Chương 453: Quyển 10 Chương 20
Trần Bình, viện trưởng viện văn học đại học A, thủ tịch giáo sư hệ tiếng Trung.
Trần Hoa, bác sĩ kiêm giảng viên viện văn học đại học C.
Trần Kiếm, nhân vật lĩnh quân, văn học gia, viện sĩ, nghiên cứu văn học cổ đại trứ danh.
Ba người này trong một tháng lần lượt mất tích, đến nay hạ lạc không rõ.
Tiêu Xuân Thu nhìn sơ một lần, trầm ngâm: "Ba người này bối cảnh đại khá giống với cha mẹ Trần Nặc, đều là học giả trứ danh về mặt văn học."
"Hơn nữa bọn họ có cùng dòng họ —— Trần." Đường Vân bổ sung.
La Minh quay đầu hỏi Trần Nặc, "Mẹ cậu cũng họ Trần?"
Trần Nặc có chút hoảng hốt, La Minh gọi liên tiếp hai tiếng, anh mới hồi phục tinh thần, "Không phải, mẹ tôi họ kép Tư Mã, tên đầy đủ là Tư Mã Chiếu, Chiếu của nhật nguyệt lăng không, phổ chiếu đại địa."
"Võ Tắc Thiên, Chiếu của Võ Chiếu?"
Trần Nặc gật đầu.
"Rất có khí thế, nữ đế nha!" Yến Dương nói.
Trần Nặc đại khái nhớ tới chuyện lúc trước, mỉm cười nói: "Mẹ tôi từng nói, ông ngoại tôi hy vọng bà mạnh mẽ như nam nhi, vĩnh viễn không bị người khi dễ, cho nên mới gọi là Chiếu."
"Vậy mẹ anh có phải nữ cường nhân?"
Trần Nặc ôm chặt cánh tay, khẽ lắc đầu.
Mẹ anh là loại phụ nữ truyền thống, coi chồng như trời, khiếp nhược nhát gan, chưa từng dám vi phạm ý chồng, chỉ có khi cha đánh anh đến lợi hại, mẹ mới có thể phản kháng, cực lực che chở anh, thường dẫn đến kết quả là mẹ con cùng chịu đòn, sau đó mẹ sẽ ôm anh ngủ, an ủi anh đừng sợ, nói chờ anh trưởng thành, cha già rồi, có thể không cần sợ cha.
Thấy Trần Nặc có vẻ khác thường, Yến Dương thông minh ngậm miệng không hỏi.
"Những người mất tích là giáo sư, tiến sĩ tiếng Trung, ngoại trừ mẹ Trần Nặc, đều họ Trần, trong này có gì liên quan?" Tiêu Xuân Thu nhăn mày, "Nghĩ không ra!"
"Ba người này mất tích cách vụ của cha mẹ Trần Nặc hơn hai năm, nếu là cùng người làm, hắn vì sao phải cách lâu vậy mới lần thứ hai gây án?"
"Có lẽ hắn vẫn gây án, chỉ là án mất tích bình thường sẽ không tạo ra quan tâm quá lớn, lần này nếu không phải thoáng cái mất tích ba người, phỏng chừng sẽ không ném tới chỗ chúng ta." Thượng Quan Hiên bảo Sở Hoàn: "Cậu và Yến Dương tra xem hai năm qua có vụ án nào đặc biệt giống không."
Sở Hoàn gật đầu.
Trần Nặc siết chặt nắm tay, móng tay thật sâu đâm vào thịt.
Mẹ, mẹ...
"Chúng ta giờ có thể làm gì?" Tiêu Xuân Thu hỏi.
"Tới trước nhà ba người mất tích hỏi thăm, xem có thể tìm được đầu mối gì không."
"Tôi cũng đi." Thượng Quan Hiên vừa nói xong, Trần Nặc lập tức đưa ra yêu cầu.
Thượng Quan Hiên nhìn Trần Nặc vẻ mặt kiên quyết, gật đầu, "Cậu và La Minh đi, Xuân Thu và Đường Vân tới trường hỏi tình huống."
"Vậy cậu làm gì?" Tiêu Xuân Thu hiếu kỳ hỏi.
"Tôi có một số chuyện phải hỏi ông chú."
"Chuyện gì?" Mọi người nhất trí.
"Chuyện các cậu quan tâm nhất —— tiền thưởng."
Thừa dịp bọn Đường Vân hưng phấn, Tiêu Xuân Thu ghé vào tai Thượng Quan Hiên uy hiếp: "Cậu thành thật nói cho tôi biết, cậu tìm ông chú làm gì?"
Thượng Quan Hiên nhân cơ hội hôn một cái lên môi anh, "Tạm thời không biết ông chú thần bí gì, đêm nay về nói cho cậu."
Tiêu Xuân Thu liếm môi, mặt đỏ hừ một tiếng.
"Đường Vân, chúng ta đi."
Thượng Quan Hiên gọi lại La Minh, nói: "Nhìn Trần Nặc, cậu ấy tâm tình không ổn định."
La Minh không khỏi thổn thức, làm bộ thương tâm nói: "Lão Đại, sao nh không quan tâm tôi? Tốt xấu thời gian tôi làm thuộc hạ anh dài hơn cậu ấy."
Thượng Quan Hiên cố ý dùng văn kiện vỗ một cái lên lưng anh, "Ha, cẩn thận đừng trật eo, tôi không phê cậu nghỉ bệnh. "
La Minh kháng nghị: "Vô nhân đạo! Vô nhân đạo! Vạn ác giai cấp tư sản!"
"Cút đi! Nếu không đi lão Đại sẽ bão nổi, cậu không phải lần đầu biết lão Đại chỉ nhân đạo với tổ trưởng!" Sở Hoàn cười nói.
Thượng Quan Hiên vừa bực mình vừa buồn cười, cái bọn không biết tôn ti này!
...
Thượng Quan Hiên gõ cửa, nghe ông chú Hồ nói "Vào đi", mới đẩy cửa vào.
Trăm năm khó gặp, trên bàn ông chú Hồ chất đầy sổ ghi án, bản thân cũng chui vào đó múa bút thành văn.
Thượng Quan Hiên đóng cửa, cười nói: "Ông chú, khó được thấy chú nghiêm túc như vậy."
Ông chú Hồ nâng mặt, không chút xấu hổ nói: "Chú lúc nào cũng nghiêm túc."
Thượng Quan Hiên nhún vai, một năm 365 ngày, ông chú Hồ có 100 ngày nghiêm túc đã rất không sai.
Thượng Quan Hiên vừa ngồi xuống, vừa hỏi: "Chú tìm cháu có chuyện gì?"
Ông chú Hồ đẩy một chồng sổ ghi án bên tay cho Thượng Quan Hiên, "Cháu xem cái này."
...
Trần Hoa, bác sĩ kiêm giảng viên viện văn học đại học C.
Trần Kiếm, nhân vật lĩnh quân, văn học gia, viện sĩ, nghiên cứu văn học cổ đại trứ danh.
Ba người này trong một tháng lần lượt mất tích, đến nay hạ lạc không rõ.
Tiêu Xuân Thu nhìn sơ một lần, trầm ngâm: "Ba người này bối cảnh đại khá giống với cha mẹ Trần Nặc, đều là học giả trứ danh về mặt văn học."
"Hơn nữa bọn họ có cùng dòng họ —— Trần." Đường Vân bổ sung.
La Minh quay đầu hỏi Trần Nặc, "Mẹ cậu cũng họ Trần?"
Trần Nặc có chút hoảng hốt, La Minh gọi liên tiếp hai tiếng, anh mới hồi phục tinh thần, "Không phải, mẹ tôi họ kép Tư Mã, tên đầy đủ là Tư Mã Chiếu, Chiếu của nhật nguyệt lăng không, phổ chiếu đại địa."
"Võ Tắc Thiên, Chiếu của Võ Chiếu?"
Trần Nặc gật đầu.
"Rất có khí thế, nữ đế nha!" Yến Dương nói.
Trần Nặc đại khái nhớ tới chuyện lúc trước, mỉm cười nói: "Mẹ tôi từng nói, ông ngoại tôi hy vọng bà mạnh mẽ như nam nhi, vĩnh viễn không bị người khi dễ, cho nên mới gọi là Chiếu."
"Vậy mẹ anh có phải nữ cường nhân?"
Trần Nặc ôm chặt cánh tay, khẽ lắc đầu.
Mẹ anh là loại phụ nữ truyền thống, coi chồng như trời, khiếp nhược nhát gan, chưa từng dám vi phạm ý chồng, chỉ có khi cha đánh anh đến lợi hại, mẹ mới có thể phản kháng, cực lực che chở anh, thường dẫn đến kết quả là mẹ con cùng chịu đòn, sau đó mẹ sẽ ôm anh ngủ, an ủi anh đừng sợ, nói chờ anh trưởng thành, cha già rồi, có thể không cần sợ cha.
Thấy Trần Nặc có vẻ khác thường, Yến Dương thông minh ngậm miệng không hỏi.
"Những người mất tích là giáo sư, tiến sĩ tiếng Trung, ngoại trừ mẹ Trần Nặc, đều họ Trần, trong này có gì liên quan?" Tiêu Xuân Thu nhăn mày, "Nghĩ không ra!"
"Ba người này mất tích cách vụ của cha mẹ Trần Nặc hơn hai năm, nếu là cùng người làm, hắn vì sao phải cách lâu vậy mới lần thứ hai gây án?"
"Có lẽ hắn vẫn gây án, chỉ là án mất tích bình thường sẽ không tạo ra quan tâm quá lớn, lần này nếu không phải thoáng cái mất tích ba người, phỏng chừng sẽ không ném tới chỗ chúng ta." Thượng Quan Hiên bảo Sở Hoàn: "Cậu và Yến Dương tra xem hai năm qua có vụ án nào đặc biệt giống không."
Sở Hoàn gật đầu.
Trần Nặc siết chặt nắm tay, móng tay thật sâu đâm vào thịt.
Mẹ, mẹ...
"Chúng ta giờ có thể làm gì?" Tiêu Xuân Thu hỏi.
"Tới trước nhà ba người mất tích hỏi thăm, xem có thể tìm được đầu mối gì không."
"Tôi cũng đi." Thượng Quan Hiên vừa nói xong, Trần Nặc lập tức đưa ra yêu cầu.
Thượng Quan Hiên nhìn Trần Nặc vẻ mặt kiên quyết, gật đầu, "Cậu và La Minh đi, Xuân Thu và Đường Vân tới trường hỏi tình huống."
"Vậy cậu làm gì?" Tiêu Xuân Thu hiếu kỳ hỏi.
"Tôi có một số chuyện phải hỏi ông chú."
"Chuyện gì?" Mọi người nhất trí.
"Chuyện các cậu quan tâm nhất —— tiền thưởng."
Thừa dịp bọn Đường Vân hưng phấn, Tiêu Xuân Thu ghé vào tai Thượng Quan Hiên uy hiếp: "Cậu thành thật nói cho tôi biết, cậu tìm ông chú làm gì?"
Thượng Quan Hiên nhân cơ hội hôn một cái lên môi anh, "Tạm thời không biết ông chú thần bí gì, đêm nay về nói cho cậu."
Tiêu Xuân Thu liếm môi, mặt đỏ hừ một tiếng.
"Đường Vân, chúng ta đi."
Thượng Quan Hiên gọi lại La Minh, nói: "Nhìn Trần Nặc, cậu ấy tâm tình không ổn định."
La Minh không khỏi thổn thức, làm bộ thương tâm nói: "Lão Đại, sao nh không quan tâm tôi? Tốt xấu thời gian tôi làm thuộc hạ anh dài hơn cậu ấy."
Thượng Quan Hiên cố ý dùng văn kiện vỗ một cái lên lưng anh, "Ha, cẩn thận đừng trật eo, tôi không phê cậu nghỉ bệnh. "
La Minh kháng nghị: "Vô nhân đạo! Vô nhân đạo! Vạn ác giai cấp tư sản!"
"Cút đi! Nếu không đi lão Đại sẽ bão nổi, cậu không phải lần đầu biết lão Đại chỉ nhân đạo với tổ trưởng!" Sở Hoàn cười nói.
Thượng Quan Hiên vừa bực mình vừa buồn cười, cái bọn không biết tôn ti này!
...
Thượng Quan Hiên gõ cửa, nghe ông chú Hồ nói "Vào đi", mới đẩy cửa vào.
Trăm năm khó gặp, trên bàn ông chú Hồ chất đầy sổ ghi án, bản thân cũng chui vào đó múa bút thành văn.
Thượng Quan Hiên đóng cửa, cười nói: "Ông chú, khó được thấy chú nghiêm túc như vậy."
Ông chú Hồ nâng mặt, không chút xấu hổ nói: "Chú lúc nào cũng nghiêm túc."
Thượng Quan Hiên nhún vai, một năm 365 ngày, ông chú Hồ có 100 ngày nghiêm túc đã rất không sai.
Thượng Quan Hiên vừa ngồi xuống, vừa hỏi: "Chú tìm cháu có chuyện gì?"
Ông chú Hồ đẩy một chồng sổ ghi án bên tay cho Thượng Quan Hiên, "Cháu xem cái này."
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất