Chương 233: Quyển 6 Chương 39
Đi chừng nửa giờ, Huyền Huyễn đi trước phát hiện địa thế bắt đầu xuống dốc, cảm giác ẩm ướt ở lòng bàn chân, tựa hồ trong đất có nước.
Huyền Huyễn ngừng lại, không đi.
Ngừng như vậy, mọi người cũng ngừng theo, Tiêu Xuân Thu khẩn trương mà nhỏ giọng hỏi: "Sao không đi?"
"Bắt đầu từ đây, địa thế tựa hồ đi xuống, hơn nữa trong đất có nước."
Huyền Huyễn nói tuy không lớn, thế nhưng ở sơn động chật hẹp mà vắng vẻ phá lệ rõ ràng.
Ông chú Hồ đẩy Dương Lăng, "Tiếp tục đi tới là đâu?"
"Không biết."
"Không biết? Cậu không phải đã tới sao?"
"Tôi đã tới, thế nhưng tôi không vào sơn động."
Lời vừa nói ra, mọi người đều quay đầu trừng Dương Lăng không biết xấu hổ.
Dương Lăng có chút chột dạ, "Tôi lần trước tới thấy đầy động bạch cốt, cho nên không vào."
"Đồ nhát gan!" Ông chú Hồ hừ một tiếng.
Dương Lăng nhún vai, "Cậu nghĩ tôi nhát gan thì nhát gan, nói thật, đổi lại các cậu, một mình thấy huyệt động âm trầm, xương khô lởm chởm này, các cậu dám vào?"
Mọi người không hé răng, nếu không phải bọn họ "người đông thế mạnh", một mình vào thật đúng trong lòng sợ hãi!
Nguyệt Vũ cúi đầu nhìn một hồi, nghi hoặc nói: "Mọi người nhìn trên đất, tôi nghĩ có chuyện."
Mọi người cúi đầu, ngoại trừ bạch cốt và cảm giác ướt át dưới chân, không nghĩ có gì không thích hợp.
"Trên đất có vấn đề gì?" Tiểu Thường hỏi.
"Đoạn đường này rất hẹp, chúng ta chỉ có thể đi một mình, nhưng nhìn xương khô trên đất, đúng là một đường đều có, nhìn kỹ lại, những người này đều là mặt hướng lên trên mà nằm, giả thiết người ở đây chết không thi hành thổ táng cũng không thi hành hoả táng, đây là bãi tha ma bọn họ xử lý thi thể, thế nhưng quá kỳ quái, sơn động hẹp như vậy, bọn họ thế nào kéo người chết một người tiếp một người vào?"
"Đây có gì trắc trở? Kéo người vào lại giẫm thi thể ra là được." Tiêu Xuân Thu nói.
"Cũng quá phiền phức, hơn nữa sơn động tối vậy, người bình thường chỉ biết đứng bên ngoài vứt thi thể vào, sẽ không kéo." Tống Tiếu Ngự nói.
"Có lẽ chúng ta có thể nghĩ thế này," Huyền Huyễn chậm rãi nói, "Trong động này có gì, thi thể là tế phẩm dân làng đưa lên, tử thi là bị thứ trong động kéo vào."
Mọi người không tự chủ rùng mình, Tiêu Xuân Thu cười gượng hỏi: "Cậu nghĩ trong sơn động có gì?"
"Không biết."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ông chú Hồ gãi đầu hỏi: "Vậy chúng ta đi tiếp không?"
"Vậy cậu muốn trộm mộ không?" Dương Lăng hỏi.
"Muốn!" Ông chú Hồ không chút do dự trả lời.
"Vậy đi thôi."
"Tôi có một cách." Nguyệt vũ nói.
"Cách gì?"
"Để ngừa vạn nhất, xua bầy ngỗng đi trước, nếu như có chuyện xảy ra, chúng ta cũng có thời gian giảm xóc."
Thượng Quan Hiên suy nghĩ một chút, "Đây coi như một cách."
Vì vậy mọi người xua năm con ngỗng còn lại đi trước, ai biết chúng dĩ nhiên nhất trí giấu đầu dưới cánh sống chết không đi, ngồi trên đất không nhúc nhích.
"Bầy ngỗng này đang làm gì? Giả chết?" Tiêu Xuân Thu không giải thích được hỏi.
"Bản năng động vật." Thượng Quan Hiên trả lời, bật đèn pha trên tay, chiều vào sâu trong sơn động.
Sơn động quá sâu, ánh sáng căn bản không thể chiếu đến cuối, có thể là ẩm ướt, vách đá mọc đầy rêu, xa nhìn cứ như từng đôi mắt nhỏ chằm chằm người, khiến người lưng phát lạnh.
Tiểu Thường nhịn không được chà xát cánh tay, không tự chủ được dựa vào Tống Tiếu Ngự.
Huyền Huyễn nhìn bầy ngỗng giả chết trên đất, bỗng nhiên quay đầu đối Thượng Quan Hiên nói: "Cho mượn tiểu hồ ly dùng một chút."
...
Huyền Huyễn ngừng lại, không đi.
Ngừng như vậy, mọi người cũng ngừng theo, Tiêu Xuân Thu khẩn trương mà nhỏ giọng hỏi: "Sao không đi?"
"Bắt đầu từ đây, địa thế tựa hồ đi xuống, hơn nữa trong đất có nước."
Huyền Huyễn nói tuy không lớn, thế nhưng ở sơn động chật hẹp mà vắng vẻ phá lệ rõ ràng.
Ông chú Hồ đẩy Dương Lăng, "Tiếp tục đi tới là đâu?"
"Không biết."
"Không biết? Cậu không phải đã tới sao?"
"Tôi đã tới, thế nhưng tôi không vào sơn động."
Lời vừa nói ra, mọi người đều quay đầu trừng Dương Lăng không biết xấu hổ.
Dương Lăng có chút chột dạ, "Tôi lần trước tới thấy đầy động bạch cốt, cho nên không vào."
"Đồ nhát gan!" Ông chú Hồ hừ một tiếng.
Dương Lăng nhún vai, "Cậu nghĩ tôi nhát gan thì nhát gan, nói thật, đổi lại các cậu, một mình thấy huyệt động âm trầm, xương khô lởm chởm này, các cậu dám vào?"
Mọi người không hé răng, nếu không phải bọn họ "người đông thế mạnh", một mình vào thật đúng trong lòng sợ hãi!
Nguyệt Vũ cúi đầu nhìn một hồi, nghi hoặc nói: "Mọi người nhìn trên đất, tôi nghĩ có chuyện."
Mọi người cúi đầu, ngoại trừ bạch cốt và cảm giác ướt át dưới chân, không nghĩ có gì không thích hợp.
"Trên đất có vấn đề gì?" Tiểu Thường hỏi.
"Đoạn đường này rất hẹp, chúng ta chỉ có thể đi một mình, nhưng nhìn xương khô trên đất, đúng là một đường đều có, nhìn kỹ lại, những người này đều là mặt hướng lên trên mà nằm, giả thiết người ở đây chết không thi hành thổ táng cũng không thi hành hoả táng, đây là bãi tha ma bọn họ xử lý thi thể, thế nhưng quá kỳ quái, sơn động hẹp như vậy, bọn họ thế nào kéo người chết một người tiếp một người vào?"
"Đây có gì trắc trở? Kéo người vào lại giẫm thi thể ra là được." Tiêu Xuân Thu nói.
"Cũng quá phiền phức, hơn nữa sơn động tối vậy, người bình thường chỉ biết đứng bên ngoài vứt thi thể vào, sẽ không kéo." Tống Tiếu Ngự nói.
"Có lẽ chúng ta có thể nghĩ thế này," Huyền Huyễn chậm rãi nói, "Trong động này có gì, thi thể là tế phẩm dân làng đưa lên, tử thi là bị thứ trong động kéo vào."
Mọi người không tự chủ rùng mình, Tiêu Xuân Thu cười gượng hỏi: "Cậu nghĩ trong sơn động có gì?"
"Không biết."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ông chú Hồ gãi đầu hỏi: "Vậy chúng ta đi tiếp không?"
"Vậy cậu muốn trộm mộ không?" Dương Lăng hỏi.
"Muốn!" Ông chú Hồ không chút do dự trả lời.
"Vậy đi thôi."
"Tôi có một cách." Nguyệt vũ nói.
"Cách gì?"
"Để ngừa vạn nhất, xua bầy ngỗng đi trước, nếu như có chuyện xảy ra, chúng ta cũng có thời gian giảm xóc."
Thượng Quan Hiên suy nghĩ một chút, "Đây coi như một cách."
Vì vậy mọi người xua năm con ngỗng còn lại đi trước, ai biết chúng dĩ nhiên nhất trí giấu đầu dưới cánh sống chết không đi, ngồi trên đất không nhúc nhích.
"Bầy ngỗng này đang làm gì? Giả chết?" Tiêu Xuân Thu không giải thích được hỏi.
"Bản năng động vật." Thượng Quan Hiên trả lời, bật đèn pha trên tay, chiều vào sâu trong sơn động.
Sơn động quá sâu, ánh sáng căn bản không thể chiếu đến cuối, có thể là ẩm ướt, vách đá mọc đầy rêu, xa nhìn cứ như từng đôi mắt nhỏ chằm chằm người, khiến người lưng phát lạnh.
Tiểu Thường nhịn không được chà xát cánh tay, không tự chủ được dựa vào Tống Tiếu Ngự.
Huyền Huyễn nhìn bầy ngỗng giả chết trên đất, bỗng nhiên quay đầu đối Thượng Quan Hiên nói: "Cho mượn tiểu hồ ly dùng một chút."
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất