Chương 363: Quyển 8 Chương 47
Huyền Huyễn là loại người dù bị súng chỉ vào đầu vẫn có thể mặt không đổi sắc, cậu đột nhiên kinh hãi như vậy dọa hỏng Nguyệt Vũ, vội hỏi: "Sao vậy?"
Huyền Huyễn sắc mặt rất khó coi, "Thôn dân không thấy."
Nguyệt Vũ nhìn các thôn dân mở to hai mắt không hiểu ra sao nhìn Huyền Huyễn, hồ đồ, không phải đều đứng đây sao, vì sao Tiểu Nguyệt nói chúng không thấy?
Triệu Thụy cũng phát hiện gì, sắc mặt thoáng cái xanh mét.
Huyền Huyễn tự nhiên không phải người mù, không khả năng không thấy thôn dân, thế nên Nguyệt Vũ cẩn thận hỏi: "Tiểu Nguyệt cậu nói thôn dân không thấy là ý gì?"
Huyền Huyễn nặng nề mà thở ra một hơi, "Hồn phách không thấy."
Trong thân thể thôn dân chỉ có hồn phách của quỷ, hồn phách thuộc về thôn dân không thấy. Dưới tình huống quỷ quấn thân thông thường chỉ đè nặng ý thức của người đó, sẽ không bài trừ linh hồn bọn họ, trừ phi là kẻ có linh lực cao thâm mới có bản lĩnh khu trục hồn phách ban đầu, chiếm thân thể người kia làm của riêng.
Huyền Huyễn cảm thấy không thể tin được, lẽ nào hồn phách của thôn dân là tự ly thể? Cậu ở gần như vậy vì sao không cảm giác được? Quỷ cậu gọi tới không phải quỷ thường, mà là người sinh tiền sở hữu linh lực?
Nghĩ tới đây, Huyền Huyễn quát: "Mấy người có phải động tay chân gì?"
Lũ quỷ đều kêu oan: "Bọn tôi không làm gì cả, bọn tôi chết trong đường hầm, sau khi chết căn bản không thể rời đi, nếu không phải mượn lực lượng của cậu, bọn tôi thậm chí ra không được đường hầm, có thể làm gì?"
Huyền Huyễn sắc mặt hòa hoãn, chuyện không dự liệu được khiến cậu có chút bối rối, hít sâu một hơi, xử lý ý nghĩ hỗn loạn.
Triệu Thụy nói: "Tôi thấy không phải vấn đề của lũ quỷ."
"Ừ." Huyền Huyễn gật đầu, là vấn đề của thôn dân, hoặc là đoàn tàu trưởng biến mất kia giở trò quỷ.
"Tiểu Nguyệt cậu nói hồn phách thôn dân không thấy, vậy hồn phách của bọn họ đi đâu? Nếu không về, vậy không phải nói thôn dân đều đã chết?"
Huyền Huyễn chấn động, một câu vô tâm của Nguyệt Vũ khiến cậu bỗng nhiên bừng tỉnh, tử vong không phải nhất định là thân thể tử vong, linh hồn tiêu vong cũng là tử vong, thậm chí linh hồn và thân thể chia lìa ở trình độ nhất định mà nói càng là tử vong, như lời Nguyệt Vũ, nếu thôn dân bỏ qua thân thể, vậy bọn họ chẳng khác nào đã chết, tử vong kỳ thực không khó.
Nghĩ thông suốt điểm này, sắc mặt Huyền Huyễn nhất thời chia năm xẻ bảy, cậu sơ suất quá, thế nào không nghĩ ra điểm ấy? Vốn dĩ còn cho có thể chậm rãi nghiêm hình bức cung, nào biết -- tính sai, thực sự tính sai!
Huyền Huyễn ỉu xìu nói với lũ quỷ: "Mấy người có thể không cần đầu thai, dùng thân thể này là được."
Lũ quỷ tập thể lắc đầu, "Những kẻ này nói không chừng là hậu đại của kẻ giết chúng tôi, chỉ bằng điểm ấy, chúng tôi quyết không làm hậu đại của kẻ thù."
Hậu đại? Nghe từ này, Huyền Huyễn nhíu mi, nói không chừng có khả năng này, có lẽ thôn núi thần bí kia căn bản là một đại gia tộc, vì mục đích nào đó, một đời truyền một đời tiến hành huyết tinh tàn sát.
Càng nghĩ Huyền Huyễn cảm thấy khả năng càng lớn, năm tháng bây giờ, vì sao thôn dân còn mặc phục sức dân quốc? Là bọn họ lạc hậu, hay căn bản là phục sức gia tộc? Dân quốc, dân quốc, lại nói tiếp, người của tứ đại gia tộc mất tích, là vào thời kì dân quốc, lẽ nào nói thôn dân thôn núi kia là người của tứ đại gia tộc? Mượn mưa lớn đường lún phía trước làm lý do, đoàn tàu lái đến đó, hô hào hành khách xuống xe vào thôn ăn uống, túi gấm nhỏ màu sắc khác nhau, tất cả là một cái cục tỉ mỉ an bài, vì giết sạch "bầy dê" trên đoàn tàu...
Trái tim Huyền Huyễn đập kịch liệt, cậu bỗng nhiên có cảm giác hưng phấn phá tan sương mù dày đặc, liếm đôi môi khô khốc, dùng một loại ánh mắt sắc bén chằm chằm Triệu Thụy.
Triệu Thụy bị ánh mắt của cậu khiến cho sợ hãi, anh không rõ Huyền Huyễn vì sao đột nhiên nhìn mình như vậy, cứ như anh làm chuyện xấu để nhân thần cộng phẫn.
Nguyệt Vũ bĩu môi, bất mãn Huyền Huyễn nhìn chằm chằm Triệu Thụy, nhịn không được hỏi: "Tiểu Nguyệt sao cậu nhìn Triệu Thụy như vậy?"
Huyền Huyễn sờ mặt, quay đầu, "Không có gì."
Nguyệt Vũ nhìn Huyền Huyễn một hồi, vươn tay kéo cậu, không chịu buông tay.
Cậu kinh ngạc, "Anh làm gì vậy?"
"Sợ cậu lại bỏ tôi một mình hành động." Nguyệt Vũ trả lời.
Huyền Huyễn ngẩn ra, cậu quả thật có dự định quay lại thôn núi, chỗ quỷ quái này không biết cách đó bao xa, cách hữu hiệu tiết kiệm thời gian nhất là linh hồn xuất khiếu, cậu tuy không thích nó, thế nhưng không thể phủ nhận như vậy tiện hơn rất nhiều.
Huyền Huyễn cúi đầu nhìn thoáng bàn tay thon dài trắng nõn của Nguyệt Vũ, nghĩ thầm nếu mình nói ra lời này, có thể bị anh mắng một trận không, Nguyệt Vũ hẳn đã biết, thể lực của mình không ngừng xói mòn, thêm một lần linh hồn xuất khiếu, có lẽ sẽ trực tiếp ngã xuống, vẫn là nghĩ cách khác đi.
Huyền Huyễn sắc mặt rất khó coi, "Thôn dân không thấy."
Nguyệt Vũ nhìn các thôn dân mở to hai mắt không hiểu ra sao nhìn Huyền Huyễn, hồ đồ, không phải đều đứng đây sao, vì sao Tiểu Nguyệt nói chúng không thấy?
Triệu Thụy cũng phát hiện gì, sắc mặt thoáng cái xanh mét.
Huyền Huyễn tự nhiên không phải người mù, không khả năng không thấy thôn dân, thế nên Nguyệt Vũ cẩn thận hỏi: "Tiểu Nguyệt cậu nói thôn dân không thấy là ý gì?"
Huyền Huyễn nặng nề mà thở ra một hơi, "Hồn phách không thấy."
Trong thân thể thôn dân chỉ có hồn phách của quỷ, hồn phách thuộc về thôn dân không thấy. Dưới tình huống quỷ quấn thân thông thường chỉ đè nặng ý thức của người đó, sẽ không bài trừ linh hồn bọn họ, trừ phi là kẻ có linh lực cao thâm mới có bản lĩnh khu trục hồn phách ban đầu, chiếm thân thể người kia làm của riêng.
Huyền Huyễn cảm thấy không thể tin được, lẽ nào hồn phách của thôn dân là tự ly thể? Cậu ở gần như vậy vì sao không cảm giác được? Quỷ cậu gọi tới không phải quỷ thường, mà là người sinh tiền sở hữu linh lực?
Nghĩ tới đây, Huyền Huyễn quát: "Mấy người có phải động tay chân gì?"
Lũ quỷ đều kêu oan: "Bọn tôi không làm gì cả, bọn tôi chết trong đường hầm, sau khi chết căn bản không thể rời đi, nếu không phải mượn lực lượng của cậu, bọn tôi thậm chí ra không được đường hầm, có thể làm gì?"
Huyền Huyễn sắc mặt hòa hoãn, chuyện không dự liệu được khiến cậu có chút bối rối, hít sâu một hơi, xử lý ý nghĩ hỗn loạn.
Triệu Thụy nói: "Tôi thấy không phải vấn đề của lũ quỷ."
"Ừ." Huyền Huyễn gật đầu, là vấn đề của thôn dân, hoặc là đoàn tàu trưởng biến mất kia giở trò quỷ.
"Tiểu Nguyệt cậu nói hồn phách thôn dân không thấy, vậy hồn phách của bọn họ đi đâu? Nếu không về, vậy không phải nói thôn dân đều đã chết?"
Huyền Huyễn chấn động, một câu vô tâm của Nguyệt Vũ khiến cậu bỗng nhiên bừng tỉnh, tử vong không phải nhất định là thân thể tử vong, linh hồn tiêu vong cũng là tử vong, thậm chí linh hồn và thân thể chia lìa ở trình độ nhất định mà nói càng là tử vong, như lời Nguyệt Vũ, nếu thôn dân bỏ qua thân thể, vậy bọn họ chẳng khác nào đã chết, tử vong kỳ thực không khó.
Nghĩ thông suốt điểm này, sắc mặt Huyền Huyễn nhất thời chia năm xẻ bảy, cậu sơ suất quá, thế nào không nghĩ ra điểm ấy? Vốn dĩ còn cho có thể chậm rãi nghiêm hình bức cung, nào biết -- tính sai, thực sự tính sai!
Huyền Huyễn ỉu xìu nói với lũ quỷ: "Mấy người có thể không cần đầu thai, dùng thân thể này là được."
Lũ quỷ tập thể lắc đầu, "Những kẻ này nói không chừng là hậu đại của kẻ giết chúng tôi, chỉ bằng điểm ấy, chúng tôi quyết không làm hậu đại của kẻ thù."
Hậu đại? Nghe từ này, Huyền Huyễn nhíu mi, nói không chừng có khả năng này, có lẽ thôn núi thần bí kia căn bản là một đại gia tộc, vì mục đích nào đó, một đời truyền một đời tiến hành huyết tinh tàn sát.
Càng nghĩ Huyền Huyễn cảm thấy khả năng càng lớn, năm tháng bây giờ, vì sao thôn dân còn mặc phục sức dân quốc? Là bọn họ lạc hậu, hay căn bản là phục sức gia tộc? Dân quốc, dân quốc, lại nói tiếp, người của tứ đại gia tộc mất tích, là vào thời kì dân quốc, lẽ nào nói thôn dân thôn núi kia là người của tứ đại gia tộc? Mượn mưa lớn đường lún phía trước làm lý do, đoàn tàu lái đến đó, hô hào hành khách xuống xe vào thôn ăn uống, túi gấm nhỏ màu sắc khác nhau, tất cả là một cái cục tỉ mỉ an bài, vì giết sạch "bầy dê" trên đoàn tàu...
Trái tim Huyền Huyễn đập kịch liệt, cậu bỗng nhiên có cảm giác hưng phấn phá tan sương mù dày đặc, liếm đôi môi khô khốc, dùng một loại ánh mắt sắc bén chằm chằm Triệu Thụy.
Triệu Thụy bị ánh mắt của cậu khiến cho sợ hãi, anh không rõ Huyền Huyễn vì sao đột nhiên nhìn mình như vậy, cứ như anh làm chuyện xấu để nhân thần cộng phẫn.
Nguyệt Vũ bĩu môi, bất mãn Huyền Huyễn nhìn chằm chằm Triệu Thụy, nhịn không được hỏi: "Tiểu Nguyệt sao cậu nhìn Triệu Thụy như vậy?"
Huyền Huyễn sờ mặt, quay đầu, "Không có gì."
Nguyệt Vũ nhìn Huyền Huyễn một hồi, vươn tay kéo cậu, không chịu buông tay.
Cậu kinh ngạc, "Anh làm gì vậy?"
"Sợ cậu lại bỏ tôi một mình hành động." Nguyệt Vũ trả lời.
Huyền Huyễn ngẩn ra, cậu quả thật có dự định quay lại thôn núi, chỗ quỷ quái này không biết cách đó bao xa, cách hữu hiệu tiết kiệm thời gian nhất là linh hồn xuất khiếu, cậu tuy không thích nó, thế nhưng không thể phủ nhận như vậy tiện hơn rất nhiều.
Huyền Huyễn cúi đầu nhìn thoáng bàn tay thon dài trắng nõn của Nguyệt Vũ, nghĩ thầm nếu mình nói ra lời này, có thể bị anh mắng một trận không, Nguyệt Vũ hẳn đã biết, thể lực của mình không ngừng xói mòn, thêm một lần linh hồn xuất khiếu, có lẽ sẽ trực tiếp ngã xuống, vẫn là nghĩ cách khác đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất