Chương 34: Quyển 2 Chương 10
Ngoại trừ trầm mặc là trầm mặc.
Tiêu Xuân Thu bốn phía tìm tòi, thấy camera ở góc phòng, nói: "Ở đây có thiết bị giám thị, chúng ta đi phòng điều khiển xem."
Khi ra ngoài, đụng phải hộ sĩ gọi Lộ Yến đi ăn mà về.
Nguyệt Vũ hỏi cô hôm nay có người vào nhà xác không, Lộ Yến nói không có.
Đi phòng điều khiển kiểm tra băng ghi hình, Lộ Yến và hộ sĩ thay ca không nói dối, từ khi hộ sĩ đẩy giường giải phẫu vào nhà xác, không có ai bước vào.
Chỗ như nhà xác, không ai thích vào.
Vất vả cả ngày, không chút thu hoạch, Tiêu Xuân Thu không khỏi nhụt chí.
Tiêu Xuân Hạ vỗ vỗ vai anh, an ủi nói: "Không nên nản lòng, chí ít có đầu mối nhện trắng."
Tiêu Xuân Thu mặt ủ mày chau, "Hiện cả nhện cũng không thấy, đầu mối chặt đứt."
"Anh nghĩ con nhện rõ ràng như vậy, không thể tan vào máu, anh xem cần giải phẫu thi thể, tìm ra nó."
Tiêu Xuân Thu tinh thần run lên, "Em lập tức tìm pháp y giải phẫu thi thể."
"Tôi nghĩ tìm không được." Nguyệt Vũ nói.
"Vì sao?"
"Tôi tận mắt thấy nó chui vào, cảm giác rất khó hình dung, tôi nghĩ..." Nguyệt Vũ suy nghĩ một chút, mới nói: "Tôi nghĩ nó như gặp máu lập tức biến thành trạng thái dịch."
Tiêu Xuân Hạ nghi hoặc, "Tôi không rõ ý cậu."
"Nhện thuộc loại động vật, có thể tính hình thái cố định, thế nhưng con nhện đó gặp máu như mềm ra, biến thành trạng thái dịch, cho nên tôi mới nói tan vào máu."
"Thế rất không thể tin."
"Là khó có thể tưởng tượng, nếu không phải tận mắt thấy, dù anh kể tôi nghe, tôi cũng không tin." Nguyệt Vũ nói.
Tiêu Xuân Hạ thở dài, lẩm bẩm: "Vậy Xuân Thu chẳng phải uổng công?"
Huyền Huyễn bỗng nhiên nói: "Tôi nghĩ nên xem lại thi thể."
...
"Những người này khi chết hoàn toàn không có thống khổ." Huyền Huyễn nhìn mặt thi thể nói.
Người chết gương mặt bình tĩnh, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt quá phận và đôi mắt mở to có thể xem nhẹ, thoạt nhìn như đang ngủ.
Nguyệt Vũ và Tiêu Xuân Hạ nhìn Huyền Huyễn, đợi cậu nói tiếp.
"Này nói rõ suy đoán lúc trước của tôi có thể là sai."
"Suy đoán hạ thể bị một bầy nhện cắn?"
"Ừ, người này mở mắt, nói rõ khi chết anh ta không hôn mê, nếu một người thấy một bầy nhện bám vào hạ thể, không thể trên mặt không có biểu tình."
"Nói cũng đúng, thế nhưng không bài trừ đôi mắt là chết xong bị người cố ý biến thành vậy hoặc bị người che lại?"
"Là có thể. Mặt khác còn có một điểm, bộ lông trên tứ chi của người này có bộ phận biến trắng."
Trải qua Huyền Huyễn nói, Nguyệt Vũ và Tiêu Xuân Hạ mới chú ý tới trên chân và cánh tay thi thể có chút lông màu trắng, một loại trắng như tuyết trắng.
Tiêu Xuân Hạ nghiên cứu hồi lâu, hơi hoang mang, "Người này mắc bệnh gì? Bạch biến? Cũng không giống?"
"Cậu nghĩ thứ này liên quan đến con nhện?" Nguyệt Vũ hỏi.
"Tôi không xác định, thế nhưng nếu mười người chết kia cũng có bộ phận lông biến trắng, vậy nói rõ trên người bọn họ đều xảy ra một chuyện."
"Chuyện gì?" Nguyệt Vũ và Tiêu Xuân Hạ vội hỏi.
"Không biết."
Nguyệt Vũ và Tiêu Xuân Hạ trượt chân, ai oán nhìn Huyền Huyễn.
Huyền Huyễn làm như không thấy, xoay người ra ngoài.
...
Dạo quanh đại sảnh một vòng, không phát hiện Huyền Diệu Khả.
Huyền Huyễn có chút kỳ quái, rút điện thoại di động.
"Tiểu Khả, em đi đâu?"
"Anh, mau tới, em phát hiện một chuyện rất vui!" Đầu kia Huyền Diệu Khả hưng phấn nói.
Tiêu Xuân Thu bốn phía tìm tòi, thấy camera ở góc phòng, nói: "Ở đây có thiết bị giám thị, chúng ta đi phòng điều khiển xem."
Khi ra ngoài, đụng phải hộ sĩ gọi Lộ Yến đi ăn mà về.
Nguyệt Vũ hỏi cô hôm nay có người vào nhà xác không, Lộ Yến nói không có.
Đi phòng điều khiển kiểm tra băng ghi hình, Lộ Yến và hộ sĩ thay ca không nói dối, từ khi hộ sĩ đẩy giường giải phẫu vào nhà xác, không có ai bước vào.
Chỗ như nhà xác, không ai thích vào.
Vất vả cả ngày, không chút thu hoạch, Tiêu Xuân Thu không khỏi nhụt chí.
Tiêu Xuân Hạ vỗ vỗ vai anh, an ủi nói: "Không nên nản lòng, chí ít có đầu mối nhện trắng."
Tiêu Xuân Thu mặt ủ mày chau, "Hiện cả nhện cũng không thấy, đầu mối chặt đứt."
"Anh nghĩ con nhện rõ ràng như vậy, không thể tan vào máu, anh xem cần giải phẫu thi thể, tìm ra nó."
Tiêu Xuân Thu tinh thần run lên, "Em lập tức tìm pháp y giải phẫu thi thể."
"Tôi nghĩ tìm không được." Nguyệt Vũ nói.
"Vì sao?"
"Tôi tận mắt thấy nó chui vào, cảm giác rất khó hình dung, tôi nghĩ..." Nguyệt Vũ suy nghĩ một chút, mới nói: "Tôi nghĩ nó như gặp máu lập tức biến thành trạng thái dịch."
Tiêu Xuân Hạ nghi hoặc, "Tôi không rõ ý cậu."
"Nhện thuộc loại động vật, có thể tính hình thái cố định, thế nhưng con nhện đó gặp máu như mềm ra, biến thành trạng thái dịch, cho nên tôi mới nói tan vào máu."
"Thế rất không thể tin."
"Là khó có thể tưởng tượng, nếu không phải tận mắt thấy, dù anh kể tôi nghe, tôi cũng không tin." Nguyệt Vũ nói.
Tiêu Xuân Hạ thở dài, lẩm bẩm: "Vậy Xuân Thu chẳng phải uổng công?"
Huyền Huyễn bỗng nhiên nói: "Tôi nghĩ nên xem lại thi thể."
...
"Những người này khi chết hoàn toàn không có thống khổ." Huyền Huyễn nhìn mặt thi thể nói.
Người chết gương mặt bình tĩnh, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt quá phận và đôi mắt mở to có thể xem nhẹ, thoạt nhìn như đang ngủ.
Nguyệt Vũ và Tiêu Xuân Hạ nhìn Huyền Huyễn, đợi cậu nói tiếp.
"Này nói rõ suy đoán lúc trước của tôi có thể là sai."
"Suy đoán hạ thể bị một bầy nhện cắn?"
"Ừ, người này mở mắt, nói rõ khi chết anh ta không hôn mê, nếu một người thấy một bầy nhện bám vào hạ thể, không thể trên mặt không có biểu tình."
"Nói cũng đúng, thế nhưng không bài trừ đôi mắt là chết xong bị người cố ý biến thành vậy hoặc bị người che lại?"
"Là có thể. Mặt khác còn có một điểm, bộ lông trên tứ chi của người này có bộ phận biến trắng."
Trải qua Huyền Huyễn nói, Nguyệt Vũ và Tiêu Xuân Hạ mới chú ý tới trên chân và cánh tay thi thể có chút lông màu trắng, một loại trắng như tuyết trắng.
Tiêu Xuân Hạ nghiên cứu hồi lâu, hơi hoang mang, "Người này mắc bệnh gì? Bạch biến? Cũng không giống?"
"Cậu nghĩ thứ này liên quan đến con nhện?" Nguyệt Vũ hỏi.
"Tôi không xác định, thế nhưng nếu mười người chết kia cũng có bộ phận lông biến trắng, vậy nói rõ trên người bọn họ đều xảy ra một chuyện."
"Chuyện gì?" Nguyệt Vũ và Tiêu Xuân Hạ vội hỏi.
"Không biết."
Nguyệt Vũ và Tiêu Xuân Hạ trượt chân, ai oán nhìn Huyền Huyễn.
Huyền Huyễn làm như không thấy, xoay người ra ngoài.
...
Dạo quanh đại sảnh một vòng, không phát hiện Huyền Diệu Khả.
Huyền Huyễn có chút kỳ quái, rút điện thoại di động.
"Tiểu Khả, em đi đâu?"
"Anh, mau tới, em phát hiện một chuyện rất vui!" Đầu kia Huyền Diệu Khả hưng phấn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất