Chương 239: Quyển 6 Chương 45
Huyền Huyễn trầm ngâm, "Đây không phải không khả năng."
"Sớm biết chúng ta hẳn mặc áo giáp hãy tới." Tiểu Thường nói.
Ông chú Hồ thở dài một hơi, "Trên đời đâu ra nhiều "sớm biết" như vậy."
Tiêu Xuân Thu trừng mắt, "Ông chú, sao đột nhiên cảm khái?"
Dương Lăng thân mật ôm eo ông chú Hồ, cười nói: "Cậu ấy hối hận quen tôi."
"Vì sao hối hận? Dương Lăng không sai a." Huyền Huyễn cười nói.
Tiểu Thường gật đầu phụ họa, "Đúng thế, đúng thế."
Ông chú Hồ oán hận hừ một tiếng, "Mấy đứa đều bị cậu ta lừa, cậu ta giảo hoạt, không mấy lương tâm!"
Mọi người nhất trí lắc đầu, "Không nhìn ra."
"Cậu ta lần này lừa chúng ta thảm vậy, lẽ nào không giảo hoạt?"
"Ông chú, chú là chó chê mèo lắm lông, chú cũng lừa bọn cháu." Tiêu Xuân Thu nói.
Ông chú Hồ nghẹn lời.
"Hai người quả thật trời sinh một đôi!" Nguyệt Vũ trêu tức nói.
Ông chú Hồ hung ác nói: "Biến, đừng dán chú và cậu ta vào nhau, cái tên đáng ghét này."
"Khẩu thị tâm phi." Dương Lăng lắc đầu thở dài.
"Cút!"
Mọi người vui đùa một chút đã tiếp tục đi.
"Kỳ quái, lũ ruồi này thế nào thoáng cái biến mất?" Ông chú Hồ kinh ngạc nói.
"Chúng ta đi lâu vậy, ngoại trừ lũ ruồi vừa nãy gặp, không có gì dị thường." Tiêu Xuân Thu ngắt lời.
"Đây là hắc ám trước bình minh, bình tĩnh trước bão tố." Huyền Huyễn âm trầm nói.
"Ở đây chỉ có cậu dọa người nhất." Tiêu Xuân Thu nói.
"Hư!"
"Hư cái gì——" Tiêu Xuân Thu tính nói tiếp, đã bị Thượng Quan Hiên che miệng, hạ giọng nói: "Đừng lên tiếng."
Trong bóng tối, truyền đến từng tiếng bén nhọn, thanh âm đó như dã thú sắp chết kêu rên, lại phảng phất lợi khí rạch trời.
Tiêu Xuân Thu chọt chọt Huyền Huyễn, dùng khẩu hình nói: miệng quạ đen!
Huyền Huyễn liếc xéo Tiêu Xuân Thu, không để ý.
Thanh âm chói tai càng ngày càng gần, cảm giác này như thiên quân vạn mã cuộn trào mà tới.
Mọi người bật hai cây đèn pha, trước mắt lại không có gì, chỉ có thể nghe được nó đang tới gần, lại khiến người có ảo giác, vật thể không biết trong bóng tối ở ngay trước mắt.
Tiểu Thường nuốt nước bọt, "Sao tôi nghĩ chúng ta tai vạ đến nơi?"
Tống Tiếu Ngự nói: "Nghe tiếng không thấy người, lát nữa chết thế nào cũng không biết."
Ông chú Hồ mắng: "Hai đứa chỉ biết đả kích sĩ khí."
"Sai, bọn cháu là sống thật."
Thượng Quan Hiên liếc bọn họ, ba người lập tức câm miệng.
Dương Lăng hứng thú nhìn, nghĩ thầm: xem ra ngoại trừ Huyền Huyễn, ở đây lợi hại nhất là Thượng Quan Hiên, hợp tác với hai người này, còn sợ Tiểu Hồ không dễ như trở bàn tay, hắc hắc!
Nguyệt Vũ nhíu mày, không xác định hỏi: "Mọi người ngửi thấy mùi gì không?"
Thượng Quan Hiên ngửi ngửi, đang định trả lời, Huyền Huyễn bỗng nhiên quát: "Mau nằm xuống!"
"Nằm xuống? Thế nhưng trên đất——"
"Đừng quản nhiều vậy, nằm xuống!" Huyền Huyễn khó được sốt ruột nói, "Đừng nằm xuống bùn, nằm lên xương! Tắt đèn pha trên tay! Mau!"
"A?" Mọi người hai mặt nhìn nhau, không khỏi có chút chần chờ.
Huyền Huyễn mặc kệ, kéo Nguyệt Vũ chạy lên vài bước, nằm lên bộ xương.
Phản ứng kịp Thượng Quan Hiên kéo Tiêu Xuân Thu còn do dự xuống, Tiểu Thường và Tống Tiếu Ngự nhìn nhau cũng nằm theo.
Ông chú Hồ nhìn bộ xương trên đất, chậm chạp bất động. Dương Lăng suy xét một chút, ôm cổ ông chú Hồ, bản thân nằm lên, để ông chú Hồ ghé vào người mình.
Ông chú Hồ định giãy dụa, một tiếng nổ vang bỗng nhiên gào thét mà đến, thanh âm ầm ầm ầm khiến người cho mình đặt dưới thác nước.
"Địa chấn sao?" Nguyệt Vũ bớt thời gian hỏi.
Thế nhưng tiếng nổ quá lớn, hoàn toàn lấp qua tiếng anh, cho nên Huyền Huyễn căn bản không nghe được gì.
Ông chú Hồ chỉ cảm thấy gió mạnh thổi qua trên lưng, tuy cách quần áo, lại vẫn cảm giác được sự mạnh mẽ của nó, không tự chủ mà rùng mình.
Trong bóng tối, mọi người loáng thoáng thấy một bầy phi hành thể đông nghịt chen chúc mà qua phía trên.
Cũng không biết bao lâu, tiếng nổ dừng lại.
Chờ thêm một hồi, không nghe được động tĩnh gì, Tiểu Thường lau mồ hôi, tháo mặt nạ phòng độc xuống, thở dài một hơi.
Thượng Quan Hiên hỏi Huyền Huyễn: "Có thể đứng lên chưa?"
"Ừ."
Vừa nãy vô cùng khẩn trương không phát hiện, Tiêu Xuân Thu lúc này ý thức được mình đang cùng bộ xương trên đất "tương thân tương ái", thoáng cái nhảy dựng, "God!"
Huyền Huyễn vừa đứng lên, vừa nói: "Anh gọi gì, nếu không nhờ mấy bộ xướng này, anh chờ gặm bùn đi!"
Tiêu Xuân Thu nghĩ tới giả thiết vừa nãy của Nguyệt Vũ, nhìn xương trên đất, "Cũng phải, chí ít đống xương này đáng yêu hơn."
"Vừa nãy là gì? Rất kinh khủng." Tiểu Thường hỏi.
"Ruồi." Huyền Huyễn vô tình nói.
Ông chú Hồ sờ tay trái của mình, thần sắc cứng đờ, "Ruồi? Ruồi có chấn động vậy sao?"
"Sớm biết chúng ta hẳn mặc áo giáp hãy tới." Tiểu Thường nói.
Ông chú Hồ thở dài một hơi, "Trên đời đâu ra nhiều "sớm biết" như vậy."
Tiêu Xuân Thu trừng mắt, "Ông chú, sao đột nhiên cảm khái?"
Dương Lăng thân mật ôm eo ông chú Hồ, cười nói: "Cậu ấy hối hận quen tôi."
"Vì sao hối hận? Dương Lăng không sai a." Huyền Huyễn cười nói.
Tiểu Thường gật đầu phụ họa, "Đúng thế, đúng thế."
Ông chú Hồ oán hận hừ một tiếng, "Mấy đứa đều bị cậu ta lừa, cậu ta giảo hoạt, không mấy lương tâm!"
Mọi người nhất trí lắc đầu, "Không nhìn ra."
"Cậu ta lần này lừa chúng ta thảm vậy, lẽ nào không giảo hoạt?"
"Ông chú, chú là chó chê mèo lắm lông, chú cũng lừa bọn cháu." Tiêu Xuân Thu nói.
Ông chú Hồ nghẹn lời.
"Hai người quả thật trời sinh một đôi!" Nguyệt Vũ trêu tức nói.
Ông chú Hồ hung ác nói: "Biến, đừng dán chú và cậu ta vào nhau, cái tên đáng ghét này."
"Khẩu thị tâm phi." Dương Lăng lắc đầu thở dài.
"Cút!"
Mọi người vui đùa một chút đã tiếp tục đi.
"Kỳ quái, lũ ruồi này thế nào thoáng cái biến mất?" Ông chú Hồ kinh ngạc nói.
"Chúng ta đi lâu vậy, ngoại trừ lũ ruồi vừa nãy gặp, không có gì dị thường." Tiêu Xuân Thu ngắt lời.
"Đây là hắc ám trước bình minh, bình tĩnh trước bão tố." Huyền Huyễn âm trầm nói.
"Ở đây chỉ có cậu dọa người nhất." Tiêu Xuân Thu nói.
"Hư!"
"Hư cái gì——" Tiêu Xuân Thu tính nói tiếp, đã bị Thượng Quan Hiên che miệng, hạ giọng nói: "Đừng lên tiếng."
Trong bóng tối, truyền đến từng tiếng bén nhọn, thanh âm đó như dã thú sắp chết kêu rên, lại phảng phất lợi khí rạch trời.
Tiêu Xuân Thu chọt chọt Huyền Huyễn, dùng khẩu hình nói: miệng quạ đen!
Huyền Huyễn liếc xéo Tiêu Xuân Thu, không để ý.
Thanh âm chói tai càng ngày càng gần, cảm giác này như thiên quân vạn mã cuộn trào mà tới.
Mọi người bật hai cây đèn pha, trước mắt lại không có gì, chỉ có thể nghe được nó đang tới gần, lại khiến người có ảo giác, vật thể không biết trong bóng tối ở ngay trước mắt.
Tiểu Thường nuốt nước bọt, "Sao tôi nghĩ chúng ta tai vạ đến nơi?"
Tống Tiếu Ngự nói: "Nghe tiếng không thấy người, lát nữa chết thế nào cũng không biết."
Ông chú Hồ mắng: "Hai đứa chỉ biết đả kích sĩ khí."
"Sai, bọn cháu là sống thật."
Thượng Quan Hiên liếc bọn họ, ba người lập tức câm miệng.
Dương Lăng hứng thú nhìn, nghĩ thầm: xem ra ngoại trừ Huyền Huyễn, ở đây lợi hại nhất là Thượng Quan Hiên, hợp tác với hai người này, còn sợ Tiểu Hồ không dễ như trở bàn tay, hắc hắc!
Nguyệt Vũ nhíu mày, không xác định hỏi: "Mọi người ngửi thấy mùi gì không?"
Thượng Quan Hiên ngửi ngửi, đang định trả lời, Huyền Huyễn bỗng nhiên quát: "Mau nằm xuống!"
"Nằm xuống? Thế nhưng trên đất——"
"Đừng quản nhiều vậy, nằm xuống!" Huyền Huyễn khó được sốt ruột nói, "Đừng nằm xuống bùn, nằm lên xương! Tắt đèn pha trên tay! Mau!"
"A?" Mọi người hai mặt nhìn nhau, không khỏi có chút chần chờ.
Huyền Huyễn mặc kệ, kéo Nguyệt Vũ chạy lên vài bước, nằm lên bộ xương.
Phản ứng kịp Thượng Quan Hiên kéo Tiêu Xuân Thu còn do dự xuống, Tiểu Thường và Tống Tiếu Ngự nhìn nhau cũng nằm theo.
Ông chú Hồ nhìn bộ xương trên đất, chậm chạp bất động. Dương Lăng suy xét một chút, ôm cổ ông chú Hồ, bản thân nằm lên, để ông chú Hồ ghé vào người mình.
Ông chú Hồ định giãy dụa, một tiếng nổ vang bỗng nhiên gào thét mà đến, thanh âm ầm ầm ầm khiến người cho mình đặt dưới thác nước.
"Địa chấn sao?" Nguyệt Vũ bớt thời gian hỏi.
Thế nhưng tiếng nổ quá lớn, hoàn toàn lấp qua tiếng anh, cho nên Huyền Huyễn căn bản không nghe được gì.
Ông chú Hồ chỉ cảm thấy gió mạnh thổi qua trên lưng, tuy cách quần áo, lại vẫn cảm giác được sự mạnh mẽ của nó, không tự chủ mà rùng mình.
Trong bóng tối, mọi người loáng thoáng thấy một bầy phi hành thể đông nghịt chen chúc mà qua phía trên.
Cũng không biết bao lâu, tiếng nổ dừng lại.
Chờ thêm một hồi, không nghe được động tĩnh gì, Tiểu Thường lau mồ hôi, tháo mặt nạ phòng độc xuống, thở dài một hơi.
Thượng Quan Hiên hỏi Huyền Huyễn: "Có thể đứng lên chưa?"
"Ừ."
Vừa nãy vô cùng khẩn trương không phát hiện, Tiêu Xuân Thu lúc này ý thức được mình đang cùng bộ xương trên đất "tương thân tương ái", thoáng cái nhảy dựng, "God!"
Huyền Huyễn vừa đứng lên, vừa nói: "Anh gọi gì, nếu không nhờ mấy bộ xướng này, anh chờ gặm bùn đi!"
Tiêu Xuân Thu nghĩ tới giả thiết vừa nãy của Nguyệt Vũ, nhìn xương trên đất, "Cũng phải, chí ít đống xương này đáng yêu hơn."
"Vừa nãy là gì? Rất kinh khủng." Tiểu Thường hỏi.
"Ruồi." Huyền Huyễn vô tình nói.
Ông chú Hồ sờ tay trái của mình, thần sắc cứng đờ, "Ruồi? Ruồi có chấn động vậy sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất