Chương 469: Quyển 10 Chương 36
Chờ La Minh chạy tới, đầu thang lầu sớm không có bóng người nọ.
Nhìn cánh cửa còn đang lắc lư, La Minh vững tin vừa nãy có người ở đây nhìn trộm bọn họ, không, chính xác mà nói, là nhìn trộm Trần Nặc.
La Minh mơ hồ thấy bất an, rốt cuộc là ai theo dõi Trần Nặc? Mục đích gì? Còn có làm sao biết cậu ta ở đây? Lẽ nào bọn họ ra cảnh cục đã bị theo dõi? Thế nhưng anh không có cảm giác gì?
Trần Nặc dán sau lưng anh, sợ hãi nắm chặt tay La Minh.
Bị nắm đau La Minh phục hồi tinh thần, trấn an vỗ mu bàn tay Trần Nặc, "Đi thôi, chúng ta đi ăn bánh chẻo."
"Ừ."
Trần Nặc không dám nhìn hành lang âm trầm tối đen kia, anh cảm thấy ở đó có gì đang nhìn mình, cảm giác như muốn nuốt mình vào, khiến anh sợ cực.
...
Trần Nặc cắn đũa, nhìn thực đơn do dự.
La Minh xin lỗi cười với người bán hàng chờ bên, bất đắc dĩ hỏi Trần Nặc vẻ mặt khổ não, tựa hồ không biết ăn gì: "Sao, nghĩ xong chưa? Cậu đã nhìn thực đơn nghĩ hơn mười phút, không phải nói muốn ăn bánh chẻo sao?"
"Thế nhưng tôi lại muốn ăn mì sợi, crossing-the-bridge noodles này hình như cũng rất ngon, tôi có thể gọi cả ba loại sao?" Trần Nặc nháy mắt lấy lòng hỏi.
La Minh bị thần thái như cún con này của anh khiến cho ngẩn ra, một lát sau gật đầu.
Trần Nặc hài lòng, đối với người bán hàng: "Vậy tôi muốn một chén bánh chẻo, một chén mì sợi và một chén crossing-the-bridge noodles."
Người bán hàng nhìn Trần Nặc gầy teo, nhịn không được nhắc nhở: "Anh à, ba loại này phân lượng rất nhiều."
Trần Nặc bất mãn nói: "Cô có ý gì? Nói tôi ăn không hết? Cũng không phải cô trả tiền."
Thật là chó cắn Lã Động Tân không nhìn được tâm người tốt, người bán hàng xấu hổ, vội nói: "Tôi không có ý này."
"Cô rõ ràng ám chỉ tôi ăn không hết."
"Được rồi, đừng cãi." La Minh hoà giải, nói với người bán hàng: "Cô cứ lên món như ý cậu ấy đi."
Người bán hàng lau mồ hôi, "Được, vậy anh gọi gì?"
"Cho tôi một chén bánh chẻo là được."
"Vâng, xin chờ."
Trần Nặc vừa trừng bóng lưng người bán hàng, vừa nhấn mạnh với La Minh: "Tôi có thể ăn hết."
"Phải phải phải, cậu có thể ăn hết." La Minh có lệ nói.
Mất trí nhớ Trần Nặc như một đứa bé, rất dễ dỗ, rất nghe lời, song song cũng rất đáng yêu, La Minh không khỏi thầm nghĩ: kỳ thực thầy đồ mất trí nhớ không phải không có lợi, chí ít anh không cần nghe phát biểu nghìn năm không đổi của cậu ta, hơn nữa Trần Nặc như vậy đáng yêu chết, như một cún con, làm hại anh rất muốn kéo lại hung hăng xoa lại xoa, hôn rồi hôn...
Khái khái, La Minh bị suy nghĩ thình lình xảy ra của mình dọa ngã, vội uống nước che giấu.
.........
......
...
"Ăn không hết thì đừng ăn." Nhìn Trần Nặc vặn vẹo rất giống ăn thạch tín, La Minh hảo tâm nói.
"Không thể lãng phí thức ăn."
Nói là thế, thế nhưng Trần Nặc ngậm bánh chẻo vào miệng nửa ngày nuốt không trôi.
La Minh nhìn không được, lệnh nói: "Cậu nhổ ra cho tôi!"
Trần Nặc bị anh dọa, lập tức phun ra.
La Minh kéo anh lại, gọi người bán hàng tính tiền.
"Lãng phí thức ăn là không tốt." Trần Nặc kiên trì nói, "Tôi có thể ăn hết, cho tôi nửa giờ tôi có thể ăn hết."
Cho cậu hai giờ cậu cũng ăn không hết, La Minh thầm nói.
"Bình thường cơm thừa ở nhà hàng đều có người đặt trước, dùng để nuôi heo hoặc làm việc khác, cho nên cậu không cần lo lắng sẽ lãng phí, cậu ăn không hết, heo ăn giúp cậu."
"A, là vậy sao?" Trần Nặc ngây thơ.
"Phải, cho nên đừng ăn nữa, để đó heo ăn."
Người bán hàng vừa thu thập, vừa nói thầm: xem đi, tôi đã nói khỉ ốm kia ăn không hết, còn lại phân nửa không động đũa, giúp anh ta tiết kiệm còn nghĩ mình hại anh ta, hừ!
...
Vừa ra thang máy, La Minh đã thấy một người lén lút bồi hồi trước cửa nhà mình.
Ngon lắm! Lúc này để tao bắt được mày!
La Minh làm thủ thế đừng lên tiếng với Trần Nặc, lén lút lẻn ra sau, bất ngờ vặn lại tay người nọ, đổ lên tường, quát hỏi: "Mày là ai? Lén lút làm gì?"
Người nọ vội kêu to: "Đừng hiểu lầm, tôi ở sát vách, bất quá tới mời ăn dưa hấu, không có ác ý, tôi không phải trộm!"
Mời ăn dưa hấu?
La Minh xoay người nọ lại, quả nhiên là sát vách, hình như gọi Lý Nham, cúi đầu nhìn, tay còn lại quả nhiên ôm nửa quả dưa hấu.
La Minh vội buông ra, xin lỗi: "Ngại quá, thói quen nghề nghiệp, đắc tội."
Lý Nham hiền lành cười, "Không sao, tại tôi ấn chuông cửa đã lâu mà không ai ra mở, thế nên —— vị này là bạn anh?"
Lý Nham lúc này nhìn Trần Nặc bên cạnh, "Chào anh, tôi là Lý Nham."
Trần Nặc lui đến sau La Minh, cảnh giác nhìn Lý Nham không nói lời nào.
Lý Nham thu hồi bàn tay vươn ra, có chút không hiểu.
La Minh giải thích nói: "Cậu ta khá sợ người lạ."
Lý Nham a một tiếng, đưa dưa hấu trong tay cho La Minh, "Mời ăn."
La Minh khách khí một phen, thấy từ chối không được, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy nửa quả dưa hấu, "Vậy cảm ơn."
Lý Nham cười, lúc này mới xoay người về nhà.
Khi gã xoay người, La Minh bỗng nhiên nghe thấy một thứ mùi kỳ quái, một loại tanh tưởi cùng loại hư thối.
Nhìn cánh cửa còn đang lắc lư, La Minh vững tin vừa nãy có người ở đây nhìn trộm bọn họ, không, chính xác mà nói, là nhìn trộm Trần Nặc.
La Minh mơ hồ thấy bất an, rốt cuộc là ai theo dõi Trần Nặc? Mục đích gì? Còn có làm sao biết cậu ta ở đây? Lẽ nào bọn họ ra cảnh cục đã bị theo dõi? Thế nhưng anh không có cảm giác gì?
Trần Nặc dán sau lưng anh, sợ hãi nắm chặt tay La Minh.
Bị nắm đau La Minh phục hồi tinh thần, trấn an vỗ mu bàn tay Trần Nặc, "Đi thôi, chúng ta đi ăn bánh chẻo."
"Ừ."
Trần Nặc không dám nhìn hành lang âm trầm tối đen kia, anh cảm thấy ở đó có gì đang nhìn mình, cảm giác như muốn nuốt mình vào, khiến anh sợ cực.
...
Trần Nặc cắn đũa, nhìn thực đơn do dự.
La Minh xin lỗi cười với người bán hàng chờ bên, bất đắc dĩ hỏi Trần Nặc vẻ mặt khổ não, tựa hồ không biết ăn gì: "Sao, nghĩ xong chưa? Cậu đã nhìn thực đơn nghĩ hơn mười phút, không phải nói muốn ăn bánh chẻo sao?"
"Thế nhưng tôi lại muốn ăn mì sợi, crossing-the-bridge noodles này hình như cũng rất ngon, tôi có thể gọi cả ba loại sao?" Trần Nặc nháy mắt lấy lòng hỏi.
La Minh bị thần thái như cún con này của anh khiến cho ngẩn ra, một lát sau gật đầu.
Trần Nặc hài lòng, đối với người bán hàng: "Vậy tôi muốn một chén bánh chẻo, một chén mì sợi và một chén crossing-the-bridge noodles."
Người bán hàng nhìn Trần Nặc gầy teo, nhịn không được nhắc nhở: "Anh à, ba loại này phân lượng rất nhiều."
Trần Nặc bất mãn nói: "Cô có ý gì? Nói tôi ăn không hết? Cũng không phải cô trả tiền."
Thật là chó cắn Lã Động Tân không nhìn được tâm người tốt, người bán hàng xấu hổ, vội nói: "Tôi không có ý này."
"Cô rõ ràng ám chỉ tôi ăn không hết."
"Được rồi, đừng cãi." La Minh hoà giải, nói với người bán hàng: "Cô cứ lên món như ý cậu ấy đi."
Người bán hàng lau mồ hôi, "Được, vậy anh gọi gì?"
"Cho tôi một chén bánh chẻo là được."
"Vâng, xin chờ."
Trần Nặc vừa trừng bóng lưng người bán hàng, vừa nhấn mạnh với La Minh: "Tôi có thể ăn hết."
"Phải phải phải, cậu có thể ăn hết." La Minh có lệ nói.
Mất trí nhớ Trần Nặc như một đứa bé, rất dễ dỗ, rất nghe lời, song song cũng rất đáng yêu, La Minh không khỏi thầm nghĩ: kỳ thực thầy đồ mất trí nhớ không phải không có lợi, chí ít anh không cần nghe phát biểu nghìn năm không đổi của cậu ta, hơn nữa Trần Nặc như vậy đáng yêu chết, như một cún con, làm hại anh rất muốn kéo lại hung hăng xoa lại xoa, hôn rồi hôn...
Khái khái, La Minh bị suy nghĩ thình lình xảy ra của mình dọa ngã, vội uống nước che giấu.
.........
......
...
"Ăn không hết thì đừng ăn." Nhìn Trần Nặc vặn vẹo rất giống ăn thạch tín, La Minh hảo tâm nói.
"Không thể lãng phí thức ăn."
Nói là thế, thế nhưng Trần Nặc ngậm bánh chẻo vào miệng nửa ngày nuốt không trôi.
La Minh nhìn không được, lệnh nói: "Cậu nhổ ra cho tôi!"
Trần Nặc bị anh dọa, lập tức phun ra.
La Minh kéo anh lại, gọi người bán hàng tính tiền.
"Lãng phí thức ăn là không tốt." Trần Nặc kiên trì nói, "Tôi có thể ăn hết, cho tôi nửa giờ tôi có thể ăn hết."
Cho cậu hai giờ cậu cũng ăn không hết, La Minh thầm nói.
"Bình thường cơm thừa ở nhà hàng đều có người đặt trước, dùng để nuôi heo hoặc làm việc khác, cho nên cậu không cần lo lắng sẽ lãng phí, cậu ăn không hết, heo ăn giúp cậu."
"A, là vậy sao?" Trần Nặc ngây thơ.
"Phải, cho nên đừng ăn nữa, để đó heo ăn."
Người bán hàng vừa thu thập, vừa nói thầm: xem đi, tôi đã nói khỉ ốm kia ăn không hết, còn lại phân nửa không động đũa, giúp anh ta tiết kiệm còn nghĩ mình hại anh ta, hừ!
...
Vừa ra thang máy, La Minh đã thấy một người lén lút bồi hồi trước cửa nhà mình.
Ngon lắm! Lúc này để tao bắt được mày!
La Minh làm thủ thế đừng lên tiếng với Trần Nặc, lén lút lẻn ra sau, bất ngờ vặn lại tay người nọ, đổ lên tường, quát hỏi: "Mày là ai? Lén lút làm gì?"
Người nọ vội kêu to: "Đừng hiểu lầm, tôi ở sát vách, bất quá tới mời ăn dưa hấu, không có ác ý, tôi không phải trộm!"
Mời ăn dưa hấu?
La Minh xoay người nọ lại, quả nhiên là sát vách, hình như gọi Lý Nham, cúi đầu nhìn, tay còn lại quả nhiên ôm nửa quả dưa hấu.
La Minh vội buông ra, xin lỗi: "Ngại quá, thói quen nghề nghiệp, đắc tội."
Lý Nham hiền lành cười, "Không sao, tại tôi ấn chuông cửa đã lâu mà không ai ra mở, thế nên —— vị này là bạn anh?"
Lý Nham lúc này nhìn Trần Nặc bên cạnh, "Chào anh, tôi là Lý Nham."
Trần Nặc lui đến sau La Minh, cảnh giác nhìn Lý Nham không nói lời nào.
Lý Nham thu hồi bàn tay vươn ra, có chút không hiểu.
La Minh giải thích nói: "Cậu ta khá sợ người lạ."
Lý Nham a một tiếng, đưa dưa hấu trong tay cho La Minh, "Mời ăn."
La Minh khách khí một phen, thấy từ chối không được, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy nửa quả dưa hấu, "Vậy cảm ơn."
Lý Nham cười, lúc này mới xoay người về nhà.
Khi gã xoay người, La Minh bỗng nhiên nghe thấy một thứ mùi kỳ quái, một loại tanh tưởi cùng loại hư thối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất