Chương 306: Quyển 7 Chương 41
Lặng yên một hồi, Đường Vân nói: "Rắn mối này mọc ra hai cái đầu, nói không chừng có hai bộ não, đã có hai bộ não, vậy sẽ có hai hệ thần kinh, đồng thời có hai loại biểu tình."
"Lời tuy là vậy, nhưng quái vật gien biến dị bình thường chỉ có một cái đầu." Sở Hoàn không xác định nói.
"Cậu cũng nói là bình thường, mọi việc đều có ngoại lệ, nói không chừng rắn mối này là một ngoại lệ, có lẽ vợ chồng Tạ Quân nghiên cứu là khiến quái vật hai đầu mọc ra hai bộ não." Đường Vân thuận miệng nói.
"Có đạo lý, sinh vật hai đầu không phải chuyện mới mẻ, có hai bộ não lại không thấy nhiều." La Minh tiếp lời.
Nhìn mọi người chậm rãi nói, ánh mắt Trần Nặc như nhìn người ngoài hành tinh, trời ạ, vì sao bọn họ không sợ? Còn thảo luận nhiệt liệt như vậy? Bọn họ là ngoại tộc hay mình là ngoại tộc?
Tinh thần cao độ khẩn trương Trần Nặc ghé vào lưng La Minh, thường thường trái phải liếc tới liếc lui, đột nhiên một đạo lam ảnh phi thường đột ngột xuất hiện trong tầm mắt anh, Trần Nặc vừa niệm "a di đà phật", vừa lén quan sát thiếu nữ thân mặc dị phục ngồi ở cầu thang.
Như cảm ứng được tầm mắt của Trần Nặc, thiếu nữ đối anh ngọt ngào cười, lộ ra hàm răng trắng âm trầm, Trần Nặc thoáng cái cứng còng, chưa kịp thét chói tai đã rất không dùng được hôn mê bất tỉnh, trước khi ngất không quên ôm sát "tấm mộc" La Minh.
La Minh nghĩ cái cổ căng thẳng, còn tưởng Trần Nặc gián đoạn tính khẩn trương, cho nên không lưu ý.
Phi thường có tinh thần nghiên cứu Hàn Vũ mở đầu rắn mối, nghiên cứu đến hăng say.
Sở Hoàn lau mồ hôi, nhỏ giọng đối Đường Vân nói: "Hàn Vũ thật chuyên nghiệp! Không thấy ghê tởm."
Đường Vân đang tính xong việc Hàn Vũ rửa tay bao nhiêu lần mới xem như sạch sẽ, đối lời Sở Hoàn chỉ tùy ý ừ một tiếng.
"Thật có hai bộ não!" Ngồi trên đất Hàn Vũ hưng phấn mà kêu.
Mọi người đầu đầy hắc tuyến, La Minh nhịn không được nói thầm: "Người khác không biết, còn nghĩ anh phát hiện tân đại lục."
"Ai nha, theo ý tôi, đây có thể sánh bằng phát hiện tân đại lục."
Đường Vân nói: "Tôi nghĩ một bộ não có thể song song làm ra hai loại biểu tình mới có tính chấn động."
Hàn Vũ ngẩn ra, nở nụ cười, "Ha ha, Tiểu Vân nói đúng, một bộ não hai loại biểu tình mới đủ dọa người."
"Đó là gì?" La Minh bỗng nhiên chỉ một cục màu đỏ trong óc rắn mối đang bò ra ngoài hỏi.
Mọi người cúi đầu nhìn, phản ứng đầu tiên là lập tức nhảy khỏi cạnh rắn mối, liên thanh chửi bới.
La Minh không hiểu ra sao, "Các cậu sao vậy?"
Sở Hoàn hắng giọng, mắng một câu: "Đúng là âm hồn bất tán."
Đống thịt màu đỏ bò ra ngoài là sợi trùng đỏ, có chút bất đồng là, đầu của sợi trùng đỏ này dài hơn, dẹp hơn ba người Đường Vân thấy trên người Lâm Lâm.
Nhìn sợi trùng đỏ giành trước sợ sau trào ra óc rắn mối, Đường Vân không tự chủ được cúi đầu nhìn bàn tay đầy động của mình, trong đầu không khống chế hiện lên cảnh sợi trùng đỏ chui ra khỏi óc.
Ác! Đường Vân che miệng ói một trận, anh không ngừng vỗ đầu, đuổi cảnh kinh khủng đó đi, rất kinh khủng!
Sở Hoàn sắc mặt cũng kém, phỏng chừng nghĩ tới như Đường Vân.
Hàn Vũ cố nén cảm giác ghê tởm, lấy dao thủ thuật đẩy ra lũ sợi trùng đỏ.
Những người khác đều quay đầu, không dám nhìn, nhìn nữa, vững tin ói đến "bảy màu khoe sắc".
Đẩy ra lũ trùng, có thể thấy rõ huyết quản và lớp màng, dưới huyết quản là bộ não màu trắng hơi hiện xám trắng...
Hàn Vũ luôn tự nhận năng lực thừa nhận nhất lưu, dù sao trường kỳ đối mặt đủ loại người chết, năng lực thừa nhận của trái tim mạnh hơn người thường nhiều, nhưng mà, chờ khi anh thấy rõ bộ não rắn mối, dây thần kinh của anh thoáng cái chặt đứt, thất thanh hét rầm, vô thức lui ra vài bước, đụng ngã Đường Vân phía sau.
...
"Lời tuy là vậy, nhưng quái vật gien biến dị bình thường chỉ có một cái đầu." Sở Hoàn không xác định nói.
"Cậu cũng nói là bình thường, mọi việc đều có ngoại lệ, nói không chừng rắn mối này là một ngoại lệ, có lẽ vợ chồng Tạ Quân nghiên cứu là khiến quái vật hai đầu mọc ra hai bộ não." Đường Vân thuận miệng nói.
"Có đạo lý, sinh vật hai đầu không phải chuyện mới mẻ, có hai bộ não lại không thấy nhiều." La Minh tiếp lời.
Nhìn mọi người chậm rãi nói, ánh mắt Trần Nặc như nhìn người ngoài hành tinh, trời ạ, vì sao bọn họ không sợ? Còn thảo luận nhiệt liệt như vậy? Bọn họ là ngoại tộc hay mình là ngoại tộc?
Tinh thần cao độ khẩn trương Trần Nặc ghé vào lưng La Minh, thường thường trái phải liếc tới liếc lui, đột nhiên một đạo lam ảnh phi thường đột ngột xuất hiện trong tầm mắt anh, Trần Nặc vừa niệm "a di đà phật", vừa lén quan sát thiếu nữ thân mặc dị phục ngồi ở cầu thang.
Như cảm ứng được tầm mắt của Trần Nặc, thiếu nữ đối anh ngọt ngào cười, lộ ra hàm răng trắng âm trầm, Trần Nặc thoáng cái cứng còng, chưa kịp thét chói tai đã rất không dùng được hôn mê bất tỉnh, trước khi ngất không quên ôm sát "tấm mộc" La Minh.
La Minh nghĩ cái cổ căng thẳng, còn tưởng Trần Nặc gián đoạn tính khẩn trương, cho nên không lưu ý.
Phi thường có tinh thần nghiên cứu Hàn Vũ mở đầu rắn mối, nghiên cứu đến hăng say.
Sở Hoàn lau mồ hôi, nhỏ giọng đối Đường Vân nói: "Hàn Vũ thật chuyên nghiệp! Không thấy ghê tởm."
Đường Vân đang tính xong việc Hàn Vũ rửa tay bao nhiêu lần mới xem như sạch sẽ, đối lời Sở Hoàn chỉ tùy ý ừ một tiếng.
"Thật có hai bộ não!" Ngồi trên đất Hàn Vũ hưng phấn mà kêu.
Mọi người đầu đầy hắc tuyến, La Minh nhịn không được nói thầm: "Người khác không biết, còn nghĩ anh phát hiện tân đại lục."
"Ai nha, theo ý tôi, đây có thể sánh bằng phát hiện tân đại lục."
Đường Vân nói: "Tôi nghĩ một bộ não có thể song song làm ra hai loại biểu tình mới có tính chấn động."
Hàn Vũ ngẩn ra, nở nụ cười, "Ha ha, Tiểu Vân nói đúng, một bộ não hai loại biểu tình mới đủ dọa người."
"Đó là gì?" La Minh bỗng nhiên chỉ một cục màu đỏ trong óc rắn mối đang bò ra ngoài hỏi.
Mọi người cúi đầu nhìn, phản ứng đầu tiên là lập tức nhảy khỏi cạnh rắn mối, liên thanh chửi bới.
La Minh không hiểu ra sao, "Các cậu sao vậy?"
Sở Hoàn hắng giọng, mắng một câu: "Đúng là âm hồn bất tán."
Đống thịt màu đỏ bò ra ngoài là sợi trùng đỏ, có chút bất đồng là, đầu của sợi trùng đỏ này dài hơn, dẹp hơn ba người Đường Vân thấy trên người Lâm Lâm.
Nhìn sợi trùng đỏ giành trước sợ sau trào ra óc rắn mối, Đường Vân không tự chủ được cúi đầu nhìn bàn tay đầy động của mình, trong đầu không khống chế hiện lên cảnh sợi trùng đỏ chui ra khỏi óc.
Ác! Đường Vân che miệng ói một trận, anh không ngừng vỗ đầu, đuổi cảnh kinh khủng đó đi, rất kinh khủng!
Sở Hoàn sắc mặt cũng kém, phỏng chừng nghĩ tới như Đường Vân.
Hàn Vũ cố nén cảm giác ghê tởm, lấy dao thủ thuật đẩy ra lũ sợi trùng đỏ.
Những người khác đều quay đầu, không dám nhìn, nhìn nữa, vững tin ói đến "bảy màu khoe sắc".
Đẩy ra lũ trùng, có thể thấy rõ huyết quản và lớp màng, dưới huyết quản là bộ não màu trắng hơi hiện xám trắng...
Hàn Vũ luôn tự nhận năng lực thừa nhận nhất lưu, dù sao trường kỳ đối mặt đủ loại người chết, năng lực thừa nhận của trái tim mạnh hơn người thường nhiều, nhưng mà, chờ khi anh thấy rõ bộ não rắn mối, dây thần kinh của anh thoáng cái chặt đứt, thất thanh hét rầm, vô thức lui ra vài bước, đụng ngã Đường Vân phía sau.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất