Chương 335: Quyển 8 Chương 19
Thấy Triệu Thụy thần sắc khác thường, Huyền Huyễn hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Triệu Thụy không đáp, anh gọi lại, đầu kia vẫn là "Số điện thoại bạn gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau".
"Tiểu Tuấn không nghe máy." Triệu Thụy siết chặt điện thoại, đầu ngón tay biến trắng.
"Nói không chừng là làm gì không kịp nghe, hoặc là không may bị trộm, phải biết, ăn cắp trên xe lửa không ít." Huyền Huyễn phân tích.
Triệu Thụy nâng mắt nhìn Huyền Huyễn, ngữ khí bình thản vô ba: "Cậu tin điều mình nói?"
Huyền Huyễn nở nụ cười, "Tuy là an ủi, thế nhưng không phải không thể, cho nên để tôi nói, tôi tin 50%."
Triệu Thụy ngẩn ra, anh lần đầu nghe được có người nói vậy, phiền táo ban đầu dần bình tĩnh.
Nguyệt Vũ không biết khi nào dậy cũng ngắt lời: "Việc không thể kết luận quá sớm, chúng ta đi tìm xem, nói không chừng anh ta giỡn với anh."
Triệu Thụy thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Cậu ấy sẽ không giỡn vậy."
"Có lẽ." Huyền Huyễn nói, "Đừng lãng phí thời gian, đi thôi."
"Đáng tiếc Thiên Mục Kính của cậu bị bọn Thượng Quan Hiên mang về." Nguyệt Vũ tiếc hận nói.
Huyền Huyễn bất đắc dĩ, "Tôi chỉ là đi chơi, không phải đi làm, bất quá đôi khi càng không muốn phiền phức, phiền toái càng nhiều."
Triệu Thụy dừng lại, chằm chằm Huyền Huyễn nói: "Cậu là thiên sư."
Huyền Huyễn chớp mắt, "Có quy định thiên sư không thể là bác sĩ sao?"
Dừng một chút, Triệu Thụy nói: "Không."
"Vậy là được."
Triệu Thụy không nói gì thêm, nếu Huyền Huyễn dám nói mình là bác sĩ, vậy xem như cậu ta là bác sĩ.
Mười bốn thùng xe, chỉ có bốn thùng cuối cùng là giường nằm, mười thùng phía trước là ghế ngồi.
Triệu Thụy đầu tiên về chỗ ngồi xem Trương Tuấn có về không, trong dự liệu, không có ai.
Huyền Huyễn đề nghị, nếu muốn tìm người, vậy trực tiếp từ thùng xe cuối cùng tìm đến thùng xe thứ nhất.
Nguyệt Vũ nói: "Tốt nhất là có ảnh của Trương Tuấn, hỏi xem có ai thấy anh ta không."
Triệu Thụy suy nghĩ một chút, "Ảnh chụp, hẳn là có, may mà tên kia thích chụp hình."
Anh vừa nói, vừa lấy ra cameras kỹ thuật số trong hành lý Trương Tuấn.
"Hai người cũng không sợ bị trộm." Nguyệt Vũ lắm lời.
Huyền Huyễn cười cười, nói một câu bên tai Nguyệt Vũ.
Nguyệt Vũ trừng mắt to, "Thật?"
Huyền Huyễn chỉ góc giường nằm, Nguyệt Vũ nhìn một hồi, buông tha: "Không thấy, bất quá đây thật là cách phòng trộm không sai, Tiểu Nguyệt, chúng ta có thể thử."
Huyền Huyễn cười gật đầu, bổ sung nói: "Bất quá đó không phải quỷ, là gia tướng."
"Gia tướng?" Nguyệt Vũ kinh ngạc, "Quỷ cũng có gia tướng? Vậy Tiểu Nguyệt có gia tướng không?"
"Tôi không cần gia tướng." Huyền Huyễn lắc đầu.
"Vì sao?"
"Vì không tất yếu." Triệu Thụy thay Huyền Huyễn trả lời, anh phất tay, ý bảo con quỷ lui trên giường nằm thu hồi địch ý đối Huyền Huyễn, lấy bản lĩnh Huyền Huyễn, muốn thu thập gia tướng của anh căn bản không cần tốn nhiều sức, phòng bị là uổng phí.
Con quỷ kia trốn vào cây dù đen bên cạnh, nó cũng không muốn đối mặt Huyền Huyễn, người này tuy khí tức ôn hòa, thế nhưng có một loại khí thế sắc bén khiến quỷ không tự giác mà sợ.
"Không tất yếu? Ý gì?" Nguyệt Vũ mê hoặc.
"Cậu ta quá lợi hại." Kiệm lời Triệu Thụy phi thường khó được nói.
"Úc!" Nguyệt Vũ úc một tiếng, trong lòng bỗng nhiên hiếu kỳ: bản lĩnh Tiểu Nguyệt rốt cuộc lợi hại cỡ nào?
"Vậy bản lĩnh anh đâu?" Nguyệt Vũ phi thường trực tiếp hỏi.
Huyền Huyễn nói: "Anh ta là truyền nhân của Huyền Vũ bộ tộc trong tứ đại gia tộc, tự nhiên không kém."
Triệu Thụy cực kỳ kinh ngạc, anh nghĩ không ra Huyền Huyễn dĩ nhiên biết thân phận mình.
Huyền Huyễn chỉ vào cây dù đen, "Trên chuôi dù có tộc huy Huyền Vũ."
Nguyệt Vũ đầy mắt tò mò chằm chằm Huyền Huyễn, "Tứ đại gia tộc là gì? Triệu Thụy nói Tiểu Nguyệt lợi hại hơn, vậy cậu có phải thuộc bộ tộc nào trong tứ đại gia tộc? Sao không nghe cậu kể?"
"Giờ không phải lúc hiếu kỳ, tìm người quan trọng hơn." Không muốn tốn nước miếng, cũng không muốn kể chuyện Huyền Huyễn tứ lạng bạt thiên cân nói sang chuyện khác.
Lòng hiếu kỳ không thể thỏa mãn Nguyệt Vũ ngứa ngáy khó nhịn, "Vậy chí ít nói cho tôi biết cậu có phải thuộc tứ đại gia tộc?"
"Không phải, lúc rảnh sẽ nói cho anh, trước tìm người."
Nguyệt Vũ tuy muốn hỏi tiếp, thế nhưng biết nặng nhẹ, nếu như Trương Tuấn thực sự mất tích, càng nhanh tìm được càng tốt, lập tức nuốt nghi vấn vào bụng, dù sao sau này còn nhiều thời gian hỏi, giờ không vội.
Ba người tìm từ thùng xe cuối cùng, toilet mỗi thùng không bỏ qua, còn hỏi cả hành khách, thế nhưng không ai thấy Trương Tuấn, trong lúc đó Triệu Thụy không ngừng bấm số mình, thế nhưng đầu kia vẫn là giọng nữ máy móc "Số điện thoại bạn gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau" không chút thay đổi.
"Đây là thùng xe đếm ngược thứ mười, còn có bốn." Triệu Thụy siết chặt tay, đáy lòng bất an như cỏ dại mọc dài, nếu như tìm hết xe lửa cũng không tìm được Trương Tuấn, vậy, vậy...
Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ nhìn nhau, tâm tình không khỏi trầm trọng.
"Em đã thấy anh này."
"Thật? Cậu ấy ở đâu?"
Bé gái bị Triệu Thụy kích động dọa nhảy, xoay người nhào vào lòng mẹ, bất an nhìn anh.
Nguyệt Vũ giật lại Triệu Thụy, ôn hoà nói với người mẹ vẻ mặt đề phòng: "Chúng tôi không có ác ý, là vậy, bốn người chúng tôi là bạn, vì anh ta đột nhiên không biết đi đâu, gọi điện thoại lại không ai nghe, chúng tôi sợ có việc, cho nên mới đi tìm, cô có ấn tượng không?"
Người mẹ lắc đầu.
Nguyệt Vũ hỏi bé gái, "Vậy bé đâu?"
Cô bé nghiêng đầu nhìn Nguyệt Vũ, không giải thích được hỏi: "Anh vì sao gọi bé? Không phải nên gọi em sao?"
Nguyệt Vũ nở nụ cười, "Vì em là bé nhỏ, em gặp qua cái anh cực kỳ không ngoan khắp nơi chạy loạn hại người lo lắng này sao?"
Cô bé khanh khách nở nụ cười, "Có a, vừa nãy anh này còn nhìn cái túi trên tay em!" Bé gái vừa nói, vừa giơ túi gấm nhỏ màu vàng.
Thấy túi gấm này, Nguyệt Vũ lập tức quay đầu nhìn Huyền Huyễn, cậu khẽ gật đầu.
"Vậy em có thấy anh ấy đi đâu không?"
"Đi với một chị nhân viên phục vụ."
"Úc, hướng nào?"
"Phía trước."
"Ngoan, thật là một bé gái nhu thuận, tới, tặng em viên kẹo này."
"Cảm ơn anh!"
"Không khách khí."
Nghe xong lời cô bé, Triệu Thụy lâm vào trầm tư: Tiểu Tuấn đi theo nhân viên phục vụ? Là tự nguyện hay không? Lẽ nào liên quan đến chuyện kia?
Triệu Thụy không đáp, anh gọi lại, đầu kia vẫn là "Số điện thoại bạn gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau".
"Tiểu Tuấn không nghe máy." Triệu Thụy siết chặt điện thoại, đầu ngón tay biến trắng.
"Nói không chừng là làm gì không kịp nghe, hoặc là không may bị trộm, phải biết, ăn cắp trên xe lửa không ít." Huyền Huyễn phân tích.
Triệu Thụy nâng mắt nhìn Huyền Huyễn, ngữ khí bình thản vô ba: "Cậu tin điều mình nói?"
Huyền Huyễn nở nụ cười, "Tuy là an ủi, thế nhưng không phải không thể, cho nên để tôi nói, tôi tin 50%."
Triệu Thụy ngẩn ra, anh lần đầu nghe được có người nói vậy, phiền táo ban đầu dần bình tĩnh.
Nguyệt Vũ không biết khi nào dậy cũng ngắt lời: "Việc không thể kết luận quá sớm, chúng ta đi tìm xem, nói không chừng anh ta giỡn với anh."
Triệu Thụy thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Cậu ấy sẽ không giỡn vậy."
"Có lẽ." Huyền Huyễn nói, "Đừng lãng phí thời gian, đi thôi."
"Đáng tiếc Thiên Mục Kính của cậu bị bọn Thượng Quan Hiên mang về." Nguyệt Vũ tiếc hận nói.
Huyền Huyễn bất đắc dĩ, "Tôi chỉ là đi chơi, không phải đi làm, bất quá đôi khi càng không muốn phiền phức, phiền toái càng nhiều."
Triệu Thụy dừng lại, chằm chằm Huyền Huyễn nói: "Cậu là thiên sư."
Huyền Huyễn chớp mắt, "Có quy định thiên sư không thể là bác sĩ sao?"
Dừng một chút, Triệu Thụy nói: "Không."
"Vậy là được."
Triệu Thụy không nói gì thêm, nếu Huyền Huyễn dám nói mình là bác sĩ, vậy xem như cậu ta là bác sĩ.
Mười bốn thùng xe, chỉ có bốn thùng cuối cùng là giường nằm, mười thùng phía trước là ghế ngồi.
Triệu Thụy đầu tiên về chỗ ngồi xem Trương Tuấn có về không, trong dự liệu, không có ai.
Huyền Huyễn đề nghị, nếu muốn tìm người, vậy trực tiếp từ thùng xe cuối cùng tìm đến thùng xe thứ nhất.
Nguyệt Vũ nói: "Tốt nhất là có ảnh của Trương Tuấn, hỏi xem có ai thấy anh ta không."
Triệu Thụy suy nghĩ một chút, "Ảnh chụp, hẳn là có, may mà tên kia thích chụp hình."
Anh vừa nói, vừa lấy ra cameras kỹ thuật số trong hành lý Trương Tuấn.
"Hai người cũng không sợ bị trộm." Nguyệt Vũ lắm lời.
Huyền Huyễn cười cười, nói một câu bên tai Nguyệt Vũ.
Nguyệt Vũ trừng mắt to, "Thật?"
Huyền Huyễn chỉ góc giường nằm, Nguyệt Vũ nhìn một hồi, buông tha: "Không thấy, bất quá đây thật là cách phòng trộm không sai, Tiểu Nguyệt, chúng ta có thể thử."
Huyền Huyễn cười gật đầu, bổ sung nói: "Bất quá đó không phải quỷ, là gia tướng."
"Gia tướng?" Nguyệt Vũ kinh ngạc, "Quỷ cũng có gia tướng? Vậy Tiểu Nguyệt có gia tướng không?"
"Tôi không cần gia tướng." Huyền Huyễn lắc đầu.
"Vì sao?"
"Vì không tất yếu." Triệu Thụy thay Huyền Huyễn trả lời, anh phất tay, ý bảo con quỷ lui trên giường nằm thu hồi địch ý đối Huyền Huyễn, lấy bản lĩnh Huyền Huyễn, muốn thu thập gia tướng của anh căn bản không cần tốn nhiều sức, phòng bị là uổng phí.
Con quỷ kia trốn vào cây dù đen bên cạnh, nó cũng không muốn đối mặt Huyền Huyễn, người này tuy khí tức ôn hòa, thế nhưng có một loại khí thế sắc bén khiến quỷ không tự giác mà sợ.
"Không tất yếu? Ý gì?" Nguyệt Vũ mê hoặc.
"Cậu ta quá lợi hại." Kiệm lời Triệu Thụy phi thường khó được nói.
"Úc!" Nguyệt Vũ úc một tiếng, trong lòng bỗng nhiên hiếu kỳ: bản lĩnh Tiểu Nguyệt rốt cuộc lợi hại cỡ nào?
"Vậy bản lĩnh anh đâu?" Nguyệt Vũ phi thường trực tiếp hỏi.
Huyền Huyễn nói: "Anh ta là truyền nhân của Huyền Vũ bộ tộc trong tứ đại gia tộc, tự nhiên không kém."
Triệu Thụy cực kỳ kinh ngạc, anh nghĩ không ra Huyền Huyễn dĩ nhiên biết thân phận mình.
Huyền Huyễn chỉ vào cây dù đen, "Trên chuôi dù có tộc huy Huyền Vũ."
Nguyệt Vũ đầy mắt tò mò chằm chằm Huyền Huyễn, "Tứ đại gia tộc là gì? Triệu Thụy nói Tiểu Nguyệt lợi hại hơn, vậy cậu có phải thuộc bộ tộc nào trong tứ đại gia tộc? Sao không nghe cậu kể?"
"Giờ không phải lúc hiếu kỳ, tìm người quan trọng hơn." Không muốn tốn nước miếng, cũng không muốn kể chuyện Huyền Huyễn tứ lạng bạt thiên cân nói sang chuyện khác.
Lòng hiếu kỳ không thể thỏa mãn Nguyệt Vũ ngứa ngáy khó nhịn, "Vậy chí ít nói cho tôi biết cậu có phải thuộc tứ đại gia tộc?"
"Không phải, lúc rảnh sẽ nói cho anh, trước tìm người."
Nguyệt Vũ tuy muốn hỏi tiếp, thế nhưng biết nặng nhẹ, nếu như Trương Tuấn thực sự mất tích, càng nhanh tìm được càng tốt, lập tức nuốt nghi vấn vào bụng, dù sao sau này còn nhiều thời gian hỏi, giờ không vội.
Ba người tìm từ thùng xe cuối cùng, toilet mỗi thùng không bỏ qua, còn hỏi cả hành khách, thế nhưng không ai thấy Trương Tuấn, trong lúc đó Triệu Thụy không ngừng bấm số mình, thế nhưng đầu kia vẫn là giọng nữ máy móc "Số điện thoại bạn gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau" không chút thay đổi.
"Đây là thùng xe đếm ngược thứ mười, còn có bốn." Triệu Thụy siết chặt tay, đáy lòng bất an như cỏ dại mọc dài, nếu như tìm hết xe lửa cũng không tìm được Trương Tuấn, vậy, vậy...
Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ nhìn nhau, tâm tình không khỏi trầm trọng.
"Em đã thấy anh này."
"Thật? Cậu ấy ở đâu?"
Bé gái bị Triệu Thụy kích động dọa nhảy, xoay người nhào vào lòng mẹ, bất an nhìn anh.
Nguyệt Vũ giật lại Triệu Thụy, ôn hoà nói với người mẹ vẻ mặt đề phòng: "Chúng tôi không có ác ý, là vậy, bốn người chúng tôi là bạn, vì anh ta đột nhiên không biết đi đâu, gọi điện thoại lại không ai nghe, chúng tôi sợ có việc, cho nên mới đi tìm, cô có ấn tượng không?"
Người mẹ lắc đầu.
Nguyệt Vũ hỏi bé gái, "Vậy bé đâu?"
Cô bé nghiêng đầu nhìn Nguyệt Vũ, không giải thích được hỏi: "Anh vì sao gọi bé? Không phải nên gọi em sao?"
Nguyệt Vũ nở nụ cười, "Vì em là bé nhỏ, em gặp qua cái anh cực kỳ không ngoan khắp nơi chạy loạn hại người lo lắng này sao?"
Cô bé khanh khách nở nụ cười, "Có a, vừa nãy anh này còn nhìn cái túi trên tay em!" Bé gái vừa nói, vừa giơ túi gấm nhỏ màu vàng.
Thấy túi gấm này, Nguyệt Vũ lập tức quay đầu nhìn Huyền Huyễn, cậu khẽ gật đầu.
"Vậy em có thấy anh ấy đi đâu không?"
"Đi với một chị nhân viên phục vụ."
"Úc, hướng nào?"
"Phía trước."
"Ngoan, thật là một bé gái nhu thuận, tới, tặng em viên kẹo này."
"Cảm ơn anh!"
"Không khách khí."
Nghe xong lời cô bé, Triệu Thụy lâm vào trầm tư: Tiểu Tuấn đi theo nhân viên phục vụ? Là tự nguyện hay không? Lẽ nào liên quan đến chuyện kia?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất