Chương 341: Quyển 8 Chương 25
Cả đoàn tàu mười bốn thùng xe, thô sơ giản lược, nhân số tử vong hơn trăm người, thoáng cái chết nhiều người như vậy, hành khách nhân tâm hoảng sợ, không biết một khắc sau những kẻ bịt mặt xuất quỷ nhập thần này có thể đột nhiên nhảy ra giết người nữa không, cộng thêm cảnh tượng quỷ dị ngoài cửa sổ xe gia tăng sợ hãi, trong thời gian ngắn, cả đoàn tàu hỗn loạn bất kham, mọi người đang sợ, đang hoảng, cảm giác mình là cá mắc cạn, dưới ánh nắng gay gắt chờ đợi tử vong, tư vị này quả thật sống không bằng chết.
Đối phó quỷ Huyền Huyễn tuyệt đối có cách, thế nhưng đối mặt một đám người khủng hoảng, cậu đành thôi.
Nhìn hành khách hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ biết khóc và run, cậu buông tha để bọn họ tỉnh táo lại, đây chỉ lãng phí thời gian.
Huyền Huyễn vẫn luôn lưu ý cảnh tượng ngoài cửa sổ, lúc này, cậu phát hiện nó thay đổi, khe núi trụi lủi, cây cối đốt trọi ban đầu biến mất, biến thành một nhà ga đơn sơ, sân ga đứng đầy người dẫn lớn dắt nhỏ, rậm rạp như kiến, tiếng người ồn ào, bọn họ kiển chân hy vọng, tựa hồ chờ đoàn tàu đến.
Huyền Huyễn xoa thái dương, thấy đau đầu, cậu vốn nghĩ ảo cảnh chỉ là một, thế nhưng xem ra không phải, cảm giác này cực kỳ không xong.
Triệu Thụy và Nguyệt Vũ cũng chú ý tới cảnh tượng ngoài cửa sổ biến hóa, Triệu Thụy thầm kinh hãi, rơi vào một ảo cảnh muốn thoát thân đã khó, càng nhiều ảo cảnh sẽ càng phiền phức, Trương Tuấn nay sinh tử không biết, cho dù tìm được cũng không chắc có thể từ liên hoàn ảo cảnh này chạy ra sinh thiên không, một khắc này, không biết có phải bị bầu không khí tuyệt vọng xung quanh ảnh hưởng, Triệu Thụy sâu trong nội tâm không khỏi sinh ra tâm tình bi quan.
"Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt, cậu xem!" Nguyệt Vũ không biết phát hiện gì, ngoắc Huyền Huyễn lại.
"Sao vậy?" Huyền Huyễn lại gần.
"Cậu nhìn người kia." Nguyệt Vũ chỉ vào một người đàn ông đứng hàng đầu ở sân ga nói.
Huyền Huyễn nhìn vài lần, không thấy người đàn ông tướng mạo phổ thông kia có gì đáng chú ý, cậu không khỏi hỏi: "Anh muốn tôi nhìn gì."
"Cậu không thấy người kia rất giống một trong những hành khách chết ở thùng xe thứ nhất sao?"
"Vừa nãy tôi căn bản không chú ý diện mạo người chết."
Nguyệt Vũ gãi lỗ tai, lại phát hiện một người quen mặt, "Cậu nhìn, người kia, thứ năm bên trái người tôi vừa chỉ, có phải là người trên đất?"
Huyền Huyễn nhìn theo phía Nguyệt Vũ chỉ, rồi nhìn thi thể gần mình nhất trên đất, quả nhiên! Khuôn mặt hai người giống nhau như đúc.
"Cậu nhìn cái kia, rồi nhìn cái trên đất, có phải một người?" Nguyệt Vũ nói.
Trải qua Nguyệt Vũ chỉ rõ, Huyền Huyễn phát hiện mỗi người chết trên đất, đều có thể tìm được một người giống hệt đứng ở sân ga trong ảo cảnh, nếu như không phải quần áo của người trong ảo cảnh không phải thời đại này, có thể dễ dàng phân chia, thật sẽ cho bọn họ là song bào thai hoặc căn bản là một người.
Đây là sao? Vì sao người chết đi sẽ xuất hiện trong ảo cảnh? Huyền Huyễn nghĩ mãi không ra.
Triệu Thụy đứng cạnh cũng mê hoặc, anh nghĩ chuyện này tựa hồ càng ngày càng phức tạp khó giải.
Đối phó quỷ Huyền Huyễn tuyệt đối có cách, thế nhưng đối mặt một đám người khủng hoảng, cậu đành thôi.
Nhìn hành khách hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ biết khóc và run, cậu buông tha để bọn họ tỉnh táo lại, đây chỉ lãng phí thời gian.
Huyền Huyễn vẫn luôn lưu ý cảnh tượng ngoài cửa sổ, lúc này, cậu phát hiện nó thay đổi, khe núi trụi lủi, cây cối đốt trọi ban đầu biến mất, biến thành một nhà ga đơn sơ, sân ga đứng đầy người dẫn lớn dắt nhỏ, rậm rạp như kiến, tiếng người ồn ào, bọn họ kiển chân hy vọng, tựa hồ chờ đoàn tàu đến.
Huyền Huyễn xoa thái dương, thấy đau đầu, cậu vốn nghĩ ảo cảnh chỉ là một, thế nhưng xem ra không phải, cảm giác này cực kỳ không xong.
Triệu Thụy và Nguyệt Vũ cũng chú ý tới cảnh tượng ngoài cửa sổ biến hóa, Triệu Thụy thầm kinh hãi, rơi vào một ảo cảnh muốn thoát thân đã khó, càng nhiều ảo cảnh sẽ càng phiền phức, Trương Tuấn nay sinh tử không biết, cho dù tìm được cũng không chắc có thể từ liên hoàn ảo cảnh này chạy ra sinh thiên không, một khắc này, không biết có phải bị bầu không khí tuyệt vọng xung quanh ảnh hưởng, Triệu Thụy sâu trong nội tâm không khỏi sinh ra tâm tình bi quan.
"Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt, cậu xem!" Nguyệt Vũ không biết phát hiện gì, ngoắc Huyền Huyễn lại.
"Sao vậy?" Huyền Huyễn lại gần.
"Cậu nhìn người kia." Nguyệt Vũ chỉ vào một người đàn ông đứng hàng đầu ở sân ga nói.
Huyền Huyễn nhìn vài lần, không thấy người đàn ông tướng mạo phổ thông kia có gì đáng chú ý, cậu không khỏi hỏi: "Anh muốn tôi nhìn gì."
"Cậu không thấy người kia rất giống một trong những hành khách chết ở thùng xe thứ nhất sao?"
"Vừa nãy tôi căn bản không chú ý diện mạo người chết."
Nguyệt Vũ gãi lỗ tai, lại phát hiện một người quen mặt, "Cậu nhìn, người kia, thứ năm bên trái người tôi vừa chỉ, có phải là người trên đất?"
Huyền Huyễn nhìn theo phía Nguyệt Vũ chỉ, rồi nhìn thi thể gần mình nhất trên đất, quả nhiên! Khuôn mặt hai người giống nhau như đúc.
"Cậu nhìn cái kia, rồi nhìn cái trên đất, có phải một người?" Nguyệt Vũ nói.
Trải qua Nguyệt Vũ chỉ rõ, Huyền Huyễn phát hiện mỗi người chết trên đất, đều có thể tìm được một người giống hệt đứng ở sân ga trong ảo cảnh, nếu như không phải quần áo của người trong ảo cảnh không phải thời đại này, có thể dễ dàng phân chia, thật sẽ cho bọn họ là song bào thai hoặc căn bản là một người.
Đây là sao? Vì sao người chết đi sẽ xuất hiện trong ảo cảnh? Huyền Huyễn nghĩ mãi không ra.
Triệu Thụy đứng cạnh cũng mê hoặc, anh nghĩ chuyện này tựa hồ càng ngày càng phức tạp khó giải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất