Chương 333: Quyển 8 Chương 17
"Còn nửa ngày mới tới Côn Minh, ngồi không rất chán, chúng ta đánh bài đi?" Trương Tuấn đề nghị.
Huyền Huyễn thu hồi ánh mắt, "Không được, tối qua ngủ không ngon, tôi muốn nghỉ ngơi."
Triệu Thụy đánh ngáp lớn, nói cũng lười, trực tiếp ngã xuống giường nằm dùng hành động biểu thị ý kiến.
Trương Tuấn mất mặt, chớp mắt nhìn Nguyệt Vũ, anh cười xin lỗi, "Tôi cũng muốn ngủ."
Trương Tuấn gãi đầu, "Mọi người đều ngủ, mình tôi chẳng phải chỉ có thể chơi ngón tay."
Huyền Huyễn một bộ "tôi rất xin lỗi", người ở một giây sau học Triệu Thụy ngã xuống giường nằm. Nguyệt Vũ lười bò lên, học Huyền Huyễn dựa tường cũng nhắm mắt lại.
Trương Tuấn không cách nào, anh tinh thần rất tốt, ngủ không được, ngồi một mình rất chán, suy nghĩ một chút, xoay người lấy di động của Triệu Thụy lên mạng, chịu, di động của anh hết pin.
"Ăn trộm." Triệu Thụy nhắm mắt nói.
Trương Tuấn làm mặt quỷ, coi như không nghe.
Chơi chừng một giờ, Trương Tuấn đau cổ, lấy tay đỡ trái phải lay động.
Đây là đâu?
Trương Tuấn cấp tốc nhét di động vào túi áo, dựa cửa sổ nhìn quanh.
Trương Tuấn là người Đại Lý, xe lửa từ Đại Lý tới Côn Minh anh một năm chí ít ngồi trên mười lần, vô luận là tàu nhanh hay chậm, phong cảnh ven đường tuy không thể nói trăm phần trăm nhớ kỹ, nhưng ít nhất có 80%, 20% không nhớ cũng có ấn tượng mơ hồ, thế nhưng cảnh vật ngoài cửa sổ anh hiện tại không chút ấn tượng, đá núi trụi lủi, cây cối héo rũ, loạn thạch màu sắc quỷ dị, đối anh mà nói, là hoàn toàn xa lạ, xa lạ đến khiến anh sinh ra sợ hãi không thể nói rõ.
Trong đầu như nhét một tiểu quỷ tùy thời biến thành lệ quỷ, Trương Tuấn có vẻ dị thường bất an, chẳng lẽ mình nhớ lầm?
Trương Tuấn có một yêu thích đặc biệt, là ngồi xe thích ngắm cảnh ven đường, vì ngắm trọn phong cảnh từ Đại Lý tới Côn Minh, khi ngồi xe lửa, anh cố ý chọn thời gian bất đồng, anh vững tin cảnh sắc cực nhanh mà qua ngoài cửa sổ này là lần đầu thấy.
Người khi bất án, ý nghĩ có lúc trái lại thanh minh hơn bình thường, lúc này Trương Tuấn bỗng nhiên nhớ tới thôn núi sáng nay đi anh cũng chưa từng thấy, càng khiến đáy lòng phát lạnh là, ở đó lúc nào trải đường ray? Đường ray từ Đại Lý tới Côn Minh không phải chỉ có hai đường sao? Một là từ phía Đại Lý, một là từ phía Côn Minh? Sao giờ lại nhiều một đường? Con đường nhiều ra này thông đi đâu?
Lúc này Trương Tuấn cơ bản xác định, phía đoàn tàu đi tới không phải Côn Minh, mà là một nơi không ai hay.
Vừa nghĩ đến đây, Trương Tuấn chỉ cảm thấy khí lạnh lao thẳng lên ót, anh cứng ngắc nhìn mọi người không biết xung quanh, hành khách hoan thanh tiếu ngữ, tâm tư rất nhanh xoay chuyển, đoàn tàu trưởng biết hướng đi sai sao? Hẳn không thể không biết? Nếu biết, vì sao đoàn tàu còn tiếp tục chạy? Lẽ nào đoàn tàu trưởng cố ý?...
Đủ loại suy đoán đầy rẫy trong đầu, Trương Tuấn quay đầu nhìn Triệu Thụy hô hấp đều đều, lại nhìn Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ đối diện, anh rất muốn đánh thức bọn họ nói phát hiện của mình, lại sợ vạn nhất nghĩ sai, nếu là nghĩ sai, Tiểu Thụy chắc chắn là người đầu tiên mắng anh, nhớ tới Triệu Thụy lãnh mi lãnh nhãn, Trương Tuấn do dự, tìm được chứng cứ rồi tính.
Chủ ý vừa định, Trương Tuấn đứng lên, quyết định tìm đoàn tàu trưởng. Bất luận đoàn tàu trưởng biết hay không, Trương Tuấn cũng muốn nói chuyện với gã, nếu như đoàn tàu trưởng lòng mang ý xấu, tính bán bọn họ làm "heo chết", vậy giả bộ nhìn lầm, về thương lượng với bọn Tiểu Thụy; nếu như đoàn tàu trưởng không biết, vậy là cực kỳ không ổn, hy vọng là anh nghĩ sai.
Huyền Huyễn thu hồi ánh mắt, "Không được, tối qua ngủ không ngon, tôi muốn nghỉ ngơi."
Triệu Thụy đánh ngáp lớn, nói cũng lười, trực tiếp ngã xuống giường nằm dùng hành động biểu thị ý kiến.
Trương Tuấn mất mặt, chớp mắt nhìn Nguyệt Vũ, anh cười xin lỗi, "Tôi cũng muốn ngủ."
Trương Tuấn gãi đầu, "Mọi người đều ngủ, mình tôi chẳng phải chỉ có thể chơi ngón tay."
Huyền Huyễn một bộ "tôi rất xin lỗi", người ở một giây sau học Triệu Thụy ngã xuống giường nằm. Nguyệt Vũ lười bò lên, học Huyền Huyễn dựa tường cũng nhắm mắt lại.
Trương Tuấn không cách nào, anh tinh thần rất tốt, ngủ không được, ngồi một mình rất chán, suy nghĩ một chút, xoay người lấy di động của Triệu Thụy lên mạng, chịu, di động của anh hết pin.
"Ăn trộm." Triệu Thụy nhắm mắt nói.
Trương Tuấn làm mặt quỷ, coi như không nghe.
Chơi chừng một giờ, Trương Tuấn đau cổ, lấy tay đỡ trái phải lay động.
Đây là đâu?
Trương Tuấn cấp tốc nhét di động vào túi áo, dựa cửa sổ nhìn quanh.
Trương Tuấn là người Đại Lý, xe lửa từ Đại Lý tới Côn Minh anh một năm chí ít ngồi trên mười lần, vô luận là tàu nhanh hay chậm, phong cảnh ven đường tuy không thể nói trăm phần trăm nhớ kỹ, nhưng ít nhất có 80%, 20% không nhớ cũng có ấn tượng mơ hồ, thế nhưng cảnh vật ngoài cửa sổ anh hiện tại không chút ấn tượng, đá núi trụi lủi, cây cối héo rũ, loạn thạch màu sắc quỷ dị, đối anh mà nói, là hoàn toàn xa lạ, xa lạ đến khiến anh sinh ra sợ hãi không thể nói rõ.
Trong đầu như nhét một tiểu quỷ tùy thời biến thành lệ quỷ, Trương Tuấn có vẻ dị thường bất an, chẳng lẽ mình nhớ lầm?
Trương Tuấn có một yêu thích đặc biệt, là ngồi xe thích ngắm cảnh ven đường, vì ngắm trọn phong cảnh từ Đại Lý tới Côn Minh, khi ngồi xe lửa, anh cố ý chọn thời gian bất đồng, anh vững tin cảnh sắc cực nhanh mà qua ngoài cửa sổ này là lần đầu thấy.
Người khi bất án, ý nghĩ có lúc trái lại thanh minh hơn bình thường, lúc này Trương Tuấn bỗng nhiên nhớ tới thôn núi sáng nay đi anh cũng chưa từng thấy, càng khiến đáy lòng phát lạnh là, ở đó lúc nào trải đường ray? Đường ray từ Đại Lý tới Côn Minh không phải chỉ có hai đường sao? Một là từ phía Đại Lý, một là từ phía Côn Minh? Sao giờ lại nhiều một đường? Con đường nhiều ra này thông đi đâu?
Lúc này Trương Tuấn cơ bản xác định, phía đoàn tàu đi tới không phải Côn Minh, mà là một nơi không ai hay.
Vừa nghĩ đến đây, Trương Tuấn chỉ cảm thấy khí lạnh lao thẳng lên ót, anh cứng ngắc nhìn mọi người không biết xung quanh, hành khách hoan thanh tiếu ngữ, tâm tư rất nhanh xoay chuyển, đoàn tàu trưởng biết hướng đi sai sao? Hẳn không thể không biết? Nếu biết, vì sao đoàn tàu còn tiếp tục chạy? Lẽ nào đoàn tàu trưởng cố ý?...
Đủ loại suy đoán đầy rẫy trong đầu, Trương Tuấn quay đầu nhìn Triệu Thụy hô hấp đều đều, lại nhìn Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ đối diện, anh rất muốn đánh thức bọn họ nói phát hiện của mình, lại sợ vạn nhất nghĩ sai, nếu là nghĩ sai, Tiểu Thụy chắc chắn là người đầu tiên mắng anh, nhớ tới Triệu Thụy lãnh mi lãnh nhãn, Trương Tuấn do dự, tìm được chứng cứ rồi tính.
Chủ ý vừa định, Trương Tuấn đứng lên, quyết định tìm đoàn tàu trưởng. Bất luận đoàn tàu trưởng biết hay không, Trương Tuấn cũng muốn nói chuyện với gã, nếu như đoàn tàu trưởng lòng mang ý xấu, tính bán bọn họ làm "heo chết", vậy giả bộ nhìn lầm, về thương lượng với bọn Tiểu Thụy; nếu như đoàn tàu trưởng không biết, vậy là cực kỳ không ổn, hy vọng là anh nghĩ sai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất