai chút không?"
Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu lập tức lắc đầu, "Không, không cần."
Hoàn cảnh như vậy thêm chuyện kinh khủng, tâm lý không chịu nổi a!
Tiểu Thường con ngươi chuyển chuyển, làm một thủ thế mời, "Huyền Huyễn, tôi sợ quỷ, cậu đi trước."
Huyền Huyễn không nói gì thêm, bật đèn pha trên tay, bước vào sơn động.
Nguyệt Vũ vội theo sau, Tiêu Xuân Thu kéo Thượng Quan Hiên đuổi kịp, Tiểu Thường đối ông chú Hồ ném một câu: "Ông chú và Dương Lăng đi cuối cùng!" Cũng kéo Tống Tiếu Ngự vọt vào.
Ông chú Hồ kêu to: "Mấy đứa, có đọc sách không, biết tôn lão không?"
Tiểu Thường quay đầu làm mặt quỷ, "Ông chú, có đọc sách không, biết ái ấu không?"
Dương Lăng nhịn không được nở nụ cười, ông chú Hồ trừng, "Cười cái rắm, cậu đi cuối cùng!"
"Không cần, cậu đi cuối cùng, cứ quyết định vậy!"
Nói xong không đợi ông chú Hồ kháng nghị, Dương Lăng nhấc chân bước vào.
Ông chú Hồ quay đầu nhìn thoáng đường về không biết bao thuở bốc lên sương mù, lòng sợ hãi, vừa kêu to: "Dương Lăng chết tiệt, cậu chờ tôi chút!", vừa nhanh chân bỏ chạy.
Sương mù từng sợi theo khe hở giữa cự thạch tràn vào, chậm rãi bao lấy sơn động, càng ngày càng đậm, dần dần che khuất lối vào.
Bên trong sương mù, bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen...
...
Vào càng sâu, đường càng chật hẹp, lúc đầu, Nguyệt Vũ còn có thể sóng vai với Huyền Huyễn, thế nhưng kế tiếp chỉ có thể theo sau.
"Tiểu Nguyệt, cậu phải cẩn thận!" Nguyệt Vũ lo lắng nói.
"Ừ, tôi đã biết."
Tiêu Xuân Thu vừa đi vừa không khống chế được thỉnh thoảng cúi đầu nhìn bạch cốt trên đất, nhỏ giọng hỏi Thượng Quan Hiên: "Thượng Quan Hiên, cậu nói trên đất có phải đều là xương người?"
Thượng Quan Hiên tỉ mỉ nhận rõ, "Thoáng nhìn hẳn là xương người."
Tiêu Xuân Thu tặc lưỡi, nhịn không được nói: "Ở đây ít nhất có hơn mười bộ hài cốt, trong sơn động còn không biết bao nhiêu, đây sẽ không là bãi tha ma đi? Tôi nghe nói Tây Tạng truyền thống là thiên táng, lẽ nào ngôi làng này cũng vậy?"
Nguyệt Vũ nói: "Đây không phải thiên táng, theo tôi được biết, Tây Tạng thiên táng là dâng thi thể người chết cho đại bàng diều hâu ăn. Người sau khi chết, đình thi mấy ngày sẽ mời lạt ma niệm kinh chọn ngày đưa ma. Đưa ma bình thường rất sớm, có người phụ trách đưa thi thể tới sân thiên táng đặc biệt, thiên táng sư đầu tiên dâng hương cung thần, đại bàng diều hâu thấy khói lửa sẽ tụ tập quanh sân. Thiên táng sư lột quần áo trên người thi thể, ấn trình tự nhất định tách rời thi thể, thịt xương. Khớp xương dùng tảng đá đập nát, trộn lẫn Ta Ba, thịt cắt thành khối nhỏ để một bên. Cuối cùng dùng còi gọi đại bàng, ấn trình tự xương, thịt phân biệt cho ăn, thẳng đến hết. Hài cốt trong sơn động rất hoàn chỉnh, không giống bị tách rời, cho nên tôi nghĩ khả năng nhất là những người này sau khi chết bị vứt ở đây, hoặc bị người giết rồi vứt ở đây."
Tiêu Xuân Thu sắc mặt có chút trắng bệch, "Cậu có thể đừng nói chi tiết vậy được không, hại tôi đều muốn ói."
Nguyệt Vũ nhún vai, "Tôi bất quá là nói thật mà thôi."
"Tôi thấy cậu và Huyền Huyễn ở chung lâu, nói chuyện kinh khủng cũng mặt không đổi sắc."
Huyền Huyễn nói: "Nguyệt Vũ nói tuyệt không kinh khủng, muốn tôi nói êm tai chút không?"
Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu lập tức lắc đầu, "Không, không cần."
Hoàn cảnh như vậy thêm chuyện kinh khủng, tâm lý không chịu nổi a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất