Chương 417: Quyển 9 Chương 45
"Dưỡng nhan?" Tiêu Xuân Thu huýt sao, "Thật là Tài Thần!"
"Đúng vậy, Tài Thần cực lớn, anh muốn dọn về cúng không?" Huyền Huyễn khinh thường nói.
Tiêu Xuân Thu kinh ngạc, "Huyền Huyễn, đây đại biểu cho tiền, cậu không phải thích tiền nhất?"
"Thiên hạ không có bữa cơm miễn phí." Huyền Huyễn nhàn nhạt nói.
"Có ý gì?" Tiêu Xuân Thu bị thái độ của Huyền Huyễn hồ đồ, tham tiền này cư nhiên có một ngày không yêu tiền, quả thật là thiên hạ hồng vũ.
Nguyệt Vũ nhìn đóa hoa tiên diễm chập chờn theo gió, nói: "Anh cho dưỡng nhan cổ chỉ đơn giản là ăn sâu?"
"Chẳng lẽ không phải?"
"Biết rắn lột da không? Muốn bảo trì thanh xuân, phải trải qua lột da, thống khổ này không phải thường nhân có thể chịu được."
"Lột, lột da?"
"Đúng vậy, lột sống bộ da của anh, đau khổ tột cùng."
Tiêu Xuân Thu rùng mình, "Trương Nhàn thật có thể chịu được."
"Hơn nữa, Hoa Phục Sinh không phải người thường có thể nuôi sống -- di?" Nói phân nửa, Nguyệt Vũ bỗng nhiên kêu một tiếng.
"Sao vậy?" Đang nhìn bầy rắn Huyền Huyễn quay đầu hỏi.
"Không đúng."
"Không đúng cái gì?"
"Thấy hoa màu đen này không?" Nguyệt Vũ chỉ vào đóa hoa màu đen giữa bụi hoa hỏi, "Kỳ quái, nếu Trương Nhàn biết dưỡng nhan cổ, bà ta hẳn sẽ không phạm sai lầm này."
"Có gì không đúng?"
"Tuy là cùng giống, thế nhưng Hoa Phục Sinh màu đen không nên trồng cùng Hoa Phục Sinh màu khác, vậy sẽ ảnh hưởng tác dụng của dưỡng nhan cổ. Hoa Phục Sinh màu đen có thể nói là một loại mạn tính độc dược, tích lũy đến trình độ nhất định sẽ chết người. Lẽ nào Trương Nhàn không phải người bồi dưỡng dưỡng nhan cổ?"
Huyền Huyễn nhìn người làm vườn vuốt ve bầy rắn, "Cái gọi là dưỡng nhan cổ chẳng lẽ là ông ta nuôi?"
Cảm giác ánh mắt Nguyệt Vũ bay tới, người làm vườn ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười xán lạn với anh, thế nhưng vì khuôn mặt, nụ cười này không khỏi có chút dọa người.
"Người trồng hoa này là ông sao?"
Ánh mắt người làm vườn lộ ra thần sắc hoài niệm, lắc đầu.
"Rốt cuộc là ai muốn hại Trương Nhàn? Bùi Hiểu Nhã?" Tiêu Xuân Thu suy đoán.
Trịnh gia, chỉ còn lại Trương Nhàn và Bùi Hiểu Nhã.
"Đó là các anh cần đi thăm dò." Huyền Huyễn nói.
"Để Lưu Phỉ đau đầu đi, ai nha, Huyền Huyễn, nói cái này với cậu."
Huyền Huyễn nhìn thoáng Tiêu Xuân Thu cười lấy lòng, "Đảm bảo không phải chuyện tốt."
"Gì chứ, tôi tính đưa Tiểu Hoa về cho cậu, cậu mời tôi ăn bữa cơm là được."
Huyền Huyễn bĩu môi, "Được rồi, đừng lấy Tiểu Hoa làm cớ, không phải muốn xem náo nhiệt sao."
"Thông minh!"
"Lời khen của anh rất giả."
Mục đích của Nguyệt Vũ là cầm về bốn bức tượng La Hán, giờ đã đạt được, anh tính rời đi, chuyện của Trịnh gia anh không muốn nhúng tay vào.
Thấy Nguyệt Vũ định đi, người làm vườn vẻ mặt lưu luyến không rời, gã trịnh trọng giao bầy rắn quấn lấy mình không muốn đi cho Nguyệt Vũ, lại nặng nề mà dập đầu mấy cái.
Tiêu Xuân Thu nhìn, thì thầm với Huyền Huyễn: "Ông ta làm vậy, rất giống uỷ thác phút lâm chung."
"Miệng quạ đen." Huyền Huyễn liếc trắng, bước tới nói với người làm vườn: "Ông yên tâm, tôi đã hỏi chúng, sẽ đối tốt với chúng."
Người làm vườn vui mừng, khóe mắt rơi lệ, khiến Huyền Huyễn nhìn không khỏi cảm giác tội ác, hầu như tính trả lại bốn bích trâm.
...
Người làm vườn theo Nguyệt Vũ ra Trịnh gia, nhìn anh và Huyền Huyễn lên xe, thẳng đến xe lái đi một khoảng, Huyền Huyễn thông qua kính chiếu hậu vẫn thấy gã đứng ở cửa nhìn về phía bọn họ.
Huyền Huyễn sờ bầy rắn ỉu xìu trên đùi, nói: "Người làm vườn kia rất thích anh."
Nguyệt Vũ trượt tay, thề nói: "Tiểu Nguyệt, tôi thề mình chưa từng thấy ông ta."
"Chú ý lái xe, tôi tin anh, chỉ là--" Huyền Huyễn nhíu mày trầm tư, "Ông ta cho tôi cảm giác rất kỳ quái."
Cậu nhìn ra được, thích người làm vườn dành cho Nguyệt Vũ, không phải tình yêu, mà là một loại truy tùy, cùng loại với trung thành quyến luyến, là một cảm giác không thể nói rõ.
"Kỳ quái? Đâu kỳ quái?"
Huyền Huyễn lắc đầu, "Không thể nói rõ."
Cậu nghĩ cho dù mình không mở miệng hỏi bốn bích trâm, cuối cùng người làm vườn vẫn sẽ đưa chúng cho Nguyệt Vũ, kỳ thực không chỉ Tiêu Xuân Thu, Huyền Huyễn cũng cảm thấy hành động này người làm vườn rất giống "uỷ thác", gã rốt cuộc định làm gì?
...
Nhìn xe Nguyệt Vũ biến mất trong tầm mắt, người làm vườn ngây ra một hồi mới xoay người chậm rãi về hoa viên.
Gã thói quen sờ vị trí ở ngực, bình thường bầy rắn đều thích trốn ở đó.
Gã nằm mơ cũng thật không ngờ mình có thể lần thứ hai gặp Nguyệt Vũ, bảo bảo theo anh nhất định sẽ sống rất tốt.
Cơ thịt trên gương mặt xấu xí của người làm vườn rung động, gã hài lòng.
Nở nụ cười một hồi, gã cầm xẻng nhỏ, vùi đầu làm việc giữa biển hoa.
Gã nghiêm túc mà xốc lên cả gốc lẫn rễ của những khóm Hoa Phục Sinh nhiệt liệt nở rộ, đập chết dưỡng nhan cổ Trương Nhàn nhìn còn nặng hơn cả tính mạng.
"Đúng vậy, Tài Thần cực lớn, anh muốn dọn về cúng không?" Huyền Huyễn khinh thường nói.
Tiêu Xuân Thu kinh ngạc, "Huyền Huyễn, đây đại biểu cho tiền, cậu không phải thích tiền nhất?"
"Thiên hạ không có bữa cơm miễn phí." Huyền Huyễn nhàn nhạt nói.
"Có ý gì?" Tiêu Xuân Thu bị thái độ của Huyền Huyễn hồ đồ, tham tiền này cư nhiên có một ngày không yêu tiền, quả thật là thiên hạ hồng vũ.
Nguyệt Vũ nhìn đóa hoa tiên diễm chập chờn theo gió, nói: "Anh cho dưỡng nhan cổ chỉ đơn giản là ăn sâu?"
"Chẳng lẽ không phải?"
"Biết rắn lột da không? Muốn bảo trì thanh xuân, phải trải qua lột da, thống khổ này không phải thường nhân có thể chịu được."
"Lột, lột da?"
"Đúng vậy, lột sống bộ da của anh, đau khổ tột cùng."
Tiêu Xuân Thu rùng mình, "Trương Nhàn thật có thể chịu được."
"Hơn nữa, Hoa Phục Sinh không phải người thường có thể nuôi sống -- di?" Nói phân nửa, Nguyệt Vũ bỗng nhiên kêu một tiếng.
"Sao vậy?" Đang nhìn bầy rắn Huyền Huyễn quay đầu hỏi.
"Không đúng."
"Không đúng cái gì?"
"Thấy hoa màu đen này không?" Nguyệt Vũ chỉ vào đóa hoa màu đen giữa bụi hoa hỏi, "Kỳ quái, nếu Trương Nhàn biết dưỡng nhan cổ, bà ta hẳn sẽ không phạm sai lầm này."
"Có gì không đúng?"
"Tuy là cùng giống, thế nhưng Hoa Phục Sinh màu đen không nên trồng cùng Hoa Phục Sinh màu khác, vậy sẽ ảnh hưởng tác dụng của dưỡng nhan cổ. Hoa Phục Sinh màu đen có thể nói là một loại mạn tính độc dược, tích lũy đến trình độ nhất định sẽ chết người. Lẽ nào Trương Nhàn không phải người bồi dưỡng dưỡng nhan cổ?"
Huyền Huyễn nhìn người làm vườn vuốt ve bầy rắn, "Cái gọi là dưỡng nhan cổ chẳng lẽ là ông ta nuôi?"
Cảm giác ánh mắt Nguyệt Vũ bay tới, người làm vườn ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười xán lạn với anh, thế nhưng vì khuôn mặt, nụ cười này không khỏi có chút dọa người.
"Người trồng hoa này là ông sao?"
Ánh mắt người làm vườn lộ ra thần sắc hoài niệm, lắc đầu.
"Rốt cuộc là ai muốn hại Trương Nhàn? Bùi Hiểu Nhã?" Tiêu Xuân Thu suy đoán.
Trịnh gia, chỉ còn lại Trương Nhàn và Bùi Hiểu Nhã.
"Đó là các anh cần đi thăm dò." Huyền Huyễn nói.
"Để Lưu Phỉ đau đầu đi, ai nha, Huyền Huyễn, nói cái này với cậu."
Huyền Huyễn nhìn thoáng Tiêu Xuân Thu cười lấy lòng, "Đảm bảo không phải chuyện tốt."
"Gì chứ, tôi tính đưa Tiểu Hoa về cho cậu, cậu mời tôi ăn bữa cơm là được."
Huyền Huyễn bĩu môi, "Được rồi, đừng lấy Tiểu Hoa làm cớ, không phải muốn xem náo nhiệt sao."
"Thông minh!"
"Lời khen của anh rất giả."
Mục đích của Nguyệt Vũ là cầm về bốn bức tượng La Hán, giờ đã đạt được, anh tính rời đi, chuyện của Trịnh gia anh không muốn nhúng tay vào.
Thấy Nguyệt Vũ định đi, người làm vườn vẻ mặt lưu luyến không rời, gã trịnh trọng giao bầy rắn quấn lấy mình không muốn đi cho Nguyệt Vũ, lại nặng nề mà dập đầu mấy cái.
Tiêu Xuân Thu nhìn, thì thầm với Huyền Huyễn: "Ông ta làm vậy, rất giống uỷ thác phút lâm chung."
"Miệng quạ đen." Huyền Huyễn liếc trắng, bước tới nói với người làm vườn: "Ông yên tâm, tôi đã hỏi chúng, sẽ đối tốt với chúng."
Người làm vườn vui mừng, khóe mắt rơi lệ, khiến Huyền Huyễn nhìn không khỏi cảm giác tội ác, hầu như tính trả lại bốn bích trâm.
...
Người làm vườn theo Nguyệt Vũ ra Trịnh gia, nhìn anh và Huyền Huyễn lên xe, thẳng đến xe lái đi một khoảng, Huyền Huyễn thông qua kính chiếu hậu vẫn thấy gã đứng ở cửa nhìn về phía bọn họ.
Huyền Huyễn sờ bầy rắn ỉu xìu trên đùi, nói: "Người làm vườn kia rất thích anh."
Nguyệt Vũ trượt tay, thề nói: "Tiểu Nguyệt, tôi thề mình chưa từng thấy ông ta."
"Chú ý lái xe, tôi tin anh, chỉ là--" Huyền Huyễn nhíu mày trầm tư, "Ông ta cho tôi cảm giác rất kỳ quái."
Cậu nhìn ra được, thích người làm vườn dành cho Nguyệt Vũ, không phải tình yêu, mà là một loại truy tùy, cùng loại với trung thành quyến luyến, là một cảm giác không thể nói rõ.
"Kỳ quái? Đâu kỳ quái?"
Huyền Huyễn lắc đầu, "Không thể nói rõ."
Cậu nghĩ cho dù mình không mở miệng hỏi bốn bích trâm, cuối cùng người làm vườn vẫn sẽ đưa chúng cho Nguyệt Vũ, kỳ thực không chỉ Tiêu Xuân Thu, Huyền Huyễn cũng cảm thấy hành động này người làm vườn rất giống "uỷ thác", gã rốt cuộc định làm gì?
...
Nhìn xe Nguyệt Vũ biến mất trong tầm mắt, người làm vườn ngây ra một hồi mới xoay người chậm rãi về hoa viên.
Gã thói quen sờ vị trí ở ngực, bình thường bầy rắn đều thích trốn ở đó.
Gã nằm mơ cũng thật không ngờ mình có thể lần thứ hai gặp Nguyệt Vũ, bảo bảo theo anh nhất định sẽ sống rất tốt.
Cơ thịt trên gương mặt xấu xí của người làm vườn rung động, gã hài lòng.
Nở nụ cười một hồi, gã cầm xẻng nhỏ, vùi đầu làm việc giữa biển hoa.
Gã nghiêm túc mà xốc lên cả gốc lẫn rễ của những khóm Hoa Phục Sinh nhiệt liệt nở rộ, đập chết dưỡng nhan cổ Trương Nhàn nhìn còn nặng hơn cả tính mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất