Huyền Hệ Liệt

Chương 307: Quyển 7 Chương 42

Trước Sau
Đường Vân lần đầu thấy Hàn Vũ thất kinh như vậy, liên thanh hỏi: "Sao vậy, sao vậy?"

Thấy thế, Sở Hoàn và La Minh đi tới tính kéo hai người dậy.

La Minh bước một bước, đột nhiên phát hiện Trần Nặc phía sau không chút tiếng động, anh không khỏi kỳ quái, nhìn lại, phát hiện Trần Nặc không biết lúc nào đã hôn mê bất tỉnh, sắc mặt trắng như người chết, anh quá sợ hãi, nắm Trần Nặc lay động, "Tú tài nghèo, thầy đồ cổ hủ, cậu thế nào? Chết cũng tốt xấu đánh tiếng, ợ cái rắm lưu lại di ngôn hãy chết! Tuy cậu không bao nhiêu tiền, chí ít có mấy đồng, lưu cho tôi cũng tốt!"

Sở Hoàn vốn rất khẩn trương hoảng loạn, thế nhưng vừa nghe đoạn lời không đầu không đuôi này của La Minh, không biết thế nào dĩ nhiên nở nụ cười.

Bị anh nhiễm, Hàn Vũ và Đường Vân nhanh chóng tỉnh táo.

Hàn Vũ vừa vỗ mặt mình, thanh tỉnh chút tư duy lộn xộn, vừa bò dậy, kéo Đường Vân bị mình áp.

La Minh lay Trần Nặc một trận, thấy anh vẫn nhắm nghiền mắt, ngoan cường cự tuyệt thanh tỉnh, không thể làm gì khác hơn là tạm thời buông tha cứu tỉnh, "Tiểu tử chết tiệt, thật hôn mê!"

Sở Hoàn vô lực, "Cậu nói gì? Lẽ nào Trần Nặc làm giả?"

La Minh bĩu môi, "Cậu không rõ, đừng nghĩ tiểu tử cổ hủ này không biết phẫn trư ăn lão hổ, hừ! Nhất là nói đến tiền, giữ của muốn chết, đặc biệt biết giả ngu."

Sở Hoàn nhịn không được nói: "Cậu đừng nói vậy, cậu ấy là thật không có tiền, không phải giữ của."

"Sao cậu biết?" La Minh trợn trắng.

"Ông chú nói."

"Ông chú nói phải chiết khấu 50%."



Sở Hoàn lắc đầu, "Tin hay không tùy cậu."

Đường Vân không để ý hai người nói gì, từ trên xuống dưới kiểm tra Hàn Vũ sắc mặt phát xanh, "Rốt cuộc sao vậy, vì sao--"

Hàn Vũ vỗ tay anh, "Không sao cả, chỉ là thoáng cái kinh hách quá mức."

"Kinh hách? Kinh hách gì?" Nhớ tới vừa nãy Hàn Vũ là đảo lộn lũ trùng, Đường Vân kinh hãi, "Anh bị sợi trùng đỏ cắn?"

"Không phải." Hàn Vũ vội nói, "Là não của rắn mối."

"Não của rắn mối?" Đường Vân vừa nói vừa không khống chế nhìn đầu rắn mối vài lần, không có gì đặc biệt, sao Hàn Vũ phản ứng lớn vậy?

Sở Hoàn và La Minh cũng ngừng lại, chờ Hàn Vũ nói ra phát hiện.

Hàn Vũ hít một hơi, "Nếu như tôi không nhìn lầm, đó là não người."

Những lời này nổ đến ba người mục trừng khẩu ngốc, "Não, não người?"

Hàn Vũ khẳng định gật đầu, "Tôi sẽ không nhìn lầm."

"Người thằn lằn?!" La Minh phun ra ba chữ.

"Không phải người thằn lằn, nếu là người thằn lằn, hẳn phải có đặc thù của người, thế nhưng cậu nghĩ quái vật này giống người sao?"



La Minh lập tức lắc đầu, "Không giống, giống rắn mối."

"Chính là vậy, này tính sinh vật gì, tôi không nói nên lời."

Hàn Vũ cúi xuống, tỉ mỉ nhìn một hồi, lần thứ hai xác định: "Là não người, hai bộ đều là."

Đường Vân, Sở Hoàn, La Minh nhìn nhau, nghĩ chuyện này càng quỷ dị khiến bọn họ sợ cực.

"Rắn mối không khả năng tự mọc não người, tuy rắn mối này không giống rắn mối." La Minh khô cười nói.

Hàn Vũ suy nghĩ một chút, "Cậu nói không sai, cho nên tôi phỏng chừng có thể vì nhổ trồng."

"Nhổ trồng?"

"Ừ, giải phẫu nhổ trồng phi thường cao minh, khiến người than thở, nhổ trồng thành công như vậy trong giới y học hiện nay không có, không biết ai làm?" Hàn Vũ trầm tư.

Trong thời gian ngắn, mọi người không lên tiếng.

Giữa vắng vẻ bỗng nhiên vang lên cười khẽ, "Hì hì, rất khó sao? Rất đơn giản nha!"

"Ai?!"

Mọi người phản ứng dị thường nhanh, lưng tựa lưng dựa cùng một chỗ, cảnh giác quan sát bốn phía, thế nhưng không thấy bất luận bóng người.

Khi đang kinh dị, một trận âm phong lao tới trước mặt bọn họ, ngôi nhà thoáng cái tối sầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau