Chương 441: Quyển 10 Chương 8
Tiêu Xuân Thu vừa lau tóc, vừa bước tới ngồi cạnh Thượng Quan Hiên đoạt trà xanh trong tay anh uống cạn.
Thượng Quan Hiên bất đắc dĩ, rút cái anh khăn vòng trên cổ ra lau khô tóc.
Tiêu Xuân Thu chuyển mắt, lắc đầu như cún, lắc đến Thượng Quan Hiên đầy mặt bọt nước.
Thượng Quan Hiên lau di, buồn cười nhìn Tiêu Xuân Thu cười ngã trên sô pha.
"Tóc cậu còn ướt, đừng nằm."
Thượng Quan Hiên kéo Tiêu Xuân Thu cười ha ha lại, tiếp tục lau tóc.
"Không thú vị, cậu không chịu giận." Tiêu Xuân Thu nhụt chí nói.
Thượng Quan Hiên bật cười, "Này có gì đáng giận, ngồi yên."
Tiêu Xuân Thu nhắm mắt cảm nhận ngón tay Thượng Quan Hiên nhẹ nhàng mà xoa da đầu mình, thoải mái đến muốn thở dài một hơi.
Lau được nửa, Tiêu Xuân Thu bỗng nhiên nhảy dựng chạy vào WC.
Thượng Quan Hiên sửng sốt, "Cậu đi đâu?"
"Đau bụng, WC!"
Thượng Quan Hiên hắc tuyến, thế nhưng một khắc sau, anh cũng thấy đau bụng, may mà có hai toilet, bằng không đại khái phải giành với Tiêu Xuân Thu.
Tiêu Xuân Thu vừa xoa bụng, vừa đi ra WC, tiêu chảy lại đi không ra quả thật xúi quẩy.
Nhấc đầu, thấy Thượng Quan Hiên đi ra từ toilet phòng ngủ, Tiêu Xuân Thu sửng sốt, vô thức hỏi: "Cậu cũng tiêu chảy?"
Thượng Quan Hiên gật đầu.
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nói: "Miêu Cổ toàn tịch có vấn đề?"
Thế nhưng Tiêu Xuân Thu lập tức lắc đầu phủ quyết: "Không thể nào, Huyền Huyễn, Nguyệt Vũ cũng ăn, Thượng Quan Hiên, cậu có thấy hơi nóng?"
Tiêu Xuân Thu cầm điều khiển từ xa, định bật lớn máy lạnh, Thượng Quan Hiên đã vươn tay đè lại, "Không phải tại điều hòa, tôi đã mở rất thấp. Nếu nhiệt độ cơ thể chúng ta là bình thường, phỏng chừng hiện tại đã thấy lạnh."
Tiêu Xuân Thu mê hoặc, "Có ý gì?"
"Cậu không phát hiện sao, không phải hoàn cảnh, mà là thân thể chúng ta không ngừng nóng lên." Thượng Quan Hiên rất lãnh tĩnh, "Nhất định là bữa tiệc Miêu Cổ có vấn đề."
"Lát nữa hãy nói, tôi phải đi WC."
Nhìn Tiêu Xuân Thu lao đi WC, Thượng Quan Hiên cười khổ, cũng không biết Nguyệt Vũ làm chuyện tốt gì, lẽ nào bọn họ phải làm bạn cả đêm với WC?
.........
......
...
Nhìn chằm chằm Thượng Quan Hiên lỏa nửa người trên suy tư, Tiêu Xuân Thu không tự giác nuốt nước bọt, kỳ quái, anh đột nhiên rất muốn làm chuyện ấy với Thượng Quan Hiên, rất muốn cậu hung hăng yêu mình, rất muốn nóng rực của cậu vùi vào cơ thể...
Tiêu Xuân Thu bị suy nghĩ "cơ khát" này dọa ngã, trời ạ, sao anh lại biến thành vậy?
Thượng Quan Hiên cầm tay Tiêu Xuân Thu, kinh ngạc hỏi: "Cậu đánh mặt mình làm chi?"
Tiêu Xuân Thu ngơ ngác nhìn Thượng Quan Hiên, không được, anh nhịn không được.
Thượng Quan Hiên bị Tiêu Xuân Thu lao tới như bị chó rượt dọa ngã, nhưng rất nhanh anh biến bị động thành chủ động, ôm Tiêu Xuân Thu vào phòng ngủ, đặt lên giường.
Hôn phân nửa, Tiêu Xuân Thu bỗng nhiên nhăn mặt, Thượng Quan Hiên không khỏi lo lắng: "Sao vậy?"
Tiêu Xuân Thu kêu rên: "Không được, bụng tôi lại đau!"
Thượng Quan Hiên kéo anh dậy, "Vậy đi WC đi."
Vì anh cũng muốn đi.
.........
......
...
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Xuân Thu, Thượng Quan Hiên đau lòng hỏi: "Thấy thế nào?"
"Rất kém." Tiêu Xuân Thu ỉu xìu nói, không có gì buồn bực hơn làm phân nửa lại làm không được, anh quả thật rất muốn.
Thượng Quan Hiên trầm ngâm một chút nói: "Chúng ta trước đừng ngồi quá gần, không biết vì sao, vừa tới gần cậu tôi đã nhịn không được muốn cậu."
"Thì ra cậu cũng thế!" Tiêu Xuân Thu kêu lên, "Tôi còn nghĩ chỉ có mình tôi vô duyên vô cớ động dục! Nguyệt Vũ chết tiệt, đủ ác!"
.........
......
...
"Thượng Quan Hiên, cậu có phải cũng muốn đi mà đi không được?"
Lỏa người nằm trên giường thảo luận vấn đề này hình như rất sát phong cảnh, thế nhưng Tiêu Xuân Thu cần phải hỏi rõ.
"Đúng vậy."
"Không bằng chúng ta..." Tiêu Xuân Thu khó mà mở miệng.
Thượng Quan Hiên lại hiểu ý anh, đôi mắt thoáng cái biến sâu, kéo Tiêu Xuân Thu vào lòng, cúi đầu hôn, bàn tay cũng xoa mông anh.
Nếu đi WC cũng không giải quyết gì được, vậy dứt khoát đừng để ý nó, làm đến cùng. Đây là suy nghĩ của hai người.
Cảm giác bàn tay Thượng Quan Hiên lẻn vào bí xử, Tiêu Xuân Thu cắn chặt môi, rất xấu hổ!
Thượng Quan Hiên luôn băng lãnh lúc này như thay đổi một người, ôn nhu song song tà ác.
Anh bỏ ngón trỏ vào miệng Tiêu Xuân Thu đùa lưỡi anh, trêu tức nói: "Làm nhiều như vậy, còn xấu hổ?"
Tiêu Xuân Thu trừng anh, nổi giận cắn ngón tay, thế nhưng một khắc sau đã bị nóng rực chạy vào cơ thể đoạt đi tâm thần, mê loạn rên rỉ.
Thượng Quan Hiên khi thâm khi thiển kích thích Tiêu Xuân Thu, nhìn đôi mắt lúc này có vẻ quyến rũ, trong lòng ái ý vô hạn.
Vừa chịu đựng đau đớn quái dị khi bị tiêu chảy, vừa hưởng thụ sung sướng hoan ái, cảm giác này thật là không biết hình dung ra sao. Nhưng đến cuối cùng, chờ khi đau đớn quái dị này biến mất, còn lại là cực hạn khoái cảm, đến nỗi cả hai làm có chút không khống chế được, rốt cuộc cũng vì khoái cảm quá mức kịch liệt mà ngất đi.
Thượng Quan Hiên bất đắc dĩ, rút cái anh khăn vòng trên cổ ra lau khô tóc.
Tiêu Xuân Thu chuyển mắt, lắc đầu như cún, lắc đến Thượng Quan Hiên đầy mặt bọt nước.
Thượng Quan Hiên lau di, buồn cười nhìn Tiêu Xuân Thu cười ngã trên sô pha.
"Tóc cậu còn ướt, đừng nằm."
Thượng Quan Hiên kéo Tiêu Xuân Thu cười ha ha lại, tiếp tục lau tóc.
"Không thú vị, cậu không chịu giận." Tiêu Xuân Thu nhụt chí nói.
Thượng Quan Hiên bật cười, "Này có gì đáng giận, ngồi yên."
Tiêu Xuân Thu nhắm mắt cảm nhận ngón tay Thượng Quan Hiên nhẹ nhàng mà xoa da đầu mình, thoải mái đến muốn thở dài một hơi.
Lau được nửa, Tiêu Xuân Thu bỗng nhiên nhảy dựng chạy vào WC.
Thượng Quan Hiên sửng sốt, "Cậu đi đâu?"
"Đau bụng, WC!"
Thượng Quan Hiên hắc tuyến, thế nhưng một khắc sau, anh cũng thấy đau bụng, may mà có hai toilet, bằng không đại khái phải giành với Tiêu Xuân Thu.
Tiêu Xuân Thu vừa xoa bụng, vừa đi ra WC, tiêu chảy lại đi không ra quả thật xúi quẩy.
Nhấc đầu, thấy Thượng Quan Hiên đi ra từ toilet phòng ngủ, Tiêu Xuân Thu sửng sốt, vô thức hỏi: "Cậu cũng tiêu chảy?"
Thượng Quan Hiên gật đầu.
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nói: "Miêu Cổ toàn tịch có vấn đề?"
Thế nhưng Tiêu Xuân Thu lập tức lắc đầu phủ quyết: "Không thể nào, Huyền Huyễn, Nguyệt Vũ cũng ăn, Thượng Quan Hiên, cậu có thấy hơi nóng?"
Tiêu Xuân Thu cầm điều khiển từ xa, định bật lớn máy lạnh, Thượng Quan Hiên đã vươn tay đè lại, "Không phải tại điều hòa, tôi đã mở rất thấp. Nếu nhiệt độ cơ thể chúng ta là bình thường, phỏng chừng hiện tại đã thấy lạnh."
Tiêu Xuân Thu mê hoặc, "Có ý gì?"
"Cậu không phát hiện sao, không phải hoàn cảnh, mà là thân thể chúng ta không ngừng nóng lên." Thượng Quan Hiên rất lãnh tĩnh, "Nhất định là bữa tiệc Miêu Cổ có vấn đề."
"Lát nữa hãy nói, tôi phải đi WC."
Nhìn Tiêu Xuân Thu lao đi WC, Thượng Quan Hiên cười khổ, cũng không biết Nguyệt Vũ làm chuyện tốt gì, lẽ nào bọn họ phải làm bạn cả đêm với WC?
.........
......
...
Nhìn chằm chằm Thượng Quan Hiên lỏa nửa người trên suy tư, Tiêu Xuân Thu không tự giác nuốt nước bọt, kỳ quái, anh đột nhiên rất muốn làm chuyện ấy với Thượng Quan Hiên, rất muốn cậu hung hăng yêu mình, rất muốn nóng rực của cậu vùi vào cơ thể...
Tiêu Xuân Thu bị suy nghĩ "cơ khát" này dọa ngã, trời ạ, sao anh lại biến thành vậy?
Thượng Quan Hiên cầm tay Tiêu Xuân Thu, kinh ngạc hỏi: "Cậu đánh mặt mình làm chi?"
Tiêu Xuân Thu ngơ ngác nhìn Thượng Quan Hiên, không được, anh nhịn không được.
Thượng Quan Hiên bị Tiêu Xuân Thu lao tới như bị chó rượt dọa ngã, nhưng rất nhanh anh biến bị động thành chủ động, ôm Tiêu Xuân Thu vào phòng ngủ, đặt lên giường.
Hôn phân nửa, Tiêu Xuân Thu bỗng nhiên nhăn mặt, Thượng Quan Hiên không khỏi lo lắng: "Sao vậy?"
Tiêu Xuân Thu kêu rên: "Không được, bụng tôi lại đau!"
Thượng Quan Hiên kéo anh dậy, "Vậy đi WC đi."
Vì anh cũng muốn đi.
.........
......
...
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Xuân Thu, Thượng Quan Hiên đau lòng hỏi: "Thấy thế nào?"
"Rất kém." Tiêu Xuân Thu ỉu xìu nói, không có gì buồn bực hơn làm phân nửa lại làm không được, anh quả thật rất muốn.
Thượng Quan Hiên trầm ngâm một chút nói: "Chúng ta trước đừng ngồi quá gần, không biết vì sao, vừa tới gần cậu tôi đã nhịn không được muốn cậu."
"Thì ra cậu cũng thế!" Tiêu Xuân Thu kêu lên, "Tôi còn nghĩ chỉ có mình tôi vô duyên vô cớ động dục! Nguyệt Vũ chết tiệt, đủ ác!"
.........
......
...
"Thượng Quan Hiên, cậu có phải cũng muốn đi mà đi không được?"
Lỏa người nằm trên giường thảo luận vấn đề này hình như rất sát phong cảnh, thế nhưng Tiêu Xuân Thu cần phải hỏi rõ.
"Đúng vậy."
"Không bằng chúng ta..." Tiêu Xuân Thu khó mà mở miệng.
Thượng Quan Hiên lại hiểu ý anh, đôi mắt thoáng cái biến sâu, kéo Tiêu Xuân Thu vào lòng, cúi đầu hôn, bàn tay cũng xoa mông anh.
Nếu đi WC cũng không giải quyết gì được, vậy dứt khoát đừng để ý nó, làm đến cùng. Đây là suy nghĩ của hai người.
Cảm giác bàn tay Thượng Quan Hiên lẻn vào bí xử, Tiêu Xuân Thu cắn chặt môi, rất xấu hổ!
Thượng Quan Hiên luôn băng lãnh lúc này như thay đổi một người, ôn nhu song song tà ác.
Anh bỏ ngón trỏ vào miệng Tiêu Xuân Thu đùa lưỡi anh, trêu tức nói: "Làm nhiều như vậy, còn xấu hổ?"
Tiêu Xuân Thu trừng anh, nổi giận cắn ngón tay, thế nhưng một khắc sau đã bị nóng rực chạy vào cơ thể đoạt đi tâm thần, mê loạn rên rỉ.
Thượng Quan Hiên khi thâm khi thiển kích thích Tiêu Xuân Thu, nhìn đôi mắt lúc này có vẻ quyến rũ, trong lòng ái ý vô hạn.
Vừa chịu đựng đau đớn quái dị khi bị tiêu chảy, vừa hưởng thụ sung sướng hoan ái, cảm giác này thật là không biết hình dung ra sao. Nhưng đến cuối cùng, chờ khi đau đớn quái dị này biến mất, còn lại là cực hạn khoái cảm, đến nỗi cả hai làm có chút không khống chế được, rốt cuộc cũng vì khoái cảm quá mức kịch liệt mà ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất