Chương 397: Quyển 9 Chương 25
Ngày thứ hai, khi Lưu Phỉ tới lấy tư liệu, trên mặt ấn một dấu răng thật to, bọn Tiêu Xuân Thu nhìn đều một bộ muốn cười lại không dám cười.
Thấy mọi người thống khổ như vậy, Lưu Phỉ đỏ mặt ngượng ngùng nói: "Các cậu muốn cười thì cười đi, không sao."
Mọi người không tốt công nhiên cười to, không thể làm gì khác hơn là che miệng cười trộm.
Nhìn dấu răng bắt mắt kia, Thượng Quan Hiên không khỏi buồn cười, "Giải hòa với Đỗ Dịch?"
Lưu Phỉ ngượng ngùng gãi đầu, "Đúng vậy, A Dịch cuối cùng nguôi giận."
Thượng Quan Hiên đưa tư liệu cho Lưu Phỉ, "Hôm qua tôi đi Trịnh gia một chuyến, bất quá không phát hiện gì, được rồi, người làm vườn trong hoa viên là ai?"
Lưu Phỉ lắc đầu, "Tôi không rõ lắm, chỉ biết gã là một kẻ câm điếc, rất quan tâm hoa cỏ, ngoại trừ Trương Nhàn ai cũng không thể câu thông với gã."
"Kẻ câm điếc?"
"Đúng vậy." Lưu Phỉ thở dài, "Vụ án này rất kì quái, không biết năm nào tháng nào mới phá nổi, phiền chết!"
Thượng Quan Hiên vỗ vai anh, "Đừng nản chí, tôi tin chung quy sẽ tra ra manh mối."
"Chỉ hy vọng thế. Tôi phải về cảnh cục, lúc rảnh lại liên hệ."
"Ừ."
Lưu Phỉ cáo biệt mọi người, đang tính rời đi, Thượng Quan Hiên bỗng nhiên gọi lại, "Trịnh Hoa ngộ hại ngày 4 tháng này, Trịnh Huy ngày 14, Trịnh Lôi ngày 24, tôi nghĩ không chừng ngày 4 tháng sau sẽ còn có người chịu độc thủ."
Lưu Phỉ nghiêm mặt, "Cực kỳ có thể."
Tiêu Xuân Thu ngắt lời: "Tôi đoán mục tiêu kế tiếp của hung thủ nhất định là Trịnh Minh."
"Vì sao?"
"Vị phu nhân kia nhìn qua tuyệt đối là vai ác, tôi nghĩ nếu hung thủ tìm bà ấy hạ thủ, đã bị giết không biết bao nhiêu lần."
Nhớ tới Trương Nhàn mỹ lệ mà thần bí, Lưu Phỉ bỗng dưng rùng mình.
...
"Thiếu gia, để tôi giúp cậu."
Miêu Lan tâm kinh đảm chiến nhìn thiếu gia Nguyệt Vũ luôn cao quý của mình luống cuống tay chân nấu cháo trong bếp, chỉ e anh bị phỏng.
"Đi đi, đừng ở đây ngại tôi." Nguyệt Vũ không nhịn được nói, "Giúp tôi đi xem Tiểu Nguyệt dậy chưa?"
Miêu Lan không dám kháng lệnh, xác định mình đi một hồi Nguyệt Vũ sẽ không xảy ra ngoài ý muốn, mới đi xem Huyền Huyễn vẫn ngủ bất tỉnh.
Huyền Huyễn đã ngủ tròn ba ngày, không chút dấu hiệu tỉnh lại, nếu không phải sắc mặt hồng nhuận, hô hấp đều đều, Miêu Lan hầu như cho cậu là người chết, vì kiểm chứng thiếu gia không phải yêu thi thể, Miêu Lan thậm chí lén bắt mạch, thong thả, thế nhưng hữu lực, ông lúc này mới vững tin đây là người sống.
Huyền Huyễn vẫn ngủ, Miêu Lan rất hoài nghi cậu tính ngủ bao lâu nữa.
Nhìn khuôn mặt trong trắng lộ hồng của cậu một hồi, Miêu Lan rất kỳ quái thiếu gia vì sao bảo bối thanh niên này như vậy, mấy ngày nay, nhìn Nguyệt Vũ che chở Huyền Huyễn đầy đủ, Miêu Lan kinh hách không ngớt, không sai, là kinh hách.
Vị thiếu gia cao cao tại thượng này, tuy trên mặt luôn đeo nụ cười, lại khiến người có cảm giác xa cách, nụ cười nhàn nhạt có khí thế và lãnh đạm không cho bỏ qua kia, gọi người không dám thân cận. Thế nhưng ba ngày nay, ông nhìn Nguyệt Vũ không phân ngày đêm vây quanh Huyền Huyễn, chỉ sợ cậu ngủ khó chịu, hoặc dậy mà đói bụng, cách nửa giờ đã mau chân tới xem dậy chưa, tùy thời chuẩn bị cháo nóng cho cậu, trình độ khẩn trương ông lần đầu thấy trên người Nguyệt Vũ, kinh ngạc đến cằm hầu như trật khớp.
Nếu để bà ngoại biết thiếu gia quan tâm một người như vậy, nói không chừng trước sẽ phái người bắt cậu ta lại, sau áp chế thiếu gia về nhà.
Bất quá Miêu Lan không dám nói cho bà ngoại tồn tại của Huyền Huyễn, nếu thiếu gia biết là mình cáo mật, không chừng sẽ dùng thủ đoạn gì sửa trị mình, ngẫm lại thôi đi, bà ngoại tuy bề ngoài nhìn rất kinh khủng, trên thực tế chân chính kinh khủng là thiếu gia.
Chờ một hồi, đoán Huyền Huyễn tạm thời không tỉnh, Miêu Lan cẩn thận kéo chăn cho cậu, nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa.
Thấy mọi người thống khổ như vậy, Lưu Phỉ đỏ mặt ngượng ngùng nói: "Các cậu muốn cười thì cười đi, không sao."
Mọi người không tốt công nhiên cười to, không thể làm gì khác hơn là che miệng cười trộm.
Nhìn dấu răng bắt mắt kia, Thượng Quan Hiên không khỏi buồn cười, "Giải hòa với Đỗ Dịch?"
Lưu Phỉ ngượng ngùng gãi đầu, "Đúng vậy, A Dịch cuối cùng nguôi giận."
Thượng Quan Hiên đưa tư liệu cho Lưu Phỉ, "Hôm qua tôi đi Trịnh gia một chuyến, bất quá không phát hiện gì, được rồi, người làm vườn trong hoa viên là ai?"
Lưu Phỉ lắc đầu, "Tôi không rõ lắm, chỉ biết gã là một kẻ câm điếc, rất quan tâm hoa cỏ, ngoại trừ Trương Nhàn ai cũng không thể câu thông với gã."
"Kẻ câm điếc?"
"Đúng vậy." Lưu Phỉ thở dài, "Vụ án này rất kì quái, không biết năm nào tháng nào mới phá nổi, phiền chết!"
Thượng Quan Hiên vỗ vai anh, "Đừng nản chí, tôi tin chung quy sẽ tra ra manh mối."
"Chỉ hy vọng thế. Tôi phải về cảnh cục, lúc rảnh lại liên hệ."
"Ừ."
Lưu Phỉ cáo biệt mọi người, đang tính rời đi, Thượng Quan Hiên bỗng nhiên gọi lại, "Trịnh Hoa ngộ hại ngày 4 tháng này, Trịnh Huy ngày 14, Trịnh Lôi ngày 24, tôi nghĩ không chừng ngày 4 tháng sau sẽ còn có người chịu độc thủ."
Lưu Phỉ nghiêm mặt, "Cực kỳ có thể."
Tiêu Xuân Thu ngắt lời: "Tôi đoán mục tiêu kế tiếp của hung thủ nhất định là Trịnh Minh."
"Vì sao?"
"Vị phu nhân kia nhìn qua tuyệt đối là vai ác, tôi nghĩ nếu hung thủ tìm bà ấy hạ thủ, đã bị giết không biết bao nhiêu lần."
Nhớ tới Trương Nhàn mỹ lệ mà thần bí, Lưu Phỉ bỗng dưng rùng mình.
...
"Thiếu gia, để tôi giúp cậu."
Miêu Lan tâm kinh đảm chiến nhìn thiếu gia Nguyệt Vũ luôn cao quý của mình luống cuống tay chân nấu cháo trong bếp, chỉ e anh bị phỏng.
"Đi đi, đừng ở đây ngại tôi." Nguyệt Vũ không nhịn được nói, "Giúp tôi đi xem Tiểu Nguyệt dậy chưa?"
Miêu Lan không dám kháng lệnh, xác định mình đi một hồi Nguyệt Vũ sẽ không xảy ra ngoài ý muốn, mới đi xem Huyền Huyễn vẫn ngủ bất tỉnh.
Huyền Huyễn đã ngủ tròn ba ngày, không chút dấu hiệu tỉnh lại, nếu không phải sắc mặt hồng nhuận, hô hấp đều đều, Miêu Lan hầu như cho cậu là người chết, vì kiểm chứng thiếu gia không phải yêu thi thể, Miêu Lan thậm chí lén bắt mạch, thong thả, thế nhưng hữu lực, ông lúc này mới vững tin đây là người sống.
Huyền Huyễn vẫn ngủ, Miêu Lan rất hoài nghi cậu tính ngủ bao lâu nữa.
Nhìn khuôn mặt trong trắng lộ hồng của cậu một hồi, Miêu Lan rất kỳ quái thiếu gia vì sao bảo bối thanh niên này như vậy, mấy ngày nay, nhìn Nguyệt Vũ che chở Huyền Huyễn đầy đủ, Miêu Lan kinh hách không ngớt, không sai, là kinh hách.
Vị thiếu gia cao cao tại thượng này, tuy trên mặt luôn đeo nụ cười, lại khiến người có cảm giác xa cách, nụ cười nhàn nhạt có khí thế và lãnh đạm không cho bỏ qua kia, gọi người không dám thân cận. Thế nhưng ba ngày nay, ông nhìn Nguyệt Vũ không phân ngày đêm vây quanh Huyền Huyễn, chỉ sợ cậu ngủ khó chịu, hoặc dậy mà đói bụng, cách nửa giờ đã mau chân tới xem dậy chưa, tùy thời chuẩn bị cháo nóng cho cậu, trình độ khẩn trương ông lần đầu thấy trên người Nguyệt Vũ, kinh ngạc đến cằm hầu như trật khớp.
Nếu để bà ngoại biết thiếu gia quan tâm một người như vậy, nói không chừng trước sẽ phái người bắt cậu ta lại, sau áp chế thiếu gia về nhà.
Bất quá Miêu Lan không dám nói cho bà ngoại tồn tại của Huyền Huyễn, nếu thiếu gia biết là mình cáo mật, không chừng sẽ dùng thủ đoạn gì sửa trị mình, ngẫm lại thôi đi, bà ngoại tuy bề ngoài nhìn rất kinh khủng, trên thực tế chân chính kinh khủng là thiếu gia.
Chờ một hồi, đoán Huyền Huyễn tạm thời không tỉnh, Miêu Lan cẩn thận kéo chăn cho cậu, nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất