Huyền Hệ Liệt

Chương 313: Quyển 7 Chương 48

Trước Sau
Hàn Vũ nhớ thân thể Đường Vân, thấy Huyền Huyễn còn có tâm tư đùa chó, nhịn không được giục: "Cậu không phải nói tốc chiến tốc thắng sao? Còn đùa chó?"

Nghe vậy, Huyền Huyễn và con chó ngẩng đầu liếc Hàn Vũ, ánh mắt con chó là dở khóc dở cười, ánh mắt Huyền Huyễn là bao hàm tính toán, khiến Hàn Vũ lập tức hối hận mình nhất thời tình thế cấp bách nói một câu như vậy.

Huyền Huyễn nở nụ cười, cười đến Hàn Vũ da đầu tê dại.

"Huyền đại sư, nữ quỷ không thấy!" Lúc này La Minh bỗng nhiên kêu lên.

Huyền Huyễn thu hồi nụ cười, con ngươi rất nhanh dạo qua, sau đó tới bên bệ cửa sổ vỡ, mọi người lập tức nghiêm túc đuổi theo, lúc này, theo sát đại sư mới là tuyển chọn sáng suốt!

Huyền Huyễn thói quen thò tay vào túi lấy bùa, sờ một hồi không sờ được gì mới nhớ tới thân thể hiện tại không phải của mình, cậu lẩm bẩm: "Thật phiền phức, muốn lười biếng cũng không được!"

Huyền Huyễn gãi tóc, "Lâu lắm không dùng, nhớ không rõ lắm."

Mọi người rất khẩn trương, "Nhớ không rõ gì?"

Huyền Huyễn vẻ mặt vô tội, "Chú ngữ, tôi bình thường dùng lá bùa, chú ngữ, rất hiếm khi."

Mọi người đại hãn, Sở Hoàn lau mồ hôi, khô cười nói: "Huyền đại sư, anh nhìn qua không giống người không đáng tin!"

La Minh gật đầu phụ họa.

Huyền Huyễn nhún vai, nghiêm túc nói: "Người nhìn qua đáng tin nhất kỳ thực là không đáng tin."

Ba người hầu như té ngã.

"Ha ha, đừng nói giỡn, sao tôi có thể không nhớ rõ? Bằng không từ lâu đi gặp Diêm La Vương." Huyền Huyễn cười to.



Bọn họ ngoài cười trong không cười gượng hai tiếng, thầm nghĩ: trách không được Tiêu Xuân Thu luôn bị Huyền Huyễn tức giận đến có lửa không thể phát, còn phải giả một bộ "tôi không giận", vị đại sư này thật không phải bình thường ác liệt! Quả thực là biến thái!

Đang nghiên cứu ở đâu ra tay đánh vỡ kết giới Huyền Huyễn không chú ý mọi người thầm oán, ánh mắt qua lại nhìn vài lần cửa và cửa sổ vỡ, Huyền Huyễn thì thào tự nói: "Thực tắc hư chi, hư chi thực chi, nữ quỷ này không ngốc, bất quá muốn gạt tôi thì khó."

Mọi người nghe không hiểu ra sao, hư chi thực chi, đã thấy Huyền Huyễn đi về phía cửa, bọn họ lập tức đuổi kịp, thực hành một tấc không rời, con chó rất tự giác theo sát phía sau.

Nhìn con chó không giống chó này, Sở Hoàn không biết xuất phát từ tâm tính gì, rất muốn sờ nó, ai biết tay vươn phân nửa, nó đã nghiêng đầu sang bên, khiến Sở Hoàn phiền muộn không ngớt.

Huyền Huyễn quay đầu thấy vậy, hảo tâm nói: "Nó không cho người sờ, tôi khuyên anh đừng sờ, cẩn thận cắn anh, ha hả!"

Sở Hoàn không tin, "Vậy cậu vừa nãy sờ nó thì được?"

"Đó là vì nó thiếu tôi một nhân tình."

Nếu như Huyền Huyễn nhìn qua không giống nói giỡn, bọn họ hầu như cho cậu lại trêu cợt, nhưng bọn họ thực sự nghĩ không ra con chó này thiếu Huyền Huyễn nhân tình gì, hai người gặp nhau bất quá không đến 10 phút, con chó này đâu ra nhân tình thiếu vị đại sư này? Thật quỷ dị!

"Lâm, binh, đấu, giả, giai, trần, liệt, tại, tiền, phá!" Theo Huyền Huyễn một chữ "phá" cuối cùng niệm ra, cửa lên tiếng mà mở, Huyền Huyễn đối mọi người nói: "Các anh trước ra ngoài!"

Tuy hôm nay trời đầy mây, bên ngoài âm trầm, thế nhưng vẫn khiến bọn họ hưng phấn, có cảm thán kiếp hậu dư sinh.

Chân trước vừa ra cửa, phía sau truyền đến tiếng vui cười lơ lửng: "Sao đi nhanh vậy? Đầu còn không đổi?"

Trận trận âm phong thổi đến cổ phát lạnh, phảng phất có một bàn tay lạnh như băng đang sờ, móng tay thật dài nhẹ nhàng quát trên da, tùy thời cắt xuống cái đầu, cảm giác run rẩy kinh khủng khiến cả ba quát to một tiếng chỉ hận cha mẹ sinh thiếu hai cái đùi liều mạng tông cửa.

Hàn Vũ vừa chạy vừa không quên gọi Huyền Huyễn: "Nhớ kỹ trả Tiểu Vân lông tóc vô thương lại cho tôi!"

Huyền Huyễn có lệ phất phất tay, "Biết rồi!"



Bọn họ chạy ra mười mét mới dám dừng lại xoay người nhìn.

"Lâm Lâm?!"

Trên cánh tay, đùi bò đầy trùng đỏ Lâm Lâm vẻ mặt sát khí đứng trên bậc thang ở cửa, mười ngón vừa dài vừa nhọn, tàn bạo trừng Huyền Huyễn ngăn cản lối đi.

Nhìn lũ trùng bò vào bò ra dị thường bận rộn nhổ tơ xây kén trên người Lâm Lâm, mọi người sắc mặt như màu đất, hầu như nhịn không được ói.

"Lâm Lâm, cô bé, cô bé--" Hàn Vũ không nói nên lời.

Huyền Huyễn mặt trầm như nước, "Cô bé không phải Lâm Lâm, là nữ quỷ vừa nãy. Bất quá không có thực thể, cho nên mượn dùng thân thể người khác, chủ nhân thân thể này đã chết."

"Tô Lý Á?"

"Quỷ triền thân?"

Hàn Vũ và Sở Hoàn song song gọi.

Nhìn thân thể "thiên sang bách khổng" của Lâm Lâm, La Minh nhịn không được rùng mình, thầm nghĩ: Trần Nặc ngất xỉu không phải chuyện xấu, bằng không lúc này còn không gọi đến kinh thiên động địa!

Lâm Lâm bốc lên một con trùng, nụ cười giả tạo nhìn mọi người, trong mắt có một loại cuồng nhiệt, "Các anh trốn không thoát, ngoan ngoãn làm pet của em đi, đổi đầu sẽ không đau, đổi đầu có thể bán giá tốt."

Huyền Huyễn nhìn Lâm Lâm nhìn một hồi, đột nhiên hỏi: "Vì sao đổi đầu có thể bán giá tốt?"

Lâm Lâm khanh khách cười rộ, "Ngốc! Anh ngẫm lại, trên đời này thông minh nhất là người, thế nhưng người thông minh nhiều lắm, cho nên không chút giá trị, so sánh phía dưới, động vật thông minh như người rất thiếu, tự nhiên có thể bán giá tốt, động vật có ý nghĩ nhân loại càng có thể làm rất nhiều chuyện, thí dụ như cấu thành một đoàn xiếc thú lớn đến các nơi trên thế giới diễu hành, đổi đầu có thể kiếm rất nhiều tiền đúng không? Hơn nữa, ngoại trừ đầu có thể đổi với đầu động vật, người còn có khí quan để bán, cho nên một người rất đáng giá, người nhiều vậy, biến một hai cái thành động vật cũng không sao, ha hả!"

Trời! Đám người Hàn Vũ nghe mồ hôi lạnh chảy ròng, dại ra hóa đá, có ý thức của người, thế nhưng thân thể lại là mèo chó các loại, ép buộc những "thứ" nửa người nửa động vật này làm đủ loại động tác buồn cười để người thích kiếm từng xấp tiền mặt, đây là thiết tưởng điên cuồng thế nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau