Chương 301: Quyển 7 Chương 36
Đường Vân nằm sấp ở đó nhìn một hồi, thế nhưng vì tia sáng, chỉ thấy tối đen như mực.
"Đáng tiếc không có đèn pin."
"Tôi xuống xem." Hàn Vũ nói.
Đường Vân nhìn thoáng tay phải của Hàn Vũ, "Để tôi đi đi."
Biết tâm tư Đường Vân, Hàn Vũ không nhiều lời, "Phải cẩn thận."
"Ừ."
Khe hở rất hẹp, vừa nãy cấp bách chen lên không thấy, giờ chui vào, Đường Vân như bị ép đến đau, lại béo một tí nói không chừng kẹp giữa nửa vời, khe hẹp như vậy, một đứa bé ra vào còn có thể, một người trưởng thành lại rất cật lực.
Nương tia sáng yếu ớt, đại khái có thể thấy tình huống trong lồng sắt, cùng với nói đây là một lồng sắt, không bằng nói là một cái thang máy đơn giản, nhìn cái nút đánh dấu đi xuống, Đường Vân xoay người nhìn ánh mắt thân thiết của Hàn Vũ phía trên, lại nhìn hắc ám không biết phía dưới, thầm nghĩ: nếu như một mình mạo hiểm đi xuống, Hàn Vũ không biết tức thành gì, ngẫm lại nên thôi.
"Thế nào?" Hàn Vũ hỏi.
"Đây hình như là một cái thang máy, không biết thông đi đâu."
"Thang máy?" Hàn Vũ không nói hai lời bò xuống.
Thoáng nhìn Hàn Vũ vẻ mặt như hổ rình mồi, Đường Vân không hiểu ra sao, "Làm chi?"
Hàn Vũ biểu tình nghiêm túc, "Đề phòng cậu bỏ lại tôi."
Cái tên này cảm giác thật nhạy, Đường Vân làm bộ không việc gì nói: "Anh là một trong bốn người đàn ông độc thân có giá trị nhất, bỏ anh rất thiệt."
Hàn Vũ không hiểu ra sao, "Gì? Người đàn ông độc thân có giá trị nhất? Đâu ra?"
Đường Vân hung hăng nhéo mặt Hàn Vũ, "Cảnh cục nữ đồng sự đánh giá."
Hàn Vũ ngẩn ra, lập tức hi cười hỏi, "Vậy cậu có thấy vinh hạnh?"
"Đúng vậy! Rất vinh hạnh!"
...
Thang máy từ từ đi xuống, bên tai nghe âm hưởng kim loại rất nhỏ, nghĩ tới lát nữa không biết gặp phải gì, Hàn Vũ và Đường Vân không khỏi khẩn trương, bàn tay chảy ra mồ hôi.
Đinh một tiếng! Thang máy ngừng, nương theo thanh âm cùng loại rỉ sắt thiết khối ma sát nhau, bức tường bên phải tách ra hai bên.
Hàn Vũ và Đường Vân đại khí không dám thở, tránh sang cạnh, ngưng thần nhìn bức tường chậm rãi di động.
Chờ một hồi, không thấy động tĩnh, Hàn Vũ làm thủ thế, xuyên qua khe hở nhìn ra ngoài, lọt vào tầm mắt là một loạt ống nghiệm, bồn bồi dưỡng kích cỡ khác nhau và đủ loại máy móc thực nghiệm, tựa hồ là một phòng thí nghiệm, thế nhưng không ai.
Mặc dù là vậy, hai người vẫn không dám sơ suất, lại chờ một hồi xác định không có dị thường mới đi ra.
Phòng thí nghiệm rất lớn, gấp đôi diện tích hầm ngầm vừa nãy.
Trên bàn hỗn loạn chất đống mười mấy văn kiện, Đường Vân cầm lấy tùy ý nhìn, tất cả đều là số liệu phân tích, nhìn kỹ lại, không hiểu, phỏng chừng là số liệu thực nghiệm của vợ chồng Tạ Quân.
"Tiểu Vân, cậu xem!"
Đường Vân buông văn kiện, ngẩng đầu vừa nhìn, Hàn Vũ đứng trước hai hòm thủy tinh ngoắc anh.
Đường Vân đi qua, chỉ thấy đáy một hòm trải một tầng thịt tươi, phía trên mọc đầy sợi nấm màu trắng tinh tế, một hòm khác để trứng sợi trùng đỏ đã ấp thành trùng.
Tuy không phải lần đầu thấy, thế nhưng Đường Vân vẫn dựng thẳng tóc gáy, hận không thể một ngọn lửa đốt.
Thấy Hàn Vũ hầu như dán mắt lên hòm thủy tinh hăng say nhìn, Đường Vân thầm sợ hãi, nhịn không được giật lại, "Anh đừng dựa gần như vậy, cho dù cách lớp thủy tinh, thế nhưng phải cẩn thận, miễn cho bị nhiễm."
Hàn Vũ vẻ mặt kinh ngạc, "Cậu có phát hiện chúng đang tự giết lẫn nhau?"
"Có sao?" Đường Vân ghé qua nhìn, quả nhiên chúng đang thôn phệ nhau, đấu tranh kịch liệt.
Đường Vân chỉ cảm thấy lưng phát lạnh, "Đây không biết là quỷ gì, lát nữa nhất định phải giết!"
"Chờ chút, trước đừng giết, tôi nghĩ rất có giá trị nghiên cứu."
Đường Vân trừng Hàn Vũ, "Giết!"
Biết Đường Vân lo lắng mình, Hàn Vũ bảo chứng nói: "Tiểu Vân, tôi sẽ cẩn thận."
"Giết! Giết! Giết!" Đường Vân tàn bạo liên tiếp nói ba chữ "giết", loại quỷ trùng hại người này một ngày không diệt, anh đều thấy là bom hẹn giờ, tâm kinh đảm chiến.
Hàn Vũ không có cách, tuy anh rất muốn giải phẫu chúng nghiên cứu, thế nhưng lệnh của Tiểu Vân không thể trái, chỉ đànhbuông tha.
Hai người dạo qua phòng thí nghiệm một vòng, ngoại trừ một đống máy móc kỳ quái và hai cái hòm sợi trùng đỏ, không phát hiện gì đặc biệt, cũng không thấy lối ra.
"Xem ra đây là phòng thí nghiệm của vợ chồng Tạ Quân." Đường Vân có chút thất vọng.
Hàn Vũ lật xem số liệu thực nghiệm, "Không biết vợ chồng Tạ Quân nghiên cứu gì, tôi hoàn toàn xem không hiểu, bọn họ đào tạo sợi trùng đỏ không biết dùng làm gì."
"Sao anh biết quỷ trùng này là bọn họ đào tạo?"
"Thuần túy đoán."
Đường Vân liếc trắng, anh không chết tâm, đông ấn ấn, tây ấn ấn trên vách tường, hy vọng mèo mù vớ chuột chết tìm được lối ra.
Hàn Vũ đối tư liệu nghiên cứu của vợ chồng Tạ Quân cảm thấy hứng thú, thẳng thắn ngồi dưới đất xem.
Đường Vân sàn nhà cũng không buông tha, quỳ rạp trên đất dùng tiêu chuẩn tìm một cây kim khâu tìm kiếm bất luận điểm khả nghi gì, khi đang hết sức chăm chú, đột nhiên chống lại một đôi mắt đen thui, không có tâm lý chuẩn bị Đường Vân sợ đến đặt mông ngồi dưới đất, hầu như bị dọa ngất.
"Đáng tiếc không có đèn pin."
"Tôi xuống xem." Hàn Vũ nói.
Đường Vân nhìn thoáng tay phải của Hàn Vũ, "Để tôi đi đi."
Biết tâm tư Đường Vân, Hàn Vũ không nhiều lời, "Phải cẩn thận."
"Ừ."
Khe hở rất hẹp, vừa nãy cấp bách chen lên không thấy, giờ chui vào, Đường Vân như bị ép đến đau, lại béo một tí nói không chừng kẹp giữa nửa vời, khe hẹp như vậy, một đứa bé ra vào còn có thể, một người trưởng thành lại rất cật lực.
Nương tia sáng yếu ớt, đại khái có thể thấy tình huống trong lồng sắt, cùng với nói đây là một lồng sắt, không bằng nói là một cái thang máy đơn giản, nhìn cái nút đánh dấu đi xuống, Đường Vân xoay người nhìn ánh mắt thân thiết của Hàn Vũ phía trên, lại nhìn hắc ám không biết phía dưới, thầm nghĩ: nếu như một mình mạo hiểm đi xuống, Hàn Vũ không biết tức thành gì, ngẫm lại nên thôi.
"Thế nào?" Hàn Vũ hỏi.
"Đây hình như là một cái thang máy, không biết thông đi đâu."
"Thang máy?" Hàn Vũ không nói hai lời bò xuống.
Thoáng nhìn Hàn Vũ vẻ mặt như hổ rình mồi, Đường Vân không hiểu ra sao, "Làm chi?"
Hàn Vũ biểu tình nghiêm túc, "Đề phòng cậu bỏ lại tôi."
Cái tên này cảm giác thật nhạy, Đường Vân làm bộ không việc gì nói: "Anh là một trong bốn người đàn ông độc thân có giá trị nhất, bỏ anh rất thiệt."
Hàn Vũ không hiểu ra sao, "Gì? Người đàn ông độc thân có giá trị nhất? Đâu ra?"
Đường Vân hung hăng nhéo mặt Hàn Vũ, "Cảnh cục nữ đồng sự đánh giá."
Hàn Vũ ngẩn ra, lập tức hi cười hỏi, "Vậy cậu có thấy vinh hạnh?"
"Đúng vậy! Rất vinh hạnh!"
...
Thang máy từ từ đi xuống, bên tai nghe âm hưởng kim loại rất nhỏ, nghĩ tới lát nữa không biết gặp phải gì, Hàn Vũ và Đường Vân không khỏi khẩn trương, bàn tay chảy ra mồ hôi.
Đinh một tiếng! Thang máy ngừng, nương theo thanh âm cùng loại rỉ sắt thiết khối ma sát nhau, bức tường bên phải tách ra hai bên.
Hàn Vũ và Đường Vân đại khí không dám thở, tránh sang cạnh, ngưng thần nhìn bức tường chậm rãi di động.
Chờ một hồi, không thấy động tĩnh, Hàn Vũ làm thủ thế, xuyên qua khe hở nhìn ra ngoài, lọt vào tầm mắt là một loạt ống nghiệm, bồn bồi dưỡng kích cỡ khác nhau và đủ loại máy móc thực nghiệm, tựa hồ là một phòng thí nghiệm, thế nhưng không ai.
Mặc dù là vậy, hai người vẫn không dám sơ suất, lại chờ một hồi xác định không có dị thường mới đi ra.
Phòng thí nghiệm rất lớn, gấp đôi diện tích hầm ngầm vừa nãy.
Trên bàn hỗn loạn chất đống mười mấy văn kiện, Đường Vân cầm lấy tùy ý nhìn, tất cả đều là số liệu phân tích, nhìn kỹ lại, không hiểu, phỏng chừng là số liệu thực nghiệm của vợ chồng Tạ Quân.
"Tiểu Vân, cậu xem!"
Đường Vân buông văn kiện, ngẩng đầu vừa nhìn, Hàn Vũ đứng trước hai hòm thủy tinh ngoắc anh.
Đường Vân đi qua, chỉ thấy đáy một hòm trải một tầng thịt tươi, phía trên mọc đầy sợi nấm màu trắng tinh tế, một hòm khác để trứng sợi trùng đỏ đã ấp thành trùng.
Tuy không phải lần đầu thấy, thế nhưng Đường Vân vẫn dựng thẳng tóc gáy, hận không thể một ngọn lửa đốt.
Thấy Hàn Vũ hầu như dán mắt lên hòm thủy tinh hăng say nhìn, Đường Vân thầm sợ hãi, nhịn không được giật lại, "Anh đừng dựa gần như vậy, cho dù cách lớp thủy tinh, thế nhưng phải cẩn thận, miễn cho bị nhiễm."
Hàn Vũ vẻ mặt kinh ngạc, "Cậu có phát hiện chúng đang tự giết lẫn nhau?"
"Có sao?" Đường Vân ghé qua nhìn, quả nhiên chúng đang thôn phệ nhau, đấu tranh kịch liệt.
Đường Vân chỉ cảm thấy lưng phát lạnh, "Đây không biết là quỷ gì, lát nữa nhất định phải giết!"
"Chờ chút, trước đừng giết, tôi nghĩ rất có giá trị nghiên cứu."
Đường Vân trừng Hàn Vũ, "Giết!"
Biết Đường Vân lo lắng mình, Hàn Vũ bảo chứng nói: "Tiểu Vân, tôi sẽ cẩn thận."
"Giết! Giết! Giết!" Đường Vân tàn bạo liên tiếp nói ba chữ "giết", loại quỷ trùng hại người này một ngày không diệt, anh đều thấy là bom hẹn giờ, tâm kinh đảm chiến.
Hàn Vũ không có cách, tuy anh rất muốn giải phẫu chúng nghiên cứu, thế nhưng lệnh của Tiểu Vân không thể trái, chỉ đànhbuông tha.
Hai người dạo qua phòng thí nghiệm một vòng, ngoại trừ một đống máy móc kỳ quái và hai cái hòm sợi trùng đỏ, không phát hiện gì đặc biệt, cũng không thấy lối ra.
"Xem ra đây là phòng thí nghiệm của vợ chồng Tạ Quân." Đường Vân có chút thất vọng.
Hàn Vũ lật xem số liệu thực nghiệm, "Không biết vợ chồng Tạ Quân nghiên cứu gì, tôi hoàn toàn xem không hiểu, bọn họ đào tạo sợi trùng đỏ không biết dùng làm gì."
"Sao anh biết quỷ trùng này là bọn họ đào tạo?"
"Thuần túy đoán."
Đường Vân liếc trắng, anh không chết tâm, đông ấn ấn, tây ấn ấn trên vách tường, hy vọng mèo mù vớ chuột chết tìm được lối ra.
Hàn Vũ đối tư liệu nghiên cứu của vợ chồng Tạ Quân cảm thấy hứng thú, thẳng thắn ngồi dưới đất xem.
Đường Vân sàn nhà cũng không buông tha, quỳ rạp trên đất dùng tiêu chuẩn tìm một cây kim khâu tìm kiếm bất luận điểm khả nghi gì, khi đang hết sức chăm chú, đột nhiên chống lại một đôi mắt đen thui, không có tâm lý chuẩn bị Đường Vân sợ đến đặt mông ngồi dưới đất, hầu như bị dọa ngất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất