Huyền Hệ Liệt

Chương 440: Quyển 10 Chương 7

Trước Sau
Chưa ra thang máy, Yến Dương đã ôm bụng rên rỉ: "Anh Sở, để thang máy nhanh lên, tôi muốn đi WC!"

Sở Hoàn đỡ thân thể trượt xuống của cậu, bất đắc dĩ nói: "Thang máy chỉ có một tốc độ, sao nhanh được?"

Nhìn cậu trắng bệch, anh nhịn không được mắng: "Ai bảo cậu ăn nhiều vậy? Nhìn, ăn ra vấn đề?"

Yến Dương đau khổ, ai ai gọi: "Thế nhưng ăn rất ngon, tới chưa? Tôi sắp chết!"

"Tới rồi tới rồi, chịu đựng!"

Sở Hoàn bằng tốc độ nhanh nhất ôm lấy Yến Dương không thẳng nổi thắt lưng chạy về nhà, mở cửa, trực tiếp đưa tiểu tổ tông này vào WC mới quay lại đóng.

Thấy trên người ướt đẫm, Sở Hoàn định đi tắm.

Tắm xong, chưa thấy Yến Dương ra, anh không khỏi lo lắng, vừa gõ cửa WC vừa hỏi: "Yến Dương, sao lâu vậy chưa ra, không sao chứ?"

Chờ một hồi, không nghe cậu trả lời, tính đẩy cửa vào, Yến Dương trắng bệch bước ra.

Cậu hầu như đứng không vững, nhào vào người Sở Hoàn rên rỉ không thôi: "Anh Sở, tôi đau quá."

Sở Hoàn rất khẩn trương, "Sao vậy?"

"Tiêu chảy."

Sở Hoàn đen mặt, "Cậu ăn nhiều vậy, không tiêu chảy mới là lạ."

Vừa nói xong, Sở Hoàn đã đau bụng, anh đỡ Yến Dương ngồi xuống sô pha, vội vàng chạy đi WC.

Thấy thế, Yến Dương vừa xoa bụng chịu đau, vừa pha trò: "Anh Sở, anh cũng ăn không ít, xem, tiêu chảy, còn nói tôi."

Đáp lại cậu, là một tiếng phịch đóng cửa.

Yến Dương cười to, cười đến bụng càng đau.

Đau một hồi, cậu bỗng nhiên thấy nóng, là cái nóng toàn thân da thịt tỏa ra hơi ấm.

Cậu chạy đi bật điều hòa, thế nhưng vô dụng, nóng vẫn là nóng, chừng mười phút, cậu lại muốn đi WC.



"Anh Sở, xong chưa, bụng tôi đau."

Sở Hoàn sắc mặt không tốt hơn Yến Dương bao nhiêu, nhìn Yến Dương lấy tốc độ 100m chạy nước rút lao vào WC, anh rất muốn cười, thế nhưng ngẫm lại mình, đã cười không nổi.

Kỳ quái, sao nóng vậy?

Nóng chịu không nổi, Sở Hoàn cởi T-shirt, vào bếp cầm hai bình trà Ô Long để lạnh uống hết.

Nóng, nóng quá đi!

Sở Hoàn khó chịu xoay cổ, lại nhúng khăn lạnh đắp lên lưng mới thấy thư thái.

Yến Dương từ WC ra, đoạt khăn lạnh của anh đắp lên mặt.

Sở Hoàn thấy cậu nóng đến mồ hôi đầm đìa, vì vậy cầm khăn lau mồ hôi cho cậu.

Yến Dương vừa nhắm mắt thoải mái ừ hừ, vừa giơ cao hai tay nói: "Anh Sở, thuận tiện cởi quần áo giúp tôi, nóng chết người!"

Sở Hoàn cởi cho cậu, lật lại lau mồ hôi trên lưng.

Yến Dương tuy thon gầy, thế nhưng cơ thể rất cân xứng, nhìn tấm lưng lộ ra màu phấn hồng, Sở Hoàn đột nhiên thấy hầu khô lưỡi khát, khói bốc lên đỉnh.

Anh kéo mặt cậu lại, hôn lên đôi môi mềm mại.

Yến Dương chỉ sửng sốt một chút, đã rất tích cực phối hợp.

Hai người hôn có chút kịch liệt, Sở Hoàn thở gấp nói: "Chúng ta lên giường."

Yến Dương dùng chân ôm eo anh, "Không kém, ở đây cũng được."

Nói xong, đã chủ động hôn trả.

Nếu tình nhân không ý kiến, Sở Hoàn càng thêm không, anh vừa hôn, vừa vươn tay cầm căn của cậu trên dưới bộ lộng.

Đôi mắt mèo của Yến Dương lăn tăn sóng gợn, rên rỉ không thôi.

Chờ Yến Dương tiết một hồi, Sở Hoàn dùng ngón tay dính dịch lẻn vào hậu đình.

Yến Dương khó chịu vặn vẹo, tận lực thả lỏng thân thể.



Sở Hoàn cúi đầu khẽ cắn đỏ sẫm trước ngực, chọc cậu rên rỉ, ngón tay mới bắt đầu chậm rãi hoạt động.

Thấy đã không kém, Sở Hoàn ôm Yến Dương tính chen vào, bụng rất không thích hợp bắt đầu đau.

Yến Dương thấy anh ngừng lại, mở mắt không hiểu nhìn Sở Hoàn.

Sở Hoàn sắc mặt sưng thành màu tím, ném một câu: "Tôi đi WC."

Yến Dương tay chống thân thể, choáng váng.

Đi xong, thật vất vả nhiệt độ bốc lên, đến phiên Yến Dương đau bụng.

Tới tới lui lui lăn qua lăn lại như vậy bốn năm lần, nhiệt tình gì cũng tắt, thế nhưng kỳ quái là, hết lần này tới lần khác hai người vừa thấy đối phương, đã có dục vọng hận không thể ôm nhau liều chết triền miên, quả thật thống khổ bất kham.

Lại một lần từ WC đi ra, Yến Dương đè Sở Hoàn xuống đất, hùng hổ nói: "Tôi mặc kệ, nếu không làm một lần, tôi sẽ chết!"

Sở Hoàn vuốt cái ót bị đụng đau cười khổ, Yến Dương khó chịu, anh chỉ biết hơn.

Xoay người đè Yến Dương lại, trực tiếp dùng hành động biểu thị.

Hai người vừa trao đổi nụ hôn, vừa vuốt ve thân thể đối phương, nhiệt tình mà kịch liệt.

Rốt cục đưa phân thân vào xứ sở siết chặt, anh và cậu thở dài một tiếng, cảm giác giờ này khắc này quả thật chờ đã lâu.

Đè Yến Dương làm một hồi, Sở Hoàn mới có thời gian hỏi: "Còn đau không?"

Yến Dương trán đầy mồ hôi, lắc đầu, "Không đau lắm, tôi muốn nữa, thừa dịp chưa cần đi WC, làm đủ."

Sở Hoàn bật cười, đối Yến Dương thẳng thắn nhiệt tình như vậy, anh sao có thể khiến cậu thất vọng.

Ôm Yến Dương lên giường, để cậu ngồi xuống, đỡ eo, kích động bắt đầu.

Yến Dương ôm cổ anh, phát ra tiếng rên vui thích.

Hoan ái vui vẻ đầm đìa, mang đến một loại khoái cảm cực hạn, như trôi giữa đại dương mênh mông, lỗ chân lông cả người thư giãn, cảm nhận hơi nước nhè nhẹ rót vào, cảm giác tuyệt vời này quả thật khó mà nói hết bằng lời.

Khi ôm mệt chết Yến Dương rơi vào giấc mộng, Sở Hoàn bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề: ai nha, bụng hình như hết đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau