Chương 426: Quyển 9 Chương 54
Bùi Hiểu Nhã đỡ cầu thang thở dốc, người kia, người kia lại tới nữa, anh ta nhất định biết mình ở đây, biết mình trộm nuôi dưỡng nhan cổ, làm sao đây, mình nên làm sao đây? Không được, cô nhất định phải trốn, nhớ tới thủ đoạn của bọn họ, Bùi Hiểu Nhã lạnh run.
Nhất định phải trốn, trốn thật xa!
.........
......
...
Bùi Hiểu Nhã kéo ra một cái vali, luống cuống tay chân thu thập.
Tiền tài quan trọng nhất, cô quét thứ đáng giá vào cả vali, cuối cùng, bốn phía nhìn lại, có quên gì không.
Trên bàn trang điểm, một cây kéo lóe sáng lẳng lặng nằm đó.
Bùi Hiểu Nhã dừng lại, ma xui quỷ khiến cầm trong tay.
Giờ chỉ còn Trương Nhàn.
Vừa ra khỏi phòng, Bùi Hiểu Nhã cứng ngắc.
Trước cửa sổ sát đất ở đầu hành lang có hai người ngược ánh sáng mà đứng, trong cái bóng mông lung, thấy không rõ khuôn mặt, thế nhưng Bùi Hiểu Nhã tự dưng mà sợ, cô muốn chạy, lại phát hiện hai chân không nghe sự điều khiển, cô muốn la, lại sợ đến phát không ra thanh âm.
Nam Cung Bích từng bước tới chỗ Bùi Hiểu Nhã mềm nhũn trên đất, trên cao nhìn xuống, như nhìn con kiến.
"Dưỡng nhan cổ là cô trộm?"
Bùi Hiểu Nhã ôm cánh tay, run rẩy gật đầu.
"Cô từ đâu biết chúng?"
"Tôi, tôi là người vệ sinh của bệnh viện, công tác ở tòa nhà đó." Cô không dám giấu diếm, thủ đoạn của Nam Cung gia cô biết, thành thật khai báo không chừng có thể giữ toàn thi.
"Cô có gương mặt như vậy, trộm không ít đi." Giọng Nam Cung Bích rất lạnh.
Bùi Hiểu Nhã không nói gì.
Nam Cung Kỳ không kiên nhẫn nói: "Đừng nhiều lời với ả, trước dẫn về, phía dưới có rất nhiều cảnh sát, không thích hợp ở lâu."
"Ở đây cũng có dưỡng nhan cổ." Bùi Hiểu Nhã bỗng nhiên ngẩng đầu nói.
Đôi ngươi của Nam Cung Bích co rút, "Cô đem tới?"
"Không phải, ở đây vốn đã có, hơn nữa rất nhiều."
Bùi Hiểu Nhã mờ mịt, Hoa Phục Sinh của Trịnh gia hẳn là Tiểu Dư đem tới, bất tri bất giác đã sum xuê như vậy, thế nhưng thi cốt của con cô đều hóa thành bùn đất.
"Vốn đã có?!" Nam Cung Bích và Nam Cung Kỳ nhìn nhau, trong mắt không hẹn mà cùng hiện lên sát khí.
"Ở đâu?"
"Hoa viên, bất quá đã chết," Bùi Hiểu Nhã thần kinh cười, "Ở đó vốn dĩ còn có bốn bức tượng La Hán."
Những lời này, như đất bằng nổ một tiếng sét, nổ đến Nam Cung Bích và Nam Cung Kỳ hầu như nhảy dựng.
Nam Cung Bích một tay tóm lấy Bùi Hiểu Nhã, ác độc hỏi: "Thiên Nhãn La Hán ở đâu?"
Bùi Hiểu Nhã nhìn bọn họ, hốt hoảng nói: "Bị người cầm đi."
"Ai cầm?"
"Một nam, anh ta đang ở hoa viên."
Nam Cung Bích lập tức vứt Bùi Hiểu Nhã lại, vội nói với Nam Cung Kỳ: "Em trông ả, anh đi xem."
"Được."
Nhìn bóng Nam Cung Bích biến mất ở đầu cầu thang, Nam Cung Kỳ quay đầu tính hỏi tiếp, thế nhưng phát hiện Bùi Hiểu Nhã ngã trên đất, trước ngực đâm một cây kéo sáng loáng.
Cô dĩ nhiên lợi dụng mấy giây Nam Cung Kỳ xoay người tự sát!
Nam Cung Kỳ cười lạnh, cô ta chết cũng tốt, lúc này tung tích của Thiên Nhãn La Hán quan trọng hơn, anh định theo xuống lầu, đột nhiên thấy Nam Cung Bích thần sắc hoảng hốt chạy về.
"Sao vậy?" Nam Cung Kỳ vội chạy tới.
"Đi mau, Miêu gia Tam thiếu gia ở dưới!"
"Tam thiếu gia?" Nam Cung Kỳ cũng luống cuống.
"Trước giết cô ta rồi đi."
"Cô ta đã tự sát."
Nam Cung Bích sửng sốt, không khỏi nhìn Bùi Hiểu Nhã ngã vào vũng máu, không thể không nói, cô ta rất có lá gan, cũng đủ ác.
Hai người nhảy từ cửa sổ sát đất mở rộng, rất nhanh biến mất giữa bóng đêm vô bờ.
...
Bích trâm quấn vòng trên cổ tay Nguyệt Vũ, dùng cái đầu tròn tròn cọ ngón cái anh, rất có vài phần làm nũng.
Khi đang hạnh phúc tràn đầy, Huyền Huyễn lột nó từ cổ tay Nguyệt Vũ xuống nhéo trong tay.
Huyền Huyễn và bích trâm nhìn nhau, hoang mang nói: "Sao bọn mày cứ thích quấn quít anh ấy? Anh ấy có gì tốt?"
Bích trâm nhìn cậu một hồi, lấy lòng dùng đầu cọ ngón tay cậu.
Huyền Huyễn nhất thời lòng đầy vui mừng, "Ai nha, rốt cục có một cái hiểu chuyện."
Nguyệt Vũ bật cười.
Bọn Thượng Quan Hiên không thấy bích trâm, bọn họ thấy chỉ là Huyền Huyễn nói chuyện với không khí, rất quái dị.
Huyền Huyễn sờ đầu bích trâm, cười tủm tỉm nói: "Bầy rắn kia là con mày, chúng gọi Tiểu Tiểu Lục, mày gọi Tiểu Lục. Tiểu Lục, mau dẫn bọn tao đi tìm hung thủ, tao giúp mày báo thù."
Huyền Huyễn vừa nói, vừa đặt Tiểu Lục xuống đất.
Bích trâm gọi Tiểu Lục quả nhiên dẫn đường.
Huyền Huyễn gọi ba người Tiêu Xuân Thu sững sờ ở đó, "Sững sờ cái gì, đi thôi."
Bọn Lưu Phỉ mới như trong mộng vừa tỉnh, vội đi theo Huyền Huyễn.
Tiểu Lục bò vào phòng khách ánh đèn sáng sủa, đầu tiên tới gần Trương Nhàn xuất thần ngồi đờ đẫn trước bàn, nửa đường, lại đổi hướng, bò về phía cầu thang.
Huyền Huyễn nhìn Trương Nhàn trống rỗng như đi vào cõi thần tiên, do dự một chút, theo Tiểu Lục lên lầu.
Tiêu Xuân Thu vội kéo Thượng Quan Hiên đuổi kịp, Lưu Phỉ chần chờ, nói một câu với Trương Nhàn: "Trương tiểu thư, quấy rầy, chúng tôi muốn lên lầu hai xem."
Trương Nhàn quay đầu, đờ đẫn gật đầu.
Trong bọn Huyền Huyễn, gặp Trương Nhàn số lần nhiều nhất là Lưu Phỉ, khi bà quay đầu, Lưu Phỉ bỗng nhiên nghĩ bà hình như có chút khác, thế nhưng khác ở đâu, anh không thể nói rõ, vì vậy nhịn không được nhìn nhiều vài lần.
Đại khái nhận ra tầm mắt của anh, Trương Nhàn quay đầu sang bên.
Lưu Phỉ không khỏi xấu hổ, vội ba bước thành hai bước chạy lên lầu hai.
.........
......
...
Tiểu Lục ngừng lại bên thi thể của Bùi Hiểu Nhã, không đi.
Nhất định phải trốn, trốn thật xa!
.........
......
...
Bùi Hiểu Nhã kéo ra một cái vali, luống cuống tay chân thu thập.
Tiền tài quan trọng nhất, cô quét thứ đáng giá vào cả vali, cuối cùng, bốn phía nhìn lại, có quên gì không.
Trên bàn trang điểm, một cây kéo lóe sáng lẳng lặng nằm đó.
Bùi Hiểu Nhã dừng lại, ma xui quỷ khiến cầm trong tay.
Giờ chỉ còn Trương Nhàn.
Vừa ra khỏi phòng, Bùi Hiểu Nhã cứng ngắc.
Trước cửa sổ sát đất ở đầu hành lang có hai người ngược ánh sáng mà đứng, trong cái bóng mông lung, thấy không rõ khuôn mặt, thế nhưng Bùi Hiểu Nhã tự dưng mà sợ, cô muốn chạy, lại phát hiện hai chân không nghe sự điều khiển, cô muốn la, lại sợ đến phát không ra thanh âm.
Nam Cung Bích từng bước tới chỗ Bùi Hiểu Nhã mềm nhũn trên đất, trên cao nhìn xuống, như nhìn con kiến.
"Dưỡng nhan cổ là cô trộm?"
Bùi Hiểu Nhã ôm cánh tay, run rẩy gật đầu.
"Cô từ đâu biết chúng?"
"Tôi, tôi là người vệ sinh của bệnh viện, công tác ở tòa nhà đó." Cô không dám giấu diếm, thủ đoạn của Nam Cung gia cô biết, thành thật khai báo không chừng có thể giữ toàn thi.
"Cô có gương mặt như vậy, trộm không ít đi." Giọng Nam Cung Bích rất lạnh.
Bùi Hiểu Nhã không nói gì.
Nam Cung Kỳ không kiên nhẫn nói: "Đừng nhiều lời với ả, trước dẫn về, phía dưới có rất nhiều cảnh sát, không thích hợp ở lâu."
"Ở đây cũng có dưỡng nhan cổ." Bùi Hiểu Nhã bỗng nhiên ngẩng đầu nói.
Đôi ngươi của Nam Cung Bích co rút, "Cô đem tới?"
"Không phải, ở đây vốn đã có, hơn nữa rất nhiều."
Bùi Hiểu Nhã mờ mịt, Hoa Phục Sinh của Trịnh gia hẳn là Tiểu Dư đem tới, bất tri bất giác đã sum xuê như vậy, thế nhưng thi cốt của con cô đều hóa thành bùn đất.
"Vốn đã có?!" Nam Cung Bích và Nam Cung Kỳ nhìn nhau, trong mắt không hẹn mà cùng hiện lên sát khí.
"Ở đâu?"
"Hoa viên, bất quá đã chết," Bùi Hiểu Nhã thần kinh cười, "Ở đó vốn dĩ còn có bốn bức tượng La Hán."
Những lời này, như đất bằng nổ một tiếng sét, nổ đến Nam Cung Bích và Nam Cung Kỳ hầu như nhảy dựng.
Nam Cung Bích một tay tóm lấy Bùi Hiểu Nhã, ác độc hỏi: "Thiên Nhãn La Hán ở đâu?"
Bùi Hiểu Nhã nhìn bọn họ, hốt hoảng nói: "Bị người cầm đi."
"Ai cầm?"
"Một nam, anh ta đang ở hoa viên."
Nam Cung Bích lập tức vứt Bùi Hiểu Nhã lại, vội nói với Nam Cung Kỳ: "Em trông ả, anh đi xem."
"Được."
Nhìn bóng Nam Cung Bích biến mất ở đầu cầu thang, Nam Cung Kỳ quay đầu tính hỏi tiếp, thế nhưng phát hiện Bùi Hiểu Nhã ngã trên đất, trước ngực đâm một cây kéo sáng loáng.
Cô dĩ nhiên lợi dụng mấy giây Nam Cung Kỳ xoay người tự sát!
Nam Cung Kỳ cười lạnh, cô ta chết cũng tốt, lúc này tung tích của Thiên Nhãn La Hán quan trọng hơn, anh định theo xuống lầu, đột nhiên thấy Nam Cung Bích thần sắc hoảng hốt chạy về.
"Sao vậy?" Nam Cung Kỳ vội chạy tới.
"Đi mau, Miêu gia Tam thiếu gia ở dưới!"
"Tam thiếu gia?" Nam Cung Kỳ cũng luống cuống.
"Trước giết cô ta rồi đi."
"Cô ta đã tự sát."
Nam Cung Bích sửng sốt, không khỏi nhìn Bùi Hiểu Nhã ngã vào vũng máu, không thể không nói, cô ta rất có lá gan, cũng đủ ác.
Hai người nhảy từ cửa sổ sát đất mở rộng, rất nhanh biến mất giữa bóng đêm vô bờ.
...
Bích trâm quấn vòng trên cổ tay Nguyệt Vũ, dùng cái đầu tròn tròn cọ ngón cái anh, rất có vài phần làm nũng.
Khi đang hạnh phúc tràn đầy, Huyền Huyễn lột nó từ cổ tay Nguyệt Vũ xuống nhéo trong tay.
Huyền Huyễn và bích trâm nhìn nhau, hoang mang nói: "Sao bọn mày cứ thích quấn quít anh ấy? Anh ấy có gì tốt?"
Bích trâm nhìn cậu một hồi, lấy lòng dùng đầu cọ ngón tay cậu.
Huyền Huyễn nhất thời lòng đầy vui mừng, "Ai nha, rốt cục có một cái hiểu chuyện."
Nguyệt Vũ bật cười.
Bọn Thượng Quan Hiên không thấy bích trâm, bọn họ thấy chỉ là Huyền Huyễn nói chuyện với không khí, rất quái dị.
Huyền Huyễn sờ đầu bích trâm, cười tủm tỉm nói: "Bầy rắn kia là con mày, chúng gọi Tiểu Tiểu Lục, mày gọi Tiểu Lục. Tiểu Lục, mau dẫn bọn tao đi tìm hung thủ, tao giúp mày báo thù."
Huyền Huyễn vừa nói, vừa đặt Tiểu Lục xuống đất.
Bích trâm gọi Tiểu Lục quả nhiên dẫn đường.
Huyền Huyễn gọi ba người Tiêu Xuân Thu sững sờ ở đó, "Sững sờ cái gì, đi thôi."
Bọn Lưu Phỉ mới như trong mộng vừa tỉnh, vội đi theo Huyền Huyễn.
Tiểu Lục bò vào phòng khách ánh đèn sáng sủa, đầu tiên tới gần Trương Nhàn xuất thần ngồi đờ đẫn trước bàn, nửa đường, lại đổi hướng, bò về phía cầu thang.
Huyền Huyễn nhìn Trương Nhàn trống rỗng như đi vào cõi thần tiên, do dự một chút, theo Tiểu Lục lên lầu.
Tiêu Xuân Thu vội kéo Thượng Quan Hiên đuổi kịp, Lưu Phỉ chần chờ, nói một câu với Trương Nhàn: "Trương tiểu thư, quấy rầy, chúng tôi muốn lên lầu hai xem."
Trương Nhàn quay đầu, đờ đẫn gật đầu.
Trong bọn Huyền Huyễn, gặp Trương Nhàn số lần nhiều nhất là Lưu Phỉ, khi bà quay đầu, Lưu Phỉ bỗng nhiên nghĩ bà hình như có chút khác, thế nhưng khác ở đâu, anh không thể nói rõ, vì vậy nhịn không được nhìn nhiều vài lần.
Đại khái nhận ra tầm mắt của anh, Trương Nhàn quay đầu sang bên.
Lưu Phỉ không khỏi xấu hổ, vội ba bước thành hai bước chạy lên lầu hai.
.........
......
...
Tiểu Lục ngừng lại bên thi thể của Bùi Hiểu Nhã, không đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất