Chương 395: Quyển 9 Chương 23
"Cậu ra ngoài cho tôi!" Sau khi Yến Dương làm vỡ một cái bát, hai cái đĩa kiêm giội ướt đồ Sở Hoàn, anh cuối cùng nhịn không được đuổi cậu ra, còn để cậu ở đây trở ngại chứ không giúp gì được, nói không chừng bếp đều bị đốt.
Yến Dương cắn môi, ủ rũ, cậu rất nghĩ giúp đỡ, thế nhưng cậu chỉ biết gọi đồ ăn tiệm và thức ăn nhanh, kinh nghiệm xuống bếp ít đến đáng thương, thật không thể trách cậu làm vỡ đồ, ai!
"Cái kia, anh Sở."
"Làm chi?" Sở Hoàn tức giận trừng Yến Dương lộ ra nửa đầu.
"Tôi muốn ăn khoai tây om sườn."
"Ngoại trừ nhà hàng không được gọi món."
Yến Dương hoang mang, "Ý gì?"
"Có người chịu nấu cho cậu ăn đã là tốt, còn chọn ba lấy bốn, ở nhà hàng, cậu trả tiền gọi người nấu, đương nhiên có thể thích cái nào thì chọn cái đó."
Yến Dương lần đầu nghe lý luận như vậy, thấy rất mới mẻ, "Vậy tôi phụ trách mua đồ ăn được không?"
"Cậu thích không nhất định tôi thích."
"Đây không phải vấn đề, anh thích ăn gì nói cho tôi biết, tôi đi mua là được."
"Cậu biết mua?"
"Tuy không biết, bất quá không làm khó được tôi." Yến Dương tự tin tràn đầy.
Sở Hoàn không tín nhiệm liếc nhìn, chỉ sợ mèo tham này mua đồ không tiết chế, thấy muốn ăn gì đều mua về, sau đó phải ăn một tháng mới xong, vậy kinh khủng cỡ nào!
"Nói thử xem ngày mai cậu tính mua gì?"
"Mua chút thịt bò xào củ cải đỏ, mua cá hấp, mua một con gà đen nấu canh, mua bò viên, trứng cá, còn có tiêu đen..."
Nhìn Yến Dương càng nói càng nhiều, càng nói càng hưng phấn, rất có tư thế dọn hết siêu thị về, Sở Hoàn đầu đầy hắc tuyến, quả thế!
Yến Dương bùm bùm chéo chéo nói một hơi, rồi dừng lại hỏi: "Tôi muốn ăn này, anh Sở muốn ăn gì?"
Sở Hoàn mặt không biểu tình, xoay người lại tiếp tục xào rau.
"Anh Sở? Anh Sở?"
"Bại gia!" Sở Hoàn nói hai chữ, dừng một chút nói tiếp hai chữ: "Lãng phí!
"Bại gia? Lãng phí?"
"Chúng ta chỉ có hai người, không phải hai trăm người, cậu mua nhiều như vậy, tìm ai ăn hết?"
"Ăn không hết có thể bỏ vào tủ lạnh, ở đây bỏ không xong, bỏ trên lầu." Yến Dương khờ dại nói.
"Tôi không muốn mỗi ngày ăn đồ thừa."
"Vậy anh viết thực đơn, tôi phụ trách mua đồ hẳn được đi?"
Miễn cưỡng thông qua, Sở Hoàn gật đầu.
Cuối cùng có thể giúp Yến Dương rất hài lòng, chạy tới bẹp hôn Sở Hoàn một cái, tí ta tí tửng đi dọn bàn chuẩn bị ăn.
Sở Hoàn vươn tay sờ gương mặt bị hôn, thất thần.
...
Thừa dịp Sở Hoàn đi tắm, Yến Dương ôm tiểu notebook tâm ái ra ngoài lén lút làm việc.
Nói không làm trộm là gạt Sở Hoàn, cho dù thật không làm, cũng phải kiếm đủ tiền nuôi sống nửa đời sau của mình và Sở Hoàn mới được.
Rất tự nhiên, cuộc đời Yến Dương quy hoạch đã lo Sở Hoàn vào.
Yến Dương mở documents mã hóa, di! Lại là bốn bức tượng La Hán này?
Yến Dương nhíu mày nhìn bức tượng mặc ngọc La Hán giữa đầu chỉ có một con mắt huyết hồng trong tấm ảnh, trong lòng bỗng nhiên mơ hồ thấy bất an, bốn bức tượng La Hán này cậu tháng trước trộm một lần, sao giờ lại có người ra giá khả quan tìm trộm?
Tượng La Hán như vậy, nói thật, không cần tiền cho cậu cũng không cần, mỗi khi nhìn đôi mắt huyết hồng kia, luôn có cảm giác dựng thẳng tóc gáy, thật không rõ vì sao có kẻ ra một nghìn vạn để trộm? Lẽ nào bên trong có bí mật kinh thiên gì? Yến Dương thầm đoán, bằng không sao không ngừng liên tiếp tăng giá?
Bốn bức tượng La Hán này, Yến Dương lần đầu trộm đã nghiêm túc xem xét, làm trộm như cậu, phân biệt châu báu thật giả là môn học bắt buộc, dựa theo ánh mắt chuyên nghiệp, chúng nhiều nhất giá trị mười vạn, nhưng mà lần trước có người ra một trăm vạn thù lao, lần này càng khoa trương, dĩ nhiên tăng chín lần, một nghìn vạn.
Yến Dương trộm đồ luôn có quy củ, trộm qua một lần tuyệt đối không trộm lần thứ hai, thế nhưng vừa nghĩ tới tiền, cậu bắt đầu dao động, một nghìn vạn, một nghìn vạn, một lần nhiệm vụ đủ cho mười lần!
Yến Dương chống cằm tự hỏi một hồi, cuối cùng xác định nhận.
Cậu phát một phong thư xác nhận, đối phương rất nhanh đáp lại.
Ngày 14 tháng sau, hoa viên Trịnh gia.
Yến Dương nhìn lịch, hôm nay là ngày 25, còn hơn nửa tháng chuẩn bị, thời gian sung túc.
Ok! Yến Dương phát thư xác nhận cuối cùng.
Trịnh gia, cậu phải tìm thời gian đi điều tra địa hình.
Yến Dương cắn môi, ủ rũ, cậu rất nghĩ giúp đỡ, thế nhưng cậu chỉ biết gọi đồ ăn tiệm và thức ăn nhanh, kinh nghiệm xuống bếp ít đến đáng thương, thật không thể trách cậu làm vỡ đồ, ai!
"Cái kia, anh Sở."
"Làm chi?" Sở Hoàn tức giận trừng Yến Dương lộ ra nửa đầu.
"Tôi muốn ăn khoai tây om sườn."
"Ngoại trừ nhà hàng không được gọi món."
Yến Dương hoang mang, "Ý gì?"
"Có người chịu nấu cho cậu ăn đã là tốt, còn chọn ba lấy bốn, ở nhà hàng, cậu trả tiền gọi người nấu, đương nhiên có thể thích cái nào thì chọn cái đó."
Yến Dương lần đầu nghe lý luận như vậy, thấy rất mới mẻ, "Vậy tôi phụ trách mua đồ ăn được không?"
"Cậu thích không nhất định tôi thích."
"Đây không phải vấn đề, anh thích ăn gì nói cho tôi biết, tôi đi mua là được."
"Cậu biết mua?"
"Tuy không biết, bất quá không làm khó được tôi." Yến Dương tự tin tràn đầy.
Sở Hoàn không tín nhiệm liếc nhìn, chỉ sợ mèo tham này mua đồ không tiết chế, thấy muốn ăn gì đều mua về, sau đó phải ăn một tháng mới xong, vậy kinh khủng cỡ nào!
"Nói thử xem ngày mai cậu tính mua gì?"
"Mua chút thịt bò xào củ cải đỏ, mua cá hấp, mua một con gà đen nấu canh, mua bò viên, trứng cá, còn có tiêu đen..."
Nhìn Yến Dương càng nói càng nhiều, càng nói càng hưng phấn, rất có tư thế dọn hết siêu thị về, Sở Hoàn đầu đầy hắc tuyến, quả thế!
Yến Dương bùm bùm chéo chéo nói một hơi, rồi dừng lại hỏi: "Tôi muốn ăn này, anh Sở muốn ăn gì?"
Sở Hoàn mặt không biểu tình, xoay người lại tiếp tục xào rau.
"Anh Sở? Anh Sở?"
"Bại gia!" Sở Hoàn nói hai chữ, dừng một chút nói tiếp hai chữ: "Lãng phí!
"Bại gia? Lãng phí?"
"Chúng ta chỉ có hai người, không phải hai trăm người, cậu mua nhiều như vậy, tìm ai ăn hết?"
"Ăn không hết có thể bỏ vào tủ lạnh, ở đây bỏ không xong, bỏ trên lầu." Yến Dương khờ dại nói.
"Tôi không muốn mỗi ngày ăn đồ thừa."
"Vậy anh viết thực đơn, tôi phụ trách mua đồ hẳn được đi?"
Miễn cưỡng thông qua, Sở Hoàn gật đầu.
Cuối cùng có thể giúp Yến Dương rất hài lòng, chạy tới bẹp hôn Sở Hoàn một cái, tí ta tí tửng đi dọn bàn chuẩn bị ăn.
Sở Hoàn vươn tay sờ gương mặt bị hôn, thất thần.
...
Thừa dịp Sở Hoàn đi tắm, Yến Dương ôm tiểu notebook tâm ái ra ngoài lén lút làm việc.
Nói không làm trộm là gạt Sở Hoàn, cho dù thật không làm, cũng phải kiếm đủ tiền nuôi sống nửa đời sau của mình và Sở Hoàn mới được.
Rất tự nhiên, cuộc đời Yến Dương quy hoạch đã lo Sở Hoàn vào.
Yến Dương mở documents mã hóa, di! Lại là bốn bức tượng La Hán này?
Yến Dương nhíu mày nhìn bức tượng mặc ngọc La Hán giữa đầu chỉ có một con mắt huyết hồng trong tấm ảnh, trong lòng bỗng nhiên mơ hồ thấy bất an, bốn bức tượng La Hán này cậu tháng trước trộm một lần, sao giờ lại có người ra giá khả quan tìm trộm?
Tượng La Hán như vậy, nói thật, không cần tiền cho cậu cũng không cần, mỗi khi nhìn đôi mắt huyết hồng kia, luôn có cảm giác dựng thẳng tóc gáy, thật không rõ vì sao có kẻ ra một nghìn vạn để trộm? Lẽ nào bên trong có bí mật kinh thiên gì? Yến Dương thầm đoán, bằng không sao không ngừng liên tiếp tăng giá?
Bốn bức tượng La Hán này, Yến Dương lần đầu trộm đã nghiêm túc xem xét, làm trộm như cậu, phân biệt châu báu thật giả là môn học bắt buộc, dựa theo ánh mắt chuyên nghiệp, chúng nhiều nhất giá trị mười vạn, nhưng mà lần trước có người ra một trăm vạn thù lao, lần này càng khoa trương, dĩ nhiên tăng chín lần, một nghìn vạn.
Yến Dương trộm đồ luôn có quy củ, trộm qua một lần tuyệt đối không trộm lần thứ hai, thế nhưng vừa nghĩ tới tiền, cậu bắt đầu dao động, một nghìn vạn, một nghìn vạn, một lần nhiệm vụ đủ cho mười lần!
Yến Dương chống cằm tự hỏi một hồi, cuối cùng xác định nhận.
Cậu phát một phong thư xác nhận, đối phương rất nhanh đáp lại.
Ngày 14 tháng sau, hoa viên Trịnh gia.
Yến Dương nhìn lịch, hôm nay là ngày 25, còn hơn nửa tháng chuẩn bị, thời gian sung túc.
Ok! Yến Dương phát thư xác nhận cuối cùng.
Trịnh gia, cậu phải tìm thời gian đi điều tra địa hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất